Kiều Huyền Thạc ung dung thoải
mái: “Ở ghế sau.”
Bạch Nhược Hy vội vàng quay đầu
lại, lúc nhìn thấy quần áo ở ghế sau
mới yên tâm.
Cô không nhịn được hít sâu một hơi,
ngồi ngay ngắn lại trên ghế, nhỏ
giọng thì thâm: “Còn may không
quên lấy đi.”
Khóe miệng Kiều Huyền Thạc nhẹ
nhàng cong lên.
Bạch Nhược Hy liếc nhìn anh một
cái. Góc nghiêng trong trẻo lạnh
lùng vẫn đẹp trai như thường khiến
người khác chỉ dám tôn kính chứ
không dám đến gần.
Trù trừ hồi lâu, Bạch Nhược Hy mới
yếu ớt mở miệng: “Anh Ba, sao anh
biết em mua quà vậy?”
Kiêu Huyền Thạc không trả lời câu
hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Mua
đồ cho ai?”
Bạch Nhược Hy căng thẳng nhìn
anh. Cô đoán sau khi quẹt thẻ sẽ
nhận được thông báo, chắc hóa đơn
được gửi vào điện thoại khiến anh
biết được.
Có điều bởi vì cô mua quà mới
quyết định quay về. Lý do này có
chút khó lòng tưởng tượng.
Đây là đạo lý gì?
Bạch Nhược Hy im lặng nhìn anh
không lên tiếng.
Kiêu Huyền Thạc thăm dò hỏi: “Là
mua cho anh Hai hả?”
Nhất thời Bạch Nhược Hy hoảng
loạn, vội vàng lắc đầu, ánh mắt lo
lắng: “Không phải. Không phải đâu.
Em không phải mua đồ cho anh
Hai. Em mua cho anh, không tin anh
nhìn size xem. Anh Hai ốm hơn anh.
Mặc không vừa số này đâu.”
Nói xong, Bạch Nhược Hy xoay
người nhoài người qua ghế chính
giữa, đưa tay ra sau lấy đồ.
Trong lòng tràn đầy lo lắng. Cô sợ
người đàn ông này lại hiểu lâm
mình.
Một tay Kiều Huyền Thạc nắm chặt
vô lăng. Tay còn lại chặn cánh tay
cô lại. Giọng điệu dịu dàng thoải
mái, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Tôi
rất thích. Cảm ơn quà của em.”
Bạch Nhược Hy nhìn sườn mặt của
anh. Cô rất lo lắng, không biết có
phải anh tin tưởng thật hay không.
Cầm lấy tiên trong thẻ của anh đi
mua quần áo quý giá tặng ngược lại
anh. Anh có tức giận hay không?
Đoán già đoán non khiến Bạch
Nhược Hy trở nên buồn chán không
VUI.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng thì thâm:
“Anh Ba, tiền mua đồ là từ thẻ của
anh. Anh có trách em không?”
“Tiên của tôi đều thuộc về em. Chỉ
cân không phải mua cho người đàn
ông khác thì em thích tiêu gì cũng
được.’
Câu này nói rất rõ ràng nhưng cô lại
không vui nổi.
Bạch Nhược Hy im lặng không lên
tiếng, yên tĩnh dựa vào ghế rồi
nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên
ngoài cửa sổ.
Mười phút sau.
Xe về đến nhà.
Bạch Nhược Hy bất ngờ phát hiện
có một anh lính đang đứng gác
trong trạm trước cửa.
Lúc xe đi qua, người lính canh chào
bọn họ.
Đi vào cửa lớn, phía trước lại có hai
người trang bị vũ trang.
Cô sợ hãi đi qua bọn họ vào trong
nhà. Kiêu Huyền Thạc liền đi theo
sau cô.
Đèn trong phòng khách đã được
bật.
Bạch Nhược Hy đã rất quen thuộc
với ngôi nhà này nhưng bởi vì Kiêu
Huyền Thạc quay lại rôi nên mới bị
gò bó.
Đi đến phòng khách, cô ngừng lại,
từ từ xoay người nhìn về phía người
đàn ông đang ởi theo phía sau.
Trong tay Kiều Huyền Thạc còn câm
bộ đồ cô vừa mới mua.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh Ba, anh thử
xem có vừa hay không. Nếu như
không vừa thì em đi đổi lại.”
Kiêu Huyền Thạc thay đôi dép trong
nhà rồi ngừng lại trước mặt cô, đưa
túi đồ cho cô.
Bạch Nhược Hy vội vàng bỏ túi của
mình xuống rồi nhận lấy túi đồ. Sau
đó lấy từ trong túi ra một cái áo
khoác, mở khóa kéo đưa cho Kiều
Huyền Thạc.
Anh giơ tay ra, cô giúp anh mặc vào.
Sau khi mặc bộ đồ lên người, cô đi
đến trước mặt Kiều Huyền Thạc kéo
hai bên góc áo, cúi đầu khóa kéo
cho anh.
Kiều Huyền Thạc từ trên nhìn xuống
mái tóc đen nhánh, nhìn chằm
ương 130 Không được chạm vào em
chằm vào bộ tóc mượt mà óng ả
của cô.
Động tác của cô vô cùng dịu dàng,
từ từ kéo khóa lên. Ảnh mắt hướng
theo khóa kéo lên đến ngực anh.
Kéo khóa xong, cô ngẩng đầu. Ánh
mắt chạm phải đôi mắt nóng rực
của anh. Trong phút chốc bầu
không khí ấm áp, ánh sáng bí hiểm
lưu chuyển giữa hai người.
Ngón tay cô nhẹ nhàng rời khỏi
khóa kéo, thì thâm: “Dường như rất
vừa đó.”
“Ừ, tôi rất thích.” Giọng nói đầy sức
hút của anh cũng khàn khàn trâm
thấp.
Bạch Nhược Hy mỉm cười. Ánh mắt
rụt rè.
“Anh Ba, lần này anh quay lại được
mấy ngày?”
Anh mới trở về, cô liên nghĩ anh rời
khỏi sẽ đau khổ và chua chát.
Nhưng lúc anh về rồi cũng hoàn
toàn không có quá nhiều kích động.
Kiều Huyên Thạc không trả lời câu
hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em
không có gì muốn nói với tôi sao?”
Bạch Nhược Hy không hiểu ý anh
nên nhẹ nhàng chau mày, lại nhìn
anh lần nữa, nhìn vào đôi mắt sâu
không lường được: “Anh muốn nói
gì?”
Kiêu Huyền Thạc cảm thấy bộ đồ
này hơi nóng nên anh kéo khóa
xuống nói: “Chuyện ly hôn.”
Bạch Nhược Hy cả kinh. Trái tim
nhất thời run rẩy, căng thẳng nắm
chặt tay, ngón tay cấu mạnh vào da
thịt.
Nơi mềm yếu nhất trong lòng giống
như bị chọc thủng, đau đớn không
thôi.
Người đàn ông này nói lời không giữ
lời. Trước kia sống chết không chịu
ly hôn mà bây giờ lại tính thế nào?
Nửa tháng trước trở về gặp Doãn
Nhụy, rốt cuộc đã nói gì khiến anh
thay đổi nhanh như vậy?
Là chán ghét cô rồi sao?
Là tính buông tha cô nên mới tìm
Chương 130 Không được chạm vào em
anh Hai đến khuyên nhủ cô sao?
Là ai đã kéo cô vào cuộc hồn nhân
chết tiệt này? Là ai đẩy cô vào
đường cùng? Lại là ai khiến cô mất
hết mọi thứ?
Người đàn ông này bây giờ khiến cô
đoán không ra.
Bạch Nhược Hy mím môi. Nước
mắt đong đầy mắt. Cô cắn môi, cố
nén nước mắt rơi, chớp chớp mắt
tính để những giọt nước kia dần
biến mất.
Khi hít thở giống như có cây dao
găm đăm vào trong lồng ngực, đau
đớn như nhỏ máu không thể nói ra
được lời nào.
Cô không cách nào trả lời câu hỏi
của anh, yếu ớt xoay người từ từ đi
lên lâu.
Kiều Huyền Thạc vội vàng đuổi
theo, một tay nắm lấy cánh tay kéo
cô lại.
“Nhược Hy…”
Anh còn chưa kịp nói, trong khoảnh
khắc đó, Bạch Nhược Hy hét lên
một câu như đã phát điên: “Rốt
cuộc anh muốn thế nào?”
Giọng nói của cô nghẹn ngào. Nước
mắt cố nén cũng rơi xuống ròng
ròng.
Giọt nước mắt của cô giống như sắt
đâm thẳng vào tim Kiều Huyền
Thạc khiến anh đau đớn khôn
nguôi.
Anh giật mình vội vàng sờ mặt cô,
dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc?”
Anh càng chân chừ như vậy, Bạch
Nhược Hy càng đau khổ. Từng giọt
nước mắt óng ánh càng không kìm
nổi rơi xuống, tức giận hỏi: “Anh
muốn em làm thế nào mới vừa lòng
đây? Có phải muốn ép em chết anh
mới an tâm không?”
Kiều Huyền Thạc chau mày. Ánh
mắt cao thâm khó lường trâm
xuống. Sắc mặt cũng trở nên nặng
nề.
Bạch Nhược Hy tức giận đẩy hai
bàn tay đang ôm mặt cô ra, lùi vê
phía sau một bước, nghẹn ngào nói:
“Anh cưỡng ép cưới em về khiến em
phản bội mọi người cũng không
chịu ly hôn. Giờ đưa em tới đây, nói
sau này là nhà của em.”
Khóc xong cô lại cười. Trong nụ
cười đau khổ mang theo nước mắt,
đau đớn sắp phát điên: “Anh cảm
thấy em dễ ức hiếp lắm phải không?
Cảm thấy em còn không đủ thảm
hại phải không?”
Kiều Huyền Thạc cẩn thận đưa tay
ra chạm lấy má cô. Ánh mắt nóng
rực thâm tình dính chặt lấy cô, nhỏ
giọng thì thầm: “Nhược Hy, em hiểu
lâm ý của tôi rồi.”
Ngón tay anh vừa chạm được gò
má mát lạnh của cô, Bạch Nhược
Hy đã đẩy một cái, tức giận gạt tay
anh ra, hét lên: “Đừng có chạm vào em.
Hét xong, cô lập tức xoay người vừa lau nước mắt vừa lao lên lầu.
Tim Kiều Huyền Thạc đau đớn như
bị ai xé, hoảng loạn nên vội vàng
đuổi theo đến trước cửa lầu, rồi ôm
chặt lấy cô, khóa chặt vào trong
lòng, giọng nói gấp gáp khàn khàn:
“Em thật sự hiểu lầm ý của tôi rồi,
Nhược Hy…