“Nhược Hi, sao em đi xuống? Mau lên đi, việc ở đây để anh giải quyết.” Kiều Huyền Hạo lo lắng đi về phía Bạch Nhược Hi. Em ba của anh đã dặn rất kỹ phải cẩn thận chú ý cô không nên để cô phiền lòng lúc này.
Bạch Nhược Hi bước đến chỗ Kiều Huyền Hạo, nói với một nụ cười nhỏ: “Anh đã để họ vào đây, chắc là có chuyện gì đó đi?”
“Anh cũng nghĩ vậy, nhưng điều đó thực sự không quan trọng. Em về phòng đi, anh sẽ giải quyết chuyện ở đây.” Kiều Huyền Hạo kéo cánh tay Bạch Nhược Hi đi.
Lưu Nguyệt vội vàng chạy tới, Bạch Nhược Hi hơi hoảng sợ trước sự tiếp cận đột ngột của bà ta và lùi lại một bước, cô không sợ người phụ nữ này, mà là sợ nguy hiểm cho những đứa bé trong bụng.
Ngay khi Bạch Nhược Hi vừa lùi lại một bước, Lưu Nguyệt đột ngột quỳ gối, xông đến trước mặt Bạch Nhược Hi, khóc lóc cầu xin: “Nhược Hi, dì biết trước đây dì không tốt với con, dì biết dì thật đáng nguyền rủa, dì sai rồi, nhưng bố của con thực sự đối với con như con gái của mình. Hãy vì chúng ta là một gia đình, con có thể cứu con gái San San của dì được không? “
Bạch Nhược Hi bối rối không hiểu nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, nhìn Lưu Nguyệt đang quỳ xuống.
Lưu Nguyệt đột nhiên ngồi dập trán xuống đất, bà vừa khóc vừa kêu la vô cùng thống khổ: “Cầu xin con Nhược Hi, xin hãy cứu San San, bây giờ dì không biết cầu cứu ai ngoài con…Hức hức, San San, con bé bị cuốn vào một vụ giết người nhưng San San là bị oan, Linda mới chính là kẻ giết người, dì dập đầu xin con Nhược Hi à…”
Tiếng dập đầu càng lúc càng lớn hơn.
“Nhược Hi, bố xin con. Bố đã để mất đi con. Bố không thể mất San San nữa. Dù chúng ta có quan hệ huyết thống hay không, bố vẫn luôn coi con như con gái ruột. Cầu xin con hãy cứu San San …”
Bạch Nhược Hi cúi đầu nhìn họ, trong lòng không vui hỏi: “Bạch San San có dính líu đến một vụ án giết người. Ông nhờ tôi cứu Bạch San San? Cứu như thế nào?”
Lưu Nguyệt nghe Bạch Nhược Hi hỏi vậy ngay lập tức nói: “Chỉ cần có chồng của con nguyện ý ra mặt, thì chúng ta có thể dễ dàng cứu San San, chồng của con…”
Bạch Nhược Hi không nhịn được cười cười hỏi: “Ông có nhớ lần trước Bạch San San bị tạm giam không?” Giam? Hai người cũng tới cầu xin tôi nhờ anh ba cứu Bạch San San, kết quả thế nào hai người quên rồi sao? “
Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt đều giật mình, sắc mặt tái xanh.
“Tôi nhớ rất rõ vì Bạch San San mà các người tới cầu xin anh ba giúp đỡ. Bạch San San cũng vì vậy mà bị nhốt rất lâu mới được thả ra. Các ngươi đều quên rồi sao?”
Bạch Liễu Hoa vội vàng lắc đầu, nhìn Bạch Nhược Hi nói với hai hàng nước mắt: “Không đâu, lần này tình hình đã khác. Lúc trước là hiểu lầm gì đó nên mới ra nông nỗi này. Bây giờ con đã là vợ của Kiều tướng quân, thì San San cũng là em vợ. Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng … “
“Đủ rồi.” Bạch Nhược Hi giận dữ hét lên: “Hai người đừng quỳ lạy cầu xin tôi nữa. Nếu Bạch San San bị xử sai, thì pháp luật sẽ trả tự do. Nếu cô ta là kẻ giết người, thì tôi sẽ không giúp gì cả. Cô ta…”
“Nhược Hi, sao con có thể tuyệt tình như vậy?” Bạch Liễu Hoa rất đau lòng, buồn bã nhìn cô, nước mắt lăn dài trên hốc mắt nhăn nheo.
“Tuyệt tình?” Bạch Nhược Hi cười khổ: “Tôi không thể nói tuyệt tình với một người xa lạ sao? Từ lúc cô ta lừa tôi lên du thuyền và muốn bán tôi thì cô ta và tôi đã là kẻ thù của nhau. Tha thứ chính là sự khoan dung lớn nhất cho cô ta, các ngươif còn có mặt mũi đến cầu xin tôi cứu cô ta sao?”
Lưu Nguyệt quỳ gối hướng Bạch Nhược Hi, ôm lấy chân Bạch Nhược Hi, Bạch Nhược Hi giằng chân ngăn cản không cho bà ta ôm, nhưng bà ta cứ nhất định không chịu buông. Bà ta khóc lóc van xin: ” Nhược Hi, dì biết con là một đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay luôn nhân hậu, bao dung, và có tấm lòng tốt, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, cầu xin con…”
Lòng tốt?
Bạch Nhược Hi thấy từ này thật mỉa mai.
Trần Tĩnh thấy Lưu Nguyệt nắm chân Bạch Nhược Hi rất nguy hiểm, lập tức chạy tới, nắm lấy tay Lưu Nguyệt trấn an: “Đừng kích động, chúng ta cùng nhau tìm cách cứu ngươi ha, buông Nhược Hi ra nếu không sẽ khiến con bé sợ hãi.”
“Được.” Lưu Nguyệt vội nắm lấy tay Trần Tĩnh, phấn khởi nói: “Bà Kiều, có nghĩa là bà sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi cứu San San.”
Trần Tĩnh đã sửng sốt nhìn Bạch Nhược Hi, bà không biết phải thế nào.
Kiều Huyền Hạo thấy hai người này đang rất kích động, lập tức quay người lại nói với người giúp việc phía sau: “Gọi vệ sĩ vào, ném hai người này ra ngoài cho tôi.”
Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt nghe xong thấy mình sắp bị đuổi đi, liền hoảng sợ quỳ xuống bò về phía Bạch Nhược Hi, nước mắt đầm đìa: ” Nhược Hi, cứu San San nhà chúng ta …”
“Xin hãy cứu San San, đó là con gái duy nhất của dì, làm ơn … “
Bạch Nhược Hi lạnh lùng nói: “Mau về đi, tôi sẽ không cứu Bạch San San, thật ra là tôi không có khả năng cứu cô ta, cho dù có, tôi cũng sẽ không cứu. nếu có thể, tôi còn nghĩ rằng chính tay mình sẽ giết cô ta. Hai người đã tìm nhầm người rồi, ngay lập tức rời khỏi đây tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu các người còn cố tình tiếp tục gây rối ở đây, tôi sẽ để Bạch San San không thể sống sót trong tù, để cô t bị tra tấn mỗi ngày.”
Những lời của Bạch Nhược Hi khiến cả Trần Tĩnh và Kiều Huyền Hạo sợ hãi, với vẻ mặt bất ngờ, hoảng hốt.
Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt càng thêm luống cuống, vẻ mặt ủ rũ, im lặng nghi ngờ những gì cô nói.
“Hai người cho rằng tôi đang nói đùa sao?” Bạch Nhược Hi khẽ nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt, nói: “Cho hai người một phút, lập tức ra khỏi nhà của chúng tôi, cút khỏi tầm mắt của tôi, đừng bao giờ nhắc đến bất kỳ tình cảm gia đình nào với tôi. Tôi nghe mà buồn nôn.”
“Nhược Hi …” Bạch Liễu Hoa mặt dày vẫn cố chấp thuyết phục.
Bạch Nhược Hi cầm điện thoại lên, bấm vài nút, đưa điện thoại lên tai, nói: “Anh Ba, vụ án của Bạch San San …”
Mọi người nín thở, căng thẳng nhìn Bạch Nhược Hi muốn nói gì.
“Nếu không phải tử hình, có thể hay không trực tiếp tuyên án tử hình?”
“Cô không được làm vậy…” Lưu Nguyệt tái mặt kinh hãi, đột ngột đứng lên.
Bạch Liễu Hoa cũng đứng dậy nắm lấy cánh tay Lưu Nguyệt: “Đi thôi, chúng ta lập tức rời đi, cô không thể đối xử với San San như vậy, cô đừng khiến cho cho nó trở nên tồi tệ hơn.”
Bạch Nhược Hi sắc mặt lạnh lùng chỉ tay ra cửa: “Cút ngay đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Sống chết của người trong nhà họ Bạch không liên quan gì đến tôi. Tôi tốt nhưng không ngốc. Tôi sẽ không thương hại cho những người đáng chết.”