[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 17: Sảy thai




LƯỚI TÌNH

C18 Sẩy thai

Mười phút sau.

Người đến là trưởng khoa phụ sản cùng một nữ y tá. Ánh mắt cô gái khoảng ba mươi tuổi sắc sảo.

_ Em có biết mấy giờ không? Phụ nữ có kinh nguyệt thôi mà, có cần làm ầm lên như vậy?

Cố Hàn Đình gấp gáp:

_ Xem bệnh trước đi.

Mộ Giai Diệp nhìn thoáng qua cô gái đang nằm trên giường bệnh đã được thay chiếc áo màu rêu, ra giường cũng được thay mới,chăn bông đắp ngang người đang oằn oại vì đau đớn nhưng mê mang.

Nữ điều dưỡng chống hai chân Hạ Giao lên, quay sang bên cạnh:

_ Xin anh đi ra ngoài cho chúng tôi thăm khám cô ấy.

Anh lạnh lùng nhìn cô.

_ Không, tôi muốn biết cô ấy bị gì.

Khí thế áp người làm cô hoảng sợ, vội vàng mở hộp dụng cụ sát khuẩn, bông gòn kẹp.. vệ sinh sạch sẽ cho cô.

Anh ngồi trên giường nắm lấy bàn tay đang quờ quạng lung tung, nhìn trán cô rịn ra một tầng mồ hôi, xót xa.

Sau đó, thoáng nhìn qua nữ điều dưỡng đang cầm mỏ vịt đưa cho bác sĩ Diệp đang dạng chân cô lên chuẩn bị thăm khám.

Cố Hàn Đình vội choàng qua người Hạ Giao, chụp tay Mộ Giai Diệp lại, xiết chặt.

_ Chị định làm gì cô ấy?

Bác sĩ Diệp giật mình, giải thích:

_ Chị nghi ngờ cô ấy bị sẩy thai, phải thăm khám mới biết. Không nhét cái này vào thì làm sao kiểm tra được bên trong.

Cố Hàn Đình bất ngờ hất văng dụng cụ mỏ vịt trên tay, khuôn mặt đanh lại:

_ Chị tính nhét cái này vào người cô ấy? Sao chị không hỏi qua ý của em?

_ Cô ấy chỉ mặc một chiếc sơ mi nam, nằm trên giường em, vả lại còn bị sẩy thai, đừng nói với chị là cô ấy còn trong trắng đấy?

Cô vẫn đang mê mang không biết chuyện gì xảy ra. Thân thể của Hạ Giao rốt cuộc còn trong trắng hay không anh là người biết rõ nhất. Hạ Giao của anh vẫn còn nguyên vẹn.

Tấm màng mỏng đại diện cho sự tinh khiết vẫn còn, chưa có bất cứ người đàn ông nào chạm qua. Nếu anh đi ra ngoài, thì cô đã bị thiết bị lạnh băng này, chọc vào cơ thể cô, nghĩ đến đây cả người Cố Hàn Đình phát ra khí lạnh, không những dọa cô điều dưỡng,mà bác sĩ Diệp,chị họ của anh cũng phát hoảng.

Anh lặp lại lần nữa:

_ Sẩy thai?

_ Phải cô ấy bị xuất huyết rất nhiều,nếu không khám được cần phải đến bệnh viện ngay.

****

Trong phòng bệnh.

Cố Hàn Đình ôm Hạ Giao ngổi trên giường.

Phó giám đốc bệnh viện đến báo cáo tình hình.

_Trong máu cô ấy có chứa chất Mifepristone đó là thành phần thuốc sẩy thai. Nhưng liều lượng cực mạnh, và một lượng thuốc gây mê lớn. Sau khi dùng thuốc bốn tiếng, tử cung co bóp dữ dội gây ra tình trạng xuất huyết, đau bụng, chóng mặt, buồn nôn. Nhưng có một điều ta thắc mắc là qua kết quả siêu âm cô ấy không có thai.

Nghe đến đây, sắc mặt Cố Hàn Đình tím lịm, tim đập bang bang nhảy lên tới cổ họng, máu dội ngược lên não. Là ai bỏ thuốc mê muốn cô ấy bất tri bất giác,xuất huyết đến chết.

Anh hít thở khá nặng nề một lúc, nhìn gương mặt kiều diễm tái xanh vì đau đớn của cô quay sang Phó giám đốc hỏi:

_ Liệu có tổn hại đến sức khỏe không, bác Mộ

Phó Giám Đốc gật đầu:

_ Hiện tại cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, vì không có thai, nên quá trình xuất huyết diễn ra sẽ nhanh hơn. Chú ý chăm sóc sức khỏe một vài ngày sẽ tốt. Chỉ có điều tử cung cô ấy hiện tại rất yếu, nên cử quan hệ vợ chồng hai tháng.

Cố Hàn Đình gật đầu

_ Cám ơn Bác Mộ.

_ Không có gì, ta đi đây. Chào con.

Không tổn hại đến sức Khỏe Hạ Giao, anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng chỉ một thoáng qua, khói lại bốc ngập đầu. Ai ra tay tàn nhẫn hại cô như vậy.

Cô rất thông minh, không tự nhiên tự dùng thuốc phá thai, chắc chắn có người lén giở trò sau lưng. Lần trước cô ầm ĩ nói mình có thai trong công ty không ít người biết được. Ai dám bỏ thuốc người phụ nữ của anh. Đúng là chán sống.

Cố Hàn Đình đặt Hạ Giao nằm xuống giường đắp chăn, hôn lấy bàn tay cô.

*****

7h sáng

Biệt thự Phương Linh

Phương Lăng bước nhanh đến phòng Hạ Giao. Nhẹ nhàng gõ cửa:

_ Hạ Giao em có trong đó không, mở cửa ra đi em.

Cánh cửa im phăng phắc, anh mở chốt cửa, liếc mắt một vòng không thấy ai. Anh sốt ruột chạy xuống phòng bếp, tìm khắp nơi không thây bóng dáng cô đâu. Phương Lăng điếng người:

_ Phương Linh... Phương Linh.

Phương Linh mở cửa, nhíu mày, vẻ mặt ngáy ngủ:

_ Anh Hai chuyện gì vậy, không cho ai ngủ.

_ Hạ Giao đâu? Em ấy không ngủ ở nhà sao?

Phương Linh lập tức tỉnh ngủ:

_ What, anh Hai hôm qua chính anh là người dắt tay Hạ Giao rời khỏi sân khấu. Em lo chủ trì buổi tiệc tiếp đãi khách tận hai giờ sáng.

Phương Linh không nói gì chạy xuống phòng khách bật màn hình kết nối camera lên. Anh tua video đến đoạn cô rời khỏi công ty lúc 8 giờ bóng lưng đơn bạc, lẻ loi.Lấy điện thoại ra gọi một cuốc.

_ Tra cho tôi người phục vụ mặc đồng phục ghi lê màu đen, đội kết đen đứng trước cổng chính,trong buổi tiệc chiêu đãi The King.

Phương Linh gọi cho Hạ Giao nhưng khôg ai bắt máy,lập tức chạy xuống lầu:

_ Xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Giao gọi không được? Anh Hai rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì?

Phương Linh cuống lên, gọi điện cung cấp manh mối cho vệ sĩ đi tìm, cô cuống lên:

_ À, phải rồi Qua 24h nếu cô ấy chưa về phải báo cánh sát.

Phương Linh nhìn sang anh mình, lẩm bẩm như trấn an:

_ Chắc không sao đâu, cô ấy chắc không có chuyện gì đâu, cũng đâu phải lần đầu đi không về.

Phương Lăng đang nhận cuộc gọi từ nhà hàng báo lại rằng người phục vụ kia là nhân viên tăng cường, không quản lý được hồ sơ hắn, gọi hắn thì thuê sao. Nghe Phương Linh nói câu có câu không, chỉ nghe rõ " đâu phải lần đầu đi không về".

_ Em nói cái gì lặp lại câu cuối cho anh nghe. Em nói Hạ Giao không phải lần đầu không về nhà. Vậy cô ấy đi đâu? Sao em không nói cho anh biết.

Phương Lăng tức giận, từ trước đến nay anh rất ít tức giận.

Phương Linh ngạc nhiên nói:

_ Anh Hai cô ấy sống năm năm ở Mỹ chuyện này có gì quan trọng? Hôm qua Hạ Giao đi với anh mà giờ anh lại hỏi em, hai người xảy ra chuyện gì rồi hả.

_ Bây giờ em đang ở đâu, Hạ Giao.

Phương Lăng không trả lời cô,hồi hộp kêu nhỏ.

_ Không được anh phải đi tìm.

Phương Linh mặc quần sooc, áo thun chạy đuổi theo.

_ Anh Hai, chờ em, tinh thần anh không ổn để em lái xe cho.

*****

Phòng Vip bệnh viện.

Nơi đây xa hoa, sang trọng như khách sạn ba sao, tiện nghi đầy đủ.

Khi bốn vệ sĩ đẩy cửa ra,trên tay mỗi người túi lớn, túi nhỏ, toàn thực phẩm giá trị dinh dưỡng cao. Nào là vitamin, dầu cá, collagen, sữa tươi được vận chuyển từ Canada về, chất ngay ngắn lên bàn.

Nhân viên điều dưỡng trực phòng bệnh thì được ngồi canh ngoài cửa nhe. Cố Hàn Đình nói cần giữ sự im lặng cho Hạ Giao nghỉ ngơi, mọi việc một tay anh lo. Từ việc lau mình, thay băng,vệ sinh cho cô.

Nhân viên điều dưỡng cảm thấy ngưỡng mộ cô gái đang nằm trên giường bệnh kia, được một người hết sức đẹp trai chăm chút từng li từng tí.

Anh khoát tay bảo mọi người ra ngoài.

Cố Hàn Đình yên lặng nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống như cố nén đau lòng, anh lau mặt cho, thấm bông gòn lên môi cho đỡ khô.Nắm lấy bàn tay trắng mịn, mềm mại áp vào má anh.

_ Em mau tỉnh lại, chúng ta về nhà.

Giờ phút này anh hối hận vô cùng, nếu như anh cho vệ sĩ theo bảo vệ cô thì đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

Hạ Giao nheo nheo mi, mở mắt ra chưa nhìn rõ xung quanh, mơ màng mỉm cười thốt lên:

_ Anh Hai.

Cố Hàn Đình toàn thân đông cứng như núi băng, sa sầm nét mặt:

_ Em nhìn cho rõ người ở cạnh em là ai?

Hạ Giao ảm đạm, nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân của mình:

_ Cố Hàn Đình,sao lại là anh? Anh Hai tôi đâu?

Cố Hàn Đình nắm chặt bàn tay mình lại, gân xanh nổi lên theo các khớp xương ngón tay.Hóa ra, từ suốt đêm qua đến giờ, những cử chỉ,nói cười dịu dàng không dành cho anh, hóa ra hành động ôm ấp thân thiết cũng không phải dành cho anh, mà là cho một người đàn ông khác.

_ Hạ Giao em thật biết cách chọc tôi nổi điên. Em nghĩ người bên cạnh em là tên Phương Lăng đó sao?

_ Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là anh. Tại sao tôi lại ở đây, thân thể tôi bị gì vậy?

Cố Hàn Đình cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Chuyện cô bị cho uống thuốc ngừa thai anh không muốn để cô biết.

_ Em còn đau bụng không, đêm qua trong buổi tiệc em đã ăn những gì?

Hạ Giao cúi gầm mặt lắc đầu, đêm qua cãi nhau một trận với Phương Lăng cô nào có ăn uống gì. Hạ Giao ngước mắt nhìn Cố Hàn Đình.

_ Có đấy! Ăn cháo yến.

Cố Hàn Đình xẹt qua tia vui mừng:

_ Vậy là em có một chút ấn tượng về chuyện đêm qua.

_ Tôi mơ thấy mình được ăn cháo yến, anh muốn tôi nhớ chuyện gì? Chẳng lẽ đêm qua anh làm chuyện có lỗi với tôi.

Hạ Giao hốt hoảng kéo áo nhìn xuống ngực mình. Không có dấu vết hôn, cô thở phào.

Cố Hàn Đình,nhìn cô mỉm cười, lấy ra một ngăn cháo thịt nạc, trứng muối do lúc nãy vệ sĩ mang vào, đảo lên xua tan hơi nóng.

_ Khỏi mơ, bây giờ ăn nè. Há miệng ra.

_ Tự tôi múc ăn được, mà tôi bị gì vậy. Anh đâu cần phải giấu tôi.

_ Há miệng.

Cố Hàn Đình đưa muỗng cháo đến miệng cô, nghiêm giọng. Hạ Giao lẳng lặng hé miệng, nhìn nữ điều đưỡng ngoài của đang liếc thoáng qua mình, mặt đỏ lên.

_ Cả đêm hôm qua em không ăn uống gì sao? Kì lạ.

_ Sao kì lạ?

Cố Hàn Đình ghẹo chọc:

_ Theo như anh được biết thì em có thể ăn được cả một tủ lạnh.

Hạ Giao bốc khói đỉnh đầu. Anh không nói móc cô, anh sẽ chết sao?

Ăn được hơn nửa chén cháo, cô lắc đầu không muốn ăn nữa:

_ Tôi no rồi, không ăn nữa đâu.

_ Vậy ăn chút yến chưng.

_ Không ăn.

Nói rồi từ trên giường cô phóng xuống, Cố Hàn Đình đỡ cô ngã vào lồng ngực anh. Dường như trời sinh lồng ngực anh dành riêng cho cô, cứ va vào thoải mái.

_ Em nhảy xuống làm gì?

Hạ Giao đỏ mặt, chớp chớp mi ngập ngừng.

_ Tôi... tôi muốn đi vệ sinh. Anh làm sao căng thẳng thế?Cô bị bệnh nan y sao?.

Anh xốc cô lên, ẵm trên tay. Hạ Giao mỉm cười nhìn chòng chọc vào gương mặt đẹp trai, không góc chết.

_ Tôi phát hiện từ ngày chúng ta gặp nhau,tôi liền bị tai biến.

Cố Hàn Đình nhìn cô như thắc mắc lý do.

_ Nhìn tôi làm gì, anh thả tôi xuống đi ra ngoài đi, muốn mắc đến nơi rồi.

ÁAAAAAAA

Cố Hàn Đình xông cửa vào, thấy cô đang kéo quần lên che che đậy đậy

_ Anh vào đây làm gì? Là ai thay băng cho tôi.

Cố Hàn Đình thở ra một hơi, cứ ngỡ cô trượt chân, té ngã:

_ Em nghĩ là ai, ở đây ngoài anh với em.

Hạ Giao " Ai cứu tôi với, xấu hổ quá đi mất, cuối cùng cô bị gì, nay đâu phải kì kinh của cô,hic hic, những lúc cô xấu hổ nhất, người luôn chứng kiến lại là anh người cô ghét nhất"

_ Anh nghĩ chúng ta có thân thiết để làm chuyện này không.

Cố Hàn Đình xoa cằm:

_ Cũng đúng, khi nào em khỏe thì làm cho thân.