Phương Hạo và Nam Thiệu Hàn đã hoà bình một thời gian dài, nước sông không phạm nước giếng nhưng có một số chuyện Phương Hạo vẫn không thể nhường nhịn được.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?” Nam Thiệu Hàn bình tĩnh hỏi dù mấy lô hàng gần đây liên tục bị Phương Hạo chặn lại.
Phương Hạo vò đầu bức tóc “Anh còn không biết sao?”.
Nam Thiệu Hàn lên tiếng “Nói”.
“Trả Lý Nhã lại cho tôi” Phương Hạo gào lên.
Mặc dù hắn và Lý Nhã đã làm lành nhưng cứ năm ba ngày thì cô lại chạy đến chỗ của Tô Mặc, nói gì mà để bù đắp lỗi lầm. Hắn cũng thấy cũng không có gì vô lý dù sau cứ để cô ở nhà mãi thì cũng sẽ buồn chán. Nhưng lần này không ổn rồi, gần một tháng mà Lý Nhã vẫn chưa chịu về, hắn cũng đã mặt dày đề nghị muốn ở lại chỗ của Nam Thiệu Hàn nhưng tên kia nào có đồng ý.
Nam Thiệu Hàn nhíu mày “Tôi cũng không có trói chân cô ta” hắn sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ đó.
Phương Hạo liền cười lấy lòng “Tôi biết là Nam lão đại sẽ không làm mấy chuyện vô lương tâm này, nhưng mà anh chỉ cần anh nói với Tô Mặc bảo Lý Nhã về thì cô ấy chắc chắn sẽ về”.
Nam Thiệu Hàn nói “Không cần, Tô Mặc tự có chủ ý của mình, tôi sẽ không ép buộc”.
Phương Hạo trợn mắt, hắn chỉ nhờ Tô Mặc nói một câu, như thế nào mà trở thành ép buộc cô ta rồi.
Hết cách, Phương Hạo đành đưa ra uy hiếp “Vậy thì mấy lô hàng của anh đừng mong được giao vào địa bàn của tôi”.
Nam Thiệu Hàn cười lạnh “Vậy thì đừng trách tôi trói chân cô ta lại, cả đời này anh cũng đừng mong gặp được cô ta”.
Thuộc hạ hai bên nhìn hai nhân vật lớn đứng cãi nhau mà thấy nhàm chán.Lần đầu tiên trong đời bọn họ cảm thấy làm loại công việc này lại nhàn hạ như vậy.
Cùng lúc đó……
“Nè, gần một tháng rồi, em không định về hả, có chuyện gì với Phương Hạo sao?” Tô Mặc nhìn Lý Nhã hỏi.
Lý Nhã đỏ mặt lí nhí nói “Không có gì, chỉ là…là…cái đó…hơi nhiều”.
Tô Mặc ngỡ ngàng “A” lên một tiếng, thì ra là ở đây để trốn chuyện phòng the.
Sau đó Tô Mặc liền mạnh miệng nói “Đàn ông mà, đều là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới”.
Bạch Nhất đứng canh giữ gần đó nghe vậy liền nói vào “Chủ mẫu, tôi không có như vậy”.
Tô Mặc gật đầu “Ừm, cậu không tính vào đàn ông”.
Bạch Nhất cảm thấy khó hiểu trong lòng, dù gì cậu cũng đã làm Bạch Phong tới như thế, cũng phải tính là đàn ông chứ.
Lý Nhã lại nói “Làm nhiều đến nổi mấy ngày nay ngủ em đều gặp ác mộng”.
Tô Mặc càng ngỡ ngàng hơn, không ngờ chuyện này còn có thể để lại tâm bệnh lớn như vậy, quá đáng sợ mà.
Tô Mặc nói “Vậy tối nay chị đến ngủ cùng em” một phần là để bầu bạn với Lý Nhã, một phần là để trốn Nam Thiệu Hàn, cô phải phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh như Lý Nhã.
Bạch Nhất lại tiếp tục suy nghĩ, liệu chủ nhân sẽ đồng ý sao? Cậu mới không tin chủ nhân sẽ hào phóng như vậy.
Tối hôm đó Lý Nhã bị Nam Thiệu Hàn đóng gói trả về cho Phương Hạo, còn chính mình thì vui vẻ nhanh chóng ôm người đẹp về phòng.
Chính mình bị đè trên giường lột sạch quần áo, Tô Mặc cảm thấy tâm bệnh cách mình không còn xa nữa.
Phương Hạo không làm gì cũng được như ý nguyện, trong lòng vô cùng biết ơn Nam Thiệu Hàn.
Lý Nhã từ ác mộng tỉnh lại, ai kia vẫn đang hì hục cày cấy, thì ra đây mới là ác mộng thật sự.
(Anh nhà mạnh như vậy, ai mà nghĩ anh đã từng ba phút đâu trời ^^)