Buổi tối. Tại biệt thự của Tướng quân Kiều Huyền Thạc gọi mọi người lại dặn dò chăm sóc Bạch Nhược Hi thật tốt, vì hôm nay anh phải đi thực hiện một nhiệm vụ rất quan trọng nên không thể về nhà được.
Mọi người đều đã quen thuộc với công việc này của Kiều Huyền Thạc, nên vui vẻ tiếp nhận.
Sau bữa tối, Bạch Nhược Hi buồn ngủ và trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần Tĩnh cũng vội vàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Kiều Huyền Hạo, anh đang cầm máy tính ngồi trên ghế sô pha trầm lặng, nghiêm túc làm việc.
Chuông cửa vang lên.
Kiều Huyền Hạo liếc nhìn thời gian trên máy tính rồi nhìn ra cửa với ánh mắt nghi hoặc.
9 giờ tối, lúc này còn ai đến tìm chứ?
Người giúp việc bước ra khỏi phòng bếp, vội vã đi tới cửa, mở video đối thoại: “Xin lỗi, cô là ai?”
“Xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Bạch Nhược Hi, cô ấy có ở đây không?”
Người giúp việc chưa từng gặp qua Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt, bỗng rất bối rối, người giúp việc vẫn luôn nghĩ rằng Bạch Nhược Hi là con gái của Doãn gia nên quay đầu lại ngạc nhiên hỏi Kiều Huyền Hạo: “Cậu hai, bên ngoài có người nói họ là cha mẹ của cô chủ.”
Kiều Huyền Hạo đặt máy tính xuống, đứng dậy đi về phía người giúp việc, đến trước màn hình nhỏ nhìn thấy Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt ngoài cổng sắt, có thể thấy họ đang rất lo lắng.
Trước khi Kiều Huyền Hạo mở cửa, họ đã cầu xin ở bên ngoài: “Xin hãy mở, tôi là Bạch Liễu Hoa bố của Bạch Nhược Hi. Hãy mở cửa cho tôi. Tôi có một việc rất quan trọng cần tìm con bé. Sẽ không phiền gì đến cô.”
Kiều Huyền Hạo nghĩ nghĩ rồi nói với người giúp việc: “Cô ra ngoài đưa họ vào, xem có chuyện gì.”
Người giúp việc lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Kiều Huyền Hạo trở lại sô pha ngồi xuống, đặt máy tính lên đùi tiếp tục làm việc.
Một lúc sau, người giúp việc đưa Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt vào.
Sau khi hai người bước vào, họ nhìn xung quanh, chỉ thấy Kiều Huyền Hạo đang ngồi trên ghế sô pha, cả hai cúi người cung kính chào hỏi với nụ cười: “Chào cậu hai, buổi tối vui vẻ.”
Kiều Huyền Hạo không ngẩng đầu nhìn họ mà vẫn dán mắt vào máy tính, từ trong khoang mũi phát ra một âm thanh mũi: “Ừ.”
Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt đi tới mép ghế sô pha, không dám ngồi xuống, nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: “Con gái của tôi…”
Ông ta còn chưa nói xong, Kiều Huyền Hạo cơ thể đã hơi cứng đờ, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Bạch Liễu Hoa phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng dừng giọng, sau đó đổi lời: “Tôi đang tìm Nhược Hi, Nhược Hi đâu? Hôm nay tôi tới là để gặp Nhược Hi.”
Kiều Huyền Hạo bình tĩnh gấp máy tính lại, đặt lên trên bàn, anh bình tĩnh dựa vào trên sô pha duỗi tay vẻ hài lòng: “Mời ngồi.”
Lưu Nguyệt lập tức vui vẻ cười: “Cám ơn cậu hai.”
Bạch Liễu Hoa: “Cám ơn.”
Hai người vui vẻ ngồi đối diện Kiều Huyền Hạo.
Sau khi họ ngồi xuống, ông ta trông có vẻ rất căng thẳng dường như đang cố kiềm chế, nhìn xung quanh một cách khó chịu.
“Ông có việc gì cần gặp Nhược Hi, cứ nói thẳng với tôi.” Giọng điệu anh lạnh lùng, thái độ có chút không tốt.
Lưu Nguyệt sắc mặt hơi cứng ngắc, nặn ra một nụ cười đạo đức giả, thúc cùi chỏ vào Bạch Liễu Hoa, Bạch Liễu Hoa lập tức phản ứng lại: “Chúng tôi vì quá nhớ Nhược Hi nên muốn gặp, mặc dù bây giờ con bé không còn là con gái của tôi đây nhưng từ nhỏ tôi đã luôn coi Nhược Hi như con gái ruột của mình. Trong lòng tôi … “
“Đủ rồi… ” Kiều Huyền Hạo thiếu kiên nhẫn, lập tức ngắt lời: “Đừng ở trước mặt tôi kể lể tình thương vĩ đại của người bố như ông, cũng đừng vòng vo. Đây là lần duy nhất. Lần sau, muốn gặp Nhược Hi cũng không thể, thậm chí sẽ không có cơ hội để vào.”
Bạch Liễu Hoa đột nhiên căng thẳng, suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi, con rể đâu?”
“Con rể?” Kiều Huyền Hạo mỉa mai: “Ông gọi nhầm người rồi?
Bạch Liễu Hoa hiểu ngay lập tức, cười xấu hổ: “Thực xin lỗi, là Kiều tướng quân…”
Lưu Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, con gái Bạch San San của bà có thể bị ở chung thân nếu cứ mãi vòng vo thế này.
Bà lo lắng thốt lên: “Cậu hai, xin hãy cho chúng tôi gặp Nhược Hi và Kiều tướng quân. Em gái của con bé hiện đang ở trong tù, và có thể sẽ không thoát được.”
Kiều Huyền Hạo cười hờ, nhếch khóe miệng: “Bà này. Tôi nhớ họ của Nhược Hi là Doãn, chỉ có một anh trai là Doãn Đạo. Từ khi nào lại có thêm em gái xuất hiện?” Vẻ mặt của Lưu Nguyệt đột nhiên thay đổi, bà vội vàng đứng dậy, ở dưới chân lầu hai hét lên: “Nhược Hi, Bạch Nhược Hi, con có ở nhà không, Bạch Nhược Hi …”
Sắc mặt Kiều Huyền Hạo tái mét, tức giận đứng lên nói lớn: “Lập tức cút ngay ra ngoài… “
“Chúng tôi chỉ là muốn gặp mặt Nhược Hi… “
Kiều Huyền Hạo hối hận khi cho họ vào nhà, tưởng rằng có chuyện quan trọng hoặc biết Nhược Hi mang thai muốn tới thăm cô, không ngờ là vì Bạch San San mà tới.
“Tiễn khách.” Kiều Huyền Hạo lập tức ra lệnh đuổi khách.
Lưu Nguyệt lo lắng vội vàng bước lên cầu thang.
Người giúp việc chạy ra cầu thang, nhanh chóng lôi tay ba rồi xuống.
Lưu Nguyệt chật vật hét lên: “Buông tôi ra, tôi muốn gặp Bạch Nhược Hi, tôi muốn gặp Bạch Nhược Hi…”
Bạch Liễu Hoa cũng hét lên: “Nhược Hi ta là bố của con.”
Cánh cửa trên lầu hai đột nhiên mở ra, Bạch Nhược Hi đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh liễu, khoác áo mỏng bước ra ngoài.
Ban đầu cô vẫn còn buồn ngủ, đi tới lan can nhìn xuống lâu dưới thì thấy Bạch Liễu Hoa và Lưu Nguyệt, cô bình tĩnh như nhìn thấy người lạ, yên lặng nhìn bọn họ làm loạn bên dưới.
Kiều Huyền Hạo thấy Bạch Nhược Hi bị đánh thức, trong lòng lo lắng, rất hối hận vì để hai người họ vào nhà, anh đi tới chỗ Bạch Liễu Hoa kéo cánh tay ra ngoài: “Đi mau.”
Phòng khách trong chốc lát bị rối tung lên, tràn ngập tiếng la hét ồn ào.
Ngay cả Trần Tĩnh cũng bị đánh thức, vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hi nắm tay cô: “Tiểu Hi, trở về phòng ngủ đi, để anh hai giải quyết chuyện ở đây, đứa nhỏ ngốc này làm sao có thể để cho hai người đó vào đây gây ồn như vậy chứ.”
“Mẹ, mẹ biết họ là ai?” Bạch Nhược Hi tò mò hỏi Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cười nhẹ: “Mẹ chưa ngủ. Mẹ vừa nghe thấy tiếng họ trò chuyện, nhưng không muốn xuống lầu tham gia cuộc vui này.”
“Mẹ …” Bạch Nhược Hi chưa nói tiếp thì Bạch Liễu Hoa ở lầu dưới đây cánh tay của Kiều Huyền Hạo ra. Vội vàng trở lại phòng khách và hét lên: “Nhược Hi, cho bố một chút thời gian, mặc dù con không còn là con gái của bố nữa, bố cũng không cần con đền đáp điều gì, nhưng tốt xấu gì chúng ta hơn 20 năm vẫn còn tình cảm gia đình đúng không? Cho bố một chút thời gian, bố thật sự có chuyện rất quan trọng muốn tìm con.”
Kiều Huyền Hạo khó chịu nói với Bạch Nhược Hi: “Về phòng đi Nhược Hi, đây là chuyện do anh hai gây ra, em đừng xen vào.”
Bạch Nhược Hi im lặng vài giây, thay vì trở về phòng, cô bước tới cầu thang, chuẩn bị xuống lầu.
Kiều Huyền Hạo biểu hiện cau mày khó chịu khi Nhược Hi không nghe lời.
Nhìn thấy Bạch Nhược Hi đang xuống lầu, Lưu Nguyệt rất vui mừng, lập tức đẩy tay người giúp việc ra, chạy nhanh đến cầu thang để chào hỏi.