Cơ thể Kiều Nhất Hoắc đột nhiên
cứng đờ, cả người như bị điểm
huyệt, không nhúc nhích.
Sắc mặt ông ta lạnh lẽo như sứ giả
Địa Ngục, ánh mắt vô cùng kinh
khủng, quanh người tỏa ra sát khí
không cách nào ngăn cản, cắn răng
nói: “Tôi nói lại lân cuối cùng, không
cho phép động vào một sợi tóc của
cô ấy, ai dám động vào cô ấy, tôi
giết cả nhà kẻ đó.”
“Tao là cha mày đấy.” Ông cụ tức
giận đến nỗi nắm chặt tay, mở mắt
ra trừng Kiều Nhất Hoắc.
“Vậy thì sao? Tôi cảnh cáo ông, nếu
như ông dám động vào cô ấy, tôi sẽ
khiến ông chết còn thảm hơn Liễu
Trung.
Giờ phút này ông cụ giận sôi lên, lửa
giận lên tận óc, tay run rẩy ôm tim
thở hổn hà hổn hển.
Miệng còn giận dữ mắng: “Vô dụng,
đồ vô dụng này, sớm muộn gì mày
cũng sẽ bị người phụ nữ này hại
chết.”
Kiều Nhất Hoắc mặc kệ, tiếp tục xử
lý thi thể.
Phía sau từ đường nhà họ Kiều có
một hồ sen khô cạn, bùn hồ sen vô
cùng nhão.
Kiều Nhất Hoắc lái máy xúc đất cỡ
nhỏ, chỉ tốn mười phút đã xử lý
xong thi thể của Liễu Trung.
Lén xử lý thi thể trong đêm khuya
xong, Kiêu Nhất Hoắc đi đến từ đường.
Trên bảng tên liệt tổ liệt tông từ
đường có nút bấm, ông ta ấn nút,
sàn nhà đột nhiên nứt ra, dần hiện
lên một cánh cửa.
Ông ta đi xuống dưới đất từ cầu
thang đó.
Sau khi ông ta đi vào, sàn nhà dần
khép lại.
Từ đường bỗng chốc trở nên yên
tính.
Ông ta đi qua một con đường tường
đá dài, ánh đèn âm u ẩm ướt, bởi vì
không khí không lưu thông mà võ
cùng lạnh lẽo.
Lối đi này rất dài, đi khoảng năm
phút, Kiều Nhất Hoắc mới đến trước
một căn phòng đá.
Ông ta ấn chốt, cánh cửa sắt dày
mở ra.
Trong phòng có mùi hương hoa
thoang thoảng bay đến, ông ta bật
đèn, trong căn phòng trống trải đây
thực vật.
Diện tích mấy trăm mét vuông
không có quá nhiều đồ dùng, một
người phụ nữ mảnh mai nằm trên
chiếc giường lớn màu trắng giữa
phòng.
Trên người bà ấy không đắp chăn,
mặc váy ngủ màu trắng, dáng người
nuột nà. Mái tóc dài xõa trên giường
lớn, một bóng lưng nằm nghiêng,
khí chất tao nhã đủ khiến người ta
liên tưởng xa xăm.
Hơi thở của bà đều đều, đang ngủ
Say.
Kiều Nhất Hoắc cởi giày, giẫm trên
sàn nhà bằng gỗ, nhẹ nhàng đi tới
bên người người phụ nữ, sờ lên
giường, nằm xuống sau lưng, chậm
rãi ôm bà, nhắm mắt lại hít sâu mùi
thơm trên tóc bà.
Người phụ nữ rất dễ tỉnh, cũng rất
mẫn cảm.
Từ lúc Kiều Nhất Hoắc đi vào đã
tỉnh lại, có điều bà đã thờ ơ với tất
cả.
Mặc cho ông ta ôm, mặc cho ông ta
nằm bên người.
Hơi thở của Kiều Nhất Hoắc trở nên
thâm trâm, cũng như trước đây, tới
đây sẽ quên hết mọi suy nghĩ, chỉ
giải phóng tình cảm đơn thuần.
Lân nào ông ta cũng sẽ tâm sự đôi
chút về cuộc sống với người phụ nữ
này, hôm nay cũng không ngoại lệ,
ôm bà thì thào: “Ba ngày không tới
gặp em rồi, có nhớ anh không? Gần
đây công việc của công ty khiến anh
sứt đầu mẻ trán, thật sự rất mệt
mỏi, lúc anh mệt nhất vẫn luôn nghĩ
đến em.”
“… Người phụ nữ hoàn toàn im lặng
như trước, không hề nghe lọt lời của
ông ta.
Kiêu Nhất Hoắc chậm rãi dùng sức,
ôm người phụ nữ hơn, khàn khàn
giọng tiếp tục thổ lộ hết: “Tiểu Tịnh,
em biết không? Ba đứa con trai của
em thật sự rất đáng gờm, không
tâm thường chút nào.”
“Doãn Âm ở bên anh từ năm mười
sáu tuổi, làm bồ nhí của anh nhiều
năm như vậy, hết hi vọng với anh,
nhưng con trai lớn của em không để
ý mà cưới cô ta, còn nuôi con trai
giúp anh.”
“Bây giờ con trai thứ hai của em còn
cướp vị trí Chủ tịch của anh, doanh
nghiệp cha em để lại lại quay về
trong tay con trai em.”
“Còn có con trai út của em, thật sự
vô cùng tài giỏi, anh đã không còn
từ ngữ nào để biểu đạt nữa, có lẽ
chẳng mấy chốc anh sẽ chết trong
tay nó.”
“Người đàn ông không tâm thường
như thế, đáng tiếc không phải con
trai anh, thật đáng tiếc!”
“Tiểu Tịnh, anh quên nói cho em,
con trai út của em đã kết hôn rồi,
cưới con gái của An Hiểu.”
Trần Tịnh ngẩn ra, cơ thể cứng lại.
Cuối cùng bà cũng có chút phản
ứng, phản ứng nhỏ này vô cùng
đáng quý trong mắt Kiều Nhất
Hoắc, ông ta sốt sắng mở miệng:
“Tiểu Tịnh, em không vui đúng
không?”
“Em có thích người con dâu này
không? Nếu như không thích, anh
sẽ chia rẽ bọn họ giúp em, nếu như
em thích lần sau anh sẽ mang ảnh
chụp đến cho em.”
Giọng nói sâu xa của Trần Tịnh như
linh hồn nơi vực sâu, bất lực mà yếu
ớt, chậm rãi nói: “Thả tôi ra ngoài.”
Đây là câu nói nhiều nhất của bà
suốt hai mươi bốn năm qua.
Kiều Nhất Hoắc im lặng, dán vào
gáy bà, cọ mấy cái, chậm rãi nói:
“Ngủ đi, bây giờ rất muộn rồi.”
Muộn rồi?
Từ này buồn cười với Trần Tịnh cỡ
nào.
Bởi vì suốt hai mươi tư năm qua nơi
này chưa từng có ban ngày, trừ phi
bật đèn, nếu không vẫn chìm vào
bóng tối luôn luôn.
Bà đã không thấy ánh mặt trời suốt
hai mươi bốn năm qua, nếu như
không phải dựa vào đồ ăn và thuốc
bọn họ đưa tới để bổ sung canxi bổ
sung nãng lượng, bà đã sớm không
còn hình người nữa rồi.
Kiều Nhất Hoắc yêu bà, yêu điên
dại, yêu biến thái, yêu liều lĩnh.
Ông ta có thể tìm bất kỳ người phụ
nữ nào để phát tiết dục vọng, cũng
sẽ không ép bà phát sinh quan hệ
tình dục, ngoại trừ giam lỏng bà bên
người ra, trước giờ chưa từng làm
chuyện gì khác tổn thương bà.
Màn đêm dài dằng dặc mà tĩnh
mịch lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm.
Bạch Nhược Hy tỉnh giấc do bị tiếng
chuông đánh thức.
Biết rõ có điện thoại gọi tới, cô vẫn
hờ hững, bởi vì trong lòng biết rõ
bên cạnh có một người yêu thương
cô, sẵn sóc cô, quan tâm cô.
Cô bực bội chui vào vòng ôm ấm áp
bên người.
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng chống
nửa thân trên lên, bàn tay vươn đến
tủ đầu giường bên Bạch Nhược Hy,
sờ thấy điện thoại, lập tức ấn nút tắt
âm, dịu dàng sờ lên bả vai Bạch
Nhược Hy, nhíu mày nhìn chằm
chằm màn hình điện thoại.
Nhìn tên người gọi đến, Kiều Huyền
Thạc nhíu mày chặt hơn, cúi gần
mặt vào mặt Bạch Nhược Hy, thì
thâm: “Nhược Hy, là cha đẻ em gọi
đến, em nghe không?”
Cơ thể Bạch Nhược Hy cứng lại, im
lặng ôm anh ngủ tiếp.
Kiều Huyền Thạc hiểu rõ ý cô, ném
di động lên bàn, tiếp tục ôm cô ngủ.
Kim đồng hồ giậm chân cán mốc
bảy giờ sáng.
Bị tiếng chuông đánh thức, Kiều
Huyền Thạc không còn buồn ngủ
nữa, ôm cơ thể Bạch Nhược Hy, hôn
nhẹ lên trán cô.
Giọng anh đầy gợi cảm: “Nhược Hy,
vì sao không nghe điện thoại của
cha em?”
“Không muốn nghe.” Bạch Nhược
Hy thì thào: “Em không có gì để nói
với ông ta ca.
“Ừm” Anh lại cọ nhẹ mặt cô, như
thể hôn mãi không đủ: “Vậy thì
không nghe, ngủ đi, vẫn còn rất
sớm.”
“Anh Ba, chúng ta ngủ tiếp một
tiếng nữa đi, anh cũng đừng nấu
bữa sáng.”
Kiều Huyên Thạc mỉm cười, nhẹ
nhàng ôm cô vào lòng, thì thâm:
“Anh không mệt, bữa sáng rất quan
trọng.”
Bạch Nhược Hy ôm eo anh làm
nũng: “Thôi đừng dậy, ngủ với nhau
đi, em muốn ôm anh.”
“Anh nấu bữa sáng cho em.”
“Em không muốn ăn sáng, em
muốn ngủ.” Bạch Nhược Hy vẫn
chui vào ngực anh, ôm càng chặt
hơn: “Anh cũng không được rời
giường, em muốn ôm”
Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ cười
cười, tim mềm nhữn, ôm cơ thể cô
chậm rãi nhấc lên, xoay người nằm
thẳng xuống.
Bạch Nhược Hy bị anh ôm lộn lên
trên, cả người áp vào lông ngực rắn
chắc của anh.
Bạch Nhược Hy ngượng ngùng
đánh nhẹ bờ vai anh, rất thẹn thùng.
Buổi sáng, nơi nào đó trên cơ thể
anh cứng rắn đến đáng sợ.
Anh vuốt tóc Bạch Nhược Hy, động
tác dịu dàng, vô cùng cưng chiều.
“Nhược Hy, chúng ta có con đi.”
Kiêu Huyền Thạc nhắm mắt lại, vuốt
ve người phụ nữ trên người, hưởng
thụ buổi sáng sớm bình yên này.
Bạch Nhược Hy vô cùng ngượng
ngùng, mặt dán vào lông ngực anh,
lắng nghe nhịp tim anh phập phồng,
trả lời: “m, em cũng muốn sinh
con cho anh, nhưng chuyện này
không vội được, phải thuận theo tự
nhiên.”
Kiều Huyên Thạc khẽ cong môi,
cười gian tà, hai tay đặt sau lưng cô
chậm rãi dời xuống.
Nhẹ nhàng vén váy ngủ của cô lên,
giọng nói dịu dàng vang lên.
“Anh sẽ cố gắng, để em sinh con
cho anh.”
“Anh Ba, anh đừng như vậy.” Bạch
Nhược Hy xấu hổ đẩy cổ tay anh,
nhưng vẫn không ngăn cản được
hành vi của anh.
“Anh không làm vậy, sao có thể
mang thai được?”
Đây là chân lý.
Bạch Nhược Hy không có lý do từ
chối.
Có điều mới sáng sớm không có
chút sức lực nào, nào có tinh thân
đón nhận cơn hoan ái của anh chứ.