Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 107: Ngoại truyện #1 (H++)




Phương Hạo lao ra khỏi buổi lễ, đuổi theo cô gái trước mặt không ngừng gọi “Tiểu Nhã, tiểu Nhã”

Bước chân người phía trước cũng chậm dần sau đó dừng lại. Phương Hạo nhanh chóng bắt lấy tay cô “Lần này sẽ không để em chạy mất nữa”.

Lý Nhã quay người lại, bình tĩnh nói “Anh nhầm người rồi”.

Phương Hạo cười nhẹ “Vậy để tôi chứng minh cho em thấy là tôi không nhầm người”. Nói xong liền bế Lý Nhã lên.

“A” Lý Nhã giật mình, tay không tự chủ được ôm cổ Phương Hạo.

“Em không cần gấp, về tới nhà liền chứng minh cho em thấy” Phương Hạo cười trêu trọc, đã rất lâu rồi hắn không được vui vẻ như vậy.

“Thả tôi xuống, tôi không muốn đi cùng kẻ độc ác như anh” Lý Nhã lớn tiếng nói.

Bước chân của Phương Hạo liền dừng lại, nhỏ giọng “Xin lỗi, tôi đã rất hối hận, cũng đã cố gắng giúp Nam Thiệu Hàn tìm lại Tô Mặc, bây giờ hai người họ cũng đã hạnh phúc bên nhau rồi, em có thể tha lỗi và cho tôi một cơ hội được không?”.

Lý Nhã im lặng, cô đã nghe Tô Mặc kể hết những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, biết Phương Hạo đã thay đổi rất nhiều, lần này cô chủ động xuất hiện cũng là để xem hắn có còn quan tâm đến mình nữa hay không.

“Sau này tất cả mọi chuyện đều phải nghe tôi” Lý Nhã nói.

Phương Hạo nhanh chóng đáp ứng “Được”.

“Có chuyện gì cũng phải hỏi ý của tôi, tôi không cho phép thì không được làm”

“Chắc chắn sẽ hỏi ý em”.

“Còn nữa, không được giết người vô tội, không được tham gia vào các cuộc tranh đấu trong giới hắc đạo, không được hơn thua với người khác”.

Phương Hạo trầm nói “Được, sẽ không hơn thua”.



Lý Nhã gật đầu nói “Phương Hạo, em tha thứ cho anh rồi”.

Phương Hạo hỏi lại “Vậy có còn cần chứng minh nữa không?”.

Lý Nhã đỏ mặt, nhỏ giọng “Cũng được”.

__________________________________________

Có lẽ do thời gian nhịn quá lâu nên lần này được làm, Phương Hạo có chút gấp gáp, vừa đóng cửa phòng đã không nhịn được mà ôm hôn thắm thiết.

Môi lưỡi mạnh mẽ giao nhau, như muốn cho đối phương biết nỗi nhớ của mình lớn như thế nào.

Quần áo vương vãi khắp nơi, Phương Hạo hấp tấp đặt Lý Nhã lên lên chiếc sô pha giữa phòng khách. Một bàn tay đưa xuống dưới thực hiện công tác mở rộng nhưng có lẽ do quá lâu không làm nên tương đối chật chội.

“A…Hạo, đau quá”

Phương Hạo vội vàng nói “Xin lỗi, tôi sẽ chậm lại”.

Nói rồi liền hôn lên môi cô rồi dọc xuống cổ, cuối cùng là dưng lại nơi cong vút mềm mại, Phương Hạo hôn nhẹ nụ hoa khiến nó ***** ****, sau đó bắt đầu **** *** phát ra tiếng “Chụt…chụt” nhìn hắn lúc này chẳng khác nào một đứa bé tham lam hút lấy sữa mẹ.

Tay Phương Hạo cảm nhận được phía dưới của Lý Nhã bắt đầu ẩm ướt liền đâm nhẹ vào, cảm giác vẫn còn quá chật, hắn liền thêm một ngón tay, bên trong của cô ẩm ướt siết chặt ngón tay, khiến nơi nào đó của hắn cứng đến phát đau.

Bị tay của Phương Hạo ra vào, Ly Nhã khó chịu bắt lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng “Ưm…Hạo…ngứa…aa”.

Cảm thấy bên dưới đã đủ để mình tiến vào, Phương Hạo liền cầm lấy vật nóng bỏng, đặt ngay miệng ẩm ướt sau đó nhanh chóng đâm vào.

”Haaaa” Cảm giác được bao chặt khiến Phương Hạo không nhịn được thoải mái.

“Hạo…ưm…ngứa lắm” hai chân Lý Nhã quấn lấy eo của Phương Hạo, eo đong đưa để giảm bớt sự ngứa ngáy.

Phương Hạo bị hành động này của cô trêu trọc đến đỏ mắt, hắn nắm lấy một chân cô gác lên vai, bên dưới bắt đầu đâm vào rút ra.



Lý Nhã bị đâm mạnh đến giật mình cô mở to mắt “A..ưm…Hạo…chậm thôi…ưm”

Phương Hạo đã không nhịn nổi, eo mạnh mẽ đong đưa, hai thân thể chạm vào phát tiếng “bạch*bạch*bạch*” khiến người nghe phải đỏ mặt.

“Ưm….a….ư……ưm……ưm”.

“Aaa…a…hưmmm”

Tiếng rên của Lý Nhã như liều thuốc kích thích đối với Phương Hạo.

“Chết tiệt, sướng quá” Phương Hạo rống lên sau đó lại tiếp tục đâm chọt.

“Haaa….aaaa…..ư….ưmmmm” Lý Nhã không chịu nổi những cú va chạm mạnh mẽ, hai tay liền ôm chặt lấy người Phương Hạo.

Phương Hạo điên cuồng nhấn hông, đến lúc sắp không chịu nổi nữa liền đâm mạnh vào, tinh hoa ồ ạt phóng vào bên trong cô “Haaaaaa”.

“Aaaaaaa” một trận ấm nóng tiến sâu vào trong khiến Lý Nhã không nhịn được thét lớn.

Sau khi phóng thích xong Phương Hạo rút ra, phía dưới của Lý Nhã liền chảy ra một dòng chất lỏng sệt.

Lý Nhã tính ngồi dậy chuẩn bị đi tắm rửa thì Phương Hạo đã nhanh hơn một bước lật người cô lại, nâng mông lên sau đó vật nóng bỏng lại lần nữa tiến vào, lần này thuận lợi hơn nhiều.

Lý Nhã thở dốc nói “Aa, nữa…nữa sao…ư”.

Phương Hạo vừa đâm vào vừa nói “Một lần làm sao đủ, Nam Thiệu Hàn cũng đã có hai đứa con, chúng ta phải làm rất nhiều rất nhiều lần mới có thể đuổi kịp hắn”.

Lý Nhã nắm chặt chăn, trợn mắt hét “Chẳng phải đã nói là không được hơn thua nữa sao”.

Phương Hạo không trả lời, cũng làm cho Lý Nhã không còn sức để nói, một trận chiến kéo dài sáu ngày sáu đêm bắt đầu diễn ra.