Không có nhiều người có thể thông qua số của anh ấy, anh nghĩ đó là Lạc Thập Thất. Giọng một người phụ nữ lạ phát ra từ đầu bên kia của điện thoại, bên kia hào hứng nói: “Xin chào, anh Bộ, tôi là Hạo Nhi, anh còn nhớ tôi không?
Tôi là bạn tốt của em họ anh Nhược Lam, chúng ta đã gặp nhau vài lần trước đây.
Tôi xin lỗi đã làm phiền anh, tôi nghe Chỉ Nguyệt nói nhà anh sắp thuê người giúp việc, cho nên tôi …”
Bộ Dực Thành không đợi cô nói xong liền lạnh lùng ngắt lời: “An Chỉ Nguyệt cho cô số của tôi?”
“Cái này..”. Hạo Nhi nhất thời không biết phải nói gì, và có vẻ ngượng ngùng: “À, vâng, Chỉ Nguyệt đưa cho tôi.”
Bộ Dực Thành nắm chặt điện thoại, cánh tay nổi gân xanh, lửa giận bao trùm, muốn ném điện thoại đi, lạnh giọng hỏi: “Cô ấy muốn cô thay cô ấy làm việc sao?”
Hạo Nhi im lặng một lúc rồi vội nói: “ Đúng vậy, và tôi nghĩ tôi hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho công việc này, trình độ nấu ăn của tôi tốt hơn Chỉ Nguyệt, và thái độ làm việc của tôi rất nghiêm túc. Tôi sẽ không đi khắp nơi nói xấu ông chủ của mình là có bệnh, khó hầu hạ giống như Chỉ Nguyệt…”
Hạo Nhi chưa nói xong, Bộ Dực Thành đã đem điện thoại đập mạnh vào tường.
Với một tiếng nổ lớn, chiếc điện thoại va vào tường và rơi xuống đất, vỡ tan tành ngay lập tức.
An Chỉ Nguyệt, người đang đứng ở cửa phòng tắm phòng bên cạnh, đã giật mình khi nghe thấy tiếng động lớn.
Cô bất động thanh sắc, cẩn thận lắng nghe một hồi rồi đi tắm, gội đầu nhanh hơn.
Vài phút sau, cô chỉ cần lau sạch nước trên tóc, mặc bộ quần áo bình thường và bước đến căn phòng của Bộ Dực Thành.
Vì quá lo lắng, cô quên không gõ cửa mà đi thẳng vào.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy chiếc điện thoại di động vỡ vụn trên sàn.
Cô chậm rãi đi tới, phát hiện Bộ Dực Thành đang nằm trên giường, quần áo ướt sũng chưa thay, tóc cũng ướt, mắt nhắm nghiền bất động, lúc này mới nhìn thấy quần áo từ vai đến cánh tay đều là máu tươi nhuộm đỏ máu. Khăn trải giường cũng đều là máu.
Mắt An Chỉ Nguyệt lập tức đỏ hoe, không biết anh bị thương từ lúc nào, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh thì chắc chắn là đã chảy rất nhiều máu rồi.
Không chút do dự, cô lập tức xoay người lao xuống lầu, lo lắng tìm hộp thuốc.
Khi trở lại phòng, cô ngồi bên cạnh anh không nói lời nào, đưa tay cởi từng cúc áo của anh.
Ngay sau khi một trong những chiếc cúc được cởi ra, bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô mà không nói một lời, gạt ra một cách quyết liệt.
Sức lực của anh quá nặng khiến An Chỉ Nguyệt bị hất tung cả hai tay và suýt ngã khỏi giường.
Cô không tức giận, hít sâu một hơi, lo lắng nói: “Anh bị thương rồi, để tôi xem.”
“Cút ra.” Giọng anh yếu ớt nhưng lạnh lùng, anh khàn giọng ra lệnh.
“Hãy để tôi giúp anh xử lý vết thương, anh không thể ngủ như thế này, anh sẽ bị cảm lạnh, phỉa thay quần áo ướt, sấy tóc và …”
“Đi ra ngoài.” Anh ra lệnh một lần nữa, giọng điệu nghiêm túc hơn, lạnh lùng hơn.
An Chỉ Nguyệt đau lòng, chỉ ăn mềm không cứng, nếu đuổi cô đi thì cô càng muốn đối kháng đến cùng.
Cô không còn để ý đến sự lạnh lùng của Bộ Dực Thành, tiếp tục cởi quần áo của anh.
Bộ Dực Thành đẩy cô ra, cô lại đến, đẩy ra một lần cô lại tiến lại một lần.
Khoảnh khắc chiếc áo sơ mi đơn giản bị cởi ra để lộ ngực anh, Bộ Dực Thành đột nhiên giữ cổ tay cô, tức giận xoay người đè cô xuống giường.
“ A …” An Chỉ Nguyệt hét lên kinh ngạc.
Trong một giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể cô bị giam cầm dưới cơ thể của người đàn ông.
Cô hoảng sợ nhìn anh.
Anh nheo lại đôi mắt mờ mịt, trên mặt tràn đầy tức giận lạnh lùng, lực nắm cổ tay cô chặt đến mức khiến An Chỉ Nguyệt cảm giác tay mình sắp gãy.
Thân dưới của người đàn ông đè nặng lên cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, nước từ trên người anh rơi xuống trên người cô, khí chất nam tính của anh bao trùm lấy cô, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương nam tính của anh.
Trái tim như có một con thỏ đang chạy, đập điên cuồng.