[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 24: Biệt thự Thời Ức




Hạ Giao mặc chiếc đầm hai dây màu trắng vừa bước xuống xe, đứng nhìn biệt thự Thời Ức rộng 2000m2, lá phong nhẹ nhàng bay bay. Ánh chiều tà phản chiếu tòa lâu đài càng lung linh huyền ảo. Cô trong thế giới xa lạ của anh, bao giờ mới thoát ra?

Cố Hàn Đình choàng áo khoát dài của mình lên vai cô:

_ Vào thôi, còn ngắm gì nữa?

Cô nhìn anh cài một nút trên áo khoát, chỉ vài bước vào nhà, cô có quá yếu đuối đến thế không? Chưa xong, anh còn chụp lên đầu cô một chiếc nón lên, Cạn lời.

Hai bên lối vào cửa người giúp việc đứng thành hai hàng, cùng lão quản gia, cúi đầu cung kính.

_ Thiếu gia đã về. Chào Hạ tiểu thư.

Đồng thời một đám người phiá sau cũng cúi đầu

_Thiếu gia đã về. Chào Hạ tiểu thư.

Cô có phải kim chi ngọc diệp gì cho cam. Hạ Giao gật đầu đáp lễ.

Viên trợ lý đi vào phía sau cô, trao vali cho người giúp việc mang lên lầu. Cô do dự không muốn bước vào.

_ Tiểu thư tôi là quản gia ở Thời Ức, bên trong là Thanh Nhi cùng Thanh Nhã,sẽ theo hầu hạ sinh hoạt cho cô. Nếu cần thứ gì cô cứ nói với tôi.

Cô nhìn Cố Hàn Đình. Anh xem cô là kì trân di bảo mà đặt trong lồng kính sao? Hạ Giao có chút không vui.

_ Em không cần ai kề cận, em chỉ muốn Phương Linh.

Mặt Cố Hàn Đình đen xì, anh nắm tay cô bước vào trong.

_ Muốn Phương Linh hay muốn Phương Lăng.

_ Anh nói lý lẽ chút đi.

Lão quản gia nhìn cô gái trước mặt vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Nhìn cậu chủ hạ lệnh trang trí phòng mình trở thành màu hồng, dành cho con gái ông kinh hoàng một phen, càng kinh hoàng hơn cô gái này lại ngủ phòng chính. Nhưng mà, thiếu gia ông đang làm gì vậy, chẳng phải anh có vị hôn thê rồi sao?

_ Tiểu thư mời cô lên lầu chúng tôi hầu hạ cô tắm rửa, sau đó dùng cơm.

Cố Hàn Đình trầm giọng:

_ Nhớ pha nước thật ấm, không được để cô ấy tắm lâu quá.

_ Vâng, thiếu gia.

_ Tôi tự làm được.

Cô lại nhìn anh, trong đầu có đám khói xám bốc qua.

_ Em tự tắm thì họ làm gì, em muốn đuổi việc họ? Không muốn họ tắm vậy để anh tắm.

Thật sự,anh chưa từng an tâm khi giao cô cho người khác chăm sóc.

Hai cô gái nghe vậy vội vàng chạy lên lầu chuẩn bị nước ấm cho cô.

Hạ Giao lẳng lặng bước theo, ánh mắt xinh đẹp lướt qua Cố Hàn Đình.

" Cố nhịn hắn Hạ Giao"

******

Trong phòng tắm rộng lớn cô ngâm mình một lúc, sữa tắm mùi gì thật thơm. Hạ Giao choàng khăn tắm đi ra, hai cô gái chờ sẵn, cô đỏ mặt khi trên tay họ là chiếc váy và nội y. Phía sau là một tủ Tây Âu và đầm váy của nữ.

_ Hạ tiểu thư đừng hiểu lầm, tất cả đều còn mới chưa ai sử dụng qua, thiếu gia sai chúng tôi giặt sạch sẽ cho cô.

_ Tự tôi thay được rồi, đừng gọi tôi là tiểu thư. Tên tôi Hạ Giao.

_ Dạ, tiểu thư bọn tôi không dám. Nếu để tự tiểu thư thay quần áo chúng tôi sẽ bị nghỉ việc.Xin cô giúp chúng tôi.

Hạ Giao cảm thấy ngột ngạt. Hít một hơi thật sâu thở ra.

Hạ Giao cô là một cô gái dịu dàng, dịu dàng.

_ Vậy ít nhất cũng để tôi tự mặc nội y.

Cô nhắm mắt, đưa hai tay lên, xấu hổ để bọn họ thay quần áo cho mình. Tên Cố Hàn Đình này, cô và hắn diễn kịch đến bao giờ.

Thanh Nhi nhìn Hạ Giao đầy ngưỡng mộ.

_ Tiểu thư tôi chưa thấy thiếu gia lo lắng cho cô gái nào như vậy.

_ Hắn biến thái thì có.

_ Em đang khen tôi sao?

Cố Hàn Đình muốn lên xem cô xong chưa cùng xuống ăn cơm, không ngờ anh được ngắm một màn xuân sắc, phong tình.

Anh liền lấy đôi dép bông màu hồng đặt dưới bàn chân búp măng.

_ Sao đi chân trần, không lạnh à?

Ánh mắt rét lạnh nhìn hai cô gái.

Hạ Giao vừa xỏ dép xong anh khom xuống bế cô lên ghế, mở máy sấy tóc cho cô. Cô như robot mặc anh xoa xoa trên tóc cô.

_ Thiếu gia xin để chúng tôi làm.

Cố Hàn Đình trầm giọng, lạnh lùng:

_ Ra ngoài.

Sau khi chải tóc xong, anh ôm cô xuống lầu.

_ Thả em xuống đi, em đâu phải bị liệt.

Ôi trời, cô vừa thoát khỏi Phương Lăng, sa vào Cố Hàn Đình lại còn tệ hại hơn.

Trên bàn dài thủy tinh. Một bàn thức ăn được bày trí đẹp mắt. Cô nhìn hai bên người hầu đứng,thở hơi ra.

Anh đang cẩn thận lừa xương cá cho cô, hình ảnh này làm cô nhớ Phương Lăng, đã nhiều ngày anh gọi đến cô đều bấm máy bận. Cô biết anh vẫn sang Italia nhìn trộm cô. Nhưng anh ép cô yêu anh, cô làm sao có thể.

_ Sao vậy món ăn không hợp khẩu vị à?

_ Không phải. Lạ miệng thôi. Anh để em tự gắp đi.

Cô nhìn anh chăm sóc bữa ăn, thậm chí đút cô, trong lòng cô muốn lật cái bàn này lên, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.

_ Cám ơn anh.

Hạ Giao thấy hai cô gái lúc nãy vẻ mặt có chút lo lắng liền hỏi:

_ Hai cô có chuyện gì vậy.

Anh nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn:

_ Sao còn ở đây?

_ Thiếu gia xin người đừng đuổi chúng tôi, chúng tôi biết lỗi rồi.

Cố Hàn Đình nhìn qua lão quản gia.

_ Thiếu gia tôi...

Quản gia khó xử nháy mắt bảo hai cô gái ra ngòai.

Hạ Giao đứng lên đập hai tay trên bàn.

Ầm

Cố Hàn Đình giật mình, run đôi tay. Nắm lấy bàn tay đỏ ửng, anh đau lòng:

_ Đau?

_ Anh đủ rồi? Đâu phải lỗi của họ là do tôi từ chối họ phục vụ. Tôi đâu phải pha lê dễ vỡ. Tôi tốt nhất nên rời khỏi đây. Đầu óc tôi thần kinh lắm mới chịu ở nơi quỉ quái này.

Cô bực tức đứng lên, xô ngã ghế, chạy nhanh ra ngoài.

Thật muốn hất mâm cơm vào đầu anh ghê,bác sĩ tâm lý cái gì, con gái dịu dàng cái gì, dẹp mẹ hết đi.

Cô chạy thật nhanh ra cổng,bấm điện thoại gọi cho Phương Lăng đến cứu cô.

ÁAAA

_ Bảo an một rừng ngoài cổng, em chạy thoát sao? Dưỡng sức đi.

Cố Hàn Đình bế thốc cô lên,hàn khí trên người anh phả vào mặt cô, trực tiếp chào đón ánh bắt lạnh băng của anh, điện thoại trên tay rớt xuống thông máy.

_ Hạ Giao, anh nghe nè,

....

_ Hạ Giao em sao vậy, không nói chuyện.

Tut...tut...tut

********

Đêm tĩnh mịt như tờ.

Hạ Giao nằm trên chiếc giường lớn, màu sắc khắp nơi trong căn phòng đã đổi tông hồng nhạt.

Cố Hàn Đình mặc áo choàng ngủ màu đen, nâng ly rượu nhạt, xem các hạng mục đầu tư, thỉnh thoảng anh nâng ly rượu nhấp cạn, ngắm nhìn cô gái đang nằm trên giường, anh biết cô chưa ngủ.

Rốt cuộc không thể xử lý văn kiện được nữa, chậm rãi đi đến bên giường hai mắt mở to, nhìn thấy hốc mắt Hạ Giao hơi đỏ.

Cố Hàn Đình hơi bối rối, đặt tay lên bả vai, nhìn cô.

_ Hạ Giao, chỉ cần em cam tâm tình nguyện ở bên anh, anh sẽ cho em được tự do, có được không?

Hạ Giao có chút nản lòng:

_ Anh nói nghe thật dễ làm sao.Em cũng không biết nói thế nào, anh xử lý văn kiện đi Em ngủ trước đây.

Nói xong cô xoay mặt vào trong, phát hiện bên hông nóng lên, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy, xoa bụng mình.

Cả người áp vào người lồng ngực ấm áp.

Cố Hàn Đình ôm Hạ Giao từ phía sau lưng, chôn mặt phía sau gáy cô, khẽ hít thở hương thơm tươi mát tỏa ra, môi anh đặt trên da thịt.

_ Nhột.

Cả người Hạ Giao có cảm giác tê dại, cô không cử động mặc cho đôi tay anh siết chặt quanh khuôn ngực phập phồng, hôn lên vành tai ửng đỏ:

_ Được rồi, Cưng à, anh chịu thua. Em đừng tức giận nữa.

Hạ Giao sửng sốt, anh mà cũng nói được những lời này.

Anh có chút bất đắc dĩ thở dài, càng siết cô chặt hơn, giọng khàn khan:

_ Anh sợ bọn họ chăm sóc không chu đáo. Anh muốn những người tốt nhất chăm lo cho em,khi anh không ở nhà. Nếu em không thích, mọi việc lớn nhỏ, đều nghe em, được không?

Anh tiếp tục hôn lên cổ cô, từng nụ hôn phát ra âm thanh thật dịu dành, mê người, khiến cô sững sờ.

_ Còn tên Phương Lăng kia,em nên dứt bỏ tạp niệm với hắn đi. Anh thừa nhận anh rất ghen.Nếu muốn tốt cho hắn, em nên tránh xa hắn.

Đột nhiên anh dừng tất cả động tác, bế thốc cô lên, đôi mắt xinh đẹp cô nhìn hắn.

" Tên thần kinh này muốn gì nữa đây"

Cố Hàn Đình thích sưu tập rượu nên ngay trong phòng ngủ của anh, thiết kế quầy bar rất lớn.

Anh ôm cô, đặt lên quầy bar, ánh đèn nhè nhẹ, hôn lên cổ cô.

_ Uống với anh một ly vang đỏ?

Hai ly rượu đỏ được rót ra, anh nhẹ nhàng cụng ly, bấm remote nhạc cổ phong vang lên.

Cô hơi căng thẳng mỗi lần ở cùng anh. Nốc cạn một ly,chép miệng, Romanee 1945, định rót ly nữa, anh cản lại.

_ Này, rượu đấy không phải nước ngọt. Nhấm nháp từng chút, không ai uống như em.

Ôm ngang eo cô xuống, đặt hai chân trần của cô trên hai chân mình.

_ Nhảy một bài nhé.

Hạ Giao mỉm cười, đặt hai tay hỡ hững lên vai hắn.

_ Bên dưới có thảm?

_ Anh muốn như vậy.

Cô cạn lời.

Dưới ánh đèn mờ Cố Hàn Đình nhìn Hạ Giao,làn gió nhẹ tung bay vài sợi tóc dài,chiếc váy trắng càng thêm sinh động.

_ Tiểu yêu tinh.

Hai tay anh đặt hờ hững trên mông cô, hôn nhẹ lên cổ thậm chí một chút kích thích liếm lên vành tay.

Đây là đêm đầu tiên cô trong tình trạng tỉnh táo, ở cạnh anh, Hạ Giao trái tim phập phồng,lo lắng.

Hơi rượu xộc vào khoang mũi cô, hương rượu làm cô bị mê hoặc, si mê.

_ Cùng môt chỗ với anh, em không thoải mái.

Trong nháy anh nhấp cạn ly rượu,cô nhìn anh có chút hồi họp.

_ Yên tâm anh không chạm vào em, cơ thể em vẫn chưa khỏe. Nhưng mà...

Anh nở nụ cười hơi gian.

Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, ngay lúc đó môi anh hôn lên môi cô, tay siết chặt chiếc eo, lồng ngực anh kề sát bộ ngực sữa.Khẽ mút đôi môi đỏ mộng mềm mại, trơn ngọt hòa vào hương thơm cơ thể thiếu nữ. Khiến ánh mắt Cố Hàn Đình lấp lóe, tiến thẳng vào khoang miệng, âm thanh nụ hôn ướt át vang lên.

Ánh mắt cô hơi rũ xuống, đôi tay trên vòm ngực anh lõng lẽo, anh kéo tay cô câu cổ anh, đi đến bên giường, nhẹ nhàng thả xuống.

Vuốt nhẹ một đường dọc sóng lưng kéo dây áo. Nụ hôn anh quá cuồng nhiệt, môi lưỡi quấn quít, hai người nằm trên chiếc giường lớn. Chẳng mấy chốc chiếc váy trên người cô bị tháo xuống, đôi chân dài, gợi cảm trắng như ngọc lộ ra.

Cố Hàn Đình muốn dùng ngôn ngữ hình thể hấp dẫn sự chú ý cô. Anh muốn cô cảm nhận tất cả niềm hoan lạc mà anh mang lại. Anh muốn chinh phục cô bằng kỹ thuật giường chiếu của mình.

Anh rời khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của mình, dừng lại trên bộ ngực sữa non mịn một lúc lâu.

Tiếp tục đi xuống vùng bụng trơn mịn, anh hôn lên hai đùi non cô, đặt hai chân Hạ Giao lên đôi vai anh, mặt anh cuối xuống nơi đẹp đẽ ấy, dùng chiếc lưỡi mạnh mẽ quấn quýt, dây dưa, hai tay xoa quanh bộ ngực sữa,chậm rãi dùng hết kỹ xảo kích tình cô.

_ Hưm...

Cảm giác xa lạ, lạc bước vào chốn thiên đàng

Mặc dù anh có nhiều mối tình một đêm, nhằm giải quyết sinh lý, nhưng do họ chủ động. Anh thậm chí chưa từng hôn môi bất kỳ cô gái nào, đừng nói đến hạ mình hôn nơi tư mật như cô. Cô là ngoại lệ duy nhất của anh.

Hạ Giao nhìn ánh mắt anh động tình ngắm cô từ dưới lên. Hai mắt mơ màng, tay nhàu tấm trải giường nhăn nhúm.

_ Không thích sao? Đêm hôm ấy,em muốn như vầy.

Anh lại cuối xuống.Cảm giác lạ lẫm anh mang tới đánh úp lên đại não, cuốn theo từng đợt thủy triều bên dưới bị anh chiếm lấy.

Hạ Giao rùng mình.

Trao thân cho anh là một trong những kế hoạch của cô, nhưng những lời nói Cố Hành Kiêu văng vẳng bên tay.

"Chỉ cần Hạ Giao nói một tiếng thì chức Viện trưởng phu nhân ở ngay trước mặt."

Trả xong hận thù, tấm thân cô có còn xứng đáng với anh không. Nước mắt lăn xuống, rơi trên nệm.

Đột nhiên một làn gió thoảng qua, cô hơi tỉnh táo, sợ hãi gọi:

_ Hàn Đình

Ánh mắt nhu tình anh nhìn những giọt nước mắt cô,

_ Ngủ đi.Em chưa sẵn sàng đón nhận, anh sẽ không ép em.

Cố Hàn Đình ôm Hạ Giao vào lòng.

Trong bóng đêm, cô nhìn gương mặt thâm tình của anh. Ánh mắt dịu dàng,lóe lên ánh sáng mê người.Giây phút run sợ thoáng qua, bỗng nhiên muốn buông bỏ mọi kế hoạch.