_Cô hận nhà họ Tần như vậy sao?
_ Cô lầm rồi tôi chỉ hận cô mẹ cô và còn có...
Tay Tần Thư Lan run lên, cà phê sóng sánh lên mu bàn tay
_ Cô đừng tỏ ra vẻ đáng thương, vẻ ngang ngược của cô đi đâu rồi, chẳng phải lúc nhỏ cô thường mắng tôi là tiện nhân, dã chủng? Tôi làm đúng theo lời cô rồi còn gì? Cô đuổi cổ tôi ra khỏi nhà họ Tần, chúng ta chẳng có quan hệ gì nhau, tôi muốn ở bên cạnh ai, cô quyền gì ngăn cản?
Năm đó, cha Lý bị xe đụng chết, mẹ cô bị điên loạn. Cô còn rất nhỏ đã một mực tìm đường tới nhà họ Tần. Cô không hiểu, cùng một người bố sinh ra tại sao lại có sự khác biệt lớn đến thế. Tần Thư Lan,thật sự giống như một cô tiểu thư thiên kim ngọc diệp chính hiệu, có xe hơi đưa đón về tận nhà, còn có bảo mẫu chăm sóc cho đi học, ăn ngon, mặc đẹp, trông chẳng khác nào một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.Mà cô ta cũng đúng là một cô công chúa, nếu so với một Hạ Giao sắc mặt vàng vọt, ăn mặt xềnh xoàng thì đúng là khác nhau một trời một vực. Đến Tần gia gặp ngay Tần Thư Lan cô ta chẳng những không cho cô vào nhà mà còn đánh cô.
Tần Thư Lan uống một ngụm Capuchino:
_ Lúc nhỏ không hiểu chuyện. Bố lại không có nhà, nên tôi mất kiểm soát.Nếu cô chỉ vì muốn báo thù tôi thì cô thành công rồi, nhưng cô đừng tiếp tục nữa..
Hạ Giao hơi híp mắt lại. Tần Thư Lan nói:
_ Tôi biết cô không yêu anh ấy, cô chỉ xem anh ấy như con cờ. Nếu để anh ấy biết được sự hy sinh của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, anh ấy sẽ khiến cô … sống không bằng chết. Anh ấy là ai mà cô có thể chơi đùa?
Câu nói cuối cùng rất có sức mạnh, gần như đã làm Hạ Giao khiếp sợ.
Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu:
_ Chị nên cầu phúc cho chính mình đi. Hôn lễ của chị và anh rể tôi nhất định sẽ tham dự.
*******
Đứng trước cửa một cửa hàng đại lý thương hiệu Wang, một số mẫu trưng bày trong tủ kính, trang phục mùa thu sặc sỡ. Nhìn mãi nhìn mãi, cô và Phương Linh đẩy cửa bước vào. Cảm giác mát lạnh ập tới.
Dĩ nhiên cô biết Ali lặng lẽ theo phía sau, cách cô không gần cũng không xa.
Người phục vụ bước tới, nhiệt tình chào hỏi. Cô chỉ vào chiếc váy dài trong tủ, nói:
_ Cái váy này đẹp không Linh, mình thử nhé.
_ Được đó màu nude này kén da, nhưng hợp với bồ.
Rất nhanh, cô được người phục vụ dẫn cả hai vào phòng thay đồ. Một không gian rộng lớn, bốn mặt là gương, soi chiếu toàn bộ cơ thể cô. Hạ Giao không thay quần áo ngay, mà ngồi phịch xuống ghế sôpha, im lặng nhìn bóng mình trong gương. Đối mặt với cô là một hình bóng hoàn toàn giống cô nhưng lại giống như một thiên sứ đang khuyên nhủ ác quỷ, đang hỏi cô, rốt cuộc mày muốn làm gì?
Đúng thế, cô rốt cuộc muốn làm gì?
Vì không khí trong căn phòng rất mát mẻ, suy nghĩ của cô cũng dần dần trở lại bình thường, giọng nói của Tần Thư Lan vang lên cũng rõ ràng hơn:
_ Nếu để anh ấy biết được sự hy sinh của mình chẳng qua chỉ là một trò đùa, anh ấy sẽ khiến cô … sống không bằng chết!
Hạ Giao bất giác rùng mình, không biết vì căn phòng quá lạnh hay vì chính câu nói đó.
Cô đặt chiếc váy sang một bên, cả người cuộn tròn trên sôpha, hai cánh tay vòng lại ôm chặt lấy nhau. Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, như một nàng tiên cá mắc cạn, thiếu dưỡng khí trôi dạt vào bờ.
Hạ Giao xoa mạnh mặt, cô trong gương buồn bực không thôi.
Phương Linh khẽ gõ cửa
_ A Giao! Bồ xong chưa? Chiếc váy có phù hợp không? Sao lâu thế?
_ Mình ra ngay.
Vì cô đã ở trong đây quá lâu rồi.Hạ Giao hồi tỉnh lại, đứng dậy nói, đang định lên tiếng thì vô tình liếc nhìn thấy hai người phụ nữ vừa đi vào cửa hàng. Cô vô thức lại trốn vào phòng thay đồ, khẽ khàng nói với Phương Linh:
_ Giúp mình đổi số lớn hơn. Phần ngực hơi chậc.
_ Sao thế? Cố Hàn Đình nuôi cậu khéo đấy? Có hơi tay mập ra à? Chả trách anh tớ thua cuộc. Để tớ đi đổi lại cho.
_ Đồ quỷ này, nói nhăng nói cuội là giỏi. Nhanh lên.
Phương Linh bật cười, gật đầu rời đi.
Bên đó, vì người trong cửa hàng không nhiều, tiếng hai người phụ nữ nói chuyện gần như lọt vào tai Hạ Giao không sót chữ nào.
_ Con gái và con rể chị đúng là một đôi trời sinh. Hai đứa đứng cạnh nhau đúng là khiến người ta không thể dời mắt.
Một người trong đó cười:
_ Đứa con gái nào có thể sánh đôi với con rể chị như thế được nữa. Cậu ấy lại là người bản lĩnh, thao túng thị trường bất động sản.
_ Cũng phải, đứa con rể quý này ngọa hổ tàng long, lại là hạc giữa bầy gà, mà con gái tôi cũng không kém cạnh, thiên kim danh viện, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài. Tầng lớp nào thì xứng với tầng lớp ấy thôi.
Người phụ nữ còn lại giọng nói ngạo mạn, vừa chọn quần áo vừa nói. Hạ Giao dựa vào cửa phòng thay đồ, ánh mắt lạnh hẳn đi. Người con rể mà bà ta nhắc tới là Cố Hàn Đình, người đàn bà đang kiêu hãnh đó là Cao Kiều.
Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, vừa gặp con gái xong, đi mua sắm lại đụng ngay phải bà ta!
_ Ấy, nghe ông Hà nhà tôi nói, con rể chị lần này đi Pháp cùng dẫn theo một cô gái, không phải là tiểu tam, tiểu tứ đấy chứ?
Cao Kiều cười khẩy:
_ Dù có là tiểu tam hay không, trong mắt con rể tôi cũng chẳng là gì. Nó yêu con gái tôi đến chết đi sống lại, trong mắt sao có người con gái khác được? Chẳng qua là hạng vắt mũi chưa sạch,tự động dùng thân thể ra đổi chác lợi ích. Người đàn ông lấy được con gái tôi mắt nhìn người đương nhiên rất cao, mấy người muốn quyến rũ nó cũng nên xem lại mình thế nào đi đã. Cũng chỉ là gặp dịp mua vui của đàn ông thôi.
_ Haha, cũng phải, cũng phải!
Hạ Giao nắm chặt tay. Hay lắm Cao Kiều, bà ta biết rõ người đi Pháp với Cố Hàn Đình là cô, còn đi khắp nơi nói với người ta cô là kẻ vắt mũi chưa sạch, tự động đưa thân hiến dâng? Cướp bố của cô, hại chết cha Lý và mẹ cô, cho người cường bạo em gái cô, không biết hối hận là gì, con ăn sung mặc sướng, nghênh ngang khắp nơi? Hạ Giao nghiến răng đến hàm bạnh ra. Rất lâu sau, cô đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, ánh mắt lại càng lúc càng lạnh.
Nghĩ rồi, cô lấy di động gọi vào một số điện thoại đường dài.
Đối phương nhanh chóng bắt máy. Giọng nói của cô cũng truyền tới một sự yếu đuối không thôi:
_ Anh rể, người ta rất không khỏe, rất nhớ anh rể.
******
Mua quá nhiều đồ nên Phương Linh và Hạ Giao bảo Ali để đồ vào xe trước, còn cô ở đây chờ cô. Ali dĩ nhiên rất sẵn lòng mình vào chút việc nhỏ này cô biết Hạ Giao còn ghi hận việc ở quán Bar XO, dặn Hạ Giao chờ ở đây rồi xách đồ đến ga-ra.
_ A, ai cứu với! Giết người! Giết người...
Bỗng, một tiếng thét chói tai vang lên ở phía trước, còn mọi người thì chạy tán loạn.
Hạ Giao và Phương Linh hơi khựng lại, nhìn về phía đó. Cách chỗ cô không xa, mọi người vừa trốn chạy tứ phía, vừa la hét ầm ĩ. Họ giữ một đàn ông chạy qua cô, hỏi:
_ Bên kia có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đột nhiên bị kéo lại nên suýt ngã, nghe Phương Linh hỏi vậy liền hoảng hốt trả lời bằng giọng nói vô cùng run rẩy,
_ Có một tên điên, gần khu vực triển lãm tranh cầm dao găm đi khắp nơi đâm người ta, máu me nhiều lắm...
Vẻ mặt Phương Linh căng thẳng, cô buông người đàn ông kia ra rồi đi về phía trước, nhưng cổ tay bị Hạ Giao kéo lại:
_ Đừng qua đó, tên kia là kẻ điên, gặp ai cũng đâm. Nguy hiểm lắm, gọi cảnh sát trước đi.
_ Uhm, đúng rồi, cậu gọi đi. Nhưng tớ muốn đi xem.
Phương Linh giằng tay Hạ Giao ra, triển lãm tranh có khi nào là của Tiza, gấp gáp nói:
_ Mình sẽ không sao, bồ an tâm.
Phương Linh nóng ruột sợ Tiza có chuyện chạy ào đi. Hạ Giao cũng vội vã chạy theo bạn mình.Dọc đường gặp phải nhiều người đang hoảng hốt chạy lung tung, thậm chí bọn họ còn vết máu trên người. Phía trước, tiếng la hét vang lên không ngừng, cả hai bước đi nhanh hơn, sau đó nhanh chóng thấy rõ tình hình ở đó.Tai nạn xảy ra trong một cửa hàng triển lãm tranh đại diện của Tiza, một thanh niên cầm dao đứng trong cửa hàng, hắn ta nhìn thấy Phương Linh như nhớ ra gì đó,liền lao như điên tới bắt giữ. Con dao nhọn của hắn ta đang kề trên cổ của cô ấy.
Dưới chân người thanh niên cầm dao còn có một người đàn ông nằm bất động, hình như anh ta là nhân viên cửa hàng, đã bị đâm mấy nhát, toàn thân đầy máu, không hề động đậy, chẳng biết còn sống hay đã chết.Bên cạnh người thanh niên kia là hai nữ nhân viên trong cửa hàng nữa, bọn họ cũng bị thương, đang nằm đó rên rỉ.
_ Tất cả các người không được di chuyển! Nếu ai dám di chuyển thì tôi sẽ đâm chết cô ta ngay.
Người thanh niên đứng đó gào lên, vẻ mặt vô cùng điên cuồng và tàn nhẫn.
Hạ Giao nhìn người thanh niên cầm dao, phát hiện hắn ta còn trẻ tuổi, cùng lắm cũng chỉ hai mươi ba tuổi, nhưng trên mặt hắn lúc này còn có vết máu, hơn nữa vẻ mặt rất điên cuồng nên trông rất dữ tợn và đáng sợ. Phương Linh bất ngờ bị khống chế, lúc này mặt cô ấy trắng bệch, lem luốc nước mắt vì hoảng sợ. Hạ Giao quan sát một lúc thì thấy người thanh niên kia nhìn ra ngoài, rồi lùi vào trong cửa hàng, con dao nhọn kề sát vào cổ Phương Linh, chỉ cần dùng thêm một chút sức là có thể cắt đứt động mạch cổ của cô ấy, hoàn toàn không thể lén lút cứu cô ấy được, lúc này chỉ có thể khiến cho người đàn ông kia bỏ dao ra khỏi cổ Phương Linh thôi.
Bên ngoài cửa hàng có rất nhiều người vây quanh, phần lớn đều là những thanh niên trẻ tuổi, còn có một người đàn ông gương mặt đẹp như điêu khắc, âm hiểm nhưng thoáng qua hoảng hốt và lo lắng, nhìn chằm chằm vào Phương Linh, anh ta vừa mới chạy vào.