Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 377




“Nhược Hy?” Phương Tiểu Ngọc sửng sốt trong chốc lát.

Doãn Đạo khẩn trương quay đầu nhìn về phía cửa rồi vội vàng vươn tay sửa sang lại quần áo, xoa xoa, vuốt lại mái tóc của mình.

Doãn Nhụy sắc mặt trầm lai, không vui bĩu môi nói: “Người phụ nữ này thật là phiền phức. Hết lần này đến lần khác cô ta chạy đến nhà chúng ta. Bây giờ nhà chúng ta không có thời gian để đón cô ta vào lúc này? Đi ra ngoài và nói với cô ấy lần sau hãy đến, nói rằng chúng ta không rảnh để tiếp đón.”

Doãn Đạo mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Để cô ấy vào đi.”

“Anh à, gặp khách thì cũng phải xem lúc nào chứ. Anh không thấy hiện tại ba mẹ đang nóng lòng muốn tìm con gái ruột sao?” Doãn Nhị ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng tràn đầy căm phẫn, trừng trừng nói: “Anh cũng thật quá đáng, em biết ngươi thích người phụ nữ kia, nhưng anh không thể phân biệt thời gian lúc nào phù hợp lúc nào không hay sao?”

Phương Tiểu Ngọc cũng đang cảm thấy rất bối rối, chậm rãi nhìn về phía Doãn Đạo: “Con à, nếu Nhược Hy không có chuyện gì, thì hãy để cô ấy về nhà trước, chúng ta đi giải quyết việc của em gái con trước đã.”

Doãn Đạo hai tay đút vào quần, lắc lắc mái tóc soái khí phong độ của mình, mỉm cười nói: “Nhược Hy biết em gái con ở đâu.”

Lời Doãn Đạo vừa nói ra, Doãn Chi Nguyên ngay lập tức sải bước lớn, bước nhanh ra cửa: “Bố sẽ đi mở cửa.”

Phương Tiểu Ngọc vô cùng vui mừng: “Nhược Hy tới đây là để nói cho chúng ta biết sao?”

Sắc mặt của Doãn Nhụy càng lạnh lùng hơn, cô ta lẩm bẩm: “Việc gì cũng thấy cô ta góp mặt. Thật là bực mình.”

Doãn Chi Nguyên mở cửa ra, rất khách sao chào Bạch Nhược Hy.

“Nhược Hy à, mau vào đi cháu.”

Bạch Nhược Hy lại một lần nhìn thấy nụ cười phúc hậu của Doãn Chi Nguyên liền cảm thấy cổ họng đã nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời.

Lúc này cô không biết có nên gọi ông là ba hay là bác, đôi mắt cô nhìn ông đã ngân ngấn lệ. Cô cúi đầu một góc 90 độ chào ông bởi cảm xúc trong lòng không thể nói thành lời.

Doãn Chi Nguyên nắm lấy cánh tay Bạch Nhược Hy và mỉm cười: “Vào đi, vào rồi nói.”

Bạch Nhược Hy đi theo Doãn Chi Nguyên vào nhà.

Phương Tiểu Ngọc không kìm nén được vội vàng chạy đến nắm lấy tay Nhược Hy, kích động nhìn cô: “Nhược Hy à, A Đạo nói là con tới đây để nói cho chúng ta biết sự thật có phải không?”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy nhíu mày nhìn Phương Tiểu Ngọc đầy nghi hoặc.

Phương Tiểu Ngọc nắm tay cô dẫn đi vào trong nhà: “Con có biết con gái ruột của chúng ta ở đâu đúng không?”

Bạch Nhược Hy không khỏi nhìn về phía Doãn Đạo.

Doãn Đạo nở một nụ cười ôn hòa, với đôi môi đỏ mọng, nụ cười vô cùng xán lạn, ánh mắt dịu dàng đến mức có phần kì quặc, nhừng phải công nhận là bộ dáng nhìn có soái ca.

Bôn mắt nhìn nhau, Bạch Nhược Hy đột nhiên cảm thấy ánh mắt nhìn nhau có chút xấu hổ và khó xử.

Những chán ghét trước kia dường như bọ quét sạch, lẽ nào chính là do khí chất của người làm anh trai khiến cô đột nhiên không còn chán ghét người đàn ông này nữa sao?

Trước đây còn vì Doãn Nhụy mà đánh cô, thậm chí hai người còn thiếu chút nữa xảy ra quan hệ,

khiến cô phải nhảy xuống biển tự tử, chỉ với hai điều này thôi cô cũng không nên dễ dàng tha thứ cho người anh trai này như vây.]]]]

Bạch Nhược Hy lừ mắt lườm Doãn Đạo một cái rồi lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

Doãn Đạo chợt căng thẳng, thu lại nụ cười, nuốt nuốt nước miếng, rồi khẽ ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ…Nhược Hy, cái kia, em nói đi.”

“Đúng, đúng…” Phương Tiểu Ngọc vui vẻ nắm tay cô đi tới ghế sô pha: “Con xem, dì vui quá mà quên mất để con ngồi xuống, con muốn uống gì?”

“Mọi người cùng nhau ngồi xuống đi.” Bạch Nhược Hy đặt túi sách ở trước mặt, căng thẳng nhìn Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc, giờ phút này cô còn cảm thấy căng thẳng hơn bất cứ ai hết.

Nhìn phản ứng của hai vị trưởng bối trong nhà, Doãn Đạo chắc hẳn chưa nói ra chân tướng sự việc.

Doãn Nhụy ngồi bên cạnh Doãn Chi Nguyên Doãn Đạo ngồi bên cạnh Phương Tiểu Ngọc, còn Bạch Nhược Hy ngồi một mình trên ghế sô pha ở giữa, cô nhìn bốn người hai bên trái, phải của bàn trà, trong lòng cảm thấy khẩn trương không biết phải làm sao.

Đợi được một lúc, Phương Tiểu Ngọc bối rối cất tiếng: “Nhược Hy, con sao vậy? Có phải con gái của ta đã xảy ra chuyện gì không? Con bé hiện giờ đang ở đâu vậy, con bé bây giờ lớn lên trông như thế nào? Con bé…” Phương Tiểu Ngọc càng nói càng kích động.

Bạch Nhược Hy vội vàng nắm lấy tay bà. Cô chậm rãi rời khỏi ghế sô pha, quỳ hai đầu gối xuống đất.

Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên sợ tới mức mông lung không hiểu chuyện gì, hai người nhìn nhau rồi lại căng thẳng nhìn Bạch Nhược Như Hi.

“Nhược Hy, con sao vậy, sao lại quỳ xuống, mau mau đứng lên rồi nói chuyện đi.”

Bạch Nhược Hy kìm nén nỗi đau trong lòng, cô muốn chính mình cười vui vẻ, cười thật to, rốt cuộc thì cuối cùng cô cũng có thể quỳ lạy chính cha mẹ ruột của mình, đây chính là vinh dự của cô.

Nhưng điều đó vẫn không thắng nổi nỗi buồn trong lòng, mắt cô đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, không đủ can đảm nhìn xem phản ứng của hai người lớn trong nhà, miệng thì thào nói:

“Người được anh Ba lấy mẫu đưa cho Doãn Đạo làm kiểm tra ADN chính là con.”

Lời vừa phát ra, Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên sửng sốt đến mức không nói nên lời, nước mắt lưng tròng, hai tay run rẩy nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của Bạch Nhược Hy.

Doãn Đạo nhíu mày lại, sắc mặt lập tức trùng xuống, không vui tự nói thầm trong lòng một câu: “Phải là anh trai chứ, lúc này rồi còn gọi là Doãn Đạo sao?”

Doãn Chi Nguyên khẽ mở miệng hít sâu một hơi, kích động không nói nên lời.

Phương Tiểu Ngọc ứa nước mắt quay lại nhìn về phía Doãn Đạo.

Doãn Đạo gật gật đầu với bà, nhàn nhạt nói một câu: “Đúng vậy, Nhược Hy chính là em gái của con.”

Phương Tiểu Ngọc vừa nghe nói xong liền khóc nấc lên, đưa tay ôm chặt lấy miệng, cả người run rẩy từ từ khuỵu xuống, đối mặt với Bạch Nhược Hy đang quỳ trên mặt đất, ôm chầm lấy Bạch Nhược Hy vào lòng thổn thức.

“Ta là một người mẹ đáng chết, con gái ruột ở ngay bên cạnh, nhưng lại không thể nhận ra, đứa con gái tội nghiệp của tôi, ôi, đứa con đáng thương của tôi, mẹ đã khiến cho con bao nhiêu năm nay phải chịu khổ rồi …hu…hu…”.

Doãn Chi Nguyên lúc này cũng nước mắt tung hoành, môi khẽ run, bọn họ cũng được nhìn Bạch Nhược Hy lớn lên, biết tuổi ấu thơ của cô không được cha mẹ yêu thương, chịu nhiều ghẻ lạnh, chịu quá nhiều thiệt thòi, cho nên cũng cảm thấy rất đau lòng cho cô, chính vì vậy mà họ đối với cô cũng có nhiều cảm giác yêu thương và quan tâm. Nhưng lại không thể ngờ đó lại là con gái ruột của mình.

Chỉ cần nghĩ đến tuổi thơ của con con gái mình không có chút hạnh phúc, trong lòng ông cảm thấy tim như bị dao cứa, muốn đấm vào ngực chính mình.

Doãn Chi Nguyên Chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Nhược Hy, quỳ xuống và ôm Phương Tiểu Ngọc cùng Bạch Nhược Hy, nức nở khóc: “Con gái đáng thương của ba, ba có lỗi với con, ba thực xin lỗi của con.”

“Là mẹ sai, tất cả đều là do mẹ.” Phương Tiểu Ngọc buồn bã khóc một cách thương tâm: “Mẹ đúng là đáng chết, sao lại có thể đánh mất con của chính mình, mẹ thật sự đáng chết.”

Bạch Nhược Hy lần đầu tiên cảm nhận được ở trong vòng tay của cha mẹ là như thế nào, điều này khiến cô cảm động đến mức không ngừng khóc, cô không oán trách, bởi ông trời vẫn thương xót cô, đã cho cô biết sự tồn tại của cha mẹ ruột mình, để cô cảm nhận được cái ôm ấm áp của cha mẹ, cô cảm thấy như vậy cũng là đủ rồi.”

“Ba, mẹ…” Bạch Nhược Hy khóc lóc khàn giọng, hơi thở không ổn định.

Mà giờ phút này, Doãn Nhụy đang ngồi trên sô pha sợ hãi đến há hốc mồm, sắc mặt xấu xí, bốc mùi như một ao phân, đen đến cực điểm, cô ta nheo đôi mắt lạnh lùng, không thể tin đó là sự thật.

Cô ta có thể chịu đựng được việc để ba mẹ mình đi tìm con gái ruột trở về, cô ta thậm chí đã nghĩ đến việc làm thế nào để lấy lòng đối phương trong tương lai, cùng đối phương trở thành chị em tương ái, yêu thương lẫn nhau. Nhưng cô không thể chấp nhận được người đó lại là Bạch Nhược Hy.

Doãn Nhụy nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Nhược Hy với đôi mắt sắc lạnh như kiếm.

Doãn Đạo bước tới đỡ ba mẹ ngồi dậy. Anh rút ​​ra hai tờ khăn giấy, quỳ một gối xuống đất rồi chậm rãi lau nước mắt trên má cho Bạch Nhược, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng dỗ dành: “Trông em khóc giống như một con mèo mướp, chuyện vui vẻ như vậy nên cười mới phải, đừng khóc nữa.”

Bạch Nhược Hy nhận lấy khăn giấy từ Doãn Đạo rồi tự mình lau.

Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên cũng xoa xoa nước mắt rồi cười nói: “Đúng vậy, đừng khóc, là chuyện vui, chuyện vui.”

Doãn Đạo đỡ cánh tay cô ngồi dậy, đặt cô ngồi lên ghế sô pha.

Bạch Nhược Hy thút thít, cúi đầu lau nước mắt.

Doãn Đạo trực tiếp ngồi xuống chỗ tay vịn của ghế sô pha Bạch Nhược Hy đang ngồi, một tay chống lên ghế, dựa sát vào người Bạch Nhược Hy, khẽ thì thầm: “Đã gọi ba mẹ, có phải cũng nên gọi ta một tiếng anh trai không?”

Bạch Nhược Hy ngẩn ra, khí chua xót trong mũi cũng đã không còn, cô nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Doãn Đạo bên cạnh.

Đây là máu mủ tình thâm, cô phải làm sao bây giờ? Gọi anh ta là anh trai sao?