Còn về phía Cẩm Tuệ thì lại vô cùng cô quạnh, nàng ta đã đến hoàng cung Sở quốc bảy, tám hôm rồi mà hoàng thượng vẫn không triệu kiến nàng ta.
Nàng ta được gả sang hòa thân với thân phận phi tử nói trắng ra là thê thiếp nên không được cử hành yến tiệc gì.
Bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu giấc mộng đẹp của nàng ta đều tan biến, hoàng thượng còn chưa kịp nhìn kỹ dung nhan thì đã vội đẩy nàng ta về đây.
Mấy ngày nay có biết bao nhiêu thê thiếp phi tử tò mò về nàng quận chúa mới đến này có đến đây để thăm dò, người chế nhạo có, người đồng cảm cũng có.
Tuy nhiên đồng cảm thì ít mà chế nhạo thì nhiều, bọn họ cũng khá bất ngờ vì cô quận chúa này, bọn họ có nghe nói là nàng quận chúa này tự xin sang đây hòa thân.
Dung mạo xuất sắc, tuổi còn quá là ít chỉ như nữ nhi của bọn họ không hiểu tại sao lại chấp nhận hòa thân với hoàng thượng của bọn họ.
Dù gì Hoàng thượng Sở quốc cũng đã gần năm mươi, bọn họ thật sự đều lắc đầu ngao ngán cho vị công chúa này chôn vùi thanh xuân một cách vô nghĩa.
Cả đời Cẩm Tuệ chưa bao giờ chịu phải nỗi nhục như bây giờ, nàng ta như một con búp bê ngồi im cho người ta xem xét đánh giá.
Nàng ta sinh ra ở vạch đích, là quận chúa cao quý, bản thân nàng ta lại có tài năng vậy thì nàng ta có tham vọng có gì là sai cơ chứ.
Nàng ta không sai, nàng ta sẽ làm cho tất cả mọi người phải ngước mắt lên nhìn.
Cũng may trước khi sang đây mẫu thân đã chưa cho nàng ta một ít bột mê hương để tạo cảm giác phòng the.
Bà nói đây là bí quyết giúp bà có thể giữ chân Vương gia bằng đấy năm qua, mặc dù ông ấy có rất nhiều thị thiếp nhưng vẫn sủng hạnh bà ta, lúc đầu thì Cẩm Tuệ khinh thường không thèm để ý nhưng bây giờ thì nàng lại cảm thấy may mắn.
Bây giờ nàng chỉ cần tạo cơ hội để tiếp cận hoàng thượng thì đến lúc đó nàng mới có cơ hội dùng đến nó, chỉ như vậy nàng mới có thể giữ chân được hoàng thượng, nàng mới có thể ngẩng cao đầu.
Những ánh mắt coi thường, sỉ nhục ngày hôm nay nàng sẽ trả lại hết tất cả cho bọn họ.
Cuối cùng cơ hội cũng đã đến, nàng ta dùng ngân lượng của mình mua chuộc một số thị vệ trong cung của hoàng thượng để biết hành tung của Y.
Hoàng thượng đã ngũ tuần rồi nên chuyện sủng hạnh cung phi cũng không còn thường xuyên như trước.
Công việc bừa bộn thỉnh thoảng một tuần ông mới ghé hậu cung một hoặc hai lần còn lại thời gian ông đều ở cung của mình.
Lúc đầu Cẩm Tuệ nghe xong khá là chán nản, nhưng đã cưỡi lên hổ thì không thể xuống được.
Cẩm Tuệ có nghe được thông tin hoàng thượng rất mê cổ cầm nên cũng hay thường xuyên đến hồ chỗ rừng thông để thưởng cầm.
Mà may mắn thay nàng ta lại được sắp xếp ở gần rừng thông đó, thật là ông trời cũng giúp nàng ta mà, đó là ý nghĩ mà nàng ta nghĩ trong đầu.
Mà cổ cẩm thì nàng ta lại được luyện từ nhỏ, tuy không nói là cao siêu nhưng cũng trong tầm tay nàng ta, đã có biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đã thua cầm nghệ với nàng, nên nàng rất tự tin.
Nàng ta trang điểm thật đẹp, mặc một bộ y phục nửa kín nửa hở, trên người nàng ta có bôi một ít bột mê tình để tạo cảm giác, còn phần còn lại nàng ta phải trực tiếp bỏ vào nước uống của hoàng thượng mới có công hiệu.
Nàng ta đến từ rất sớm, trước hẳn một canh giờ để chuẩn bị, nàng ta không dám để ai làm chuyện này, ngay cả nô tỳ thân tín đưa từ Nam quốc sang nàng ta cũng không tin tưởng.
Vì nếu vỡ lỡ ra nàng ta chỉ còn có con đường chết mà thôi, bây giờ nàng ta đang đi trên băng mỏng nên không thể có một sơ sót gì cả.
Nàng ta bắt đầu ngồi đánh đàn, tiếng đàn thê lương nhớ nhung quê nhà vang lên khiến cho người nghe cảm thấy đồng cảm và thương xót.
Đúng như tin tức hoàng thượng vừa từ cung của mình đang định đi dạo qua đây thì bỗng nghe thấy tiếng đàn vang vọng lại.
Y men theo đường đi đến chỗ phát ra tiếng đàn, chỉ thấy một nữ tử nhỏ nhắn đang ngồi đó đánh đàn, ánh nến lập lòe, nàng ngồi đó vai áo đã trễ xuống, để lộ bờ vai mịn màng( lúc này Cẩm Tuệ chỉ đi một mình không cho bất kỳ ai đi theo).
Khung cảnh đẹp đẽ nên thơ, vô cùng ảo diệu khiến cho một người tuy đã nhiều tuổi như hoàng thượng cũng cảm thấy phấn khích trong lòng.
Hoàng thượng bước nhanh đến cầm lấy tay nữ tử ấy giọng ồm ồm hỏi:
“Nàng là ai tại sao đêm khuya thanh vắng lại ngồi đánh đàn ở đây?”.
Cẩm Tuệ biết cá đã cắn câu liền giả vờ run run nói:
" Ngươi là ai, chớ làm bậy, ta là phi tử mới đến của hoàng thượng, thả ta ra không ta la lên bây giờ ".
Hoàng Thượng nghe thấy thế thì bật cười liền che miệng nàng ta và nói:
“Đừng la, ta là hoàng thượng của Sở quốc đây, nàng không sợ mọi người đến đây nhìn khung cảnh này sẽ hiểu lầm à?”.