Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 17: Chương 17




Cuộc sống cấp ba nhàm chán ngoại trừ chiến đấu với bài vở và các bài thi liên tiếp thì đám thiếu niên toàn dựa vào bát quái mới có thể hấp thu đủ chất dinh dưỡng mà sinh tồn.

Vì thế chuyện Từ Vãn Tinh trộm thẻ học sinh lập tức được truyền ra với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.



Nó ồn ào huyên náo, hơn nữa còn có rất nhiều phiên bản, khác xa bản gốc ban đầu.

“Tao nghe nói vào ngày khai giảng con nhỏ đó đã nhất kiến chung tình với Kiều Dã, lúc ấy nó còn ở trong lớp tuyên bố nói Kiều Dã là của nó, không ai được phép tiếp cận.”

Đây là kẻ không biết nội tình nhưng nghe ra còn có chút đáng tin cậy.

“Không phải đâu? Sao tao lại nghe nói kỳ thực con nhỏ đó đã sớm biết Kiều Dã rồi, hai đứa còn ở cùng một ngõ nhỏ đó.



Tên kia vừa chuyển tới là chúng nó đã gặp nhau, nghe nói mấy hôm trước con nhỏ kia còn chặn đường người ta trong ngõ rồi gióng trống khua chiêng muốn Bá Vương ngạnh thượng cung kia kìa.”

Đây là ghi sổ chuyện của cha Tân Ý với Từ Vãn Tinh cãi cọ lên đầu Kiều Dã, một phiên bản cực kỳ bạo lực.

“Khó trách đám lớp ấy nói từ ngày Kiều Dã chuyển đến con nhóc kia đã khó dễ này nọ, hóa ra là để thu hút sự chú ý của người ta.



Thế này là dễ hiểu rồi, đúng là thiếu nữ đang lúc mộng mơ học đòi yêu thầm ha ha ha.”

Đây là cách nói kết hợp giả thuyết với sức tưởng tượng phi thường mênh mông.

“Biết lý do vì sao con nhóc kia thường xuyên đến trễ không? Tao đọc sách thấy nói làm cái gì, cái gì đó nhiều quá sẽ khiến tinh lực không đủ, ngủ không dậy nổi.



Nếu đến ảnh chụp mà nó còn bày trò biến thái được thì ban đêm ở nhà không biết nó làm cái trò gì nữa, hì hì hì.”

Đây là phiên bản đáng khinh nhất.

Mấy kẻ lớp khác đứng ở hành lang tán chuyện đến hô mưa gọi gió, hi hi ha ha không ngừng, hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp ập đến.

Giây tiếp theo Tử Thần từ trên trời giáng xuống.

“Các ngươi mẹ nó ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hả?”

Mấy kẻ đang ầm ĩ lập tức im bặt rồi quay đầu lại đã thấy Từ Vãn Tinh vừa từ văn phòng trở về, không, phải là Từ Sát Tinh mới đúng.



Cô nàng như con rồng lửa đang thè lưỡi trợn mắt căm giận nhìn cả đám.

Nếu cột tức giận có giá trị tới đỉnh đầu thì hiện tại cơn giận của cô chắc chắn là tràn luôn.

Không khí nháy mắt yên lặng, một lát sau mấy kẻ kia mang vẻ mặt hoảng sợ mà tứ tán như chim muông.

Từ Vãn Tinh nắm chặt tay, trước giờ cô chưa từng thấy tức giận như thế bao giờ.



Dù ngữ văn của cô kém cỏi thì câu thành ngữ “ba bà + con vịt là thành cái chợ” vẫn không thể ngăn được mà dâng lên trong lòng cô.

Cô yêu thầm Kiều Dã, yêu thầm con mẹ nó ấy!

Còn Bá Vương ngạnh thượng cung! Còn dâm loạn! Cô mà đói khát tới mức ấy, lại còn có dục vọng mãnh liệt với cậu ta như thế thì việc gì phải nhịn.



Với tính cách vô pháp vô thiên này cô còn phải dâm loạn nữa hả? Cái thân thể nhỏ bé kia của cậu ta chỉ đủ cho cô nhét kẽ răng, vào buổi đêm từ núi Long Tuyền xuống cô chỉ cần đè ngửa cậu ta ra là xong việc.



Lúc ấy cậu ta kêu trời không thấu, kêu đất không thưa! Lại còn bày trò biến thái với ảnh chụp nữa chứ, mẹ nó đây là phong cách cá nhân của cô đó hả?

Từ Vãn Tinh giải thích với La Học Minh một buổi sáng, buổi chiều còn bị gọi đi tâm sự nên đã muốn mắng chửi lắm rồi.



Nhưng đối tượng là La Học Minh nên cô mà dám mở mồm thì chết càng khó coi.

Thật vất vả nói đến miệng khô lưỡi khô cô mới được trở lại phòng học thì đã nghe thấy mấy kiểu suy đoán thái quá này.





Quả là không để người ta yên mà.

Cô nổi giận đùng đùng quay đầu, giây tiếp theo cả người đều cứng lại: Chỉ thấy nam chính trong câu chuyện bát quái không biết đã đứng cách đó vài bước từ lúc nào.



Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai nói gì.

Sắc mặt Từ Vãn Tinh chuyển từ xanh sang trắng, cuối cùng đỏ như quả cà chua.



Cô quay đầu lại rít gào: “Con mẹ nó, lần sau đừng có để tôi bắt gặp, thấy một lần tôi đánh một lần, đảm bảo cha mẹ mấy người cũng không nhận ra!”

Cô biết Kiều Dã nhất định đã nghe thấy được.



Nhưng mặc dù cậu ta biết những lời này đều không phải thật thì chuyện cô cầm thẻ của cậu ta và để Trương Xuân Nguyệt túm được tại trận là thật.

Cậu ta sẽ nghĩ thế nào đây?

Sắc mặt Từ Vãn Tinh cực kỳ khó coi, cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói với cậu ta: “Sự tình không phải như bọn họ nói, cậu mà dám nghĩ nhiều thì tôi, tôi ——”

Cô cũng không biết mình sẽ làm gì, đánh cậu ta chắc? Đùa cái gì thế, cậu ta có làm gì sai đâu, người bị bắt tại trận là cô thế mà lúc này cô lại giận chó đánh mèo với người khác.

Lần đầu tiên Từ Vãn Tinh cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo.



Nhưng Kiều Dã chỉ an tĩnh nhìn cô gật gật đầu nói: “Đã biết.”

Khóe mắt thấy mọi người trong lớp học đều tò mò nhìn ra ngoài cửa nên cậu cũng không nói thêm gì mà lập tức đi vào lớp.

Ngược lại Từ Vãn Tinh vẫn còn sửng sốt.



Hử, đã biết……?

Cậu ta biết cái gì?

Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, tiết tự học cuối cùng của buổi tối bắt đầu.



Từ Vãn Tinh về chỗ mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh mắt tràn ngập tò mò từ bốn phương tám hướng.



Cô lôi một cuốn sách từ trong ngăn kéo ra rồi đập một cái lên bàn quát: “Nhìn cái rắm ấy!”

Trong phút chốc mọi người lập tức quay đầu đi.

Ác bá họ Từ kia việc xấu đầy người, thành viên trong lớp đều biết rõ nên dù tò mò bọn họ cũng không dám lỗ mãng.

Chỉ có Kiều Dã là hơi kinh ngạc, tiếp xúc lâu như vậy cậu đương nhiên biết Từ Vãn Tinh bá đạo lại hung dữ nhưng dù thế nào cô cũng chỉ là một cô nhóc, ngẫu nhiên còn để lộ vụng về và cố chấp.



Điều này chứng tỏ trí thông minh của lớp này phải xem lại.

Vẫn là Vạn Tiểu Phúc hắng giọng và cầm bài tập của mình đi lên bục giảng nói với mọi người: “Được rồi, các bạn làm bài tập của mình, đừng ghé tai nói thầm nữa.”

Cậu ta thực hiện chức trách của lớp trưởng, mỗi tiết tự học buổi tối cậu ta sẽ giám sát mọi người học tập.


Kiều Dã ngước mắt thấy Vạn Tiểu Phúc nhìn Từ Vãn Tinh thật lâu, trong mắt có lo lắng không giấu được.



Nhưng loại người tùy tiện như cô căn bản không đón được tín hiệu kia.

Thành viên của Tiểu Phân Đội Ma Tương từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu nhân tiết tự học buổi tối mà ra hiệu với Từ Vãn Tinh, muốn gợi sự chú ý của cô sau đó hỏi cô rốt cuộc chuyện là thế nào.

Kiều Dã lẳng lặng nhìn Xuân Minh đang nhíu mày, Mập Mạp thì đầy hoài nghi, còn cả Tân Ý trước nay luôn tập trung học nhưng lúc này cũng không làm bài mà liên tiếp nghiêng đầu nhìn Từ Vãn Tinh.



Cô nhóc thật cẩn thận thấp giọng hỏi cô: “Vãn tinh, cậu ổn chứ?”

Đủ loại quan tâm đều ào về phía này.

Kiều Dã dừng bút, ngòi bút đứng hồi lâu nhưng vẫn không hạ xuống.



Một nữ sinh vô pháp vô thiên lại vô tâm như cô ngoại trừ hung dữ và hò hét người ta cũng chưa từng ăn nói nhỏ nhẹ bao giờ, càng chưa từng hỏi han ân cần, vậy cô có chỗ nào đặt biệt mà lại khiến nhiều người chú ý, thậm chí không tự chủ được tới gần như vậy?

Đừng nói với cậu lý do đó là mạt chược.



Mấy nam sinh kia dù không có mạt chược thì cũng suốt ngày cùng cô hi hi ha ha, lại nói gì nghe nấy.

Kiều Dã trầm tư.

Giây tiếp theo người ngồi phía trước bỗng nhiên đặt lên bàn cậu một tờ giấy vo viên.



Lúc mở ra cậy thấy chữ viết trên đó qua loa giống như đang phát tiết phẫn nộ: Căn bản không có cách giải đơn giản hơn mà là cậu đang lừa tôi phải không?

Kiều Dã ngây ra sau đó khóe môi bỗng chốc nhếch lên, dù chỉ cực nhẹ.

Vài giây sau cậu gõ gõ lưng ghế phía trước.

Từ Vãn Tinh gấp không chờ nổi mà đón lấy tờ giấy kia, vừa mở ra cô chỉ thấy một chữ vô cùng đơn giản trên đó: Có.

???

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn, sau đó thấp giọng hung tợn ra lệnh: “Mang sách vật lý của cậu ra đây!”

Vạn Tiểu Phúc đứng trên bục giảng chú ý tới động tĩnh này nên nhẹ nhàng ho khan một tiếng.



Nhưng Từ Vãn Tinh không thèm để ý tới cậu ta mà lập tức chộp lấy cuốn sách Kiều Dã đưa qua, lại gấp không chờ nổi lật tới trang 62.

……

Kiều Dã chỉ viết đáp án của đề kia chứ căn bản không ghi bước giải.

???

!!!!!

Từ Vãn Tinh sống không bằng chết mà nhẹ buông tay, cuốn sách rơi trên bàn, còn trong lòng cô thì mắng Kiều Dã một vạn lần.

Cô thực sự không bằng cậu ta đúng không? Nhất định phải bắt cô thừa nhận cậu ta thắng, phải ăn nói khép nép hỏi cậu ta cách giải kia hả? Nhưng vì sao cô lại không nghĩ ra chứ?!

Tự tôn và lòng hiếu học khiến cô bị dày vò tới mức sắp chết rồi.



Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi lưng ghế của cô lại truyền đến tiếng gõ rất nhỏ.



Kiều Dã phá lệ chủ động gọi cô.

“Có việc hả?” Cô chẳng thèm quay đầu mà chỉ phồng má hỏi.

“Duỗi tay.” Cậu ta lại rất kiên nhẫn.

Từ Vãn Tinh hồ nghi quay đầu lại thì thấy cậu ta đưa cuốn nháp của mình cho cô.



Đúng là học bá, nháp cũng sạch sẽ, chữ viết tinh tế đủ nghiền nát cuốn nháp của cô.

Một tờ giấy kia mới tinh, trên đó là chữ viết hoàn mỹ mà cô quen thuộc.



Cậu ta viết ra cách giải đơn giản của mình.



Cô đọc từ đầu tới đuôi, một chữ cũng không thiếu, bên cạnh đáp án còn có một câu: Bước thứ ba dùng định luật bảo toàn năng lượng thì có thể tiết kiệm được hai bước.

Cậu ta chỉ ra rõ ràng chỗ cô không thể nghĩ nổi.





Từ Vãn Tinh cúi đầu nhìn chằm chằm mấy bước đi ngắn gọn kia thật lâu không ngẩng đầu lên.

Lúc tiếng chuông tan học vang lên cô gần như gấp không chờ nổi mà thu dọn sách vở, trước khi đi cô đặt cuốn nháp của Kiều Dã lên bàn cậu ta rồi vội vàng phóng ra khỏi phòng học.

Nhưng sau khi ra khỏi cửa rồi cô vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.



Có người cầm sách bài tập chặn lại hỏi Kiều Dã về bài học.



Cậu ta vẫn nhất quán lễ phép trả lời bạn học nhưng đồng thời cũng mang theo xa cách trời sinh đã có.

Cậu ta thực nghiêm túc giảng giải cho người khác, tới khi đối phương hiểu ra cười đáp lời mới đứng dậy.



Cậu ta vừa cười nói không có gì vừa theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.

Trong bầu trời đêm bọn họ cách đám người ồn ào kia mà nhìn nhau trong chốc lát.



Từ Vãn Tinh không được tự nhiên dời tầm mắt sau đó vội vàng chạy xuống dưới.

Cậu ta không hề nhục nhã cô, cũng không bắt cô phải hỏi ra miệng, không một hai bắt cô phải nhận thua.



Rõ ràng sau khi hai người kết thù lâu như vậy cậu ta có thể quay mũi giáo xinh đẹp đâm cho cô một nhát nhưng cậu ta lại từ bỏ cơ hội ấy.



Không những trả sách lại cho cô mà cậu ta còn chủ động viết bài giải vật lý ra và đưa cho cô.

Nếu là cô thì nhất định sẽ đắc ý dào dạt nói: “Vậy cậu cầu xin tôi đi, nếu thế tôi sẽ nói với cậu.”

Nhưng Kiều Dã không như thế, cậu ta không hề hạ thấp cô chút nào.

Từ Vãn Tinh đột nhiên ngừng lại ngay cửa khu dạy học.



Bên ngoài không biết đã đổ mưa từ khi nào, từng hạt mưa rơi lắc rắc che lấp trời đất.

Haizzz, trời đổ mưa lúc nào thế nhỉ?

Toàn bộ tiết tự học buổi tối cô đều dùng để phân cao thấp với chính mình nên căn bản không để ý thấy tình huống bên ngoài.



Nghĩ nghĩ một lát cô lại đi lên lầu, trong ngăn kéo kia có một cái ô được để quanh năm, hôm nay rốt cuộc nó cũng có tác dụng.

Chờ cô trở lại phòng học thì mọi người đã ra về gần hết nhưng Kiều Dã vẫn ở lại.



Cậu ta nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lông mày khẽ nhếch nhưng không hỏi cô vì sao lại quay về.



Ngược lại Từ Vãn Tinh lại có chút không được tự nhiên mà lôi cái ô từ trong ngăn kéo ra, ngoài miệng thì cứng rắn nói: “Bên ngoài trời mưa.”

Kiều Dã gật đầu, tay thu dọn sách vở rồi khoác cặp đi ra ngoài.



Từ Vãn Tinh trầm mặc không nói lời nào mà cầm ô đi sau cậu ta vài bước, tránh để hai người đi song song.

Lúc tới cửa khu dạy học cô thấy Kiều Dã nhìn nhìn trời sau đó bước vào trong mưa.

Ơ? Cậu ta cứ thế đội mưa về nhà hả?

Từ Vãn Tinh ngơ ngẩn một lát mới mở ô đi ra ngoài và thấy Kiều Dã đang đứng ở nhà xe mở khóa xe.



Cậu ta đạp cái xe địa hình của mình đi học và lúc này cậu ta đã mở khóa xong, cứ thế cưỡi lên xe, đội mưa chạy ra ngoài.


Trong lòng vừa động Từ Vãn Tinh đã bước vọt tới gọi: “Kiều Dã!”

Tiếng mưa rơi át tiếng gọi của cô, sợ cậu ta không nghe thấy nên cô không nhịn được cao giọng hơn.



Ngay sau đó chiếc xe kia ngừng lại, người trên xe quay đầu.

Từ Vãn Tinh đi tới bên người cậu ta và đưa ô qua: “Tôi không thích thiếu nhân tình, đặc biệt là ——”

Cô nhìn nhìn cậu ta, cằm hếch lên tỏ vẻ khinh thường.

Kiều Dã nhìn cô, lại nhìn cái ô cô đang đưa ra thì có chút buồn cười nói: “Từ Vãn Tinh, tôi đạp xe đó.”



“So?” (Vậy?)

“Một tay che ô, một tay đỡ ghi đông là dễ gặp sự cố lắm.”

Từ Vãn Tinh: “……” Cậu ta đúng là công dân tốt tuân thủ kỷ luật giao thông, đồ học bá nhát như chuột.

Nhưng thù hận giữa hai người coi như đã thanh toán xong theo lời cậu ta, hoặc phải nói đó là cậu ta đơn phương tỏ thiện ý.



Loại lời trào phúng kia cô quả không dám nói ra, chỉ có thể yên lặng mắng ở trong lòng.

Cô nhét ô vào tay Kiều Dã sau đó nhanh chóng hất mũ áo lên nói: “Được rồi, đừng dông dài nữa, tôi có mũ còn cậu thì không.



Hôm nay tôi cho cậu mượn ô, hai ta không ai nợ ai nữa, mọi người đều vui mừng!”

Nói xong cô chạy biến ra ngoài.

Kết quả chưa được hai bước đã bị người ta nắm chặt cánh tay.



Cô tức giận quay đầu lại mắng: “Là đàn ông thì đừng có bà mụ thế chứ!”

Ai biết Kiều Dã lại đưa ô cho cô sau đó thong dong nói: “Tôi dắt xe còn cậu che ô cho tôi.”

“?” Từ Vãn Tinh trợn mắt nhìn đối phương.

Hả, sao sai bảo người khác mà cậu ta lại có thể nói lưu loát thế nhỉ? Excuse me? Cậu trợn đôi mắt trâu của cậu ra mà nhìn xem mình đang nói chuyện với ai đi nhé?!

Không biết vì sao cô lại chỉ có thể độc thoại trong lòng những lời này và không thể nói được ra mồm.



Và chỉ một giây chậm rãi đó Kiều Dã đã đẩy xe ra ngoài, còn cực kỳ tự nhiên thúc giục cô: “Không phải cậu muốn thanh toán xong nợ nần hả? Cậu che ô cho tôi thì thù hận trước kia coi như xóa hết.”

“……”

Từ Vãn Tinh dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm bóng dáng cậu ta sau đó gian nan bung ô, đi vài bước theo phía sau cùng cậu ta sóng vai.

Dọc đường đi ——

“Tôi nói với cậu nhé, không ai có thể sai bảo tôi đâu.”

“Tốt.”

“Đây là lần đầu tiên Từ Vãn Tinh này che ô cho kẻ khác.”

“Cảm ơn.”

“Nếu không phải nể tình cậu chủ động đổi lại sách giáo khoa lại còn chủ động viết ra cách giải đơn giản nhất kia thì tôi sẽ không từ bi thế này đâu.”

“Đã hiểu.”

“……”

Hiểu cái rắm ấy! Từ Vãn Tinh hung hăng liếc xéo cậu ta một cái.

Kiều Dã lại căn bản không thèm chú ý tới cô mà cực kỳ lễ phép nói: “Giơ ô cao lên, phiền cậu đó.”

Từ Vãn Tinh: “Có bản lĩnh thì tự cậu cầm ô đi!”

Giời ơi, cô là chú lùn có hơn 1m5, vì sao lại phải che ô cho cái kẻ cao hơn 1m8 này? Cô giơ ô đến mức tay sắp gãy rồi đây này?!

Kiều Dã nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đi trong màn mưa, trên mặt viết mấy chữ “Bà muốn nổi khùng” khiến khóe miệng cậu giật giật, mấy lần muốn cong lên.



Đúng như cậu đoán, dù cô cực kỳ không kiên nhẫn nhưng vẫn vừa mắng vừa liều mạng giơ ô cao lên.

Kỳ thật cô bạn này cũng không phải lúc nào cũng hung dữ.



Ít nhất ở chung lâu rồi người ta sẽ phát hiện mặt ngoài của cô hung hăng nhưng vẫn không giấu được vụng về ở bên trong.

Từ Vãn Tinh quả thật là một người thành thật, cô đã hứa sẽ che ô cho cậu thì cả quãng đường này cô đều tận tâm, không để mưa xối lên người cậu chút nào.



Nhưng ngược lại một cô gái như cô lại bị xối ướt một bên vai.

Kiều Dã không dấu vết đẩy cán dù về phía cô, dưới tầm mắt đầy nghi vấn của đối phương cậu cũng không giải thích.

Vì thế những lẩm bẩm lầm bầm của Từ Vãn Tinh đột nhiên im bặt trong nửa quãng đường còn lại.



Cô bỗng nhiên hoàn hồn nghĩ: muốn cô che ô cho có lẽ chỉ là ngụy trang, ý đồ chính của cậu ta chẳng lẽ là không muốn cô gặp mưa ướt vì đã đưa ô cho cậu ta … ư?