Thiên Hoa ngước mắt lên nhìn, tuy nhiên nàng lại không ấn tượng với người nam tử đó nên lại cúi đầu xuống ăn tiếp.
Bỗng nhiên người nam tử đó như trúng tà liền chạy nhanh đến bàn nàng đang ngồi rồi nói:
"Cô nương ta đã tìm nàng rất lâu cứ tưởng không bao giờ gặp lại nàng nữa thật không ngờ ".
Mấy vị công tử đi theo thì cảm thấy khó hiểu, bọn chúng chưa từng thấy Lưu Bá Anh mất bình tĩnh như thế bao giờ.
Thiên Hoa ngẩng đầu lên nhìn rồi lạnh lùng nói:
"Ta không quen ngươi, ngươi đứng đây ta không dùng bữa được ".
Tên Lưu Bá Anh vội nịnh nọt nói:
"Ta là Lưu Bá Anh là nhi tử của tể tướng đương triều, lần trước ta đã gặp nàng ở trong rừng lúc đi săn đó nàng còn nhớ không?".
Thiên Hoa lúc này mới nhớ ra, thì ra cái tên đi các thôn trang tìm kiếm nàng là người này.
Nàng chỉ gật đầu mỉm cười rồi đứng dậy, thị vệ trong phủ thấy thế liền chạy ra thanh toán.
Thiên Hoa bước đi trong sự ngỡ ngàng của Lưu Bá Anh, hắn cứ nghĩ chỉ cần mình nói ra danh tính thì nàng sẽ ngưỡng mộ mình và niềm nở như những cô nương trước đây chứ.
Nhưng hành động của nàng như thế này là sao hắn thật sự không hiểu nổi.
Đến khi nàng đi khuất dạng rồi hắn mới giật mình nhớ ra là chưa biết danh tính của nàng, lần này hắn không thể để mất dấu nàng được.
Hắn ra lệnh cho thị vệ đi điều tra về nàng, để xem nàng là tiểu thư nhà ai, nhìn cách ăn mặc thì có khả năng là tiểu thư nhà nào mới đến kinh thành.
Thị vệ vội vàng hớt hải chạy theo, lần trước vì không tìm được tung tích của vị cô nương đó mà chủ tử đã trút giận lên người bọn họ, lần này không thể sai sót được.
Thiên Hoa trèo lên xe ngựa để trở về, nàng dạo cả một ngày cũng đã cảm thấy chán rồi.
Lúc này Thiên Hoa cũng phát hiện ra có người theo dõi nàng nhưng nàng mặc kệ, bởi vì xe ngựa của nàng có ấn ký Dương Vương phủ cho dù nàng có muốn giấu cũng không giấu được, thôi thì kệ bọn chúng vậy.
Nàng biết ngươi theo dõi mình là ai, chắc chắn là tên háo sắc lúc nãy rồi. Sư phụ nói đúng với dung mạo của nàng nếu không có võ công thì sẽ rất rắc rối.
Tên thị vệ rất nhanh đã biết vị cô nương đó là tiểu thư nhà nào, hắn có chút giật mình khi nhin thấy ký tự trên xe ngựa, tuy nhiên hắn vẫn đi theo về tận phủ để nắm rõ hơn.
Xe ngựa dừng lại cổng Dương Vương phủ, thị vệ vội chạy ra để mang tất cả đồ đạc nàng mới mua về, lần này bọn chúng hết sức cung kính.
Sau vụ việc quản gia đắc tội nàng bị nàng sử lý, Vương gia và vương phi không nói năng và trách phạt gì nàng nên bọn chúng cũng kỉnh nể nàng vài phần.
Thiên Hoa liền đi thẳng về phía phòng mình, nàng đang đi đến khúc cua thì vô tình đụng trúng hai ngươi trước mắt.
Hai người kia bị đụng trúng thì hét lên tức giận, Thiên Hoa vừa nhìn liếc qua thì nàng đã đoán là ai.
Vương phủ này ngoài hai muội muội sinh đôi giống nhau kia của nàng thì còn ai nữa.
Cô nương áo vàng tức giận hét lên:
"Ngươi là ai mà động trúng bổn quận chúa mà không quỳ xuống hả ".
Thiên Hoa mỉm cười nói:
"Ta chưa bao giờ thấy chuyện tỷ tỷ phải quỳ trước muội muội của mình đâu, nếu nói đúng ra là do hai ngươi đi không nhìn đâm trúng ta trước ".
Cô nương áo xanh kia nghe thấy thế vội ngẩng đầu lên quan sát nàng.
Lúc này mấy ánh mắt mới giao nhau, cô nương áo vàng không ai khác chính là Cẩm Vân, còn cô nương áo xanh là Cẩm Tuệ.
Khi biết được người đứng trước mặt là ai, hai người đều ghen tỵ với dung nhan của nàng, Cẩm Vân bíu môi nói:
"Ta còn tưởng là ai hóa ra là vị tỷ tỷ bị vứt bỏ ở dưới thôn trang quê mùa kia, thật là vậy mà còn muốn lên mặt ".
Thiên Hoa đã nhìn thấu mọi việc nên nàng cũng không cảm thấy buồn phiền cho lắm, tuy bọn họ cùng chung một dòng máu nhưng lại không ở gần nhau, dưới sự nuôi dậy của phụ mẫu kia thì nàng cũng chẳng mong chờ bọn chúng coi nàng la tỷ tỷ.
Thiên Hoa lạnh lùng nói:
"Thật là không có phép tắc, một người được dậy dỗ đàng hoàng mà lại phát ngôn ra câu như vậy, thế mà cũng được gọi là tri thư đạt lễ ".
Nàng liếc mắt nhìn Cẩm Tuệ rồi nói tiếp:
"Ta cho dù bị vứt bỏ thì ta vẫn là đại quận chúa của Dương Vương phủ này, hai ngươi thân là muội muội lại có thể nói tỷ tỷ của mình như thế không biết mọi người sẽ nghĩ sao vê hai ngươi, nổi danh tài nữ kinh thành cũng chỉ có thế ".
Cẩm Vân tức giận khi bị nói như thế, tư trước đến giờ chỉ có người nịnh nọt nàng ta chứ làm gì có ai nói thẳng như thế.
Nàng ta tức giận định đi lên thì bị Cẩm Tuệ kéo lại dùng mắt ra hiệu lui xuống.
Cẩm Tuệ vội đi lên và nói:
"Tỷ tỷ đừng chấp Vân nhi, chắc muội ấy chưa quen thuộc nên mới nói mấy lời đó, tỷ là tỷ tỷ châc không để ý đâu nhỉ ".