Trung tâm thương mại Uyển Cư là nơi mua sắm lớn nhất ở Cảnh Thành, ngoài ra nó còn bao gồm khu nhà hàng đồ Tây vừa cao cấp vừa đạt chuẩn quốc tế. Lúc Hạ Giao vừa ngồi xuống nhìn menu gọi vài món chờ Phương Linh đến.
Từ trong túi áo, lấy ra điện thoại di động, bấm số gọi Nhã Trúc.Điện thoại đang kết nối.
_ Alo.....
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của Nhã Trúc
_.....Là tôi!
Hạ Giao cao giọng cười nói:
_ Em gái tôi thế nào? Hôm nay ngoan không? Có nhớ tôi. không?
Nhã Trúc nheo mắt, rướn người lên, nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường, mẹ nó! Mới có 3 giờ! Cô muốn khóc kêu lên:
_ Này..... cô không sao chứ, mới 3 giờ sáng, cô gọi điện thoại về để hỏi thăm em gái cô sao? cô không biết mấy giờ hả?
_ Không! Tô nhớ nó thôi! Để cho nó ngoan một chút..! cô nói với nó chị rất nhớ nó, sau khi tôi trở về, rất nhanh chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp!
_ Mẹ nó! Tôi cứ nghĩ cô banh xác rồi đấy. Cả ngày hôm ấy,Hạ Kỳ như có thần giao cách cảm cứ ngóng ra cổng bệnh viện. Dì dượng cô book vé máy bay gấp rồi đấy, liệu hồn.
_ Là tôi không tốt.
_ Cô bây giờ vẫn ở Cảnh Thành sao? Xong việc chưa? Cô chỉ có một mình mọi việc cẩn thận nhé, đừng liều mạng như ở Pháp.
Nhã Trúc ân cần hỏi han, dặn dò.
_ Tuần sau, tôi về chúng ta ôm nhau ngủ!"
Giọng Hạ Giao trong vắt cười nói:
_ Ôm cái đầu cô! Em gái cô rất tốt, không cần lo lắng...... Tối hôm nay có chút buồn, vừa ăn cơm vừa khóc, muốn gặp cô, sau đó thì không có việc gì rồi.
Nhã Trúc nói.
Nước mắt Hạ Giao rơi xuống, lại vui vẻ cười nói:
_ Cám ơn mọi người chăm sóc Hạ Kỳ, tôi sẽ tranh thủ về.
_ Được, được, được, tôi mệt rồi, cô cũng lo việc mình đi! Ngủ đây.
Nhã Trúc lập tức cúp điện thoại!
Hạ Giao lau nước mắt, sau đó ngả người ra ghế sau, tháo kinh đen xuống. Phục vụ rất nhanh sau đó mang đến một ly nước ép, vài món khai vị.
_ Một đứa con lưu lạc không cha không mẹ như em, chẳng qua là một bữa cơm trưa thôi, cũng tới được một nơi cao cấp như thế này?
Dường như Hạ Giao đã biết người đến là ai? Nên không cần ngẩng đầu, nhấp một ngụm nước ép, nhàn nhã trả lời:
_ Trước mặt mọi người giả nhân,giả nghĩa, chị chị em em, đây mới là bộ mặt thật của cô? Tuy tôi không cha không mẹ, nhưng vớ được của hời từ trên cao rớt xuống. Trách tôi quá tốt số đi. Thời gian của tôi quý báu lắm. Không lãng phí với người dưng. Nói đi, theo dõi tôi cả buổi rốt cuộc có chuyện gì?
_ Đứa em gái hoang dã này không có gì nói với chị sao? Nói đi mục đích em là gì?
Hạ Giao không nói, sau khi người phục vụ bưng đồ ăn thì chỉ vùi đầu vào ăn, đối với việc thần thái của Tần Thư Lan ra sao cô vốn không quan tâm.Hạ Giao vốn đã thấy phiền với cô ta, sau khi thấy vậy, không nói một lời, cầm lấy túi xách định đứng dậy rời đi.
_ Ấy... Ngọc Giao,...khoan đã...
Tần Thư Lan vội vàng gọi giật cô lại.
Hạ Giao lạnh lùng nhìn cô ta.
Tần Thư Lan kiềm chế cảm xúc, rút từ trong túi xách ra một chiếc phong bì, chầm chậm đẩy tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:
_ Em xem đi!
Hạ Giao liếc cô ta một cái, ngồi lại xuống ghế, cầm phong bì lên xem, bên trong là một xấp ảnh. Cô lấy ra nhìn, do dự vài giây, rồi lại đưa mắt trông biểu cảm của Tần Thư Lan.Cô ta không nhìn qua bên này, chỉ cúi đầu từ tốn gọi một tách capuchino.
Hạ Giao không nói câu nào, lấy toàn bộ ảnh ra, mở xem từng ảnh một.Đôi nam nữ trong ảnh không phải ai xa lạ, người đàn ông là Cố Hàn Đình, còn người phụ nữ... là Hạ Giao. Có tấm chụp ở sân bay, ghi lại khung cảnh Cố Hàn Đình giang tay ôm cô vào lòng chở che trước giới báo chí. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống bị chụp trộm, giống như đang chụp hình, vì ánh sáng trên bức ảnh rất tốt. Cô đeo kính đen lạnh lùng đi về phía trước, còn anh lại tập trung nhìn gương mặt hơi nghiêng của cô. Cô không hề biết rằng thì ra ánh mắt anh khi thâm tình lại cuốn hút như vậy.
Còn cả ảnh khi họ chạy ra khỏi dinh thự ở Pháp, có bức anh khoác áo cho cô, cô mỉm cười đưa tay sờ mặt anh, cả ảnh cùng ngắm hoàng hôn ở lâu dài Chấtau, cô được anh ôm chặt vào lòng, trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, cô ngả vào lồng ngực anh...
Từ những bức ảnh này, không khó để nhìn ra, cô và Cố Hàn Đình nghiễm nhiên đã là một đôi tình nhân đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng.
Không, nghiêm túc mà nói, trước mặt một chính thất như Tần Thư Lan, cô và Cố Hàn Đình đang lén lút ăn vụng. Tóm lại là, người chụp trộm đã dùng kỹ thuật và phương pháp theo dõi cực tốt để ghi lại từng dấu ấn giữa cô và Cố Hàn Đình.
_ Không tồi hình ảnh sắc nét. Đẹp đấy!!! Nếu không được nhìn những bức ảnh này, Tôi thật sự không biết rằng mình và anh ấy đẹp đôi đến thế.
Thu lại từng bức ảnh một, mặt Hạ Giao tỉnh bơ.
_ Đúng là huyết thống dơ bẩn của tiện nhân nên nói chuyện có khác.
_ Tần tiểu thư, tôi sẽ cho cô thấy huyết thống dơ bẩn của tiện nhân khác chỗ nào?
Hạ Giao nhìn đồng hồ mất kiên nhẫn nói:
_ Tôi đang đợi bạn. Cảm phiền.
_ Ngọc Giao, tôi muốn hỏi cô, hai người có phải đã... ở cùng nhau rồi không?
_ Ở cùng nhau... là ý gì?
_ Ngọc Giao, cô hiểu ý tôi muốn hỏi gì?
Hạ Giao nực cười nhìn cô ta:
_ Những tấm ảnh này chưa rõ ràng à? Cô còn hỏi tôi như vậy?
Ngón tay Tần Thư Lan khẽ run lên, lông mi giật giật. Giọng nói khẽ khàng, run run:
_ Ngọc Giao cô và anh ấy đã ở chung nhà?
Nhìn bộ mặt giả trân của Tần Thư Lan như vậy, Hạ Giao lại càng nổi điên, chỉ hận không thể xé nát cái bộ mặt giả vờ đáng thương đó của cô ta ra. Cô nghiến răng, cố tình cười nói:
_ Cô nói nhỏ quá rồi, tôi nghe không rõ. À, tôi biết rồi. Có phải cô muốn hỏi, chồng cô đã lên giường cùng tôi chưa chứ gì?
Hạ Giao cố tình cao giọng.
Trong nhà hàng có cả người trong danh môn, nghe xong câu này hết thảy đều nhìn cả về phía họ.
_Cô...cô...vinh hạnh lắm sao mà vênh váo. Đúng là lẳng lơ thành tính.
Tần Thư Lan sốt sắng.
Hạ Giao tựa hồ chẳng mấy quan tâm mấy ánh mắt đó, nhún vai:
_ Quá khen.
_ Nếu cô thật sự đã cùng anh ấy... vậy thì, rời xa anh ấy có được không? Cô cần bao nhiêu tôi sẽ cho cô.
_ Cuối cùng cũng nói vào chuyện chính rồi đấy. Vậy mới phải chứ, cô đây đang đóng vai người vợ đáng thương như người mẹ đức hạnh của cô? Não tôi úng nước à? Nhận vài đồng bạc cắt của cô, trong khi Cố Hàn Đình là một núi vàng.
Hạ Giao thong thả tựa lưng ra sau ghế, nhưng ánh mắt thì sắc lẻm như lưỡi lam:
_ Vậy thì lúc này tôi đương nhiên phải dùng cách nói chuyện của nhân tình để đáp lại rồi. Rời xa anh ấy ư? Muộn rồi, tôi đã là người phụ nữ của anh ấy, rời xa thế nào đây? Hơn nữa, chưa nói tới việc chồng chị, đẹp trai quá sức, dịu dàng, đại gia, kỹ thuật trên giường còn tuyệt vời, còn có... cực phẩm như vậy, sao tôi nỡ rời xa anh ấy?"
Câu nói này đủ khiến gương mặt Tần Thư Lan tái mét:
_ Cô biết luân thường đạo lý không? Tôi là vợ anh ấy, cô còn ngủ với anh ấy? Đúng là không có cha sanh mẹ dạy nên cái thứ vô liêm sỉ như cô tồn tại chỉ thêm xấu hổ gia môn.
_ Tôi có nghe lầm không? Cô nói tôi dòng máu dơ bẩn, giờ nhắc luân thường đạo lý với tôi. Nói vậy chúng ta cùng chung dòng máu dơ bẩn, hả? Thế thì cô phải về nhà hỏi anh ấy nghĩ thế nào rồi. Rõ ràng đã biết tôi là ai còn lên giường cùng tôi?
Hạ Giao gượng cười, làm tốt vai diễn một tiểu tam trơ tráo:
_ Bây giờ cô mới tới hỏi tội tôi à? Ngày đầu tiên về nước, anh ấy đã bị tôi ngủ qua. Mười ngày sau chúng tôi đã ở chung một chỗ. Phải làm sao đây... không phải tôi câu dẫn anh ấy, mà là anh ấy nhất quyết trói tôi bên người ấy. Không phải cô không biết Thời Ức vệ sĩ bảo vệ tôi ngày đêm, nhìn xem... tôi đi ra đường cũng dưới con mắt của anh ấy đấy. Một chính thất như cô đây có phải thất bại quá không?
Cô hất cằm nhìn về phía Ali đang cách cô một dãy bàn. Hạ Giao ung dung uống nước, nhếch môi cười mỉa.
Ngón tay Tần Thư Lan run rẩy, cụp mắt xuống che giấu vẻ bất an trong đáy mắt. Cô ta đưa tay định bê cốc cà phê lên mới phát hiện tay mình đang run lên rất mãnh liệt, đành buông xuống. Một câu nói của Hạ Giao đã đánh trúng vào dự đoán của cô ta.
Biệt thự Thời Ức là nơi mà mẹ Cố Hàn Đình thích nhất, anh chưa từng để cho cô gái nào sống nơi ấy kể cả Tần Thư Lan cũng chỉ vào được đại sảnh. Thế mà chỉ mười ngày ngắn ngủi anh đã đem con tiện nhân vào ở.
Cố Hàn Đình không phải một người tùy tiện, Thời Ức là nơi thiêng liêng anh tưởng nhớ đến mẹ mình. Bây giờ anh mang con tiện nhân vào ở chẳng phải ngầm thừa nhận với mẹ mình?
_ Nếu cô muốn khuyên tôi rời xa anh ấy tốt nhất nên dưỡng sức đi, là chồng chị không bỏ được tôi.
Nụ cười của Hạ Giao như có độc.
_ Không! Cố Hàn Đình không phải loại người đó.
Tần Thư Lan lắc đầu, cô ta đưa tay nắm chặt cốc cà phê, có cảm giác chiếc ghế tựa là chút sức mạnh cuối cùng chống đỡ cả cơ thể cô ta:
_ Anh ấy là một người đàn ông làm việc rất có nguyên tắc. Trước khi đính hôn, tôi biết anh ấy từng có phụ nữ bên cạnh, có tình nhân bao dưỡng, nhưng sau khi đính hôn anh ấy đã cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ đó rồi. Trong chuyện tình cảm, anh ấy luôn rất rõ ràng, cũng rất trách nhiệm. Anh ấy tuyệt đối sẽ không giấu tôi làm chuyện đó.
Trái tim Hạ Giao như bị hàng vạn mũi kim đâm qua. Cô biết với thân phận và địa vị của anh, bên cạnh không thể nào không có phụ nữ, cho dù ăn chơi trác táng thì cũng có những nhu cầu sinh lý bình thường. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.
_ Ngọc Giao! Cô thật lòng yêu anh ấy sao?. Bạ? có biết tra?g tr?yệ? ﹙ TrU?tr?yệ ?.?? ﹚
Tần Thư Lan đột ngột hỏi.
Hạ Giao hơi ngẩn ra, vô thức nói:
_ Thế nào là yêu?
Tần Thư Lan cũng ý thức được mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, cô ta không biết làm sao, đành lắc đầu:
_ Bất luận cô có yêu anh ấy hay không, tôi xin cô cũng đừng tới chọc ghẹo anh ấy. Cố Hàn Đình là một người rất tốt, rất tốt.Mặc dù trông anh ấy có vẻ không được gần gũi cho lắm, nhưng anh ấy thật sự đã dốc hết ruột gan đối xử tốt với tôi và nhà họ Tần. Một người tốt như vậy, tôi xin cô đừng hủy hoại anh ấy
_ Tôi hủy hoại anh ấy?
_ Đúng vậy! Bất kể hai người có thật lòng yêu thương nhau hay không cũng không có khả năng, và không được ở bên nhau. Anh ấy là con rể nhà họ Tần, còn cô dù muốn dù không cũng là em vợ của anh ấy, một khi côcòn nảy sinh tình cảm cũng tức là sẽ gánh tội danh muôn đời. Thế nên cô hãy rời xa anh ấy đi. Nếu không danh tiếng, địa vị, thậm chí là tất cả giờ đây anh ấy có được đều sẽ bị cô hủy hoại.
Tần Thư Lan nhấn mạnh từng câu từng chữ, nghiêm túc chân thành.
Hạ Giao chỉ nhìn cô ta, một chữ cũng không nói
_ Ngọc Giao còn vài ngày nữa tôi và anh ấy kết hôn,cô nghĩ cô sẽ thay đổi được gì?
Tần Thư Lan giơ tay định kéo tay cô, nhưng tới giây cuối cùng lại dừng lại, chầm chậm thu tay về.
Trong đáy mắt Hạ Giao là sự lạnh lẽo không thể tỏa lan. Cô hơi dướn người về phía trước, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén:
_ Tần Thư Lan! Tôi cướp chồng cô cũng giống như năm đó mẹ cô cướp người đàn ông của mẹ tôi vậy!