“Buông tay ra.”
Bạch Nhược Hy rưng rưng nước
mắt, giấy giụa trong vòng ôm của
anh.
Kiều Huyền Thạc chẳng những
không buồng tay, ngược lại còn ôm
chặt hơn.
Cánh tay anh vòng chặt, cơ thể dán
sát tấm lưng mềm mại không
xương của cô, vùi đầu vào bờ vai
ấm áp của cô, ngửi mái tóc thơm
ngát, chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở
trở nên nặng nề, giọng nói đau đớn
tự đáy lòng vang lên, trâm thấp đây
sức hút: “Em hiểu lầm rồi, nếu em
không muốn ly hôn, vậy thì đừng rời
đi, bởi vì anh càng không muốn.”
Bạch Nhược Hy thoáng bình tĩnh lại,
ngơ ngác trong lồng ngực rắn chắc
của anh, cố nén nước mắt chậm rãi
nhắm mắt lại, cơ thể bất lực như xụi
lơ, dồn mọi sức lực lên cánh tay
anh.
“Vậy anh có ý gì?” Giọng cô còn
nghẹn ngào.
Kiều Huyền Thạc hít sâu, cọ nhẹ vào
cổ cô, muốn dán lại gần hơn, thì
thâm nặng nề mà đau khổ: “Anh chỉ
muốn cho em được tự do, hôn nhân
có thể cưỡng ép, nhưng không ép
được tình yêu và lòng người, anh
tôn trọng lựa chọn của em, nếu như
em lựa chọn anh thì dĩ nhiên là tốt
nhất, nếu như em lựa chọn anh Hai,
anh đồng ý ký tên ly hôn.”
Giờ phút này, Bạch Nhược Hy không
hê cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn
hơi mất mát: “Anh Ba, rốt cuộc em
là gì trong lòng anh vậy?”
“Toàn bộ trái tim anh, vợ của anh.”
Anh thốt ra từ tận tim gan, giọng nói
tuy khẽ song vô cùng có sức mạnh.
Cả người Bạch Nhược Hy không
còn sức lực, gáy khẽ dựa vào vai
anh, cười nhạt đắng chát, hỏi lại:
“Không cảm thấy câu này buồn cười
sao? Anh rời đi tận hai mươi ngày,
không gọi cho em một cuộc điện
thoại hay một tin nhắn, cho dù trở
lại thành phố Tịch cũng không về
thăm em, em là vợ kiểu gì vậy?”
Kiêu Huyền Thạc nghe vậy, tim lại
đau âm ï, môi hơi hé thở dài, dán
mặt vào bên vành tai cô cọ cọ,
muốn cảm nhận nhiều hơn, muốn
tiếp xúc thân mật hơn để giải nỗi
khổ tương tư.
Giọng anh khàn khàn, hỏi: “Nếu anh
nói với em, anh nhớ em sắp phát
điên rồi, em có tin không?”
“Em tin.”
Bạch Nhược Hy nhắm chặt mắt lại,
nước mắt trào ra, lăn dài trên gương
mặt, đầu ngón tay run rẩy chậm rãi
sờ lên cánh tay anh đang ôm ngang
Xương quai xanh của cô.
Cô không quan tâm lời người đàn
ông này nói là thật hay giả, cô
không muốn nghe những câu đau
lòng, tim đau đến nỗi sắp không
gượng nổi nữa rồi.
Cho dù là lời dỗ ngọt kịch độc, dù là
lời lừa dối kịch độc, cô cũng muốn
nghe, cô cũng muốn chọn tin tưởng.
Kiêu Huyền Thạc không ngờ cô sẽ
trả lời như vậy, rất vui mừng giải
thích: “Anh xin lỗi, Nhược Hy. Không
liên lạc là vì sợ nghe thấy giọng em
sẽ không khống chế nổi trái tim
muốn quay về, sẽ nhiễu loạn tâm
tình làm việc, càng sợ em nhắc đến
chuyện ly hôn hơn, mâu thuẫn nhất
mỗi ngày chính là cầm điện thoại di
động muốn gọi điện cho em, nhưng
lại sợ hậu quả của cuộc gọi.”
Bạch Nhược Hy cười đắng chát,
châm chọc nói: “Thì ra trên đời này
còn có chuyện mà Kiêu Huyền Thạc
anh sợ.”
Kiêu Huyền Thạc cảm khái thở dài.
Đúng là rất đáng buồn.
Chương 131 Đáp lại
Trước khi anh Hai anh chưa câu xin
anh, anh không hề có ý định cho
Bạch Nhược Hy tự do, tình nguyện
dây dưa với cô cả đời cũng không
sợ cô bay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Song từ giây phút đồng ý cho anh
Hai cạnh tranh công bằng trở đi,
anh đã nghĩ thông cho Bạch Nhược
Hy tự do, tôn trọng lựa chọn của cô.
Giờ phút này, điều khiến anh sợ nhất
không gì ngoài Bạch Nhược Hy lựa
chọn anh Hai anh, đề nghị ly hôn với
anh.
Anh không cách nào tưởng tượng
nỗi đau nhịn đau cắt thịt sẽ thế nào.
Khi cô gọi điện thoại cho anh nói thi
không qua, bởi vì không nói đến ly
hôn, anh đã mừng rỡ như điền, vội
vàng thu dọn đồ đạc muốn trở về
thăm cô.
Điện thoại gửi tới tin nhắn tiêu tiên ở
cửa hàng đồ nam nào đó, anh đoán
Bạch Nhược Hy cũng nhớ anh.
Anh lập tức xin phép Bộ Dực Thành.
Không ở quân khu nữa.
Anh về nhà, mang theo tâm tình
thấp thỏm bất an trở lại bên cạnh
cô, không muốn mỗi người một nơi
nữa.
Mặc dù khiến cô hiểu lầm, khiến cô
tổn thương rơi lệ, nhưng chí ít cũng
chứng minh cô không muốn ly hôn,
không muốn rời khỏi anh.
Hai người chìm vào im lặng một
thoáng. Kiều Huyền Thạc chậm rãi
buông người cô ra, nhưng vừa
buông tay, cơ thể cô đã khuyu
xuống, không còn chút sức lực.
Anh vội ôm lấy vòng eo thon của cô,
thì thâm: “Em gầy rồi, lúc anh không
ở nhà không ăn cơm tử tế sao?”
Bạch Nhược Hy cười khẽ, đắng cay
mà ảm đạm, dựa đầu vào vai anh.
Cô im lặng.
Kiêu Huyền Thạc ngắm nhìn gương
mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, sau
đó cúi người bế ngang cô lên, sải
chân đi lên tâng hai.
Bạch Nhược Hy nằm trong lồng
ngực anh như đứa trẻ, an tâm đến
nỗi muốn chìm vào giấc ngủ.
Lên phòng tâng hai, anh đưa chân
đá nhẹ cửa phòng Bạch Nhược Hy,
sau khi đi vào trở chân đóng cửa lại.
Anh quỳ một gối trên giường, nhẹ
nhàng nghiêng người qua, đặt Bạch
Nhược Hy vào giữa chiếc giường
lớn.
Bạch Nhược Hy nhíu chặt đôi mày,
mím môi, căng thẳng đến nỗi bả vai
hơi cứng, khuôn mặt ngượng ngùng
ửng hồng.
Như đang chờ mong điều gì, nhưng
lại đang sợ điều gì, ngón tay túm
chặt vạt áo run nhè nhẹ.
Sau khi Kiều Huyền Thạc buông cô
xuống, hai tay chống hai bên đầu
cô, cúi người ngắm nhìn khuôn mặt
ửng đỏ của cô từ trên cao.
Làn mi dài như cánh chim run nhẹ,
hơi thở trở nên hỗn loạn, trái tim
phập phồng rất rõ, Bạch Nhược Hy
dán chặt vào giường căng thẳng thế
này rất đáng yêu.
Kiều Huyên Thạc khẽ nhếch khóe
môi, cười khẽ, anh vốn không có suy
nghĩ xấu xa gì nhưng giờ lại thoáng
có suy nghĩ khác.
Anh híp mắt, chậm rãi đến gân môi
CÓ.
Hơi thở nóng rực của anh phả lên
mặt cô, cô căng thẳng khẽ nhăn
mày, túm chặt góc áo, cánh môi khi
mím khi mở, hé ra khe hở gợi cảm
mê người.
Kiêu Huyền Thạc càng đến gần, cô
càng căng thẳng hơn.
Khi cách cánh môi cô chỉ có một
centimet, Kiêu Huyền Thạc cố ý
dừng lại đột ngột, nhưng cơ thể
Bạch Nhược Hy cong lên theo phản
ứng tự nhiên, cằm hơi hếch cao,
nháy mắt chạm vào môi anh.
Giây phút bờ môi mềm chạm vào,
Kiều Huyên Thạc không khỏi nhắm
mắt lại.
Bạch Nhược Hy dần chìm đắm, hai
tay bất giác ôm lấy cổ anh, nhiệt
tình đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Sự đáp lại của Bạch Nhược Hy
khiến anh điên cuồng.
Nụ hôn của anh rời khỏi môi Bạch
Nhược Hy, chậm rãi hôn mặt cô,
đến bên tai, lưu luyến không rời trên
GƠ CÓ.