Bạch Nhược Hy bật dậy khỏi giường, cô giống như thể đang mơ, nhưng giấc mơ này lại quá thật.
Giường bên cạnh chỗ cô nằm vẫn còn ấm, khăn trải giường vẫn còn nhăn nhúm, rõ ràng là Kiều Huyền Thạc hôm qua đã cùng cô đi vào giấc ngủ.
Sau khi đứng dậy khỏi giường, Bạch Nhược Hy vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.
Trên mặt bàn trong phòng tắm có một chiếc bàn chải đánh răng đã được lấy sẵn kem đánh răng, cùng với một ly nước sạch, khăn tắm cũng được lấy xuống chuẩn bị sẵn đặt ở trên bồn rửa mặt.
Những hành động tỉ mỉ và chu đáo như vậy, ngoài Kiều Huyền Thạc ra, cô không thể nghĩ ra còn có ai khác có thể làm được như vậy.
Vậy là Kiều Huyền Thạc đã thức dậy từ khá sớm, tâm trạng chán nản của Bạch Nhược Hy đột nhiên trỏ nên nhẹ nhõm, tràn ngập dư vị ngọt ngào, cô cầm lấy bàn chải lên và đánh răng.
Cô nhìn mình trong gương, quầng mắt có hơi sưng, có lẽ là do đêm qua cô khóc quá nhiều.
Sau khi ngủ cả đêm, cô cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều. Không còn kích động như đêm qua, cô bình tĩnh suy nghĩ lại, bây giờ cô không nên buồn mà là nên vui mới đúng, cô đã tìm được cha mẹ ruột của mình nhưng cô cũng cảm thấy rất lo lắng. Người nhà họ Doãn yêu thương Doãn Nhụy như vậy, nếu như đối với Doãn Nhụy muốn tiếp tục giữ nguyên mối quan hệ như bây giờ, liệu cô có nên tôn trọng điều đó không đến quấy rầy bọn họ không?
Sau khi suy nghĩ rất nhiều, Bạch Nhược Hy tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.
Bàn ăn bên ngoài đã đặt sẵn một cái bánh và một hộp sữa trên. Bên dưới hộp sữa là một tờ giấy.
Bạch Nhược Hy cầm sữa và tờ giấy lên, nhìn xuống nét chữ cứng cáp và có lực trên giấy.
“Bạch Nhược Hy, anh có việc gấp phải đi sớm. Anh không kịp nấu bữa sáng cho em, những cũng đừng quên ăn sáng. Anh đã mua sẵn bánh mì và sữa rồi, em ăn tạm trước nhé. Chờ mấy hôm nữa hết bận rộn, mỗi ngày anh đều nhất định sẽ nấu bữa sáng cho em ăn.”
Bên dưới không có chữ ký, nhưng cô khẳng định đây là nét chữ viết tay của Kiều Huyền Thạc. Nét chữ giống như con người anh vậy, đẹp trai, mạnh mẽ, và đặc biệt cá tính.
Bạch Nhược Hy gấp tờ giấy lại và cho vào trong túi xách, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, chậm rãi cầm trên mặt bàn những chiếc bánh cupcake được đóng gói đẹp mắt.
Cô cầm bánh cùng sữa đã đi ra cửa, vừa đi vừa ăn.
Mỗi một miếng, đều chỉ nghĩ đến người đàn ông chu đáo, ngọt ngào giống như ăn kẹo.
Đây là thứ tình yêu mà cô luôn mong muốn, cô không cần tình yêu mãnh liệt, không cần những lãng mạn bất ngờ, cứ bằng phẳng bình yên mà ấm áp trải qua.
Cô cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi khỏi căn hộ, Trần Âu đã đợi sẵn bên dưới.
Nhìn thấy Bạch Nhược Hy đã xuống lầu, Trần Âu lập tức mở cửa.
“Chào buổi sáng, cô Bạch”
“Buổi sáng tốt lành.”Bạch Nhược Hy tươi cười thân thiện.
Trần Âu mỉm cười hỏi: “Cô Bạch, hôm nay tâm trạng của cô có vẻ rất tốt.”
“Ừm, khá tốt.” Bạch Nhược Hy ngồi vào ghế sau.
Trần Âu đóng cửa xe lại và ngồi vào vị ghế lái, kéo dây an toàn quay lại nhìn Bạch Nhược Hy, ôn tồn nói: “Vẫn đến công ty phải không ạ?”
“Hôm nay tôi không đến công ty.”
“Vậy cô muốn đi đâu?” Trần Âu hỏi lại.
“Đến nhà họ Doãn.”
“Được” Trần Âu không dám hỏi thêm, khởi động xe phóng đi.
Tại nhà họ Doãn.
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc đã dậy từ sáng sớm và ngồi trong phòng khách hồi hộp chờ đợi.
Hai người vẫn luôn không ngừng nhìn lên lầu hai, trong lòng nóng như lửa đốt.
Doãn Chi Nguyên gọi người giúp việc: “Cô đi xem thiếu gia đã tỉnh lại chưa?”
“Dạ.” Người giúp việc cung kính đáp rồi quay người đi lên lầu.
Đột nhiên, có một giọng nói truyền xuống dưới lầu.
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc lập tức quay lại, kích động tưởng rằng đó là Doãn Đạo, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Doãn Nhụy.
Cả hai lại thở dài đầy thất vọng, chậm rãi xoay người lại.
“Ba, mẹ, chào buổi sáng.” Doãn Nhụy đi xuống lầu với một nụ cười ngọt ngào.
‘Chào buổi sáng.” Cả hai thì thầm một cách yếu ớt.
Doãn Nhụy vội vàng chạy xuống nhảy lên ghế sô pha, ngồi bên cạnh Doãn Chi Nguyên, ôm lấy cánh tay ông, dựa vào người ông, giọng điệu làm nũng thì thào: “Ba, hôm nay Tiểu Nhụy muốn cùng ba mẹ đi leo núi.”
Doãn Chi Nguyên nhẹ nhàng nói: “Sao hôm nay lại rảnh vậy? Không cần phải đi cùng hội chị em của con mua sắm, làm đẹp sao?”
“Con cũng không thể lúc nào cũng ra ngoài chơi mãi được, ba mẹ đã nuôi nấng con lớn bằng từng này, con cũng nên đồng hành cùng ba mẹ nhiều hơn, con cũng phải hiểu được thế nào là biết ơn, biết báo ơn.”
Phương Tiểu Ngọc xúc động nói: “Tiểu Nhụy, con biết nghĩ như vậy, ba và mẹ cũng cảm thấy rất vui.”
Doãn Nhụy chu miệng, tỏ vẻ điềm đạm đáng thương cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Ba, mẹ, nếu hai người tìm được con gái ruột của mình, có phải sẽ không cần Tiểu Nhụy nữa không?”
Doãn Chi Nguyên vỗ vỗ vào mu bàn tay cô ta và xúc động nói: “Con bé ngốc nghếch này, con đang nói gì vậy? Chúng ta đã nuôi nấng con như con gái ruột của chúng ta hơn hai mươi mấy năm nay. Dù con không phải là con gái ruột của chúng ta nhưng con sẽ luôn là con gái của ba mẹ. Phần tình cảm này sẽ không vì mối quan hệ huyết thống mà phai nhạt.”
Phương Tiểu Ngọc cũng dỗ dành: “Đúng rồi, Tiểu Nhụy, đừng có suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ tìm ba mẹ ruột cho con, nếu như con muốn trở về với ba mẹ của mình, chúng ta sẽ không ngại, còn nếu con vẫn muốn ở bên cạnh ba mẹ thì ba mẹ cũng vẫn sẽ tiếp tục coi con như con gái ruột của mình.”
“Cảm ơn ba mẹ.” Doãn Nhụy nặn ra nước mắt, rất cảm động mà nép vào cánh tay của Doãn Chi Nguyên, “Con không muốn rời xa hai người, hai người mới chính là ba mẹ của con, cả đời này đều là ba mẹ thân yêu nhất của con.”
Giọng điệu của Doãn Chi Nguyên vài phần trở nên nghiêm túc, cảnh cáo: “Con không được tiếp tục làm những táng tận lương tâm nữa, Nhược Hy là bạn của con, con không nên đối với cô ấy như vậy, con …”
Doãn Nhụy buồn bực ngồi dậy, giận dữ nói: “Ba mẹ, con đã nói con chưa bao giờ làm điều đó. Tại sao hai người chỉ tin tưởng anh trai mà lại không tin con? Anh trai miệng nói cũng không có bằng chứng, nếu anh ấy có chứng cứ thì con sẽ thừa nhận, nhưng không anh ấy chỉ muốn vu khống con, anh ấy biết con không phải em gái ruột nên muốn đuổi con đi.”
“Tại sao con lại nói như vậy về anh trai mình? Phương Tiểu Ngọc nhíu chặt lông mày.
“Chẳng lẽ con nói sai sao? Ba mẹ từ nhỏ đến lớn anh ấy đều chán ghét chị gái, đó là bởi vì chị ấy không phải do hai người sinh ra.” Doãn Nhụy dáng vẻ thẳng thắn nhìn hai người phía trước.
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc tức khắc nghẹn lời.
Lúc này, từ trên lầu truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Doãn Đạo: “Mới sáng sớm đã muốn lôi kéo ba mẹ, xem ra là đã tốn không ít tâm tư đi.”
Sắc mặt của Doãn Nhụy thay đổi đột ngột, cô ta quay lại nhìn cầu thang với ánh mắt lạnh lùng.
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc kích động đứng lên.
Doãn Chi Nguyên vội vàng hỏi: “A Đạo, con đã tìm được em gái chưa?”
“Đúng vậy, em gái con là ai? Nó đang ở nơi nào rồi?” Phương Tiểu Ngọc lo lắng không thôi: “Tại sao đêm qua con lại uống say như vậy?”
Doãn Đạo trầm mặc bước xuống phòng khách.
Phương Tiểu Ngọc vẫn không kìm được, bước ra khỏi sô pha, đi tới chỗ Doãn Đạo nắm lấy một bên cánh tay anh, lòng nóng như lửa đốt: “Con hãy mau nói cho mẹ biết đi, em gái con hiện giờ ở nơi nào, có phải con muốn để ba mẹ lo lắng sốt ruột đến chết không?”
Doãn Đạo đang định mở miệng, chưa kịp nói gì thì nghe thấy giọng người giúp việc truyền đến: “Thưa bà, có tiểu thư Bạch Nhược Hy tới.”