Khi Doãn Đạo chuẩn bị mở tập tài liệu, Doãn Nhụy đã giật lấy tập tài liệu, “Để cho an toàn, hãy để ba mở ra.”
Sau đó, cô ta đưa tập hồ sơ kết quả cho Doãn Chi Nguyên.
Doãn Đạo hai tay ở giữa không trung, thoáng nở nụ cười khinh bỉ.
Anh hờ hững nhún vai tỏ vẻ không vấn đề gì.
Có lẽ là đã nhìn thấu con người Doãn Nhụy, cũng có thể là anh ta đang có cảm xúc gì đó.
Doãn Chi Nguyên mở túi hồ sơ kết quả, Doãn Đạo cứng đầu dựa lưng vào ghế sô pha, đặt tay lên đó, ôn tồn nói: “Doãn Nhụy, cô tính toán mưu mô quả thật rất khôn khéo. Người có tâm cơ như tôi còn không thể nhìn thấu được cô. Tôi cảm thấy thật đúng là tôi đã bị mù rồi.”
Doãn Nhụy hừ lạnh một tiếng, cô ta bỏ xuống bộ mặt thường ngày, nếu đã như vậy cũng không cần tiếp tục phải giả bộ nữa, liền tỏ ra khinh thường nói: “Là anh bị mù, không phải tôi có mưu mô, là do anh đã yêu đồ đàn bà khốn kiếp Bạch Nhược Hy kia. Đúng là chó mù mắt.”
Doãn Đạo cắn chặt môi dưới, kìm nén mà gằn từng chữ: “Ở trước mặt tôi xúi giục gây chuyện thị phi, nói rằng Nhược Hy cướp người đàn ông của cô? Nếu không phải tại cô, tôi sẽ đánh Bạch Nhược Hy sao?”
“Cô ta là đáng bị đánh.” Doãn Nhụy tức giận nói.
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc sững sờ trước những gì Doãn Đạo nói, họ cau mày nhìn Doãn Đạo vô cùng kinh ngạc và sửng sốt, họ nhìn Doãn Đạo với vẻ mặt không thể tin được.
Doãn Đạo hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, “Tôi vu oan cho cô sao? Cô cho Bạch Nhược Hy uống thước kích dục rồi đưa lên giường của tôi,lúc đó là tôi bị điên mới giúp làm hại cô ấy, hại cô ấy đến nỗi nghĩ rằng mình sắp mất đi trinh tiết nên muốn nhảy xuống biển tự sát.”
Doãn Chi Nguyên là người luôn ngày thẳng và tốt bụng, ngay lập tức đứng bật dậy, đến kết quả xét nghiệm trong tay cũng không buồn nhìn đến, hung hăng ném lên mặt bàn, tức giận hét lớn: “Rốt cuộc đó có phải là sự thật không?”
Doãn Nhụy bị người ba uy nghiêm trước mặt làm cho sợ hãi tái mặt, cô ta lắc đầu lo lắng: “Ba, khống đúng, không phải vậy…Con không có làm, là anh trai muốn ngủ cùng Bạch Nhược Hy, là anh ấy…”
Phướng Tiểu Ngọc tức giận nắm chặt tay và khuôn mặt trở nên tái nhợt vì quá tức giận, giọng điệu trở nên nặng nề hơn vài phần, “Tiểu Nhụy, mẹ từ nhỏ đã dạy con làm người như thế nào? Sao con có thể có những ý nghĩ xấu xa như vậy, Nhược Hy là bạn chơi cùng con từ nhỏ đến lớn, là bạn tốt của con, chúng ta cũng có thể coi như là nhìn thấy con bé lớn lên cùng con, nó là một đứa trẻ hiền lành và tốt bụng, không ngờ con lại …”
Doãn Nhụy ngay lập tức mếu máo, nhỏ giọt nước mắt lẩm bẩm nói: “Bố mẹ đừng nghe lời anh trai, anh ấy cố ý vu khống con, là anh ấy cố tình làm vậy. Con chưa bao giờ làm điều đó. Từ trước đến nay con chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Nhược Hy.”
Nghe được lời giảo biện của Doãn Nhụy, Doãn Đạo cười ra tiếng, “Hahaha, da mặt cô cũng dày thật đấy. Thực sự không làm gì có lỗi với Bạch Nhược Hy sao? Cô thật sự không biết xấu hổ khi nói ra câu đó, tôi cảm thấy ngượng thay cô đấy.”
Doãn Nhụy run lên vì tức giận, nổi giận đùng đùng đứng lên và mắng Doãn Đạo: “Anh vì cái gì lại muốn vu oan cho em như vậy? Anh nghĩ làm như vậy Bạch Nhược Hy sẽ yêu anh sao? Anh nghĩ làm như vậy cô ta cảm kích anh sao?”
Doãn Đạo vẫn như cũ nở một nụ cười du côn như không đau không ngứa, nhàn nhạt nói: “Chuyện cũ không nói nữa, vậy thì nói chuyện cô mới bị sẩy thai đi, cô nói là Bạch Nhược Hy tìm người hãm hại cô đúng không?”
Doãn Nhụy lo lắng đến mức đầu ngón tay run lên, và cô ta cảm thấy hoảng sợ khi nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Doãn Đạo.
Doãn Đạo dùng hai tay chống đầu dựa lưng vào sô pha, nghiêng người sang một bên, thảnh thơi mà lên tiếng: “Tôi đã nói với cô là không được nói dối, bởi vì tôi sẽ điều tra ra. Đứa con trong bụng cô trị giá 15 vạn, ngày từ đầu cô đã đến bệnh viện muốn làm thụ tinh ống nghiệm nhưng không thành, cũng vì sợ đau nên cô đã bỏ ra 15 vạn để tìm một người đàn ông có thể chất tốt và ngủ với nó vài lần. Trời ạ, thật may mắn làm là cô có thai, nhưng cô đã để lại quá nhiều dấu vết, đến bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm mà vẫn dùng tên thật. Còn đi khách sạn cùng đàn ông thuê phòng, cô có cần tôi sao chép video ra cho cô một bản không?”
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn Doãn Nhụy, vẻ mặt không dám tin và vô cùng thất vọng, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nỗ cùng bất lực.
Doãn Nhụy cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào Doãn Đạo bằng ánh mắt hung dữ.
Doãn Chi Nguyên im lặng ngồi xuống sô pha, mặt đen lại vì tức giận, hoàn toàn không có tâm trạng đọc báo cáo xét nghiệm.
Đau khổ, thất vọng và tức giận tràn ngập trong lòng của Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc. Làm cha mẹ, nhìn thấy con gái mình trở thành loại người như vậy, không có cách nào để loại bỏ cảm giác muốn giết chết cô ta.
Phương Tiểu Ngọc hai mắt đỏ hoe, tức giận hỏi: “Tại sao lại muốn ngược đãi bản thân như thế?”
Doãn Nhụy lúc này đã rơi lệ, cô ta yếu ớt ngồi trên sô pha, nghẹn ngào nói nhỏ: “Mẹ, không phải vậy đâu, mẹ …”
Cô ta còn chưa nói hết lời, Doãn Đạo liền bổ sung thêm: “Cô ta muốn sau khi mang thai sẽ ngủ với Kiều Huyền Thạc, như vậy có thể mang cái thai ra, dùng nó để ép Kiều Huyền Thạc kết hôn.”
“Anh câm miệng.” Doãn Nhụy tức giận gầm lên, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Phương Tiểu Ngọc tức giận vì hành động của Doãn Nhụy, nước mắt cứ thế chảy ra, bà lau nước mắt vì đau lòng và thất vọng.
Doãn Đạo không những không im lặng mà còn cố ý khiêu khích nói: “Cô cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều là ngựa giống hay sao? Tôi dù thích Bạch Nhược Hy, nhưng ngay cả khi cô ấy bị cô bỏ thuốc đặt lên giường của tôi, tôi cũng muốn nói rõ cho cô biết rằng dù tôi có thích cô ấy, nhưng tôi sẽ không bao giờ giậu đổ bìm leo. Cô cũng thật là ngây thơ đi, tưởng rằng chỉ với ít thuốc kích dục có thể khống chế một người đàn ông có tinh thần thép sao?”
Doãn Chi Nguyên không nghe tiếp được nữa, tức giận cầm tập tài liệu lên và mở ra xem.
Muốn sớm xem biết kết quả, rồi đi ra ngoài để thư giãn, vì không có tâm trạng để ở nhà.
Doãn Chi Nguyên bắt đầu xem báo cáo, những người khác vẫn chưa biết gì.
Cho đến khi ông thốt nên môt câu: “Chính xác là quan hệ cha con.”
Doãn Đạo đột nhiên run lên, sống lưng cứng đờ, nhìn về phía Doãn Chi Nguyên.
Doãn Nhụy ngay lập tức vui vẻ lau nước mắt trên mặt, cười nói: “Ba, con là con gái của ba đúng không?”
Doãn Chi Nguyên gật đầu, “ừm, ừm, chỗ này viết là quan hệ cha con.”
Doãn Đạo không thể tin những gì ông nói, ngay lập tức đứng lên, cúi người, đoạt lấy báo cáo trong tay của Doãn Chi Nguyên.
Anh lật nó ra và xem một cách nghiêm túc, Doãn Nhụy hai tay đặt lên ngực, vênh vào tự đắc và nói với vẻ châm chọc: “Anh à, ba không mù chữ, ba biết đọc hiểu.”
Doãn Đạo cau mày xem thông tin, lông mày hơi nhíu lại, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, thoải mái nói: “Đúng vậy, quả nhiên là quan hệ cha con, nhưng mà một bên phần tên người xét nghiệm ghi ‘Không rõ’.
Nói xong, Doãn Đạo lại đưa kết quả xét nghiệm cho Doãn Chi Nguyên.
Doãn Nhụy nghiêng người về phía trước và nhìn kết quả trong tay Doãn Chi Nguyên.
Tại cột tên xét nghiệm bên trên bên trên viết hai cái tên: Một cột viết tên: Doãn Chi Nguyên (nam), Cột còn lại viết: Unknown (nữ).
Doãn Chi Nguyên nhíu chặt lông mày: “Unknown sao?”
Doãn Đạo sắc mặt cũng tối sầm lại, trầm ngâm lẩm bẩm: “Xem ra là yêu cầu Kiều Huyền Thạc.”
Doãn Nhụy không muốn tin, nhanh chóng kéo tất cả thông tin trong tay Doãn Chi Nguyên ra, xem qua từng thứ một, sau khi đọc xong mối quan hệ giữa mọi người, cô ta luống cuống đứng lên và khóc: “Không phải sự thật, nhất định không phải là sự thật, nhất định là do anh trai đã động tay động chân, con muốn kiểm tra lại.”
Doãn Đạo khinh thường mỉa mai nói: “Cô có kiểm tra một trăm lần, kết quả cũng không thể thay đổi.”