“Baby, nghe nói cô lại có em bé nữa rồi à?” Senny qua một thiết bị liên lạc hỏi.
Tô Mặc gật đầu “Ừm, cho nên là muốn mời cưới cô này”.
Senny bất ngờ “Gì, Nam lão đại cầu hôn cô rồi sao?”
Tô Mặc cười “Cô nghĩ vậy à?”
Senny liền nghi ngờ “Không phải là cô cầu hôn anh ta chứ, cũng quá mất giá đi”.
Tô Mặc lắc đầu trả lời “Là ba mẹ bắt cưới” sau khi ba mẹ Nam nhận được tin bọn họ có đứa thứ hai thì liền ép hai người phải tổ chức hôn lễ, mọi việc cứ để bọn họ lo, còn cô và Nam Thiệu Hàn cứ chờ đến ngày thì đến làm tân lang tân nương là được.
Senny bật cười “Haha, ba mẹ chồng của cô đỉnh thật đấy, thời gian là khi nào vậy?”
Tô Mặc trả lời “Một tuần nữa, Bạch Phong sẽ gửi thiệp mời đến cho cô”
Senny gật đầu “Được, à phải rồi, người cô cần tìm đã có manh mối, tôi đã để lại thông tin liên lạc của cô, nếu cô ấy muốn gặp thì chắc chắn sẽ tìm đến”.
Tô Mặc gật đầu “Cảm ơn”.
___________________________________________
Một tuần sau tại Anh Quốc diễn ra sự kiện trọng đại, tiểu hoàng tử cưới vợ, bên ngoài ai ai cũng nhiệt liệt vui mừng, còn bên trong thì diễn ra một hôn lễ long trọng.
Lúc đầu Tô Mặc nghĩ, vì có những vị đứng đầu các nước nên sẽ không mời những người trong giới hắc đạo, ai ngờ được lúc này lại hắc bạch lẫn lộn.
Tô Mặc đang vịn tay Tô Phong bước trên thảm đỏ đi đến chỗ Nằm Thiệu Hàn, cô nghĩ nếu lúc này xảy ra ám sát thì cô có nên xách váy lên đánh nhau hay không.
Không để cô bâng khuâng quá lâu, hai người đã đi đến chỗ Nam Thiệu Hàn, Tô Phong đặt tay Tô Mặc vào lòng bàn tay Nam Thiệu Hàn, nghiêm nghị nói “Chăm sóc con bé cho thật tốt”.
Nam Thiệu Hàn gật đầu “Chắc chắn, cảm ơn” có lẽ Tô Phong không biết mình là một trong những người ít ỏi nhận được lời cảm ơn của Nam Thiệu Hàn.
Không khí vô cùng cảm động và hạnh phúc cho đến khi đã hơn năm phút trôi qua mà hai nhân vật chính vẫn không có bước tiếp theo.
Mẹ Nam không nhịn được nhỏ tiếng nói “Sao vậy, mau đeo nhẫn đi”
Tô Mặc sững sờ, nhẫn, nhẫn ở đâu.
Nam Thiệu Hàn sờ túi quần sau đó nhìn Tô Mặc lắc đầu.
Tiểu Trình ngồi phía dưới chợt “A” một tiếng sau đó chạy lên, cậu bé móc hộp nhẫn trong túi ra, vui vẻ nói “Simon đem đến cho con đấy”.
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, đủ kích thích đấy.
Việc trao nhẫn cuối cùng cũng diễn ra hoàn hảo, Linh mục phía trên bắt đầu đọc lời tuyên thệ và hỏi “Nam Thiệu Hàn, con có đồng ý lấy Tô Mặc làm vợ……hay không?”.
Nam Thiệu Hàn nghiêm túc nói “Đồng ý”.
Linh mục lại nhìn về phía Tô Mặc hỏi “Tô Mặc, con có đồng ý lấy Nam Thiệu Hàn làm chồng……..hay không?”.
Tô Mặc gật đầu “Tôi đồng ý”
Linh Mục tiếp tục hỏi “Ở đây có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?”.
Nam Thiệu Hàn nhíu mày, còn có loại câu hỏi này sao.
“Khôngggg” Chợt Phương Hạo đứng dậy hét lớn.
Mọi người hoàn toàn sửng sốt, chẳng phải Phương Hạo và Nam Thiệu Hàn đã thành bạn rồi sao, chẳng lẽ lại đối đầu nhau nữa rồi à.
“Không…Lý Nhã…em không được đi” Phương Hạo hét lên rồi đuổi theo bóng dáng đã khuất ở cửa.
Tô Mặc trợn mắt, mấy con người này là thay nhau trả thù cô à.
“Tiếp tục” Nam Thiệu Hàn nói.
Để nhanh chóng kết thúc, linh mục không dám hỏi thêm gì nữa “Tôi tuyên bố, Nam Thiệu Hàn và Tô Mặc chính thức trở thành vợ chồng”.
Vừa dứt lời Nam Thiệu Hàn liền ôm Tô Mặc trao một nụ hôn thắm thiết sao đó nhỏ giọng nói “Anh yêu em”.
Tô Mặc cười, lớn tiếng đáp “Em cũng yêu anh”.
Bên dưới là một trận hò reo chúc phúc.
HOÀN CHÍNH VĂN