Sau khi hai người dùng bữa song, Triệu Mặc Lâm dẫn nàng đi dạo quanh Vương Phủ, Thiên Hoa liền đồng ý ngay, trong đôi mắt của nàng hiện lên vẻ tinh ranh nhưng không bỏ qua được đôi mắt của Mặc Lâm, chàng chỉ gật đầu cười nhẹ.
Cái Thiên Hoa cần bây giờ nhất chính là biết rõ địa hình của Vương Phủ, khi biết rõ địa hình thì việc bỏ trốn mới thuận lợi hơn, cái chính là phải thần không biết quỷ không hay.
Nàng không muốn vì chuyện bỏ trốn của mình mà gây ảnh hưởng đến tình bang giao giữa hai nước, nếu không người dân sẽ là người chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Vì thế nên nàng đã sắp xếp kế hoạch vô cùng hoàn mỹ kia, để mọi người lầm tưởng là tân nương đã bị chết trong trận hỏa hoạn.
Chứ nếu không với võ công cùng khả năng dùng phấn hoa của mình nàng đã dễ dàng bỏ trốn trước khi đến đây.
Dù gì đây cũng là Vương phủ, quân lính và thị vệ rất nhiều nàng cần tính toán kĩ lưỡng hơn.
Nàng cứ nghĩ rằng mưu kế của mình rất hoàn hảo nào ngờ đâu đều đã bị Triệu Mặc Lâm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy Mặc Lâm không ở bên nàng mấy ngày qua nhưng mọi việc làm và hành động của nàng đều được Ý Nhi và Ý Lam báo lại.
Ý Nhi và Ý Lam là hộ vệ của long tộc mà Mặc Lâm lại mang trong mình dòng máu cao quý nhất của long thần nên mọi việc của Thiên Hoa làm đều được hai nàng ấy báo lại cho chủ nhân.
Mặc Lâm rất hiểu tín cách của nàng, nàng có lòng bao dung rất lớn nhưng trong tình cảm thì nàng vẫn như một tờ giấy trắng chàng muốn nàng mềm lòng và rung động thì có lẽ sẽ cần một quá trình lâu dài.
Khi nàng còn là công chúa thần giới chàng đã tiếp cận nàng một thời gian nên cũng khá hiểu tính tình của nàng.
Chính vì lẽ đó nên lúc trước điều kiện tiên quyết phải là nàng tự nguyện chứ không ép buộc.
Mải suy nghĩ mà bất giác hai người đã đi đến ngôi đình trước mặt, ở đây có một hồ nước rất lớn, khung cảnh vô cùng đẹp khiến cho Thiên Hoa thích thú.
Trên mặt hồ các loại hoa chen nhau đua nở, Thiên Hoa nhìn thấy một bông hoa màu trắng rất đẹp ở phí xa, ánh mắt nàng sáng lên.
Như hiểu được ánh mắt nàng muốn gì Mặc Thần vội tung người bay qua nhẹ nhàng hái bông hoa đó rồi bay lại phía nàng dịu dàng nhìn nàng và nói:
"Tặng nó cho nàng ".
Thiên Hoa ánh mắt vui thích liền vội vàng cầm lấy, nàng nở nụ cười khiến cho tim Mặc Thần rung động, lúc này nàng thật là đẹp nếu có thể chàng ước gì mình có thể ôm nàng vào lòng.
Hai người đi dạo một vòng Vương phủ rồi trở về, trước khi về Mặc Lâm có hỏi nàng:
"Nàng có nuốn thay đổi chút gì của Vương phủ hay không, nàng cứ nói với ta, ta sẽ sửa cho nàng ".
Thiên Hoa mỉm cười nói:
"Không cần đâu, ta thấy như này đã quá đẹp rồi, đừng làm mất vẻ đẹp vốn có của nó ".
Mặc Lâm gật gù nói:
"Nàng thích là được rồi, nơi đây sẽ là nhà của chúng ta, ta sẽ coi trọng nó ".
Một chút rung động nhẹ nhàng trong tim nàng, " nhà " là mái ấm mà từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng được biết qua.
Phụ mẫu nàng đã nhẫn tâm vứt bỏ nàng, đối với nàng đã không có nhà nữa rồi.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng Mặc Lâm có một chút đau lòng, khẽ xoa đầu nàng rồi dịu dàng nói:
"Ta sẽ là mái ấm cho nàng, suốt đời không rời bỏ và phụ bạc nàng, nàng hãy tin ở ta ".
Thiên Hoa ngước nhìn lên, ánh mắt nàng va chạm với ánh mắt của chàng như có một dòng điện xẹt qua.
Thiên Hoa cảm thấy bối rối liền hành lễ rồi đi nhanh vào phòng, nàng đang trốn tránh, nàng đang cảm thấy bối rối.
Nhìn dáng vẻ chạy trốn của nàng mà Mặc Lâm cảm thấy buồn cười, nàng thật là đáng yêu, chàng lẩm bẩm:
"Nhóc con nàng không trốn thoát được đâu, nàng chỉ có thể là của ta thôi ".
Rồi chàng quay ra lạnh lùng nói:
"Bảo vệ an toàn cho Vương phi và để ý một chút đến hành tung của nàng, e rằng hai ngày nữa Vương phủ sẽ náo động lắm đây ".
Hạ dáng người nhỏ bé vội vàng quỳ xuống và nói:
"Thuộc hạ đã rõ xin thiên hoàng yên tâm ".
Thiên Hoa trở về phòng mà sắc mặt nàng đã đỏ lạ thường, không hiểu vì sao khi nhìn vào mắt của Y nàng lại cảm thấy có lửa trong đó, nàng không biết mình bị làm sao đi nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Hoa liền ra hiệu cho vào, Ý Nhi và Ý Lam mở cửa nhẹ nhàng bước vào.
Ý Nhi cung kính nói:
"Thưa Vương Phi, nô tỳ đã chuẩn bị nước tắm, người có thể đi tắm rồi đó ạ ".
Thiên Hoa liền gật đầu rồi bước vào phòng trong, có lẽ do nàng mệt mỏi qua nên tâm lý mới như thế hay chăng.
Nàng thả nhẹ một chút phấn hoa vào bồn tắm rồi ngâm mình trong đó, bao nhiêu mệt mỏi đều dần dần tan biến.
Ý Nhi và Ý Lam mỗi lần tiếp xúc gần với Vương phi đều bị dung nhan diễm lệ của người làm cho say đắm, bảo sao chủ nhân của bọn họ lại thay đổi như thế.
Khi nàng xuống nước lớp trang điểm dần nhòe đi, vết bớt đỏ hình hoa mẫu đơn càng ảo diệu kì bí nó không như vết bớt hình hoa băng liên của mẫu thân nàng do tu luyện tâm pháp mà có.