Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 16: Chương 16




Lúc về đến nhà đã là 4 rưỡi sáng.

Từ Vãn Tinh rón ra rón rén đi vào phòng mình, lúc đi qua cửa phòng lão Từ cô có thể nghe thấy tiếng ngáy rung trời của ông.



Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm và biết mình đã an toàn.



Dù có chút tiếc nuối vì không xem được toàn bộ hiện tượng che khuất thiên thể nhưng cơn buồn ngủ đã úp tới nên cô lăn lên giường luôn.

Vì thế sáng hôm sau cô lại đi học muộn.

Lúc tới cổng trường cô đã nghe thấy tiếng chuông vào lớp, thế là cô lập tức dốc hết sức chạy trăm mét mà lao vào.



Bảo vệ họ Triệu lập tức vui vẻ gào lên với cô: “Đừng chạy nữa, có chạy cũng không kịp đâu, vẫn nên tiết kiệm sức để tí nữa ngồi xổm đi thôi!”

Từ Vãn Tinh: “……”

Tuy ông ấy nói cũng có đạo lý nhưng sao cô lại nghe ra vui sướng khi người gặp họa thế nhỉ?

Thực không khéo, tiết học đầu tiên là tiếng Anh.

Trương Xuân Nguyệt vốn không thích Từ Vãn Tinh nên lập tức quở trách cô trước mặt mọi người, cực kỳ không nể mặt: “Bỏ lỡ thời gian truy bài thì cũng thôi đi, nhưng đến tiết học chính cũng muộn.



Tiếng Anh tệ thế này còn không chịu chú ý, cả ngày toàn đến muộn! Tan học em tự mình đi tìm thầy La đi, phải làm bao nhiêu cái ngồm xổm thì làm, một cái cũng không được thiếu.”

Từ Vãn Tinh lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép, dưới ánh mắt chú mục của cả lớp cô đi về chỗ mình, khóe mắt nhìn thấy Kiều Dã đã ngồi ở chỗ từ đời.

Cậu ngồi đó, sách mở trên bàn, tay còn cầm bút.



Mấy chữ mới ghi trên vở còn ánh nước dưới bóng đèn, bút tích cũng giống người, thực xinh đẹp sạch sẽ, lộ ra tinh thần phấn chấn.

Cô thấy rất kỳ quái, cũng là kẻ thức đêm như nhau vậy vì sao lại không thể cùng nhau đến muộn chứ? Dựa vào cái gì mà cô hao hết sức lực toàn thân để đấu tranh mới có thể miễn cưỡng bò dậy và đuổi kịp tiết học đầu tiên còn Kiều Dã có thể tinh thần sáng láng mà đúng hạn đến lớp? Đùa nhau à!

Từ Vãn Tinh chỉ thấy lòng mình thực chênh vênh, cô đặt mông ngồi xuống, cặp để trên ghế sau đó móc sách tiếng Anh từ trong ngăn kéo ra.

Giảng đến chỗ nào rồi nhỉ? Cô nghiêng đầu nhìn sách của Tân Ý.

À, trang 38.

Từ Vãn Tinh vẫn buồn ngủ rũ mắt, vừa ngáp dài vừa thất thần lật tới trang 38.



Đại khái lật được mười tờ thì rốt cuộc cô mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

Từ từ, sao sách này lại sạch như vậy?

Mới ngáp được một nửa cô lập tức há miệng cứng đờ, mắt trợn lên hồ nghi mà lật tiếp.



Không đúng, sách của Kiều Dã rõ ràng có rất nhiều bút ký, lúc ấy cô còn âm thầm mắng câu một tỉ lần ở trong lòng.



Đã khai giảng hơn một tháng mới chuyển tới vậy mà cậu còn mất thời gian bổ sung hết đống bài tập trước đó, quả đúng là hành động vĩ đại cảm động trời đất.

Nếu cô mà cũng có được hành động này thì lão Từ sẽ ở trước mặt mọi người khóc rống lên – vui quá mà khóc.

Nhưng quyển sách trước mặt cô lúc này lại không có một chữ nào.



Từ Vãn Tinh trừng mắt, khép sách lại sau đó xem tờ bìa và phát hiện không chỉ có trang sách sạch đẹp mà ngay cả bìa và gáy sách cũng không hề có vết bẩn.

Cô ngẩn ra, trong lòng có điều dự cảm nên lật đến trang lót thì quả nhiên thấy ba cái chữ duy nhất trong toàn bộ cả cuốn, và ba chữ ấy xấu như ma cào: Từ Vãn Tinh.

Ái u?

Đây là sách của cô mà, không phải của Kiều Dã.

Có ý gì?

Hai người bọn họ không phải đã dựa theo chỉ thị của sư gia mà đổi sách cho nhau rồi hay sao? Cô đều đã thích ứng với đống sách loang lổ vết bẩn nhưng tràn ngập trí tuệ kia, sao giờ lại……

Từ Vãn Tinh quay đầu lại đè thấp giọng gọi: “Này.”

Kiều Dã ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cô sau đó là biểu tình mang theo dấu chấm hỏi: “?”

“Cậu làm gì thế?” Từ Vãn Tinh xách cuốn sách lên, không thể tin tưởng mà giơ giơ nó ra.

Giây tiếp theo Trương Xuân Nguyệt ở trên bục giảng đã gõ bàn quát: “Từ Vãn Tinh, bản thân em tới muộn thì thôi, giờ còn muốn ảnh hưởng tới bạn khác hả?”

Cả lớp lập tức quay đầu nhất trí nhìn về góc này.

“Sorry, sorry.” Từ Vãn Tinh xám xịt mà xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Nhưng vì sao Kiều Dã lại đổi trả sách về? Trong lòng vừa động cô đã vùi đầu kéo ngăn kéo, từng quyển sách được bày ra, cô cũng lật từng cuốn một.





Mà điều khiến người ta giật mình là ngoại trừ sách ngữ văn thì mọi cuốn sách đều đã được đổi lại, trang bìa đều sạch sẽ.



Đương nhiên trang sách bên trong cũng sạch sẽ, ghi chép thiếu đến đáng thương.

Từ Vãn Tinh không hiểu gì cả, cô dừng một chút sau đó xé một mảnh giấy rồi viết một hàng chữ rồi vo viên.



Cô ngước mắt nhìn bục giảng, nhân lúc Trương Xuân Nguyệt quay lưng viết bài cô nhanh chóng ném tờ giấy lên bàn Kiều Dã.

Đại khái qua hai phút, lúc cô đang vò đầu bứt tai nghĩ chẳng lẽ cậu ta không định trả lời mình thì Trương Xuân Nguyệt lại quay lưng lại viết bảng.



Lúc này lưng ghế của cô truyền tới hai tiếng gõ thực nhẹ.

Người ngồi sau cong ngón tay gõ lên lưng ghế đưa ra tín hiệu.



Từ Vãn Tinh nhanh chóng xoay người đón lấy tờ giấy cậu truyền tới rồi gấp không chờ nổi mở ra đọc.

Hàng chữ đầu xiêu vẹo như chữ của học sinh tiểu học: Cậu làm cái quỷ gì mà đổi sách về thế hả?

Một hàng phía dưới là chữ viết sạch sẽ phiêu dật của bạn học Kiều Dã: Đi học không được truyền giấy.

Từ Vãn Tinh:……

Cô quả thực muốn chửi một câu mẹ nó.





Cậu ta truyền giấy trở lại, trên đó cũng viết câu trả lời thế thì sao không trả lời cho đúng trọng tâm hả?!

Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc tan học, trong nháy mắt chuông tan học vang lên Từ Vãn Tinh lập tức quay đầu muốn hỏi tới cùng nhưng ai biết Kiều Dã đã kéo ghế đứng lên bình tĩnh đi ra ngoài phòng.

“Này ——” cô gọi được một tiếng đã thấy Kiều Dã biến mất ở cửa.

Sau khi kết thúc tiết thứ hai cô lại gặp phải tình huống tương tự.



Người này có ý gì, xấu hổ hả? Cô nghẹn họng nhìn theo bóng dáng kia, mắt híp lại.

Được lắm, còn chơi trò mèo đuổi chuột cơ đấy!

Đến tiết học thứ ba, sau khi Kiều Dã ra khỏi WC nam lần thứ ba thì đã thấy ven đường có một người đang chờ.



Kẻ kia đứng ngay cửa WC, như thổ phỉ đang rình con mồi.



Thấy cậu đi ra Từ Vãn Tinh tiến lên một bước chặn đường quát to: “Òa, chăm đi WC thế nhỉ!”

Kiều Dã: “Cậu không thích à?”

Từ Vãn Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu trốn tôi hả?”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Vậy đống sách kia là thế nào, cậu không định nói cái gì à?”

Kiều Dã bình tĩnh hỏi cô: “Không phải cậu vẫn luôn muốn lấy lại sách của mình sao?”

“Tôi đương nhiên muốn, nhưng sao cậu tự dưng tốt bụng vậy?” Từ Vãn Tinh cảnh giác mà nhìn cậu ta.

Kiều Dã dừng một chút giống như suy nghĩ sau đó mới trả lời: “Có thể là vì nhìn sách của cậu mấy ngày tôi cảm thấy thà sách bẩn chút còn hơn phải nhìn đống hình vẽ ma chê quỷ hờn của cậu.”

“……”

Từ Vãn Tinh rất muốn bổ sung câu chửi lúc nãy chưa kịp hoàn thành.


Hai người đứng đối diện mà nhìn nhau, lúc này có một kẻ thứ ba bò qua sau đó vừa ngước mắt đã hét toáng lên: “Ôi, Từ Vãn Tinh, em ở đây hả? Vừa rồi anh còn đang định đi tới lớp tìm em đó!”

Chỉ thấy Vệ Đông từ hàng lang của khối 12 đi tới với khuôn mặt tươi cười, trong tay xách một cái bánh kem.



Cậu ta định giao hàng tận nơi giống như hiến vật quý ai biết giữa đường đã gặp được người trong lòng.

Liếc mắt một cái cậu ta chỉ thấy mỗi Từ Vãn Tinh còn những kẻ khác cậu ta chẳng thèm để ý.

Nhưng tới cái liếc mắt thứ hai thì cậu ta lại tự hỏi không biết cô đang đối mặt nói chuyện với ai?

Vừa liếc ánh mắt thứ ba cậu ta đã rống thầm trong lòng: con mẹ nó, tên mặt trắng này lớn lên hơi bị được đó! Hình như lần trước tên này lên sân thượng hút thuốc thì phải?!

Cậu ta mang vẻ mặt cảnh giác mà cắm một chân mạnh mẽ chen giữa hai người, lấy hình thể to con của mình che trước mặt Từ Vãn Tinh: “Tinh Nhi, sao lại thế này?”

Lời là nói với Từ Vãn Tinh nhưng ánh mắt lại rất không khách khí mà dừng trên mặt Kiều Dã.



Từ Vãn Tinh chỉ cao có 1m58, cây nấm như cô bị hai ngọn núi cao 1m8 kia chặn đằng trước thế là lập tức có cảm giác đứng dưới không còn không khí để thở.



Cô tức giận đẩy Vệ Đông ra: “Không có chuyện của anh, tránh qua một bên cho mát mẻ.”

Vệ Đông trừng mắt: “Sao lại không có chuyện của anh?” Cậu ta sắp xếp từ ngữ sau đó hùng hổ tiếp tục nhìn chằm chằm Kiều Dã, “Có người bắt nạt em thì chính là bắt nạt anh.”

Từ Vãn Tinh: “Anh nhìn tôi đi, mặt tôi trông dễ bị bắt nạt lắm hả?”

Vệ Đông lập tức suy nghĩ nghiêm túc và thành khẩn nói: “Nếu chỉ nhìn mặt thì kỳ thực trông em cực kỳ dễ bị bắt nạt.”

Đám học sinh qua lại bên cạnh không nhịn được quay đầu lại với vẻ mặt hoài nghi kiểu “Ta nhổ vào”.

Từ Vãn Tinh và Vệ Đông đứng ở đó không coi ai ra gì mà đối đáp.



Kiều Dã nhíu mày, dùng biểu tình “trong không khí giống như có hơi thở của đám thiểu năng trí tuệ” mà nhìn hai kẻ dở hơi kia.



Sau đó cậu không kiên nhẫn nói: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện.”

Vệ Đông lại vẫn gọi với theo: “Này, chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu!”

Kiều Dã cũng không quay đầu lại mà chỉ ném xuống một câu: “Không rảnh.”

Nếu không phải Vệ Đông ngay sau đó đã tiếp tục quấn lấy hỏi han cô thì Từ Vãn Tinh quả thực rất muốn cười to.



Kẻ ngồi bàn sau của cô đúng là cuồng vọng đến mức không sợ trời không sợ đất, mặc kệ đối mặt với đại ca của khối lớp 11 (chính là bản thân cô) hay lão lưu manh của khối 12 (Vệ Đông) thì cậu ta đều mang vẻ mặt chán đời lại khắc nghiệt ấy.

Vấn đề là rõ ràng cậu ta không biết đánh nhau nhưng không hiểu cậu ta lấy dũng khí từ đâu ra? Quả thực đúng là mẫu mực trong đám học sinh.

Tiếp theo đó Từ Vãn Tinh dùng nửa phút thời gian đuổi Vệ Đông đi, bất kể cậu ta làm gì cô cũng quả quyết cự tuyệt nhận cái bánh kem kia.

“Tôi không đói bụng.”

“Tôi ăn sáng no quá nên giờ mà ăn nữa là sẽ nôn.”

“Đưa cho người khác đi, ý tốt của anh tôi xin nhận.”

“Không nói nữa, còn việc gì không?”

“Còn lải nhải nữa là tôi ném anh từ lầu ba xuống đó.”

Vệ Đông: “……”

Một màn này ở trong mắt người qua đường thì đúng là thỏa mãn tâm tư hoài xuân của đám nữ sinh.



Kỳ thật Vệ Đông vừa cao vừa lớn, ngũ quan cũng thực nam tính, khí chất kiệt ngạo khó thuần phục cũng rất hấp dẫn mấy cô gái nhỏ.



Nhưng bất luận cậu ta theo đuổi không bỏ và lì lợm la liếm thế nào Từ Vãn Tinh cũng không động lòng.

Đại để không phải không động lòng mà căn bản là cô không có dây thần kinh dành cho việc ấy, nên cô không có chút rung động nào.

Cô cực kỳ không kiên nhẫn mà chạy về lớp mình để hỏi cho rõ vì sao Kiều Dã lại đổi sách như cũ? Chẳng lẽ vì cậu ta ghét bỏ ghi chú và hình vẽ trong sách của cô thật hả?

Một khắc khi chuông vào học vang lên Kiều Dã rốt cuộc cũng trả lời vấn đề của cô: “Bởi vì thời gian có hạn, tôi muốn tận dụng khả năng tránh xung đột với cậu.



Cho dù không thể hòa bình ở chung thì cũng coi như nước giếng không phạm nước sông, an tĩnh không có việc gì.”

“Xin hỏi vì lý do gì mà cậu bỗng nhiên tính toán xóa tan hiềm khích trước đó vậy hả?”

“Coi như là ——” Kiều Dã dừng một chút, khóe môi nhếch lên nói, “Coi như là nể mặt những vì sao.”

Từ Vãn Tinh ngẩn ra, hơi hé miệng hỏi: “Vậy muốn đổi thì đổi hết đi, sao cậu lại còn giữ lại sách ngữ văn làm gì?”

“Bởi vì đời này tôi không muốn ở trên sách của mình lại thấy những hiện tượng sinh lý kiểu như đi ị chẳng hạn.”

“……”

Biểu tình của Từ Vãn Tinh đúng là một lời khó nói hết.

Nhưng điều càng khiến cô bất đắc dĩ chính là vào tiết vật lý buổi chiều, lúc cô lấy sách vật lý ra và giở tới một trang nào đó lại bỗng nhiên phát hiện ở bên cạnh lời giải mà cô từng ghi trên đó có thêm một hàng bút chì ——

“Có cách đơn giản hơn.”

Cô nhíu mày, dùng ngón chân cũng biết đây là kiệt tác của ai.



Nhưng cậu ta có ý gì?

Từ Vãn Tinh xem lại đề kia một lần và nhớ ra hai tuần trước Trương Vĩnh Đông có giảng bài về cái này.



Vì để phù hợp với trình độ bình quân của cả lớp nên ông giảng giải theo đúng quy trình, còn cách giải của cô đã ít hơn quy trình 2 bước rồi.



Lại vẫn có cách giải đơn giản hơn ư?

Chỉ mấy chữ này nhưng đã thành công vây khốn cô.



Cô chẳng còn tâm trí nghe Trương Vĩnh Đông ở trên bục giảng giải bài tập ngày hôm qua nữa —— dù sao nàng cũng đúng hết rồi, chẳng có gì để nghe.



Cô dùng thời gian này mang ra nghiên cứu đề trong sách với mong muốn tìm được cách giải càng ngắn hơn.

Nhưng không hề có.

Cô tính toán lại toàn bộ những phép tính, lại thử thêm mấy công thức mới nhưng dù làm sao cũng không thể giải được đề bằng cách đơn giản hơn.

Cô càng nhíu mày chặt hơn, sau đó cùng bản thân liều mạng.



Nếu thực sự có cách đơn giản hơn thì không thể có khả năng Kiều Dã biết mà cô lại nghĩ không ra!

Cả buổi chiều cứ thế qua đi, đến trước tiết tự học buổi tối lúc cùng Tân Ý tới quán bán quà vặt mua đồ ăn Từ Vãn Tinh vẫn luôn cân nhắc cách giải đề kia ở trong đầu.

Tân Ý không biết nội tình nên hỏi: “Sao cậu cứ im lặng mãi thế?”

Từ Vãn Tinh mờ mịt ngẩng đầu lên: “A?”

Tân Ý chia nửa cái bánh mì trong tay mình cho cô sau đó hất cằm về phía sân bóng rổ: “Này cậu xem đi.”

Từ Vãn Tinh theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt mới trên sân bóng.



Thiếu niên mặc đồng phục đứng ở phần 3 điểm trên sân bóng và đang bị hai người kèm hai bên thật chặt, dù làm sao cũng không tiến được vào gần rổ.

Đồng đội của cậu cũng bị kèm chặt, truyền bóng cho ai cũng không quá thích hợp.

Giây tiếp theo cậu quyết đoán xoay người nhảy lấy đà đồng thời nhắm ngay rổ mà ném quả bóng.



Một đường bóng sạch sẽ lưu loát bay ra, còn cậu thì vững vàng chạm đất.

Đối phương đột nhiên không kịp phòng nên chỉ có thể quay đầu nhìn rổ bóng, đồng thời lúc ấy trên sân bóng rổ truyền đến tiếng hoan hô.

Vào rổ, ba điểm.

Người nọ cũng cười, là nụ cười nhẹ như mây trôi, so với cười sang sảng càng khiến người ta hụt hẫng.



Bởi vì mỗi lần cậu ta cười như vậy đều sẽ khiến người ta cảm thấy mình phải dốc hết sức mới hoàn thành được một việc nhưng cậu ta lại chẳng tốn chút sức nào cũng lấy được thắng lợi.

Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cậu ta sau đó nhét nửa cái bánh mì vào mồm mà cắn.


Mẹ nó, cô hoài nghi chuyện có một cách giải khác càng đơn giản hơn, đây chẳng qua chỉ là chiêu trò tra tấn cô mà thôi.

So với người khác cậu ta rõ ràng hiểu mấy chữ kia sẽ khơi mào ý chí chiến đấu quật cường của cô, ít nhất ở hai môn vật lý và toán cô tuyệt đối, tuyệt đối không cam lòng bại trong tay cậu ta.

Sau khi làm xong bài tập Từ Vãn Tinh dùng cả tối để khổ sở suy nghĩ về cái đề kia nhưng cô vẫn không thể tìm được cách giải đơn giản hơn.

Vào lúc 10 giờ đêm cô đẩy cửa sổ ra huýt sáo với nhà đối diện sau đó giơ sách vật lý của mình lên cho Tân Ý xem và nói bằng khẩu hình: Trang 62 sách vật lý, cho mình xem cách giải của cậu đi.

Tân Ý giơ sách lên cho cô xem.



Cô bé dùng cách tính siêu dài, mất những hai trang mới viết xong.

Từ Vãn Tinh: “……”

Mẹ nó, so với thầy giáo giảng còn nhiều hơn 2 bước.

Cô lúc này sống không bằng chết mà ném bút xuống rồi về phòng mình nằm.



Được rồi, không cần hành hạ bản thân như thế, đó là cách giải đơn giản nhất mà cô có thể nghĩ được cho đề này rồi, cũng không có cách giải khác!

Nhưng tự mình an ủi không có kết quả, lúc nằm trên giường cô vẫn lăn lộn cả buổi.

Ấy vậy mà ngày tiếp theo mới sáng tinh mơ cô đã thức dậy.

Không còn cách nào, cô không ngủ được, cô quả thực muốn biết rốt cuộc có cách giải nào khác đơn giản hơn không!

Từ Vãn Tinh tới sớm trước 10 phút, bộ dạng uể oải như không muốn sống nữa.



Cô muốn thừa dịp Kiều Dã còn chưa tới để lôi sách vật lý của cậu ta ra xem đến tột cùng là thế nào.



Nhất định cậu ta đang lừa cô, không thể nào có chuyện cô lại kém hơn người như vậy.

Nhưng ai biết lúc cô đầy cõi lòng chờ mong vọt vào phòng thì đã thấy Kiều Dã ngồi xuống chỗ của mình và đang lấy sách từ trong cặp ra.

Mẹ nó!


Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!

Từ Vãn Tinh thầm mắng mấy vạn câu ở trong lòng sau đó tức muốn hộc máu đi về chỗ ngồi của mình mà ném cặp cái bùm một phát.

Xuân Minh ở cách đó không xa thong thả ung dung lột trứng gà, điệu bộ ưu nhã vô cùng.



Lúc nghe tiếng cô đập cặp sách cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Bị ai đánh hả? Nhìn mắt cậu kìa, đen thế kia cơ mà.”

Từ Vãn Tinh oán hận móc sách vật lý từ trong cặp ra sau đó quay đầu lại mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Kiều Dã.





Dưới ánh mắt chết chóc của cô Kiều Dã thực bình tĩnh ngẩng đầu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Có.

Vấn đề rất lớn.

Từ Vãn Tinh siết chặt cuốn sách trong tay, một câu “Rốt cuộc cách giải đơn giản hơn là gì” đã tới miệng nhưng bất kể cô có cố thế nào cũng không thể thốt nên lời.

Đánh chết cô cũng không muốn mở miệng hỏi người khác về vấn đề liên quan tới vật lý.

Là vật lý chứ không phải cái gì khác.

Đặc biệt khi đối phương lại là Kiều Dã!

Nhưng cuối cùng cô vẫn không nín được, sau khi kết thúc tiết học thứ hai cô dặn Tân Ý nói dối với sư gia: “Cậu bảo là mình bị tiêu chảy nên sẽ tới muộn giờ thể dục một chút.”

Cô đợi ở WC năm phút, xác định trong lớp đã trống không mới lén lút trở lại phòng học.



Thừa dịp bốn bề vắng lặng cô lập tức cong lưng lần sờ ngăn kéo của Kiều Dã để tìm sách vật lý của cậu.

Ngăn kéo của cậu ta thực sạch sẽ, hai chồng sách vở chỉnh tề đặt ở bên nhau, trên cùng là thẻ học sinh.



Từ Vãn Tinh vừa sờ đã thấy một thứ có khung kim loại và vỏ ngoài trong suốt.



Lúc cầm ra cô thấy đó là thẻ học sinh với ảnh chụp Kiều Dã, đúng là bức ảnh cô nhìn thấy trên tư liệu chuyển trường của cậu trong ngày đầu tiên gặp.

Quần xanh, sơ mi trắng, thiếu niên ít khi nói cười nhưng đuôi lông mày và khóe mắt đều lộ ra mùa xuân sáng sủa.



Nếu chỉ nhìn bộ túi da này thì ai cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn.

Từ Vãn Tinh nhìn một chút, cũng chỉ một chút thôi nhưng đúng lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ——

Tiết thứ ba là tiếng Anh, Trương Xuân Nguyệt chuẩn bị giảng ngữ pháp nên nhân giờ thể dục cô định vào lớp viết bảng trước.



Nhưng vừa tới cửa cô lại phát hiện hóa ra bên trong còn có học sinh chưa ra ngoài.



Sau khi nhìn kỹ cô thấy người nọ lén lút khom lưng lôi thứ gì đó ra từ trong ngăn kéo và xem thực hăng say.

Trương Xuân Nguyệt đờ người, hồ nghi mà gọi một tiếng: “Từ Vãn Tinh?”

Người trong phòng học hiển nhiên bị dọa giật bắn, tạch một cái thẳng lưng, xoay người.



Tay cô nhóc run lên khiến thứ kia lạch cạch rơi xuống đất.



Tim Từ Vãn Tinh như ngừng đập nhưng cô vẫn theo bản năng cầm thẻ học sinh rơi trên mặt đất lên.

Chỉ một khắc này Trương Xuân Nguyệt đã sải bước đi đến và chất vấn: “Tay em cầm cái gì?”

Từ Vãn Tinh mắc kẹt, vài giây sau mới đáp: “…… Thẻ học sinh.”

“Của ai?”

“Của em.” Cô vội giấu tay ra sau theo bản năng.

Trương Xuân Nguyệt nheo mắt hỏi: “Phải không? Sao tôi lại không biết em để tóc húi cua nhỉ?”

“……”

“Không lấy ra tôi cũng biết là của ai, còn không thèm nhìn xem em đang đứng chỗ nào.” Trương Xuân Nguyệt nhìn bàn Kiều Dã, lại nhìn Từ Vãn Tinh sau đó đó cáu điên lên mắng, “Từ Vãn Tinh, tiếng Anh của em có thành tích tệ như vậy mà còn không nỗ lực lại dám tốn thời gian cho việc yêu đương sớm này thì thử hỏi nghe có được không?”

Cái gì?

“Răng rắc”, trong đầu Từ Vãn Tinh như có một thứ gì đó gãy nát.

Cái, cái gì?

Sớm, yêu sớm?!

Không bao lâu sau đám học sinh lục tục trở về từ sân thể dục để bắt đầu tiết tiếng Anh.

Kiều Dã phát hiện người ngồi đằng trước cậu lại không thấy đâu.



Còn ở trong văn phòng lúc này La Học Minh đã nhận được tố giác của Trương Xuân Nguyệt và không thể tin được những gì nghe thấy về đại biểu môn học của mình: “Cái gì? Con bé yêu thầm Kiều Dã, còn trộm xem thẻ học sinh của thằng nhóc kia hả?”

Bởi vì quá kinh ngạc nên ông không khống chế được âm lượng, khiến nó cao hơn bình thường nhiều.



Cùng lúc ấy bên ngoài có học sinh tới hỏi bài, vừa định bước vào nghe thấy câu này thế là đứa học sinh kia lập tức ôm sách chạy ngay.

“Mẹ ơi, mày có biết Từ Vãn Tinh lớp số 3 không?”

“Vô nghĩa, có ai không biết nó đâu?”

“Ha ha ha, đoán xem vừa rồi tao nghe thấy cái gì? Nó yêu thầm Kiều Dã mới chuyển tới lớp ấy, còn trộm thẻ học sinh của đứa kia!”

“Cái gì???” Người nghe lập tức chấn kinh, “Mày nghe tin vịt này ở đâu?”

“Không phải tin vịt, là thật trăm phần trăm! Chính tai tao nghe thấy Diệt sạch sư gia của lớp ấy nói thế ở trong văn phòng mà!”

Đại khái cũng chỉ qua một buổi sáng, tới trưa cả trường đều cơ bản nghe được một tin tức về Từ Vãn Tinh như thế này ——

“Này mày biết chưa, cái con bé Từ Vãn Tinh nổi danh của khối 11 ấy, nó nhân giờ tập thể dục trộm thẻ học sinh của cái đứa mới chuyển tới lớp nó sau đó ở trong phòng học làm mấy trò biến thái với cái ảnh!”