“Hiện tại, tôi không thể tìm thấy. Điện thoại di động
của cô ấy bị cắt đứt liên lạc và không thể định vị. Cô ấy biến mất trên
một đoạn đường không có giám sát.”
“Tiếp tục tìm.”
“Kiều tướng quân, anh làm như vậy là không đúng nguyên
tắc. Công việc của chúng tôi rất quan trọng, không có dư thừa thời gian… “
Kiều Huyền Thạc ngắt lời anh,” Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. “
” … ” đầu bên kia im lặng. Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt
cuộc gọi, đặt điện thoại xuống, một tay cầm vô lăng tiếp tục lái xe về
phía trước. Một tay chống khuỷu tay vào cửa sổ, lòng bàn tay chống đỡ
vầng trán nặng trĩu, mê mang nhìn về phía trước, cả người toát ra khí
chất lạnh lùng thâm trầm. Toàn bộ cỗ xe ảm đạm và thiếu sức sống. Mơ hồ, anh cảm thấy dường như sắp mất đi Bạch Nhược Hy, và dự cảm tồi tệ này
đang tràn ngập tâm trí anh.
Từ hôm qua, Bạch Nhược Hy giận dữ nói với anh rằng chỉ
cần Doãn Nhụy còn ở đó, hẳn sẽ có một ngày nào đó anh sẽ mất cô. Trong
khoảng khắc đó, anh mới nhận biết tầm quan trọng của sự tin tưởng. Hận
chính mình vì sao phải đi hoài nghi. Tại sao anh lại đem lời nói của
Doãn Nhụy đặt ở trong lòng?
Giữa những đám mây trên bầu trời, cầu vồng xuất hiện sau mưa lơ lửng mờ ảo, điểm sắc thêm cho bầu trời xinh đẹp. Dưới bầu trời
chiếc xe phóng nhanh như bay. Kiều Huyền Thạc trở lại Tịch đường hội để
xử lý công việc. Buổi tối, có một cuộc điện thoại số lạ gọi đến, trái
tim của Kiều Huyền Thạc khẽ thắt lại, nghĩ đó là của Bạch Nhược Hy, anh
lập tức bắt máy
“Này…” Giọng nói tức giận của Doãn Nhụy từ bên kia
truyền đến: “Huyền Thạc, tại sao anh lại đưa số điện thoại di động của
em vào danh sách đen?” Kiều Huyền Thạc im lặng một lúc, nhàn nhạt hỏi:
“Tối hôm qua Nhược Hy đã tìm cô phải không?”
“Không có, nhưng em đã thấy cô ấy tìm anh trai em và còn ở trong phòng của anh trai em cả đêm.” Những lời này không ảnh hưởng gì đến Kiều Huyền Thạc.
Anh rất bình tĩnh: “Cô ấy bây giờ đang ở đâu?” “Em không biết.” Doãn Nhụy dừng lại, sau đó hỏi: “Tại sao lại phải cho số di động của em vào danh sách đen? Dù sao em cũng là bạn của anh, là ân nhân cứu mạng của anh, chúng ta còn là thanh mai trúc mã, có phải Bạch Nhược Hy
muốn anh làm như vậy đúng không?”
Phải hay không phải anh đều không muốn trả lời. Kiều
Huyền Thạc trực tiếp ngắt cuộc gọi, ném điện thoại sang một bên, cầm
điện thoại cố định trên bàn gọi cho Cục Tình báo. Bên kia nói rằng chưa
tìm được, và cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục. Bạch Nhược Hy hoàn toàn
biến mất?
Anh đã liên lạc với đồn cảnh sát, đồn cứu hỏa, và thậm
chí sử dụng tất cả sức mạnh quân sự của mình. Tất cả nguồn lực có thể sử dụng đều được mang ra sử dụng. Ngày hôm đó, cảnh sát đã đưa tất cả
người nhà họ Doãn và người hầu đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Người tài xế chở Bạch Nhược Hy cũng được tìm thấy và đưa về đồn cảnh sát. Nhưng đều không thể tra ra vấn đề. Bộ Giao thông Vận
tải đã kiểm tra tất cả camera giám sát hết lần này đến lần khác. Thật
không may, nhiều tuyến đường không có giám sát, và rất khó để tìm hướng
đi của Bạch Nhược Hy.
Đêm thật dài, vào đầu giờ sáng, xe cộ thưa thớt trên đại lộ rộng rãi và vắng vẻ. Một chiếc xe quân sự lang thang không vô định
chạy trên đường lớn. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu qua ô cửa kính, phản
chiếu khuôn mặt đờ đẫn của người đàn ông với những nét mặt cương nghị,
lạnh lùng, thâm trầm và đầy lo lắng, trong ánh mắt ẩn hiện ươn ướt lập
lòe, nổi lên hồng tơ máu
Trên xe vang lên những bản nhạc nhẹ nhàng, những nốt
nhạc buồn, du dương và cảm giác trống trải khiến trái tim người đàn ông
như lao vào vực thẳm tăm tối, không thể thoát ra khỏi nó. Dưới vẻ ngoài
bình tĩnh nhưng trái tim sớm đã hoảng loạn, giờ phút này trở càng nên
bất lực như vậy.
Đã hai ngày đêm kể từ khi Bạch Nhược Hy mất tích, tuy đã huy động toàn bộ lực lượng cũng không thể nào tìm thấy. Giống như mẹ
anh, bà đột nhiên biến mất không một dấu vết giống như tan vào trong
không khí. Cảm giác bất lực này một lần nữa khiến anh như muốn gục ngã.
Chuông điện thoại vang lên, và phía trên hiển thị hiện ra một số điện
thoại lạ.
Anh cầm chiếc tai nghe Bluetooth đeo vào tai, nhìn hai
bên đường với đôi mắt sâu thẳm vẫn liên tục tìm kiếm. “Này … Huyền Thạc
…” Doãn Nhụy là người gọi điện cho anh, vì anh đã đem số của cô ta vào
danh sách đen vì vậy cô ta phải sử dụng số khác để gọi cho anh.
Nghe thấy âm thanh này, Kiều Huyền Thạc lập tức kéo tai
nghe Bluetooth xuống và ngắt cuộc gọi. Đờ đẫn nhìn về phía trước vô tận, giọng nói từ nơi sâu thẳm trái tim không ngừng hét lên. Nhược Hy, em
đang ở nơi đâu? Đừng trốn nữa, như vậy không vui đâu. Trái tim như đang
bị xé rách đau đớn, cảm giác hô hấp đều khó khăn, đau đến phát điên.
Một lúc sau, điện thoại lại vang lên. Kiều Huyền Thạc
nhìn vào màn hình và nhanh chóng kết nối. Giọng nói mệt mỏi của A Lương
có vẻ kích động: “Cậu Ba, tôi đã tìm thấy dấu vết của cô Ba từ camera
giám sát.” Kiều Huyền Thạc đột nhiên trở nên phấn khích và trái tim chán nản của anh đột nhiên như bừng lên ngay lập tức, anh hào hứng hỏi
“Nhược Hy ở đâu?”
“Hả. … Chuyện này … “Giọng nói bối rối của A Lương
truyền đến, hồi lâu cũng không nói ra lời. Kiều Huyền Thạc tức giận hét
lên “Ở đâu?”
A Lương buồn bực nói: “Cậu Ba, bây giờ cậu tự mình đến phòng giám sát của Cục Tình báo xem, tình huống có chút không ổn…”
Kiều Huyền Thạc tức giận kéo tai nghe xuống và nhanh
chóng bẻ lái, đạp chân ga, “viu…” một tiếng và xe chạy như bay trên đại
lộ trống trải.
Tại cơ quan tình báo, Kiều Huyền Thạc cầm lấy thẻ an
ninh quẹt thẻ kiểm tra, rồi thẳng một đường đi vào bên trong. A Lương đã chờ ở cửa, nhìn thấy anh lao về phía mình, liền vội vàng sải bước chạy
theo vào văn phòng. “Cậu Ba, chúng tôi đã xem vị trí cuối cùng của cô
Ba”.
“Ở đâu?”
“Trên cầu vượt cao tốc.”
“Cô ấy đã đi đâu?”
“Tôi không biết.”
Trong văn phòng tráng lệ, trang thiết bị tiên tiến, công nghệ cao bao phủ toàn bộ hội trường rộng hàng nghìn mét vuông, nhiều
nhân viên tình báo vẫn đang làm việc. Tinh Thần và mọi người nghe thấy
âm thanh, họ lập tức đứng dậy và trang nghiêm hành lễ.
Kiều Huyền Thạc tâm trạng lo lắng, không để ý đến người
khác, đặt tay lên mặt bàn và nghiêng người nhìn chằm chằm vào video. Kỹ
thuật viên ngay lập tức phóng to video lên hai mươi lần, và một bóng
người rất mờ lướt qua camera trên đường và lên cầu vượt cao tốc.
Hình bóng biến mất trên đường mà không hề xuất hiện ở
đầu còn lại, Hôm đó trời mưa, âm u, tầm nhìn rất thấp và hình ảnh rất
mờ. Kiều Huyền Thạc liếc mắt một cái đã nhận ra Bạch Nhược Hy. Anh ta
chỉ vào máy quay tiếp theo và nói một cách lo lắng: “Cô ấy vẫn chưa từng đi ra khỏi cây cầu này sao?”
“Chúng tôi đã xem video cả một ngày, và chúng tôi chưa
bao giờ nhìn thấy cô ấy ở cả hai đầu cầu.” Một trận đau đơn như đập vào
tim Kiều Huyền Thạc, đau đến không thở nổi, cúi đầu ấn xuống thật thấp,
từ từ nhắm mắt lại, há miệng hít sâu hơi dài, bờ vai rộng lớn đột nhiên
sụp xuống. Tinh Thần nuốt nước miếng, lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc đau
đớn bi thương, khẩn trương nói: “Cậu Ba, Cô Ba không mang theo dù đi
trên cầu vượt. Tôi đoán chắc cô Ba đã lên một chiếc xe nào đó rồi rời
đi.
“Đúng, Đúng… nhất định là như thế.” A Lương cũng hồi hộp lo lắng, an ủi: “ Chúng ta lập tức điều tra những phương tiện đó, sẽ
sớm tìm được cô Ba. ”“… ”Kiều Huyền Thạc im lặng, cúi đầu, tay chống
trên mặt bàn từ từ siết chặt thành nắm đấm. Càng ngày càng dùng sức, các đường gân lộ ra.
Tất cả mọi người đều không thể nhìn ra khuôn mặt của anh lúc này có bao nhiêu khó coi, chỉ có thể phân tích tâm trạng hiện tại
của anh từ tâm tình buồn bã. Không ai dám nói thêm lời nào, yên lặng chờ lệnh. Đã bốn giờ sáng, các nhân viên của Văn phòng Cục Tình báo vẫn ở
tại các vị trí của họ.
Mọi người nhìn Kiều Huyền Thạc, nín thở, cảm giác hô hấp cũng không dám dùng sức. Vẻ u buồn và lạnh lùng mà người đàn ông toát
ra đủ để bao trùm cả văn phòng. “Cậu Ba.” A Lương rụt rè nói: “Chúng ta
có cần đi điều tra những chiếc xe đó…”
“Tra.” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng nói ra một chữ, ngữ khí lại bình tĩnh đến vậy. Nói xong, anh lập tức quay người đi về phía cửa, ánh mắt tránh ánh nhìn của mọi người, anh che giấu nỗi buồn trong lòng
bằng vẻ ngoài cứng rắn và điềm tĩnh, không muốn mọi người nhìn thấy mặt
yếu ớt của mình.