Trong Tay Kiều Huyền Thạc Sau khi Phương Tiểu Ngọc đọc kết quả, cả người luống cuống, cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm mà khóc lóc đau khổ: “Con gái tôi ở đâu rồi? Con gái tôi hiện giờ đang ở nơi nào? Tại sao lại như thế này … Tại sao lại thành ra như thế này? Làm sao con gái ruột của tôi lại có thể biến mất. Ôi, đứa con tội nghiệp của tôi bây giờ ở đâu?”
Doãn Chi Nguyên cũng đau buồn ngồi xuống bên cạnh Phương Tiểu Ngọc và ôm chặt bà vào lòng và an ủi: “Vợ ơi, đừng lo lắng, con của chúng ta vẫn còn sống và đã trưởng thành. Bà xem có mẫu ADN để kiểm tra, điều đó có nghĩa là con bé đã xuất hiện rồi.”
“Con của chúng ta bây giờ đang ở nơi nào? Con gái của mẹ, con gái của mẹ ở đâu?” Phương Tiểu Ngọc ôm kết quả và bật khóc.
Doãn Nhuỵ nghiến răng nghiến lợi nhìn ba người trước mặt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nhưng lúc này ai thèm đếm xỉa đến tâm trạng của cô ta nữa chứ.
Doãn Chi Nguyên hai mắt đỏ lên, chậm rãi nhìn về phía Doãn Đạo: “A Đạo, em gái con đâu? Bây giờ con có ADN của con bé, con chắc chắn có thể tìm thấy con bé, phải không?”
Doãn Đạo hít sâu một hơi, sờ sờ cằm, rất sầu muộn nói: “Đúng vậy, chỉ là …”
Anh muốn nói nhưng lại thôi, nếu đi hỏi Kiều Huyền Thạc, không biết anh ta sẽ giở trò quỷ quyệt gì hay muốn điều kiện trao đổi.
Chuyện này rất lằng nhằng.
Doãn Chi Nguyên nghiêm nghị ra lệnh: “Không cần biết làm thế nào, con phải tìm em gái của con về đây.”
Doãn Đạo trầm ngâm, cắn răng khẽ nói: “Con sẽ đi tìm được em gái.”
“Còn con thì sao?” Doãn Nhuỵ buồn bã lẩm bẩm, ôm miệng khóc, trông thật đáng thương.
Nhưng mà, không ai trả lời câu hỏi của cô ta.
Doãn Đạo phớt lờ không thèm nhìn cô ta, Phương Tiểu Ngọc còn đang khóc vì đau buồn, còn Doãn Chi Nguyên thì bận an ủi vợ.
Cô ta đứng ngây ra, không ai thèm nhìn vẻ mặt đáng thương của cô.
Tại nhà họ Kiều.
Kiều Huyền Thạc đã bị cách ly hoàn toàn vì virus, bởi vì trong nhà có một bệnh nhân vừa khỏi bệnh, cho nên anh đúng là hoàn toàn bị cách ly.
Đến bữa tối, Kiều Huyền Hạo, Bạch Nhược Hy và Trần Tĩnh cùng ngồi trên bàn ăn, còn Kiều Huyền Thạc bị đuổi về phòng, uống thuốc, ăn cơm, tất cả đều ở trong phòng.
Bữa tối hôm nay khiến anh cảm thấy nuốt không trôi, cảm thấy rất đau lòng.
Vào bữa tối, Trần Tĩnh hỏi lại Kiều Huyền Bân ở đâu.
Sau bữa tối, Bạch Nhược Hy cùng Trần Tĩnh trở về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Nhược Hy sửa sang giường cho Trần Tĩnh, ngồi bên cạnh Trần Tĩnh, nhẹ nhàng chạm vào tay bà, đau lòng hỏi: “Chị Tĩnh, sau khi về nhà, chị có vẻ không vui, có chuyện gì vậy?”
Trần Tĩnh thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: “Mọi người không cần phải giấu chị, có phải Huyền Bân đã gặp chuyện gì rồi không?”
Bạch Nhược Hy biết rằng không có cách nào để che giấu điều đó.
Chị Tĩnh là một người phụ nữ rất tinh tế, chị dễ dàng nhìn ra sự do dự trong mắt cô cùng Kiều Huyền Hạo.
Sau một lúc im lặng, Bạch Nhược Hy bất lực nói: “Anh cả đã mất tích.”
“Có chuyện gì đã xảy ra?” Trần Tĩnh đã đoán được phần nào nên tâm tình ổn định, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng.
“Em không biết cụ thể, chị phải hỏi anh ba về những chuyện này, nhưng anh ba luôn lo lắng cho sức khỏe của chị, vì vậy đành giấu chị. Anh ấy cũng vì muốn tốt cho chị, chị đừng trách anh ba.”
Trần Tĩnh cười khổ, chạm vào tay Bạch Nhược Hy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm: Làm sao chị có thể trách thằng bé được, nhìn thằng bé rất vất vả, vừa lo việc quốc gia đại sự, vừa lo lắng việc nhà, đến chính mình còn sinh bệnh. Chị lo lắng còn không kịp, làm sao có thể trách được”.
Bạch Nhược Hy cũng cảm thấy như vậy, rất đau lòng cho Kiều Huyền Thạc.
Trần Tĩnh im lặng một lát rồi mới nói: “Em qua xem nó thế nào, nó chính là một cái bình dấm chua, nếu bởi vì bị cảm mà xa lánh nó, nó chắc sẽ không vui.”
Bạch Nhược Hy nghi hoặc nhìn Trần Tĩnh, im lặng, đối diện với anh mắt Trần Tĩnh trở thành cảm giác ngờ vực.
Trần Tĩnh bị cô nhìn không thể giải thích được, mỉm cười lẩm bẩm: “Em sao vậy? Tại sao lại nhìn chị như thế?” “Chị Tĩnh, em cảm thấy chị đã thay đổi.”
Trần Tĩnh sờ sờ mặt của mình, trợn mắt: “Chị thay đổi chỗ nào rồi, có phải tôi trở nên xấu xí hơn không?”
“Không, không phải.” Bạch Nhược Hy kéo tay bà xuống, mỉm cười: “Vẫn rất xinh đẹp, nhưng mà chị vẫn không muốn em cùng anh ba tái hôn, tại sao lại muốn em ở cùng với anh ba?”
Trần Tĩnh cười thần bí, giữa lông mày lộ ra chút cưng chiều: “Chị không phản đối, nếu em muốn cùng Huyền Thạc ở bên nhau, vậy thì cứ ở bên nhau đi, hãy tái hôn đi, chị thật rất muốn em làm con dâu của chị.”
Bạch Nhược Hy sửng số bất động, kinh ngạc nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh sờ khuôn mặc Bạch Nhược Hy thì thào nói nhỏ: “Đi đi, qua xem anh ba của em, xem nó đã uống thuốc chưa, xem nó đã hạ sốt chưa.”
“Oh,”. Bạch Nhược Hy vẫn như cũ giống như đi vào cõi thần tiên, nhẹ nhàng đứng dậy, giống như nằm mơ mà bước ra khỏi phòng Trần Tĩnh. Khi cô bước đến phòng của Kiều Huyền Thạc, cô trực tiếp mở cửa đi vào.
Kiều Huyền Thạc đang dựa vào đầu giường nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn về phía cửa.
Bạch Nhược Hy ngây ngốc bước vào và trở tay đóng cửa lại.
Kiều Huyền Thạc mừng đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng lưng, khoanh chân trên giường, vỗ nhẹ lên giường lớn: “Nhược Hy, lại đây.”
Bạch Nhược Hy bước đến chiếc giường lớn và ngồi xuống, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, không dám tin nhìn Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc cau mày và bối rối hỏi: “Em bị sao vậy?”
“Anh ba, đánh em một cái đi, xem có phải em đang nằm mơ không.”
“Đánh em sao?” Kiều Huyền Thạc bị sốc biểu cảm đột ngột của cô, đưa tay sờ lên đầu cô, xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em bị sao vậy?”
“A, đau quá …” Bạch Nhược Hy lập tức che tay bảo vệ cái mũi của mình, may mà mũi của cô hoàn toàn tự nhiên, nếu không chắc sẽ bị kéo rời ra mất.
Kiều Huyền Thạc buông tay ra, nhìn bộ dạng đáng yêu đang bĩu môi ồn ào của cô, trên mặt vẫn luôn tràn đầy nụ cười.
“Anh ba, đau quá, em không phải đang nằm mơ.”
“Vì sao em lại đang nằm mơ được?”
Bạch Nhược Hy xoa mũi, nghi ngờ nhìn anh: Anh biết không? Vừa rồi, chị Tĩnh nói với em rằng chị ấy đồng ý cho hai chúng ta tái hôn.”
“Oh.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh đáp lại, dựa vào đầu giường, bởi vì có bệnh nên không thể thân mật với cô, chỉ có thể chịu đựng.
“Anh có nghĩ điều này thật kỳ lạ không?” Chị Tĩnh rất ghét mẹ em, tại sao đột nhiên lại đồng ý được?” Bạch Nhược Hy cởi giày, sau đó co chân lên giường lớn, khoanh chân ngồi đối diện với Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc khẽ mỉm cười, anh đang cân nhắc xem có nên nói cho cô sớm hơn rằng cô và Doãn Đạo là anh em ruột hay không.
Nhưng mà, một khi đã nói cô, cô không chịu nổi muốn quay lại tìm cha mẹ nhận người thân, thì anh sẽ không có gì để thương lượng với Doãn Đạo cả.
Im lặng một lúc, anh cười nói: “Anh kể chuyện cho mẹ nghe một chút chuyện xưa, mẹ cảm động nên liền đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”