C4 Biệt thự Vân Thư.
Khách sạn Lucky star
Phòng tổng thống hướng ra biển.
Cố Hàn Đình đỡ Tần Thư Lan khuôn mặt đỏ bừng bước vào trong men say.
_ Em hơi chóng mặt, thật sự quá mệt, em đi tắm trước.
Một lúc sau khi cô bước ra trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh xuyên thấu, bên trong không nội y, ngồi lên giường khẽ phô đường cong mê người.
Cố Hàn Đình ngước mắt nhìn cô hơi lâu:
_ Em nghỉ ngơi đi.
Anh lười biếng ngồi trên ghế sô pha. Áo sơ mi đen bung ra mấy cúc. Tần Thư Lan đi chân trần bước đến ngồi bên cạnh anh, ánh mắt nhu tình nhìn anh:
_ Tuy em biết anh từ thuở nhỏ nhưng nói chuyện được với anh không quá năm lần. Chúng ta thật sự đã đính hôn rồi sao, em có nằm mơ hay không?
Anh mỉm cười, cắn lên bờ môi đỏ chót của cô.
_ Đau.
Tần Thư Lan nhíu mày.
Anh cười sảng khoái:
_ Như vậy có nằm mơ không?
Tần Thư Lan nhìn gương mặt đẹp trai quá mức, đôi môi mỏng đa tình của anh, cô nhắm mắt mơ màng, nhẹ nhàng vừa hôn vừa nhìn anh.
Cố Hàn Đình vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, mặc cho Tần Thư Lôi nhấp nhẹ đôi môi căng mọng, mút lấy môi anh.
Có lẽ, cảm nhận sự không quá nhiệt tình của anh. Cô kéo một bên dây áo xuống, lộ ra vòng một tròn đầy, trắng trẻo, áp sát lên thân thể của anh, một nụ hôn gấp gáp, hơi thở nhuốm màu hoan ái.
Dường như cảm nhận được ý muốn của cô, anh mỉm cười hài lòng, ôm cô đặt lên giường chậm rãi kết thúc nụ hôn. Kéo dây áo cô lên, vuốt ve bả vai cô.
_ Gia tộc anh có truyền thống, là phụ nữ của Tần thị,nhất định phải còn nguyên vẹn vào ngày kết hôn.
Anh kéo chăn lên đắp ngang người cô.
_ Ngủ đi, lát nữa anh phải đi Hải Thành đấu thầu dự án.
Thân thể Tần Thư Lan bị trêu chọc hơi nóng, cô sợ hãi quấn lấy anh, ôm người đàn ông phát ra hơi thở quyến rũ này, ánh mắt mê ly.
_ Đừng rời đi có được không anh?
_ Không được. Dự án đấu thầu nửa năm nay rất khủng, không thể bỏ lỡ. Ngoan, anh sẽ bù đắp vào đêm tân hôn của chúng ta.
Tần Thư Lan không thể tỏ ra bướng bỉnh không hiểu chuyện như thế được. Nhất là người đàn ông khó nắm bắt này, cô phải cần quá trình để nắm giữ trái tim anh.
Tần Thư Lan gật đầu đồng ý. Anh mỉm cười hôn lên má cô.
*****
Hai giờ sau.
Hải Thành.
Trong phòng họp vẫn sáng đèn, liên tiếp mở các cuộc họp đối tác, dự án đầu tư, Cố Hàn Đình ngồi vị trí chủ tọa, lắng nghe các giám đốc xây dựng báo cáo hạng mục, kế hoạch.
Anh vẫn im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng cho một vài ý kiến mấu chốt, trọng điểm. Hiểu rõ vấn đề của anh, nên mọi người báo cáo rất ngắn gọn súc tích.
Thế nhưng bộ phận phụ trách tiêu thụ thị trường vẫn ghi chép miệt mài.
Rạng sáng cuộc họp kết thúc, mọi người đã trở về nghỉ ngơi.
****
Khu ngoại ô Hải Thành
Biệt thự Vân Thư
Cố Hàn Đình nhắm mắt dưỡng thần dựa người trên sô pha, tiếng nhạc chuông điện thoại đổ liên hồi.
Viên trợ lý hai tay cung kính đưa điện cho anh
_ Là của Tần tiểu thư.
Anh lười biếng cầm lấy:
_ Anh Nghe.
...
_ Không ngủ được à?
...
_ Chưa biết khi nào về.Em nghỉ ngơi đi. Ngoan.
Anh đặt điện thoại lên bàn. Quay sang bảo Viên trợ lý:
_ Không còn việc gì nữa về sớm đi, chuẩn bị cuộc họp bên phía đối tác cho tốt.
_ Vâng, Cố tổng, nghỉ ngơi sớm.
Cảnh bình minh ngoài cửa sổ rất đẹp. Sương sớm lượn lờ quanh đồi núi. Ẩn dưới mày kiếm sắc bén là ánh mắt sâu thẳm, nhìn không ra tâm trạng gì.
_ Lễ đính hôn có vui không?
Giọng một cô gái thỏ thẻ vang lên bên tai, Anh không nhìn cô, nhấp một ly vang đỏ: . truyện teen hay
_ Ghen?
Vân Thư áp mặt sau lưng anh, vuốt ve da thịt săn chắc, chỉ một bóng lưng thôi, cũng đủ cho bất cứ người phụ nữ may mắn nào đó, dựa dẫm cả đời.
Đáng tiếc người phụ nữ ấy không phải là cô, nhưng làm người, ai chẳng có niềm khao khát.
_ Em nào dám. Chỉ cần được bên anh, em đã mãn nguyện. Anh Tần chắc mấy đêm đã không nghỉ ngơi tốt?
_ Uhm. Có chút bận.
Cô vòng tay sang eo anh hít thở mùi hương chỉ thuộc về anh.
_ Em đã dọn thức ăn lên. Hôm nay, em dặn quản lý cắt lịch quay buổi sáng, anh cùng em ăn bữa cơm nhé.
Trên bàn ăn dài, bốn món mặn, một xào, một món canh được bày trí đẹp mắt.
Vân Thư múc chén gà tiềm đặt trước mặt Cố Hàn Đình:
_ Anh Cố uống chút canh cho mát. Tuần sau đoàn làm phim có lịch quay ở Cảnh Thành, em có thể đến cùng e_ kip không?
_ Tùy em
Vân Thư mỉm cười, điềm đạm.
_ Nếu anh không thích thì em có thể không đi. Em luôn nghe theo anh?
Anh không trả lời cô, dùng khăn lau miệng, động tác ưu nhã, kéo ghế bước ra khỏi phòng.
Cố Hàn Đình ngồi trên quầy rượu, lại mở thêm một chai vang 1982, nhấp cạn tận đáy.
_ Anh Cố, Cảnh Thành là nơi ngọa hổ tàng long, em chỉ muốn phát triển sự nghiệp của mình. Không muốn dựa dẫm mọi chuyện vào anh, có được hay không?
Cô quỳ xuống thảm lông bên dưới, đưa tay tháo dây lưng quần, bàn tay lả lướt đến đâu, nụ hôn nóng bỏng đến đó. Khẽ vuốt ve nơi mạnh mẽ của người đàn ông, cô há miệng ngậm ra nuốt vào, như muốn ôm trọn nỗi yêu thương, khát khao.
Nhiều năm về trước, khi nhìn thấy người đàn ông này cô biết mình trầm mê, không lối thoát.
Lần đầu tiên của cô là cho anh.
Bên anh, Vân Thư không cần danh phận, hay bất cứ điều gì. Nhưng anh luôn phân rõ giới hạn đối với cô, cảm giác không nóng không lạnh, càng khiến cô khó nắm bắt.
Anh để mặc cô trêu ghẹo khắp người mình. Như một điều tất yếu của cuộc sống, ly rượu vang sóng sánh trong tay.
Cố Hàn Đình đứng lên ôm ngang cô vào phòng tắm.
Bên trong là một màn thở dốc của người phụ nữ, cảnh xuân ướt át khắp nơi...
****
Cách nửa vòng Trái Đất
Bệnh viện Tâm Thần Pattonne
C hiếc xích đu đung đưa,một cô gái khoảng mười lăm tuổi ngồi hàng giờ, phơi nắng trên bãi cỏ xanh mượt.
_ Hạ Kỳ, đi vào nghỉ ngơi thôi em, nắng lên rồi.
_ Không, Kỳ Kỳ đang chờ Giao Giao. Giao Giao nói khi nào Kỳ Kỳ khỏe, sẽ dẫn Kỳ Kỳ về nhà.
Hà Trúc vuốt mái tóc dài của cô bé, tuy còn nhỏ nhưng sau này nhất định là một mỹ nhân.
Hà Trúc là nữ điều dưỡng riêng mà Hạ Giao sắp xếp lo cho Hạ Kỳ, trong khoảng thời gian cô về nước.
_ Đúng rồi. Bác sĩ Hạ Giao sẽ đón Kỳ Kỳ về nước.
Hạ Kỳ bĩu môi, xua tay lia lịa:
_ Không đúng, Không đúng, không phải Hạ Giao, là Giao Giao mà. Không Phải về nước, về nhà, về nhà. Kỳ Kỳ muốn về nhà.
_ Phải, phải là Giao Giao, Giao Giao bảo Kỳ Kỳ đi vào nghỉ ngơi, rồi đón Kỳ Kỳ về nhà nhe.
Cả bệnh viện này không ai không biết vị bác sĩ tâm lý trẻ tuổi tài cao Hạ Giao, là giới kỳ tài trong y học, tại bệnh viện quốc tế Pattonne, lại có đứa em bị mắc chứng rối loạn tâm lý lưỡng cực, đang điều trị liệu pháp tại đây.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo gọi đến:
_ Chị nghe nè Hạ... Giao Giao.
...
Cô vừa nói vừa nhìn Hạ Kỳ đang đưa ánh mắt tròn xoe.
_ Em ấy vẫn ổn, bác sĩ Darmon nói khoảng ba tháng nữa có thể về nhà. Giao Giao em thế nào rồi?
....
Hạ Kỳ dựng tai mèo lên thám thính " Là Giao Giao sao "
_ Giao Giao, Giao Giao em muốn ăn chocolate.
....
_ Dạ.... Dạ... Dạ.
Hạ Kỳ nở nụ cười tỏa nắng, trả điện thoại lại cho Hà Trúc.
_ Giao Giao nói Kỳ Kỳ phải
ngoan, Kỳ Kỳ đi vào nghỉ ngơi, Trúc Trúc ngoan... Đi vô.