Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 158




Bạch Nhược Hy ngủ mơ mơ màng

màng, đột nhiên có người nhẹ

nhàng ôm lấy cô.

Cô mỏi mệt ngước mắt lên, đập vào

mắt là khuôn mặt khôi ngô của Kiều

Huyền Thạc, anh đang cúi đầu

ngắm nhìn cô, thấy cô ngước mắt,

liên nhẹ giọng dỗ một câu: “Ngủ đi,

anh ôm em về nhà.”

Bạch Nhược Hy liên yên tâm làm ổ

trong lồng ngực dày rộng rắn chắc

của anh, dụi dụi, tiếp tục ngủ.

Kiều Huyên Thạc nhìn gương mặt

xinh đẹp yên tĩnh ngủ say sưa của

cô, anh không khỏi ôm chặt vào

ngực, sải bước đi vào nhà.

Hách Nguyệt hai tay đút túi, đứng

bên người Tinh Thần và A Lương, ba

người đàn ông im lặng đưa mắt

nhìn Kiều Huyên Thạc vào nhà.

Hách Nguyệt không khỏi cảm khái

nói: “Lúc này mà vẫn còn có thể ngủ

yên ổn như thế, vô tư thật đấy!”

A Lương vội giải thích: “Cô Ba

không biết có tiếng súng, tôi lừa cô

ấy là ô tô của người khác nổ bánh xe.

Hách Nguyệt nhíu mày, cảm khái

nói: “Các cậu có phát hiện người

đàn ông này thay đổi rồi không?”

A Lương và Tinh Thân đồng thanh

nói: “Có.

“Rốt cuộc sức mạnh của tình yêu

mạnh đến mức nào mà khiến một

người đàn ông cứng rắn như sắt trở

thành một chàng trai dịu dàng như

nước ấm, khiến một người đàn ông

quyền cao chức trọng cam tâm tình

nguyện đội vợ lên đầu, tôi từng cho

rằng người đàn ông này không có

điểm yếu, giờ mới phát hiện xưa nay

anh hùng đều có một bệnh chung,

đó chính là khó qua ải mỹ nhân.”

Tinh Thần gật đầu, rất tán đồng

cảm khái: “Đúng vậy, cậu Ba vì cô

Ba mà từ bỏ toàn bộ cổ phần, rốt

cuộc tình yêu này sâu đậm cỡ nào

chứ?”

“Đột nhiên rất muốn yêu đương.” A

Lương cười nhìn Tinh Thần, lại nhìn

Hách Nguyệt, chân thành nói: “Hay

là chúng ta lập nhóm đi xem mắt

đi”

Hách Nguyệt không khỏi cười khổ

một tiếng, cúi đầu, hai tay đút túi

nhìn nền đất xi măng, cảm xúc trở

nên sa sút, giọng tính mịch: “Đừng

dính vào thứ như tình yêu, nó còn

độc hơn cả ma túy, một khi nghiện

rồi, bỏ không bỏ được, sẽ khiến cậu

đau khổ đến nỗi chết đi sống lại

đấy”

Tinh Thần và A Lương nhất tê

nghiêng đầu nhìn Hách Nguyệt bên

trái, hơi nhăn đầu lông mày, vẻ mặt

vô cùng nghi hoặc.

Hách Nguyệt không khỏi rơi xuống

vực thẳm lấp sâu dưới lòng, bỗng

chốc lặng thinh. Trong đầu hiện lên

bóng hình xinh đẹp của Lam Tuyết,

nơi mềm mại nhất của trái tim bất

giác đau nhói.

Anh ta lập tức sực tỉnh, xua đi ý

nghĩ trong đầu, sắc mặt u ám bỗng

chốc trở nên ngả ngớn, ung dung

xoay người, đi đến xe: “Đi thôi, các

cậu cũng nên trở vê tắm rửa đi ngủ

đi, ngày mai còn có rất nhiều

chuyện chờ các cậu xử lý đấy.”

A Lương và Tinh Thần liếc nhau,

ngầm hiểu người đàn ông này có

tâm sự.

Hai người lập tức đuổi theo Hách

Nguyệt, lái xe rời đi.

“Chát”

Tiếng bạt tai chát chúa vang vọng

trong hâm ngầm bí mật.

Tầng hầm vô cùng rộng lớn, cổ điển

xa hoa như cung điện.

Ánh đèn sáng choang, trang hoàng

xa hoa.

Giá sách cao ba mét, bày đủ mọi

loại sách.

Trước bàn sách.

Liễu Trung bị đánh đến lệch đầu,

một giây sau, “phịch” một tiếng, lập

tức quỳ xuống, hai tay chống đất, im

lặng không dám lên tiếng.

Mà người tát anh ta chính là ông cụ

Kiều.

Hai tay ông cụ run rẩy, cắn răng giận

không kiềm được, hai mắt bị lửa

giận thiêu đốt, tức giận hung hăng

gắn từng chữ: “Cậu… vậy mà cậu…

cậu… làm chuyện ngu xuẩn đó

sao?”

Liễu Trung đột nhiên dập đầu, giọng

nôn nóng đầy sợ hãi: “Cháu xin lỗi,

ông à, cháu không ngờ lại để Kiều

Huyền Thạc biết nhanh như vậy,

cháu không ngờ không thể rời khỏi

thành phố Tịch…”

“Lão Ưng cho cậu bao nhiêu tiên

vận chuyển đám vũ khí này?”

“Ba trăm triệu.” Liễu Trung thốt ra.

Ông cụ nắm chặt tay, tức đến nỗi

mặt mày xanh mét.

Lúc này, còn có một người đàn ông

ngồi lì trong góc, anh ta trâm mặt,

ánh mắt sắc bén như kiếm, lóe lên

nguy hiểm.

Anh ta im lặng không nói, nhìn

chằm chằm Liễu Trung, ánh mắt

càng lạnh lẽo hơn.

Ông cụ chống hông, tức giận đến

nỗi ngửa đầu hít sâu: “Tôi đã cho

cậu một trăm triệu để cậu rời khỏi

thành phố Tịch, rời khỏi quốc gia

này, số tiền đó đủ để cậu dùng cả

đời, vì sao còn tham lam như thế?

Cậu giúp lão Ưng làm vụ này, cuối

cùng sẽ chỉ đánh đổi cả tính mạng

thôi.”

“Cháu xin lỗi, ông à, cháu thật sự

không biết Kiêu Huyền Thạc nghi

ngờ cháu nhanh như vậy, còn theo

dõi cháu lâu như vậy, cháu cứ

tưởng…”

Ông cụ vung tay quay người, giận

dữ mắng: “Đủ rồi, đến bây giờ cậu

còn không biết mình nguy nan cỡ

nào sao?”

Liễu Trung cắn răng, anh ta cúi đầu

không dám lên tiếng.

Đương nhiên anh ta biết tình cảnh

bây giờ rất nguy hiểm, tiến lùi đều

khó.

Lúc đầu anh ta nghĩ sắp rời đi, vớt

vát chút miếng lợi cuối cùng, nên tự

mình đồng ý trộm lượng lớn vũ khí

giúp tổ chức Ưng.

Không ngờ kết quả hỏng bét như

thế.

Tổ chức Ưng muốn anh ta vận

chuyển hàng hóa ra khỏi nước Tịch,

đưa đến nơi giao dịch, mà quốc gia

đang bày ra thiên la địa võng bắt

anh ta.

“Tôi đã nói rồi, mục tiêu của chúng

ta chỉ có một, đó chính là Vĩnh

Hằng.” Ông cụ hít sâu một hơi,

chậm rãi nói: “Cậu lấy Vĩnh Hằng về

cho tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi

cũng cho cậu, vì sao lại bí quá hoá

liều?”

“Cháu xin lỗi ông…” Liễu Trung ngồi

dậy, lo sợ nhìn ông cụ: “Lần này ông

nhất định phải giúp cháu, cậu Ba sẽ

tìm ra cháu nhanh thôi. ‘

Người đàn ông ngôi trong góc vẫn

im lặng không nói đột nhiên đứng

lên.

Anh ta xoay chiếc nhẫn trên ngón

út, cúi đầu chậm rãi đi đến bàn, kéo

tủ ra, lặng lẽ lấy ống kim và nước

thuốc từ bên trong.

Người đàn ông chăm chú bơm

thuốc vào ống kim.

Mà Liễu Trung vẫn chưa phát hiện

ra động tĩnh sau lưng, vẫn đau khổ

cầu xin ông cụ giúp xử lý.

“Ông ơi, dây chuyền Vĩnh Hằng

không ở trên người cậu Ba và vợ

cậu ấy, cháu cũng muốn tìm cho

ông, nhưng cháu đã cố hết sức rồi.

Nể tình cháu đi theo ông nhiều năm,

trung thành tuyệt đối vì ông, lần này

ông hãy giúp cháu đi, cháu thật

sự….

Liễu Trung còn chưa nói hết lời,

cảm giác động mạch cổ lập tức

nhói nhói.

“A” một tiếng, anh ta che cổ, sờ thấy

ống kim.

Nhưng đã không kịp nữa, trong

nháy mắt đối phương ấn ống kim,

cơ thể Liễu Trung cứng ngắc, hai

mắt trừng lớn, con ngươi chậm rãi

thu nhỏ, đau đến nỗi vẻ mặt méo

mó dữ tợn, há to miệng lại không

nói nổi một chữ nào.

Ông cụ thấy cảnh này, kinh ngạc

ngẩn người, tức giận mà không làm

được gì, cả người run rấy: “Vì sao?

Vì sao phải giết Liễu Trung?”

Người đàn ông nhổ ống kim, Liễu

Trung cứng như tảng đá, ngã phịch

xuống đất. Trong nháy mắt, thất

khiếu chảy máu, mắt lồi ra trợn

trừng, chết không nhắm mắt

Người đàn ông ném ống kim vào

thùng rác, lạnh lùng mở miệng: “Anh

ta không chết, hậu hoạn vô tận.”

Sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn,

quay người trở lại trước bàn sách,

ngồi vào ghế da. Ông ta nắm bàn

tay khô quắt, lồng ngực phập

phồng, ánh mắt trừng người đàn

ông uy nghiêm mà lạnh lão.

Người đàn ông đột nhiên cười to:

“Ha ha ha ha… Vậy bây giờ đám vũ

khí này sẽ là của Kiêu Nhất Hoắc tôi.

Ông cụ nheo đôi mắt khinh miệt

nhìn ông ta chằm chằm, nói gắn:

“Mày hiểu về súng không? Mày biết

vận chuyển sao? Mày từng gặp

người của tổ chức Ưng chưa? Mày

không hiểu gì hết, mày…”

Sắc mặt Kiều Nhất Hoắc thay đổi,

ánh mắt lạnh đến khiếp người, hung

hăng nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi

không tin giết tên vô dụng này thì

Kiều Nhất Hoắc tôi không giải quyết

được đám vũ khí này.”

Ông cụ chậm rãi nhắm mắt lại, tựa

lưng vào ghế, điều chỉnh hơi thở của

mình, sắc mặt tái xanh âm u.

Kiều Nhất Hoắc đi đến trước ngăn

tủ lấy một đôi găng tay trong suốt,

ung dung đeo vào.

“Tôi sẽ chôn thi thể này dưới hồ sen

bỏ hoang sau từ đường.” Kiều Nhất

Hoắc báo lại, giống như đang cảnh

cáo hơn: “Đời này, đừng có động thổ

ở từ đường nữa.”

Ông cụ lầm bầm một câu sâu xa:

“Tiện thể xử lý luôn người phụ nữ

kia đi, giữ lại hậu hoạn vô tận.