[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 18: Bữa cơm Đoàn Viên




TRUYỆN LƯỚI TÌNH

C19 Bữa cơm đoàn viên

Xe chậm rãi dừng trước The King.

Vân Thư mang giày cao gót, sắc mặt hơi tái, mở cửa xuống xe. Ngước nhìn lên tập đoàn the King.

" Trước đây mặc dù Cố Hàn Đình không ra mặt, nhưng con đường cô đi anh luôn rải sẵn hoa hồng. Hợp đồng quảng cáo, vai diễn đều có những đạo diễn, công ty quảng cáo đưa tận tay, Cố Hàn Đình với tư cách nhà đầu tư.Hiện tại thì...Thế giới giải trí quanh quẩn đâu đó những qui tắc ngầm... Đúng,cô phải đối mặt, cho dù bị phong sát cô cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng."

Nghĩ vậy cô bước nhanh lên thang máy đến phòng Phó tổng.

Một nữ siêu mẫu thì thầm với trợ lý của mình:

_ Minh tinh hạng A Vân thư đó sao, cô ấy quá đẹp thế mà lại bị hủy hợp đồng

_ Đúng vậy... tối hôm qua cô ấy cũng là gương mặt sáng giá nhất, suýt nữa là mẫu chính rồi, nếu không có cô gái kia. Nhưng cô ấy vẫn được chọn mà. Tại sao lại...

Nữ siêu mẫu che miệng cười:

_ Chắc trên giường không thỏa mãn...hoặc đắc tội với nhân vật lớn nào đó,nên họ hủy hợp đồng, cuộc sống này là vậy...

_ Rất đáng tiếc a...

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Vân Thư, nữ siêu mẫu còn cố tình đụng trúng bả vai cô, loạng choạng

_ Cô không sao chứ...

_ Tôi không sao.

Nữ siêu mẫu sửa sang lại mái tóc xoăn, xoay người trước khi đi còn buông bỏ lại một câu:

_ Lần sau đi đường nhớ mở mắt lớn hơn một chút.

Nữ siêu mẫu cười khẩy, đanh đá bỏ đi,

Vân Thư nhếch môi lặng lẽ, không thèm quan tâm.

Phòng phó Giám Đốc.

Mạc Đông Quân đang ký duyệt chuyến lưu diễn một vài ca sĩ thần tượng. Tiếng gõ cửa dồn vang:

_ Mời vào.

Vân Thư nhìn Hàn Đông Quân dịu dàng lên tiếng:

_ Tôi muốn gặp Phương tổng hoặc quản lý siêu mẫu Phương Linh.

Mạc Đông Quân thản nhiên nhìn cô, sau đó cúi đầu viết tiếp:

_ Bọn họ có việc nhà cần xử lý, mọi chuyện tôi thay mặt điều hành. Có vấn đề gì thắc mắc, cô cứ trình bày trực tiếp với cô.

Vân Thư vẫn ngồi đối diện, yên lặng một lúc.

_ Cô tên là Vân Thư?

_ Phải, làm sao anh biết.

Mạc Đông Quân nhếch môi,

_ Cô nổi tiếng như vậy là sao tôi không biết, càng nổi tiếng hơn khi được ông lớn "dòm" tới.

Vân Thư sửng sốt, ngước đầu lên giọng yếu xìu như bong bóng xì hơi:

_ Đấy là lý do tôi bị phong sát. Tại sao? Tôi là một trong năm mẫu chính được chọn, sáng nay lại bị thay đổi người khác.

Mạc Đông Quân đứng lên khều nhẹ cằm cô, nhìn đôi môi căng mềm, xấu xa cười hỏi:

_ Quản lý của cô không nói lý do sao? Nếu tôi giúp cô nói một tiếng với phía trên, chẳng phải cô nên thành toàn tôi sao.

_ Cút

Vân Thư tức giận xô Mạc Đông Quân ra. Đẩy cửa định bước ra ngoài.

Mạc Đông Quân ôm cô,cưỡng chế lên sô pha.

_ Tôi nói rồi sẽ có một ngày cô hạ mình van xin tôi, nhân lúc tôi còn hứng thú mà ngoan ngoãn.

Đột nhiên anh xoa mạnh lên mông cô. Vân Thư rên lên, vùng vẫy, cả người bị hắn ép sát.

_ Anh bỉ ổi, không đời nào.

Anh nâng hai chân cô lên, tháo giày cao gót cô ra hôn lên mũi chân, móng chân búp măng sơn đỏ.

_ Tôi đoán cô là nhân tình bên cạnh Cố Hàn Đình, đã bị vứt bỏ, bây giờ cô đang kêu khổ thấu trời, chi bằng đi theo tôi.

Mạc Đông Quân ngửi ngửi mùi hương trên đôi chân trắng trẻo lên tới đùicô.

Vân Thư nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, tay bấu chặt xuống nệm không lên tiếng.

_ Tôi khuyên cô tốt nhất đừng đeo bám hắn nữa. Người đàn ông âm hiểm không lường này,nữ nhân bên ngoài của hắn có thể xếp hàng cây số. Còn có cả một chính cung cây cao bóng cả. Tội gì chứ?

Ánh mắt Vân Thư kiên định

_ Cô thật ngốc.

Anh kéo đôi chân cô tuột xuống, chiếc váy hồng trượt lên, lộ ra quần lót màu hồng, rất mê hương.

Mạc Đông Quân mạnh mẽ hôn lên, cách một lớp vải. Vân Thư định đưa tay lên tát hắn, bị Mạc Đông Quân vươn tay bắt lấy,ấn mạnh hai bên, anh quỳ gối giữa hai chân cô, ép thân hình mình lên cơ thể cô, hôn lên bờ ngực đẩy đà.

Đột nhiên Vân Thư cười lạnh, nhìn hắn không ngừng liếp láp ngực mình, ánh mắt cô lạnh lùng, ghê tởm.

_ Nếu anh tiến lên bước nữa,tôi cắn lưỡi ngay tại đây. Lúc đó nói xem Phó tổng giám đốc anh đây có thân bại danh liệt không.

Ánh mắt Mạc Đông Quân ánh lên tia tàn nhẫn.

Choảng...

Chiếc đèn bàn vỡ nát.

_Cút.

Vân Thư sửa sang lại y phục, tóc tai, bước nhanh rau ngoài,sau khi bỏ lại một câu:

_ Đê tiện.

Mạc Đông Quân này chưa bao giờ muốn mà không có được.

****

Phòng bệnh Vip

Hạ Giao đang ngồi làm việc trên chiếc máy vi tính, cô xem bệnh án của cô gái gặp ác mộng kia, nghiên cứu thêm một vài số liệu, chi tiết liên quan.

Nữ điều dưỡng nhắc nhở Hạ Giao:

_ Cô Hạ, đến giờ uống thuốc rồi. Hôm nay nhìn sắc mặt cô đã hồng hào trở lại.

Hạ Giao nhìn những viên thuốc trên tay nữ điều dưỡng, sắt, vitammin...

_ Cô để đó đi, xong việc tôi tự uống.

Nữ điều dưỡng nhăn mặt, dường như khó xử, năn nỉ.

_ Cô Hạ, mong cô họp tác, vị kia trước khi đi có căn dặn tôi cho cô ăn, uống thuốc đúng giờ, nếu phật ý ngài ấy, viện trưởng sẽ đuổi việc tôi mất.

Hạ Giao bưng ly nước lên, nhăn mặt, nhắm mắt bỏ thuốc vào miệng.

_ Thôi được rồi cô ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh làm việc, cám ơn cô.

_ Cô Hạ tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào tốt như vậy. Nhìn qua cũng biết người giàu sang, phú quý chưa làm động ngón tay. Nhưng từ lúc cô vào viện đến giờ một tay anh ấy chăm sóc cô, không cho chúng tôi nhúng tay vào.Tôi thấy cô..

Hạ Giao cảm thấy nữ điều dưỡng đã hiểu lầm bọn họ, nên vội giải thích:

_ Chúng tôi không phải quan hệ yêu đương như cô nghĩ đâu. Cảm ơn cô, tôi làm việc đây.

Mặc dù, Cố Hàn Đình giấu, không muốn cho cô biết, nhưng là bác sĩ tâm lý, nhìn sơ qua những viên collagen, thuốc sắt và thực phẩm bổ máu, cộng thêm kì kinh không đúng ngày. Cô khẳng định mình bị uống thuốc phá thai, chính gã đàn ông kia là hung thủ, nhưng kẻ chủ mưu thật sự là ài?

Cô mỉm cười lạnh, nhất định là đàn bà của Cố Hàn Đình. Người như anh ta, thì bên cạnh chẳng có thứ gì tốt lành. Có lẽ là chính cung, cũng có lẽ là "kim ốc tàng kiều" nào đó. Hắn có lòng muốn giấu cô thì cô cứ giả vờ không biết vậy.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Phương Linh báo bình an:

_ Hạ Giao cậu đi đâu vậy, cậu biết anh mình lo lắng cho cậu lắm không. Hai người cãi nhau hả? Bây giờ cậu ở đâu,mình đón cậu về, anh mình sắp điên lên mất.

_ Mình không sao, mình gọi để nói cho bồ biết mình vẫn khỏe, nói với anh...

Hạ Giao lạc giọng, kiềm chế cảm xúc.

_ Nói với Phương...Lăng mình vẫn bình thường, chỉ là có chút việc cần xử lý thôi. Khi nào xong việc mình về.

_ Nhưng mà... Hạ Giao...

Tut...tut...tut

Hạ Giao cất máy tính, bước vào phòng tắm gội, sau đó lên giường ngủ sớm.

Tần Gia

Dường như Cao Kiều mong chờ bữa cơm đặc biệt này lâu lắm rồi. Bà sớm chuẩn bị các món ăn thịnh soạn hợp khẩu vị Cố Hàn Đình, nên đã nhiều lần bảo Tần Thư Lan gọi điện hỏi han sở thích của anh.

Một bữa tiệc gia đình ngoài trời, trên đầu là những trụ đèn dài thủy tinh loang màu trắng sáng cả một góc sân. Hòa lẫn với những dụng cụ đựng thức ăn mạ vàng, và những bình hoa thủy tinh, ánh nến dịu nhẹ dọc theo chiếc bàn dài.

Nhà họ Tần hôm nay đặc biệt náo nhiệt, Tần Tĩnh và Cao Kiều đang trong nhà bếp hối thúc người làm trong nhà chuẩn bị các món ăn tươm tất.

Ngoài hai chị em Thư Lan, Thư Linh còn có Tần Thạch, anh trai của hai cô gái, tức là con cả của Tần Tĩnh, anh là ca sĩ kiêm diễn viên điện ảnh, mới thực hiện chuyến lưu diễn trở về. Nhà họ Tần hôm nay chỉ vắng mặt Cao Phú Quí vì hắn vẫn còn bó thạch cao trong bệnh viện.

Tần Thư Linh có chết cũng không chịu thừa nhận cô mong chờ Cố Hành Kiêu đến như thế nào. Cho nên đành phải ngây ngốc đứng trên cửa sổ nhìn ra phía xa xa. Tần Thư Lan thì sốt ruột đứng ngồi không yên mong chờ Cố Hàn Đình, nhìn đồng hồ, đi tới đi lui.Đã nhiều ngày rồi cô chưa được gặp anh.

Đúng 8h, chiếc Bentley lái vào sân,Cố Hàn Đình đến, anh có quan niệm giờ giấc rất chính xác.

Lúc này trời cuối thu, lất phất mưa bay. Cố Hàn Đình mặc Tây phục màu đèn, áo khoát dài ngang gối,khuôn mặt đẹp trai sáng ngời, lạnh nhạt bước xuống xe.

Tần Thư Lan đứng ngây ngốc nhìn...

Khí thế hiên ngang, cùng vài vệ sĩ bước vào sân.

Cao Kiều đi tới,nhìn Tần Thư Lan đanv đứng ngây ngốc nhìn:

_ Còn ngây ra đó làm gì, không mau chạy ra che dù cho chồng con đi.

Tần Thư Lan không dám nghĩ nhiều vội vàng ôm dù chạy đến giơ cao lên che cho anh.

Cố Hàn Đình không nói gì, vươn tay cầm lấy cây dù. Tần Thư Lan đỏ mặt, bỏ tay xuống, ánh mắt anh lóe lên, đang nghe nữ điều dưỡng báo cáo tình hình buổi sáng của Hạ Giao.

_ Đã uống thuốc chưa.

_...

_ Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến.

_...

_ Đang dự tiệc trong nhà. Một chút nữa.Phiền cô, xin cám ơn.

Tần Thư Lan biết lát nữa anh sẽ rời đi,chứ không ở lại cô thất thần vấp ngay bậc thềm.

Cố Hàn Đình, vươn tay đỡ, nhìn Tần Thư Lan bước lên thềm.

_ Em cẩn thận

_ Cám ơn anh, chúng ta vào trong đi, cha mẹ đang đợi, hôm nay mẹ chuẩn món trứng cá tầm muối, gan ngỗng và chân giò xông khói

Cố Hàn Đình lơ đãng nói:

_ Chỉ một bữa cơm đơn giản, nhà em đã nghỉ nhiều.

_ Hàn Đình em rất nhớ anh, đêm nay không ở lại với em sao, em đi Paris có mua quần áo tặng anh. Lát nữa, vào phòng thử đồ với em nhé.

Cố Hàn Đình thoải mái:

_ Khi khác đi, hôm nay anh có việc.

Vân Thư đỏ mặt, nắm lấy cánh tay anh, dựa sát vào bả vai

_ Vâng, ông xã.

Tần Tĩnh và Cao Kiều đang ngồi phòng khách, khuyên nhủ Tần Thạch đại khái gác lại sự nghiệp đam mê của mình, đến tiếp quản công ty,gánh vác trách nhiệm gia tộc, không để anh tự do phát huy bên ngoài nữa.

Tần Thạch đáp lại, gương mặt điển trai cười cười, như con ngựa hoang đứt cương.

_ Ba cứ để mặc con tự do, con không hứng thú với những con số biến thiên,chẳng phải công ty có Hàn Đình một tay thao lượt hay sao, con vào như vẽ rắn thêm chân.

Tần Tĩnh không vui:

_ Người ta trầm tĩnh, lý trí, chứ không như con. Ơ kìa! Hàn Đình đến rồi hả con,ngồi đi.

Cố Hàn Đình lịch thiệp:

_ Bác Tần, anh Thạch.

Tần Tĩnh hối thúc vợ:

_ Bà nhanh gọi Thư Linh xuống, anh rể nó đến rồi, chúng ta nhập tiệc thôi.

Tần Bảo Thạch bắt tay Cố Hàn Đình:

_ Đã lâu không gặp, Hàn Đình, chúc mừng Cố chủ tịch. Cố Hành Kiêu chưa đến sao?

Vừa nói xong chiếc Bugatti đỏ thẫm lái vào sân.

Mái hiên di động giăng ngang dạ tiệc ngoài trời bên cạnh hòn non bộ,mưa lất phất bay, suối chảy róc rách. Cảnh đẹp làm say lòng người.

_ A

Tần Thư Linh thốt lên, mở to hai mắt long lanh, chạy xuống thì gặp Cao Kiều không giấu vẻ mừng rỡ:

_ Thư Linh mau xuống dưới đi con, Hành Kiêu đến rồi, con nhớ thể hiện cho tốt. Tần gia toàn những kiệt thế tinh anh. Nếu Cố Hành Kiêu để mắt đến con, mẹ dù có nằm mơ cũng cười không khép miệng.

_ Vâng, con biết mẹ ạ.

Tần Thư Linh xoay một vòng:

_ Mẹ nhìn xem con gái mẹ có đẹp không?

_ Đẹp.

Bà mỉm cười hai cô con gái thừa hưởng hết nét đẹp từ ba mẹ.

_ Mau đi xuống,để Ba con rầy mẹ.

Cố Hành Kiêu mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời, khoát vest kẻ sọc đen, lịch sự nho nhã, mở ghế lái phụ xuống xe. Chán nản nhìn vào sảnh hồi tưởng những lời Cố Xuyên nói:

"_ Chú thật là tài giỏi hai ngày về nước là hai ngày ở đồn. Tay đua số một. Tôi có bị sốc tim nhập viện chắc phải nhờ tay đua số một như chú đây.

_ Em bên khoa thần kinh chứ không phải khoa tim mạch.Làm khó anh Cả rồi.

_ Chú còn nói. Hự... hự...bao nhiêu tuổi đầu không nghiêm túc yêu đương, ngày mai chú không đến Tần gia xem tôi có đánh gãy chân chú không."

Anh Cả anh không ngoài mục đích nhờ Bác Tần mai mối cho anh, chọn cô tiểu thư thanh nhã nào đó. "

_ Chào Bác Tần,xin chào mọi người, chú Ba.

Mọi người sớm ngồi vào bàn tiệc, nói chuyện, bỗng nghe tiếng thiếu nữ thỏ thẻ mừng rỡ:

_ Anh Cố Nhị...ơ..anh Cố Hành Kiêu.

Cố Hành Kiêu hơi ngạc nhiên quay đầu, nhớ ra thì ra cô bé hôm ấy bị làm con tin.

_ Em khỏe chứ. Ngày đó, có làm em hoảng sợ?

Cao Kiều lo lắng:

_ Thư Linh ăn nói cho đàng hoàng con, không như lúc nhỏ nữa đừng gọi tên úy nữa.

Tần Thư Lan " a" một tiếng đưa ánh mắt nhìn mọi người,rồi lén nhìn sang Cố Hành Kiêu.

Cố Hành Kiêu bình tĩnh tươi cười nhìn mọi người:

_ Không sao chỉ là cái tên thôi mà, Thư Linh em ấy còn nhỏ, dì đừng trách em.

Thư Linh như được bắt trúng mạch, líu lo:

_ Hôm ấy,anh Cố Hành Kiêu rất oai phong mẹ ạ, anh ấy cùng một chị gái xinh đẹp dám đương đầu với bọn tội phạm có súng trong tay, cứu được con ra.Em chưa kịp nói tiếng cám ơn chị ta.

_ Cô gái ấy là ai mà được Cố Hành Kiêu cho phép sóng đôi, em rất muốn diện kiến.

Cố Hàn Đình nhìn sang Cố Hành Kiêu nhàn nhạt mở miệng, không quan tâm ánh nhìn mọi người.

_ Anh muốn gặp cô ấy sao?

Tần Thư Lan ngạc nhiên,tỏ vẻ không vui, không dám biểu lộ, ánh mắt chỉ hơp cụp xuống:

Cố Hàn Đình bật cười nhìn anh trai mình:

_ Chỉ muốn biết mặt chị dâu tương lai thôi.

Cố Hành Kiêu nhìn thoáng qua em trai, không buồn trả lời.Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.