[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 3: Lễ đính hôn




LƯỚI TÌNH

C3: Lễ Đính hôn.

8 giờ sáng

Khách mời từ thành phố lớn đổ về khách sạn Lucky start, ngay cả một số quan chức cấp cao cũng nể mặt tham dự.

Tân khách tập trung khu vực trình diễn sóng nhạc trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thật hâm mộ nhà họ Cố và nhà họ Tần kết thông gia sẽ làm bùng nổ nền kinh tế điên cuồng, nhất là đứa con út Cố gia_ Cố Hàn Đình và nhị tiểu thư Tần gia, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, vô số ánh mắt thiếu nữ hâm mộ.

Lúc này Cố Hàn Đình trong bộ Âu phục màu đen, cài một con phượng hoàng lấp lánh, mái tóc hất ngược phía sau sáng bóng, lộ ra thần thái mê người.

Tần Thư Lan búi tóc cao thanh nhã, bàn tay búp măng đặt lên khủy tay vị hôn phu, khuôn mặt tràn đầy ý cười, hạnh phúc ngọt ngào nhìn về mọi phía, hai người sóng vai theo tiếng vỗ tay đi ra.

Tần Thư Lan đặc biệt quyến rũ trong bộ váy trắng tinh cực kỳ xa hoa do Vera thiết kế riêng cho cô, hoa văn chạm rỗng phần hông quyến rũ khiến cho chiếc eo càng thêm thanh mảnh, bên dưới lớp voan mỏng đôi chân thon dài càng tăng thêm phần quyến rũ.

Trên mặt Tần Tĩnh lập tức vui sướng, gọi các con đến chào đón anh cả của anh Cố Xuyên cùng vợ là nhà ngoại giao đang công tác tại Mĩ, đi cùng Phương Lăng chủ tịch tập đoàn giải trí The King.

Cố Xuyên dẫn theo vợ là Bách Noãn, theo sau là Phương Lăng vừa bước vào cất tiếng sảng khoái:

_ Lịch trình dày đặc ngày vui của em trai, anh chị không làm chủ hôn được,thật đáng hỗ thẹn. Quà ra mắt của anh bán đảo phía Tây thành phố mong em bỏ qua.

Cố Hàn Đình lắc lắc ly sâm banh trong tay.

_ Anh cả chị dâu đến vui là được rồi,cần gì vẽ rắn thêm chân.

_ Chú em miệng lưỡi sắc bén, có cho anh cả chút mặt mũi không? Phương Lăng chúng ta qua bên kia đi.

Cả Tần gia chỉ có duy nhất đứa em út này dám nói chuyện với anh kiểu đó.

Phương Lăng và anh cả Cố Xuyên là anh em kết nghĩa.

Bách Noãn phong thái điềm ra dáng gia chủ:

_ Ngày vui của chú út. Anh em nhà anh mỗi người nhịn một tiếng đi. Chú hai Hành Kiêu đâu?

_ Em không biết.

Cố Hàn Đình khẽ nhún đôi vai nhìn về phía người đàn ông mặc bộ Tây trang màu trắng vóc dáng cao lớn, đường nét như là điêu khắc, khí thế cao quý thanh lãnh giơ bàn tay bắt lấy:

_ Xin chào, Cố tổng hân hạnh đến tham dự Lễ đính hôn của anh.

_ Đừng khách khí. Phương Tổng thật hân hạnh cùng họp tác dự án lần này.

Khai mạc buổi tiệc, sau khi trao nhẫn đính hôn trong niềm hân hoan của nhà gái Tần Tĩnh và phu nhân Cao Kiều, Cố Hàn Đình nới lỏng tay tiếp rượu một số quan chức trong nước.

Đế chế của Cố Hàn Đình là tập đoàn bất động sản Xhome.

Nhưng cha anh và Tần Tĩnh là anh em kết nghĩa, công ty Tần thị và công ty Cố thị đồng sáng lập ra tập đoàn Tĩnh Anh từ thuở hàn vi.

Sau một trận khủng hoảng kinh tế toàn cầu, cha và mẹ anh bị tai nạn xe qua đời. Trước khi mất ông viết đi chúc sát nhập tài sản hai công ty lại và mong muốn thế hệ sau liên hôn với nhau.

Đến khi Tần Tĩnh lên làm chủ tịch đổi thành Tĩnh Bảo Thạch. Vì thế có cuộc liên hôn này.

Khuôn mặt Cao Kiều rạng rỡ, kiêu hãnh. tiếp đãi một số phu nhân. Cố Hàn Đình đứa con rể quý báu, danh giá mà Cao Kiều để mắt tới, bà đã dốc không biết bao công sức để có buổi lễ ngày hôm nay.

Tần Thư Lan đang trò chuyện cùng các thiên kim nhà quyền quý trang điểm lộng lẫy.

Khu nghĩa trang Tân Hòa

Đối lập với khung cảnh náo nhịp, rộn rã tiếng cười ấy là hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.

Hạ Giao mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, đứng hàng giờ trước ngôi mộ của mẹ - Hạ Ngọc Bảo

Người phụ nữ có gương mặt hiền lành phúc hậu, xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc bên chồng bên con, chứ không quạnh quẽ nằm dưới nấm mồ lạnh.

Ngôi mộ được quét dọn sạch sẽ, chứng tỏ có người chăm nom chu đáo, một đóa Cúc Họa Mi nằm bên cạnh. Chẳng lẽ của ông ấy?

Cô lắc đầu mỉa mai, hôm nay là ngày vui của gia đình ông ta mà.

_ Mẹ, mẹ có khỏe không. Hạ Giao đến thăm mẹ đây, con gái bất hiếu không chăm sóc tốt cho em. Đã năm năm rồi con mới đến thăm, mẹ có nhớ con không?

Cô đưa tay vuốt ngang giọt nước mắt đang rơi, ngẩng mặt ngước lên cố ép nó chảy ngược vào tim.

_ Con gái rất nhớ mẹ, khi nào em bình phục con sẽ dẫn em về thăm mẹ. Mẹ hãy an nghĩ chúng con sẽ sống thật tốt.

Gió đưa xào xạc hàng cây xanh, ánh nắng hắt lên người cô gái khuôn mặt ửng đỏ đứng lâu dưới nắng.

Vì quá xúc động nên không chú ý phía sau lưng,Phương Lăng đang cầm chiếc ô đi đến che bóng mát cho cô. Đôi mắt long lanh ngấn nước có phần ngạc nhiên, chàng thanh niên tuấn tú năm xưa, năm tháng rèn giũa, giờ đã thâm trầm, chững chạc.

_ Anh Hai... sao anh biết em ở đây.

_ Mỗi năm đến ngày giỗ của mẹ em, anh đều đến đợi em quay trở về.

Phương Lăng là anh trai của Phương Linh, cô chơi chung với cô ấy từ nhỏ đến lớn, đã quen miệng gọi anh là anh Hai. Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng:

_ Tại sao về nước lại tránh gặp mặt anh.

Hạ Giao cụp đôi hàng mi cong vút, đôi môi thỏ thẻ:

_ Là Phương Linh nói với anh sao?

_ Nó to gan dám giấu anh. Để xem anh trị tội nó thế nào?

Phương Lăng đặt thêm một bình hoa trên ngôi mộ, cất tiếng trầm ấm:

_ Mẹ Ngọc Bảo, đây là hoa bách hợp mà mẹ yêu thích nhất.

Anh choàng tay, vỗ lên vai cô gái nhỏ đang thút thít:

_ Nắng đã gắt, về thôi em. Chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm mẹ.

Cô bước khập khiễng vì đứng quá lâu, đi vài vài bước thì không đi nữa:

_ Anh Hai, cõng em.

Phương Lăng nhìn đôi môi đang chu ra dỗi hờn, mỉm cười bất đắc dĩ, khom người xuống:

_ Leo lên. Vẫn trẻ con như ngày nào.

Cô nhảy lên lưng, câu lấy bờ vai to rộng, như thuở bé đi học, Phương Linh và cô thay phiên nhau bắt anh cõng về.

Mở cửa chiếc Bugatti của Phương Lăng:

_ Anh Hai, xe của Phương Linh thì sao?

_ Anh sẽ cho người lái về. Có mệt không nghỉ ngơi đi. Đến anh sẽ gọi.

_ Em không mệt.

Trong xe vang lên một ca khúc du dương. Nội dung bài hát là tình cảm đơn phương chàng trai, dành trọn cho cô gái suốt mười năm.

" Thật đúng tâm trạng quá đi, không biết cô có cảm nhận gì không?"

Quay sang... Đã ngủ.

Cô bé con đúng là vô tim, vô phổi.

Xe đỗ trước cổng biệt thự, Hạ Giao vẫn ngủ ngon lành, khóe miệng còn vương vệt nước dãi. Anh nghiêng người bế cô lên, ôm cô như báu vật trong lòng.

Tình yêu của anh đã trở lại, mười lăm năm chờ cô lớn, năm năm đợi cô du học trở về. Anh chưa một lần quang minh chính đại nói tiếng yêu cô.

Hôm nay người giúp việc xin nghỉ nên Phương Linh chạy ra mở cổng, đôi mắt to tròn mở hết công suất, ngây ngốc tại chỗ:

Anh Hai cô như bước ra từ trong truyện cổ tích: hoàng tử bế công chúa bước vào tòa lâu đài nào đó.

Nhưng khi anh phóng tia lửa điện lướt qua cô.

À, cho cô rút lại lời nói lúc nãy: Anh Hai cô như bước ra từ trong truyện " Giai nhân và Quái Vật" thì đúng hơn.

" Tiêu rồi, tiêu rồi " cô thụt cổ, lẽo đẽo theo phía sau.

Hạ Giao đúng là hại cô mà, mới có một ngày đã bị tóm gọn. Thật là khóc không ra nước mắt mà.

Cô muốn chạy đi du lịch với ba mẹ sáu tháng có được hay không?

Phương Lăng bế cô lên giường, tháo đôi giày cao gót đặt bên cạnh.

_ Em ấy khóc một trận vừa xong. Em xem thay đồ cho A Giao đi, đừng làm em ấy thức giấc. Anh đến công ty có việc.

Sau khi Phương Lăng nhúng khăn ướt, lau thật nhẹ nhàng lên khuôn mặt búng ra sữa của Hạ Giao, cẩn thận lau từng ngón tay, lòng bàn tay cô, anh bước ra khỏi phòng.

Phương Lăng cúc cung tận tụy.

_ Vâng, anh Hai.

Phương Linh bĩu môi, làu bàu:

_ đừng làm em ấy thức giấc, đây là em ruột, chứ đó có phải em ruột đâu, phân biệt đối xử.

"Yêu người ta mà không dám nói, đúng bẽ mặt phận làm em như cô đây"

Phương Linh vừa nói vừa thay quần áo cho Hạ Giao, nhìn những vết ô mai mờ mờ trên khuôn ngực, cô há miệng muốn sái quai hàm.

" Oh My God"

"Dấu gì đây"

...

"Chẳng lẽ anh cô một bước lên mây"

********

Hạ Giao ngủ một mạch đến chạng vạng tối, cảm nhận mũi ngứa ngáy khó chịu, liền mở đôi mắt chưa tỉnh ngủ ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phương Linh và nhúm tóc cọ cọ vào mũi cô.

_ Này bồ dậy đi, anh mình gọi xuống ăn cơm kìa.

_ Mấy giờ rồi.

_ Bảy giờ tối rồi, rửa mặt đi, quần áo mình để sẵn đấy.

Hạ Giao mặc trên người chiếc đầm dài tay màu trắng. Cô kéo áo che kỹ các dấu vết.

_ Còn che cái gì nữa, tớ đã thấy hết rồi.Khai mau. Cậu và anh mình..đêm qua đã XXOO với nhau rồi hả. Nói xem lần đầu có đau không?

_ Đêm qua XXOO cái gì chứ.. Anh Hai mới bắt được tớ hồi trưa này.

Phương Lăng hét lên:

_ Cái gì? Vậy là đêm qua...cậu...cho anh mình đội nón xanh.

Hạ Giao bụm miệng cô lại:

_ Suỵt...nhỏ thôi, không phải như cậu nghĩ đâu... Cậu muốn cả hai chúng ta bị cắt cổ sao?

Hâaaay.