Doãn Nhụy rụt rè nói: “Vậy … chuyện đó, anh Hai có phải
anh đã tìm thấy máy quay video không? Em vào phòng anh tìm không thấy…
Anh Hai, em thực xin lỗi anh, em chỉ …”
“Em không cần phải giải thích.” Doãn Đạo lạnh lùng nói.
Anh ta phun ra một câu, cực kỳ lạnh lùng: “Đây là lần cuối cùng anh giúp em. Kẻ mà Doãn Đạo ghét nhất đời này, chính là dùng thủ đoạn đê hèn để
giải quyết vấn đề.” Doãn Nhụy tiến tới, nắm lấy cánh tay của Doãn Đạo
khóc sướt mướt mà mở miệng “Xin lỗi anh, em không có lựa chọn nào khác
bất đắc dĩ mới phải dùng đến cách này.”
Doãn Đạo hung hăng hất tay Doãn Nhụy ra, nheo đôi mắt
nguy hiểm nhìn cô ta, gằn từng chữ: “Vì em gái, anh có thể đánh một
người phụ nữ, có thể bỏ ra hàng chục triệu để điều tra, và thậm chí dùng chính cuộc hôn nhân của mình để đánh đổi, nhưng ít nhất tất cả đều công khai và thành thật. Nhưng em thật ra ở sau lưng vẫn luôn ngấm ngầm dở
trò. Em muốn chơi chết người phụ nữ mới yên tâm?”
Doãn Nhụy mím chặt miệng, tức giận hỏi: “Anh hai, anh vì cái gì lại cảm thấy thương xót với cô ta như vậy?”
Doãn Đạo chống nạnh, ngẩng đầu lên trời hít sâu, trái
tim dao động kịch liệt, mơ hồ cảm thấy đau đớn khó chịu, đầu trong chốc
lát giống như bị oanh tạc. Một khắc anh cũng không muốn nghe thấy giọng
nói của Doãn Nhụy, không muốn nhìn thấy bộ dạng trong ngoài bất nhất của cô ta một lần nữa.
Người em gái lúc này không còn là em gái mà anh ta vẫn
biết, giờ phút này là một người phụ nữ đáng sợ. Tại sao Doãn Đạo anh lại bảo vệ một người phụ nữ đáng sợ như vậy?
Nhận thức của anh ta đối với em gái của mình hoàn toàn
bị đảo lộn, khó có thể nguôi ngoai, chậm rãi mà mỉa mai: “Người chủ
nghĩa đàn ông như tôi, từ trước đến nay đều luôn thông cảm với kẻ yếu.
Em từ nhỏ đến lớn không phải luôn nắm rõ khuyết điểm của tôi để lợi dụng sao?”
” Anh Hai… ”Doãn Nhụy ngẩn người một lúc. Ngữ khí của
Doãn Đạo lạnh như kiếm, lướt qua cô ta, bước vào trong nhà lớn. Doãn
Nhụy nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ra bên ngoài trời mưa, ánh mắt sắc bén trở nên nham
hiểm.
Nhất thời khóe miệng không tự chủ mà gợi lên một nụ cười lạnh lùng tà ác, từ những gì cô ta vừa nhìn thấy, Bạch Nhược Hy xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại, anh trai cô có lễ được nếm trải ngọt ngào rồi mới bắt đầu cảm thấy đau lòng với người phụ nữ kia. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, vấn đề duy nhất là thẻ nhớ video không tìm thấy. Chắc hẳn nó
đang nằm trong tay anh trai cô, cô phải tìm cách lấy được nó …
Trời mưa, như vạn sợi chỉ bạc từ trên trời rơi xuống.
Nổi trên mặt đất làm ướt hoa cỏ, cây cối, ướt những tòa nhà cao tầng.
Trên đường, những chiếc xe vội vàng qua lại, cả dòng người người ngược
xuôi đang cầm ô che mưa. Chỉ có Bạch Nhược Hy một mình bước đi trong gió lạnh, để mặc cho nước mưa cho rửa sạch tấm thân dơ bẩn của mình, giẫm
lên những tuyệt vọng và bước đi không có mục đích.
Mưa xối xả lên người, buốt lạnh thấu xương, trái tim
cũng buốt lạnh, đầu óc là một màn trống rỗng. Cô giờ phút này cũng không dám ngay cả nghĩ đến Kiều Huyền Thạc, cô cảm thấy ngay cả việc nghĩ đến anh cũng không xứng đáng, đó là cũng là tội lỗi. Bầu trời xám xịt như
muốn sập xuống và u ám, nước mưa làm mắt cô mơ hồ, hòa cùng với nước
mắt. Cô băng qua con đường chính và đi bộ lên cầu vượt cao tốc.
Cơ thể dần dần bị tê liệt dần dần mất đi ý thức, và trái tim cũng chết theo. Đứng trên cầu nhìn ra xa xung quanh, đại dương vô
tận, bầu trời xám xịt, mặt đất cũng xám xịt. Cô không biết chiếc túi
xách của mình đã rơi từ lúc nào, cô cũng không biết nữa.
Bởi vì lạnh, cả người cô run lên, nhưng dường như cô
không cảm thấy nó, cô nhìn lên bầu trời với đôi mắt tuyệt vọng và từ từ
nhắm mắt lại, mệt mỏi… Làm người thật sự quá mệt mỏi. Chỉ cần nhảy
xuống, cô không cần phải đề phòng Doãn Nhụy, cô không cần đấu với người
phụ nữ đó và cũng không muốn chiến đấu nữa. Cô không cần phải mang bản
thân dơ bẩn đối mặt với người đàn ông thân yêu của, cô không xứng đáng
với anh, cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, chết đối với
cô mà nói là xong hết mọi chuyện.
Như vậy, cô cũng không cần quan tâm đến những ân oán của đời trước. Không cần quan tâm đến việc bố mẹ có yêu thương cô hay
không. Mẹ là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác cũng không quan
trọng, liền để cô một mình chuộc tội. Đầu tiên là cô mất cha mẹ, mất đi
gia đình và giờ cô cũng đã mất đi sự trong sạch và cả tình yêu của mình.
Một khi Doãn Đạo công bố video, cô sẽ sống còn không
bằng chết, và cô không có dũng khí để đối mặt với tất cả những điều này. Bạch Nhược Hy nhắm mắt lại, ngẩng đầu mỉm cười, tận hưởng cảm giác lần
cuối cùng trên thế gian, cơn mưa lạnh cóng đến buốt cả mặt. Tim như kim
châm, không thở nổi, cảm giác khó chịu như phát điên lên. Từng tấc trên
cơ thể cô luôn cảnh giác với cô, cô bẩn đến mức nào, thế giới này bẩn
thỉu đến mức nào, và con người có bao nhiêu vô xỉ.
Cuối cùng, hai giọt nước mắt trong veo chậm rãi rời khỏi khóe mắt, đặc biệt trong suốt như pha lê. Cô dùng đôi tay nắm lấy lan
can, kiệt sức và nhảy xuống. Cơ thể lơ lửng rơi trong mưa gió, khoảnh
khắc cuối cùng trong tâm trí cô lướt qua khuôn mặt tuấn tú, nụ cười dịu
dàng và vòng tay vững chắc của Kiều Huyền Thạc.
Anh ba, hẹn gặp lại ở kiếp sau. Để kiếp sau em được yêu
anh lần nữa. “Bùm” một tiếng, mặt nước bắn tung tóe, và biển cả nổi lên
từng đợt sóng. Giống như một bông hoa đang nở rộ, rồi héo tàn trong chốc lát, rồi lại rơi vào trạng thái yên tĩnh. Chợt như bửng tỉnh giấc mộng, chẳng qua thế gian giống như mây khói. Mưa bay bay, gió mát lạnh, xe cộ trên cầu ngày càng thưa thớt, bay như những mũi tên.
Mưa tạnh, mây tan, mặt trời cũng dần tỏa sáng. Bên trong ngôi nhà to lớn vẫn bao phủ bởi mịt mù khói thuốc. Kiều Huyền Thạc vẫn
đang ngồi ở bàn ăn và chờ đợi. Chờ đợi suốt đêm, đến khi trời hửng sáng, mưa tạnh và mặt trời từ từ mọc. Anh cầm điện thoại để trên bàn lên, ấn
mở màn hình lên, thời gian đã là 10 giờ 5 phút sáng. Lại điện thoại gọi
cho Bạch Nhược Hy, vẫn từ trong lặp lại một câu nói…
Sau khi ngắt cuộc gọi, anh lại điện thoại cho lãnh đạo
Cục Tình báo tối cao của Tịch Quốc. Bên kia nhận được cuộc gọi, lập tức
kính cẩn nói: “Chào buổi sáng, Tướng quân, không biết có chuyện gì mà
gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói: “Vợ
tôi mất tích, giúp tôi tìm hiểu.” “Tướng quân, Sự mất tích của vợ anh
nên được chuyển đến Cơ quan Cảnh sát Quốc gia. ” ” Cảnh sát quá chậm và
kỹ năng của họ không tốt còn không bằng tôi tự mình quân đội của tôi đi
tìm.”
“Vậy thì ngài kiều đã có cách. Tại sao anh lại còn tìm đến tôi tôi? Anh biết rằng Cục Tình báo Quốc gia là …”
“Đừng nói nhảm.” Kiều Huyền Thạc tức giận” mắng, lần đầu tiên anh lạm dụng chức quyền mà sử dụng tài lực quốc gia để tìm Bạch
Nhược Hy.
“Cái này … “
“Đêm hôm qua tôi đã không đào anh ra khỏi giường tìm người đã đủ nể mặt anh rồi, lập tức đi tìm tìm ngay. “
“Vâng, vâng, vậy hãy cung cấp một chút thông tin như số điện thoại và ảnh chụp.”
Kiều Huyền Thạc ngắt cuộc gọi, gửi số điện thoại và ảnh
cho đầu dây bên kia, anh cất điện thoại vào túi quần, đứng dậy thu dọn
đồ ăn trên bàn vào bếp lần lượt đổ bỏ, rửa bát và dọn dẹp bàn ăn. Lên
lầu anh tắm rửa sạch sẽ, mặc quân phục rồi đi ra ngoài, một lúc sau anh
nhận được cuộc gọi của lãnh đạo cao nhất của Cục Tình báo khi đang lái
xe, anh cầm tai nghe lên nhét vào tai, “Tìm được rồi sao?” “Theo dữ liệu định vị của điện thoại di động, tối hôm qua cô ấy đã qua đêm ở nhà họ
Doãn và mãi đến sáng mới rời đi. “Cố ấy đang ở đâu?” ”Kiều Huyền Thạc
giữ chặt tay lái, giọng điệu lạnh lùng.