Cô lo lắng và thậm chí sợ hãi không thể giải thích được, nhưng cô không vùng vẫy, và nói: “Anh Dực Thành, thả tôi ra, tôi chỉ muốn xem anh bị thương ở đâu.”
Bộ Dực Thành chua xót nhếch khóe miệng lên, dùng ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt, giọng nói khàn khàn và từ tính trở nên yếu ớt, anh mỉa mai nói: “Đây không phải phạm vi công việc của cô. Cô không cần làm trái với lòng mình, giảm mù mưa sa không có ý nghĩa gì cả.”
“Tôi thật sự…” An Chỉ Nguyệt muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Ba từ ‘lo lắng cho anh’ không thể nói ra được.
Bởi vì cô thậm chí còn không tin cô sẽ nói ra điều đó, nên không có gì khó hiểu khi Bộ Dực Thành sẽ cảm thấy rằng cô là đạo đức giả.
Ngay khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Bộ Dực Thành buông lỏng tay, đột nhiên áp xuống.
“Ưm.” An Chỉ Nguyệt sợ đến mức nhắm mắt lại, mím chặt môi, tim đập thình thịch, trong đầu hiện lên một câu hỏi: Tại sao anh lại muốn hôn cô?
Câu hỏi này vừa lướt qua trong đầu An Chỉ Nguyệt, trán cô như bị va đập mạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Anh không hôn cô mà đã ngất đi, anh đè đầu xuống đập vào mặt cô, cả người anh đều đè lên người cô.
Cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ của người đàn ông bóp nghẹt hơi thở của An Chỉ Nguyệt: “Nặng quá.” Cô thì thầm, lấy tay đỡ vai anh, dùng hết sức đẩy anh ra.
Bộ Dực Thành ngã xuống giường, An Chỉ Nguyệt lập tức đứng dậy, hai tay vỗ má lo lắng hét lên: “Anh Dực Thành, anh tỉnh lại đi, anh bị sao vậy?”
Người đàn ông bất động, sắc mặt tái nhợt khác thường, cô lo lắng đến mức thở gấp, vội vàng mở quần áo của anh ta ra, vai phải đầy máu, da trên cánh tay phải bị rách dài một đường, và vết thương bị mài không đều, giống như bị cọ xát, hơn nữa rất sâu.
Cô vội vàng lấy rượu và thuốc chấn thương từ trong hộp thuốc ra, không hoản loạn cởi bỏ quần áo của anh.
Bởi vì quá lo lắng, cô cũng không quá quan tâm đến cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.
Cô dùng cồn sát trùng vết thương, bôi thuốc cầm máu vào vết thương, băng gạc lại.
Cô chăm sóc vết thương cánh tay trái cho anh, thấy máu đã ngừng chảy, trái tim bất an của cô từ từ bình tĩnh trở lại, nhịp tim tăng nhanh không thể giải thích được, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bắp tay của anh, không nhịn được khẽ chạm vào nó.
Thật rắn chắc!
Nước da của anh ấy rất khỏe mạnh, giống như màu lúa mạch thường xuyên phơi mình dưới nắng, các đường cong của cơ thể rất hoàn hảo, không một chút mỡ, anh ấy cũng không gầy, khỏe mạnh cường tráng, rất quyến rũ.
Cô nuốt nước miếng, ánh mắt bất giác nhìn đến trái tim anh, tim cô như thắt lại.
Vết sẹo trên ngực anh rất rõ ràng, An Chỉ Nguyệt run rẩy dùng đầu ngón tay, chậm rãi chạm lên vết sẹo của anh rồi nhẹ nhàng sờ dọc theo vết sẹo, nhiệt độ của anh từ đầu ngón tay truyền đến tim của cô, cô cảm thấy đau khổ khẽ lẩm bẩm: “Sao anh lại bị như thế này? Anh đã từng bị thương sao?”
Người đàn ông vẫn đang ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào, An Chỉ Nguyệt chìm trong suy nghĩ.
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, bước vào phòng tắm, lấy khăn nóng ra, lau người cho Bộ Dực Thành.
Cô đi tới đi lui hai lần, sau khi lau người trên của anh sạch sẽ, cô chạy đến tủ lấy quần lót và quần đùi của anh ra, cô đứng trên mép giường nhìn anh, nhất thời cảm thấy khuôn mặt và đôi mắt của mình không hiểu sao nóng lên, hô hấp hỗn loạn 24 năm qua, người đàn ông đầu tiên cô phục vụ, hóa ra lại là Bộ Dực Thành?
Thật khó tin, nhưng không có sự lựa chọn.
An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút, nhanh chóng cầm lấy chăn bông đắp lên Bộ Dực Thành, sau đó quỳ ở trên giường, đưa tay vào trong chăn.
Cô quay đầu nhắm chặt mắt, toàn thân hơi run lên vì căng thẳng, cô đưa tay sờ cạp quần anh để cởi quần ra.
Vì người đàn ông ngất xỉu và bất động nên cô rất vất vả mới có thể cởi ra được.
Trên trán cô đổ mồ hôi, lưng cô căng cứng tê dại, An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới lẩm bẩm: “Nếu không phải vì sợ an cảm lạnh, tôi sẽ không cởi quần của anh. Tỉnh lại thì đừng hiểu lầm. Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Sau khi cởi chiếc quần đã ướt đẫm, cô nhìn chăn bông theo bản năng.
Nhưng phát hiện vùng kín của người đàn ông phồng lên, và chiếc chăn bông mỏng biến hình dạng dài như đỉnh tháp trở nên đặc biệt rõ ràng.
Trong đầu An Chỉ Nguyệt lập tức như như muốn nổ tung, toàn thân nóng rực, thẹn thùng lập tức nhắm chặt hai mắt, vội vàng nhặt quần lót sạch mặc vào cho anh.
Cuối cùng sau khi mặc lại chiếc quần dài, cô cảm thấy mình vừa trải qua một kiếp nạn, và cô đều như nhũn ra.