Dương Hạo Thiên tuy rất tức giận nhưng lại không động chạm đến nàng, mặc kệ cho nàng làm gì thì làm vì ông ta có mục đích khác với nàng rồi.
Thiên Hoa từ khi bước chân đến phủ nàng cũng chẳng đi đâu, chỉ ở phòng vẽ tranh đánh đàn.
Cây đàn này là do sư phụ tặng nàng khi nàng tròn mười tuổi, nàng vô cũng yêu quý nó.
Tiếng đàn của nàng sâu lắng mang theo niềm nhớ nhung da diết, nàng thật sự rất nhớ sư phụ.
Sống ở đây mấy ngày qua nàng mới cảm thấy tình người bạc bẽo, người thân ruột thịt cũng chỉ như thế mà thôi.
Tiếng đàn của nàng vang vọng trong phủ khiến ai cũng đắm chìm vào trong đó, mấy nô tỳ gần đấy ngày nào cũng đến để lắng nghe.
La Tường Vân có đến mấy lần muốn gặp mặt nhưng Thiên Hoa lười đối chất nàng giả ốm ở trong phòng không muốn gặp ai.
Thật sự không phải nàng bất hiếu và tuyệt tình mà là nàng đã hi vọng vào họ quá nhiều để rồi phải thất vọng quá lớn.
Hai muội muội song sinh của nàng thấy vậy cũng không đến gặp nàng luôn.
Bọn họ từ nhỏ đã được phụ mẫu yêu quý, thừa hưởng dung mạo của phụ mẫu nên lớn lên vô cùng xinh đẹp.
Lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, ở trong đám quý nữ lúc nào bọn họ cũng nổi bật nhất, được mọi người vô cùng ngưỡng mộ.
Từ khi bọn chúng biết mình có một tỷ tỷ được đưa đi thôn trang từ nhỏ sắp được đón về thì bọn chúng vô cùng khinh thường, chúng sợ rằng vị tỷ tỷ quê mùa này sẽ làm cho bọn chúng mất mặt.
Sống ở thôn trang không được dậy bảo thì có thể như thế nào được chứ.
Thiên Hoa cáo bệnh được ba hôm nàng mới bắt đầu ra khỏi phòng, nàng mỉm cười ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Không phải là nàng không biết buồn, nàng cũng có hi vọng cũng có khát khao tình yêu thương.
Dù đã biết trước mọi việc nhưng đến khi tận mắt nghe và nhìn thấy thì lại khác.
Ba ngày, nàng dùng ba ngày để ổn định lại tâm trạng của mình, khi đã thông suốt nàng mới vui vẻ bước ra, kinh thành phồn hoa như thế này đã chót đến rồi mà không dạo chơi thì hơi phí.
Đã hiểu mục đích của bọn họ thì nàng sẽ không ngồi im cho ai sắp đặt cuộc đời nàng.
Nàng sẽ ở lại đây một thời gian, chờ khi êm xuôi nàng sẽ bỏ trốn đi tìm sư phụ rồi sẽ tính tiếp.
Đi đến đâu mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng, hôm nay nàng muốn ra ngoài phủ nên nàng mặc một kiện xiêm y màu hồng vô cùng đẹp.
Làn da của nàng rất trắng cho nên càng làm tăng thêm nhan sắc của nàng.
Khi Tổng quản biết nàng muốn xuất phủ ra ngoài thì vô cùng cung kính, ông liền sắp xếp một xe ngựa và vài thị vệ đi theo bảo vệ nàng.
Thiên Hoa mỉm cười gật đầu hài lòng, nàng lên xe ngựa và bắt đầu chuyến dạo chơi đầu tiên của mình.
Xe ngựa có kí tự của Vương gia nên không ai dám làm phiền, đầu tiên nàng sai phu xe chở nàng đến khu dược liệu.
Thiên Hoa muốn điều chế một ít thuốc phòng thân, tuy võ công nàng giỏi nhưng một mình nàng e là sau này ở trong phủ sẽ khá phức tạp.
Nàng muốn xem xem ý đồ của phụ mẫu nàng là gì thì lúc đó nàng mới có thể tính bước tiếp theo.
Thiên Hoa bị đống dược liệu làm cho lóa mắt, ở đây có tất cả những thứ nàng cần, nàng thầm nghĩ đúng là kinh thành có khác cái gì cũng đầy đủ.
Thiên Hoa muốn mang hết đống dược liệu đi tuy nhiên nàng lại không mang đủ ngân lượng, nàng là tự phát sinh kế hoạch nên ngân lượng lại để trong phủ.
Thế là nàng đàng để mọi người đưa về rồi lấy tiền sau, nhìn thấy xe ngựa ấn kí phủ Vương gia, chủ quầy liền đống ý ngay.
Khi tìm xong dược liệu cần tìm, Thiên Hoa có chút đói bụng, nàng liền ghé vào một quán ăn, nghe thị vệ nói đồ ăn ở Thiên Hương lâu rất là ngon và nổi tiếng.
Từ nhỏ Thiên Hoa đã rất ham mê ăn uống nởi vì sư phụ Nguyệt Cầm của nàng nấu ăn rất ngon cho nên nàng vô cùng kén chọn.
Thế là mặc dù ngân lượng không còn nhưng nào vẫn chọn Thiên Hương Lầu để dùng cơm.
Thiên Hương lầu đúng như cái tên của nó, nàng khá choáng ngợp vì sự trang trí của nó.
Thiên Hoa được dẫn vào phòng tuy nhiên nàng lại muốn ngồi ở sảnh chính cho thoáng.
Thiên Hoa gọi tất cả các món, món nào ngon thì đưa lên, tuy nhiên nàng chỉ dặn mỗi thứ chỉ làm ít một thôi.
Thiên Hương Lâu phục vụ rất nhanh, chỉ một lát là đồ ăn đã được mang lên, Thiên Hoa vô cùng vui vẻ ngồi ăn.
Món nàng nàng cũng cảm thấy ngon tuy nhiên vẫn không bằng sư phụ của nàng.
Nàng rất quý trọng đồ ăn nên nàng gọi rất ít hầu như không bỏ phí tí nào.
Bỗng tiếng cười nói vui vẻ của moitj đám người fdang tiến vào, Thiên Hoa nghĩ là mấy công tử lêu lổng của các quan nên nàng không để ý vẫn tập trung phần ăn của mình.
Bỗng nhiên ThiênHoa cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phóa nàng khiến nàng vô cùng khó chịu.