Ngốc Thê

Chương 7




Đau!

Đó là một loại hỏa thiêuhỗn hợp kịch liệt đau đớn, ở trên trán nàng nổ tung, làm nàng không khỏi màynhíu lại.

Giữa ý thức mơ hồ, tựa hồcó người nói chuyện, một thanh âm ôn hòa, làm người ta nghe xong cảm thấy nhưgió xuân, một cái thanh âm khác tương đối vội vàng kích động, nhưng thanh âmnày lại làm nàng cảm thấy quen thuộc.

Ngay khi nàng muốn lắngnghe rõ ràng, một cỗ bóng tối to lớn đánh úp lại, ý thức ngay trong nháy mắtdần dần trôi đi......

“Đại phu, nàng tình huốnghiện tại như thế nào?”

Lục Võ sốt ruột ở trướcgiường cùng đại phu bên cạnh đi qua đi lại, một mặt dùng ánh mắt hoài nghi đánhgiá vị đại phu trẻ tuổi lịch sự nho nhã này, thật sự là có chút không tin ythuật của hắn.

Khi ban ngày, hắn ngheđược hai vị cô nương kia nhắc tới cô nương ngốc, còn cảm thấy có chút hoàinghi, một đường theo dõi các nàng đi vào Thúy Hồng Lâu, lúc ấy hắn cười nhạochính mình nhiều lo lắng, chỉ vì Liên Nhi giờ phút này là ở Minh Nguyệt sơntrang, lại làm sao có thể lưu lạc đến loại địa phương này.

Cũng không biết vì sao,vừa đến ban đêm, hắn nhưng lại không hiểu sao trong lòng không yên, những lờinói của hai vị cô nương lúc ban ngày rõ ràng không có hảo tâm, vì muốn tâm an,thế nên mới quyết định đi một chuyến nhìn xem.

Lúc hắn ở Thúy Hồng Lâulượn một vòng, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe đến tiếng cô nương thét chói tai,hắn một đường theo tiếng thét tìm đến, rốt cục ở phía sau sương phòng phát hiệnnguyên nhân làm các nàng kinh hoảng thét chói tai, cũng thấy rõ vẻ mặt ngườingã ở trên mặt đất đầy máu.

Hắn vĩnh viễn không quênđược một màn kia, lúc ấy hắn nhận được bao nhiêu là kinh hách, hiện tại nghĩđến trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đến cuối cùng khi pháthiện Liên Nhi vẫn còn thở, hắn không dám lãng phí thời gian, vội vàng ôm nàngthẳng đến y quán, nhưng đại phu nhìn thấy tình huống Liên Nhi, lại không dámcứu, sợ rước họa vào thân.

Hắn lòng nóng nhưlửa đốt, thiếu chút động thủ giết tên đại phu này, vẫn là người qua đường hảotâm giữ chặt hắn, bảo hắn hoả tốc mang theo Liên Nhi đến nhà trọ, nói có vịthần y vừa vặn tìm nơi ngủ trọ tại đó. Lấy tốc độ nhanh nhất, hắn ôm Liên Nhitới rồi, vừa đến nhà trọ, bên trong chưởng quầy, điếm tiểu nhị vừa thấy LiênNhi trong lòng hắn, không nói hai lời liền phụ giúp hắn đi vào gian khách phòngnày, đối với hắn nói đại phu trẻ tuổi trước mắt chính là thần y.

Tuy rằng hắn đến khi thấyvị đại phu trẻ tuổi này thay Liên Nhi lau sạch vết máu trên mặt, băng bó hảomiệng vết thương trên trán, ngồi ở trước bàn chọn dược đan, còn tại hoài nghi ythuật của hắn thật là vài điểm, nhưng hắn vẫn là hoài nghi.

Dù sao vị đại phu nàytuổi cùng mình xấp xỉ, thấy thế nào cũng thật là có chút lo lắng. Hắn cũng biếtkhông nên nhìn tuổi để luận định thành tựu của một người, giống như những hiểubiết của hắn về Dung Dung, lúc đó chẳng phải tuổi còn trẻ mà thuật chạychữa càng cao minh! Nhưng ít nhất hắn tin được y thuật Dung Dung, mà người nàyhắn lại tuyệt không biết rõ, vạn nhất y thuật của hắn là do mọi người khuyếchtrương lên, chẳng phải xong rồi?

“Vị cô nương này mất máuquá nhiều, hơn nữa miệng vết thương trên trán thật lớn, trước mắt tuy rằngkhông có nguy hiểm đến sinh mệnh, nhưng do bị thương ở đầu, tương đối phiềntoái, hết thảy đều phải chờ nàng thanh tỉnh mới có thể kết luận. Đúng rồi, nàngcòn có mang hơn một tháng, nhớ phải chú ý nhiều một chút.”

Đại phu lấy ra, rồi nóira chẩn đoán của hắn, trong lời nói có giữ lại đôi chút.

“Cái gì? Ngươi nói LiênNhi có thai!”

Lục Võ kinh hỉ nhìn ngườitrên giường, kích động xác nhận lại.

“Không sai, cũng may nànglần này bị thương, cũng không có hại đến thai nhi.”

“Vị đại phu này xin hỏingươi xưng hô như thế nào?”

Liên Nhi hiện tại cóthai, cũng không thể để xảy ra một chút sai lầm, vạn nhất hắn chẩn lầm, hoặc làkhông thể đem Liên Nhi chữa trị tốt, ngày sau Thượng Quan Ngân nếu là trách tộihắn, hắn cũng có cái đệm lưng.

“Họ kép Đông Phương.”

Đem dược đan đã lấy rađưa cho người bên cạnh, trên mặt tuấn nhã xẹt qua một chút không hiểu, ngườinày thế nào trợn mắt há hốc mồm, một mặt khiếp sợ nhìn hắn, hắn mới vừa nói saicái gì sao?

“Ngươi...... Ngươi chínhlà Đông Phương Đường! Vị sư huynh thích đi chung quanh làm nghề y tế thế trongmiệng Dung Dung, luôn hại nàng làm thâm hụt tiền buôn bán, miễn phí cống hiếnra dược liệu!”

Lục Võ hai mắt sáng lên,hưng phấn mà nắm giữ hai tay của hắn, kích động nói.

Liên Nhi gặp được quýnhân! Nếu hắn thật sự là Đông Phương Đường, như vậy thương thế của Liên Nhiliền tuyệt đối không có vấn đề.

Đông Phương Đường kinhngạc nhíu mày, mỉm cười nhìn hắn bộ dáng kích động.

“Ngươi là bằng hữu củaDung Dung sao?”

“Không sai.” Lục Võ caohứng gật đầu, chỉ vào thiên hạ bị thương hôn mê trên giường: “Mà Liên Nhi cònlà đại tẩu của nàng.”

“Cái gì? Thê tử củaThượng Quan Ngân!”

Đông Phương Đường theohướng ngón tay hắn nhìn lại, kinh ngạc thở nhẹ.

Đôi mắt sáng trong suốtchậm rãi mở, nhìn thấy bốn phía bài trí xa lạ, nháy mắt tim đập mạnh và loạnnhịp.

Một cái bàn bằng gỗ, còncó nơi nàng đang nằm dưới thân cũng là giường gỗ, trong phòng bài trí đơn giản,khắp nơi nói cho nàng hay,rõ ràng nơi này là gian nhà trọ.

Chính là, nàng vì sao lạiở nơi này?

Từ trong đầu hiện lên câutrả lời, đau đớn trên trán cũng đồng thời truyền đến thăm nàng, đôi mi thanh túvì thế mà vặn xoắn, tay mềm nhẹ vỗ về bố khăn trên miệng vết thương.

Cửa phòng vào lúc nàykhông báo trước bị đẩy ra, đi vào là một thân hình cường tráng, hai tay cònbưng chén thuốc, khi nhìn thấy nàng tỉnh lại, hai mắt sáng lên.

“Liên Nhi muội rốt cụctỉnh, thật tốt quá. Muội có biết hay không muội hôn mê hai ngày. Nếu không phảitin tưởng y thuật của Đông Phương lão đệ, đổi thành người khác, ta chắc chắn đãsớm làm thịt hắn.”

Lục Võ trước mang nướcdược nóng hôi hổi đặt lên bàn, bước nhanh đi đến bên giường.

“Biểu ca, cám ơn huynh đãcứu muội.”

Thủy Liên trên khuôn mặtnhỏ nhắn tái nhợt giơ lên một nụ cười dịu dàng, thật cao hứng khi người ở đâylà hắn.

“Liên Nhi, rốt cuộc là đãxảy ra chuyện gì, muội làm sao có thể ở trong thanh lâu vậy? Thượng Quan Ngânhắn......”

Lục Võ có một bụng vấnđề, vội vã muốn hỏi nàng, nhưng nói đến một nửa, hai mắt hồ nghi mở to, chămchú tinh tế đánh giá nàng! Trên mặt tú lệ tuy rằng vì mất máu quá nhiều nên cóchút tái nhợt, nhưng vẫn là không tổn hao gì ôn nhu của nàng. Nhưng đây khôngphải trọng điểm, trọng điểm là hai mắt của nàng quá mức trong suốt, nụ cườiuyển chuyển trên mặt kia chứa đầy cảm xúc, đối với hắn thật quen thuộc.

“Liên Nhi muội...... Đãbình thường ?” Hắn bởi quá mức kích động, ngữ khí có chút phát run.

Sau khi nhìn thấy nàngmỉm cười vuốt cằm, Lục Võ sửng sốt nửa khắc, lập tức oa oa kêu to, chạy ra bênngoài.

Thủy Liên bị phản ứng củahắn làm cho hồ đồ, nàng có thể đem phản ứng dị thường của biểu ca mới vừa rồilí giải vì quá mức cao hứng sao?

Ngay tại lúc Thủy Liênbuồn bực, Lục Võ đã quay lại, trong tay còn lôi kéo một vị nam nhân lịch sự nhonhã.

“Đông Phương lão đệ,ngươi mau lại nhìn biểu muội ta một cái, nàng thực sự đã bình thường sao?”

Đông Phương Đường kéo lấybăng ghế, ngồi ở bên giường, tay phải để trên uyển mạch của nàng, một bên xemthần sắc của nàng, cũng không gì bất thường.

“ Mạch tượng của nàng vẫnlà có chút hư nhược, về phần Lục huynh lúc trước nói nàng si ngốc, theo hiệntại ta xem ra cũng không chỗ quái dị, có lẽ là vết thương trên trán nàng, làmcho nàng trong họa có phúc, ứ huyết trong não cũng nhờ đó mà tan hết.”

Tuy rằng hắn cảm thấynghi hoặc, vì sao Thượng Quan Ngân không ở bên người thê tử bị thương, ngượclại là Lục Võ biểu ca này chiếu cố nàng, nhưng hắn hướng đến không phải làchuyện tốt của người ta, bởi vậy cũng không có hứng thú nhiều lời hỏi.

“Ngươi là nói thật! Thậttốt quá, Liên Nhi!”

Lại nghe qua chính miệngĐông Phương Đường nói, Lục Võ hưng phấn mà nhảy dựng lên, bộ dáng kia thoạtnhìn so với đương sự còn cao hứng hơn.

Lúc này, điếm tiểu nhị đivào trong phòng đang mở rộng cửa, cầm trong tay một phong thơ, đi đến trước mặtĐông Phương Đường.

“Đông Phương đại phu, cóphong thư nhà của ngươi.”

“Đa tạ.” Đông PhươngĐường nói nhỏ lời tạ, lập tức rút ra bức thư nhìn kỹ, vừa nhìn thấy trên mặttuấn nhã hiện lên một chút sầu lo.

“Xảy ra chuyện gì sao?”Lục Võ thấy hắn thần sắc khác thường, tò mò hỏi.

“Trong nhà xảy ra vàichuyện, ta phải lập tức lên đường về nhà một chuyến.”

Đông Phương Đường trầmngâm một lát, cầm thư trong tay cất hảo, nhíu mày lại, nhìn ra được việc nàynhất định là trọng đại.

“Nhưng sau khi ngươi đirồi, biểu muội ta đây nàng......”

Lục Võ một lòng chỉ nhớthương thế của Liên Nhi, tại đây hắn không quen biết ai, thật vất vả mới tìmđược một đại phu đáng tin cậy. Hắn vừa đi, vạn nhất Liên Nhi thương thế cóbiến, kia phải làm sao bây giờ?

“Lục huynh xin yên tâm,biểu muội ngươi thương thế cũng không lo ngại. Ta rời đi trước sẽ lưu lại thuốcđộc môn trị thương, chỉ cần mỗi ngày đổi thuốc đúng hạn, không cần nhiều ngàymiệng vết thương sẽ vảy kết. Mặt khác ta cũng sẽ để lại vài dược đan dưỡng thânthể, chỉ cần uống cái này mấy ngày, thân thể của nàng lập tức sẽ chuyển hảo.”

Đông Phương Đường nói vừaxong, liền đi trước trở về phòng sửa sang lại gói đồ, dự tính lập tức chạy vềĐông Phương phủ.

“Nhưng là......” Lục Võvẫn là không muốn để cho hắn rời đi.

“Biểu ca đừng làm khó dễngười ta, muội thực sự không có gì đáng ngại.”

Thủy Liên biết hắn là vìtốt cho nàng, nhưng tổng không thể bởi vì chính mình, mà chậm trễ chính sựngười khác.

Lục Võ khẽ thở dài, cũngbiết không nên ép buộc làm khó, đi đến trước giường, ngồi trên băng ghế mà ĐôngPhương Đường mới vừa rồi đã ngồi, lo lắng hỏi:

“Liên Nhi muội hiện tạicảm thấy thế nào, có nơi nào không thoải mái hay không ?”

“Trừ bỏ cả người vô lực,còn có miệng vết thương trên trán rất đau ra, cũng không có chỗ nào khác khôngkhoẻ.”

“Rốt cuộc là xảy rachuyện gì, muội làm sao có thể một mình xuất hiện tại đây, nhưng lại là ở trongthanh lâu? Thượng Quan Ngân đâu, hắn tại sao không bảo vệ tốt cho muội?”

Lục Võ tích một bụng vấnđề, hiện tại cuối cùng đã có thể hỏi. Hơn nữa may mắn Liên Nhi lúc này trở lạibình thường, bằng không hắn chỉ sợ vẫn là không hỏi ra được nguyên nhân.

Con mắt sáng hơi thu lại,trầm mặc một lát, làm như đang do dự không biết nên mở miệng như thế nào.

“Muội chỉ biết, muộinguyên bản là đang phóng con diều. Đột nhiên bị hai gã hắc y che mặt không biếttừ đâu mà đến bắt mang đi. Sau đó, hai người kia đã đem ta mang đến Thúy HồngLâu, nghe hai người nói chuyện, thì ra có người muốn bọn họ đem muội bán đếnthanh lâu, mục đích là muốn muội bị hủy. Nào biết Vương ma ma của Thúy Hồng Lâutuy là mua muội, nhưng không biết vì sao ngược lại đối xử tử tế với muội, cũngkhông có bắt muội tiếp khách. Muội không biết rốt cuộc ở Thúy Hồng Lâu đợi baonhiêu ngày, thẳng đến đêm đó, một gã nam tử xâm nhập vào trong phòng muội, muộikhông chịu nghe theo hắn, ngược lại cắn hắn bị thương, bị hắn giận dữ cấp đávào vách tường. Chuyện sau đó, muội cũng không biết.”

Nàng tuy rằng khôi phụcbình thường, nhưng những chuyện phát sinh sau khi bị si ngốc, nàng một việccũng chưa từng quên.

“Đáng giận! Rốt cuộc làai dám mưu hại muội, còn đem muội bán vào thanh lâu, ý định hủy danh tiết củamuội!”

Lục Võ tức giận rống to,đạp bước chân qua lại, nếu để cho hắn bắt được người này, hắn khẳng định chắcchắn sẽ đem hắn cấp băm thây vạn đoạn.

“Biểu ca, huynh lại lànhư thế nào biết muội ở Thúy Hồng Lâu, hơn nữa còn cứu muội?”

Theo lý thuyết, chuyệnnàng bị bán vào thanh lâu, nên là không có người biết mới đúng, hắn lại là từđâu biết được, còn đúng lúc cứu nàng?

“Ta vì tìm kiếm Hà Nhi,vừa khéo đi đến Đan Đồ trấn này. Ngày ấy, ở nhà trọ trên đường vừa mới mua bầurượu, đang thống khoái mà uống, lại đúng dịp nghe thấy hai cái cô nương đi quanhà trọ nói chuyện, hai người trái một câu ngốc cô nương, phải một câu ngốc cônương, còn nói luôn ầm ỹ muốn tướng công, ta càng nghe càng cảm thấy khácthường, liền tò mò một đường đi theo tới Thúy Hồng Lâu. Vốn nghĩ là chính mìnhnghĩ ngộ nhiều, muội nên ở Minh Nguyệt sơn trang mới đúng, không có khả năng sẽxuất hiện ở trong thanh lâu. Nhưng đến buổi tối, ta lại không hiểu trong lòngkhông yên, vì muốn an tâm mới đi một chuyến. Cũng may ta chạy đến đó mộtchuyến, bằng không ta khả năng cả đời đều sẽ không tha thứ chính mình.”

Hiện tại nghĩ đến, nhấtđịnh là người trong thanh lâu thiết kế, muốn hãm hại Liên Nhi.

Thủy Liên sau khi nghexong lặng im một lúc lâu, trong lòng nàng nắm chắc, biết là những người đó thấyVương ma ma đối với mình đặc biệt, cho nên mới nổi lên ác tâm hãm hại, khôngnghĩ tới nàng lại trong họa có phúc.

“Hà Nhi vẫn là không cótin tức sao?” Thủy Liên lo lắng hỏi.

Nhắc tới đến vấn đề này,Lục Võ lửa giận đang bốc ngùn ngụt, nhanh chóng trôi đi, nản lòng nói:

“Không có.”

Bên trong không trở nênyên lặng, hai người đều vì Thủy Hà thủy chung không có tin tức, đều cảm thấy códự cảm không tốt. Chính là không ai nguyện thừa nhận.

“Đúng rồi, Thủy phủ rốtcuộc phát sinh chuyện gì......” Lục Võ ngập ngừng hỏi một nửa, lại nghĩ đếnviệc cấp bách quan trọng nhất trước mắt, đề tài câu chuyện lại chuyển: “Đợichút, việc này muội sau này có thể nói cho ta, hiện tại Minh Nguyệt sơn trangkhẳng định đang loạn thành một đoàn! Thượng Quan giờ phút này nhất định tìmmuội đến phát cuồng, ta phải nói cho hắn biết muội ở đây trước mới được.”

Lục Võ nói nhanh, liền dựtính đi ra ngoài, sai người mang lời nói chuyển tới Minh Nguyệt sơn trang.

“Chờ một chút, biểu ca.”

Thủy Liên vội vàng từtrên giường bò lên, một tay nhẹ vỗ về miệng vết thương đau đớn, gọi lại bướcchân của hắn.

Lục Võ kinh ngạc nhíumày, thân mình to lớn dừng lại, chống nạnh nhìn nàng.

“Không cần nói cho hắn.”Khi nhìn thấy hắn kinh ngạc trợn to mắt, vẫn là gằn từng tiếng, tinh tường nói:“Muội không muốn cho hắn biết muội ở đây, bao gồm bất luận kẻ nào trong MinhNguyệt sơn trang.”

“Vì sao?”

Lục Võ kinh ngạc đi đếntrước giường, nhìn chăm chú vẻ mặt nàng kiên định, hoài nghi vết thương trêntrán nàng có việc gì, đang định lại đi kêu Đông Phương Đường đến một chuyến.

“Biểu ca huynh nên biếtrõ, muội chẳng phải cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Muội thực cảm tạ hắn nguyệný chiếu cố lúc muội si ngốc, nhưng cũng không bao gồm cả thời khi hắn thấy muộiở trong tình trạng không thể tự mình làm chủ, lại quyết định cưới muội.”

Chiếu cố người khác córất nhiều phương pháp, hắn lại lựa chọn đem hai người cả đời cột vào một chỗ.Mà đối với nàng nhận thức về hắn, vẻn vẹn là bèo nước gặp gỡ hai lần xảo ngộ,nàng không hiểu hắn đối nàng là ôm loại cảm tình nào, nhưng lại nguyện ý lựachọn loại phương pháp này chiếu cố nàng. Cho dù hiểu được hắn đối nàng yêuthương là thật, nhưng sau khi nàng khôi phục bình thường, nàng ngược lại khôngbiết nên đối mặt hắn như thế nào.

Chỉ vì, nàng không hiểuchính mình yêu hay không yêu hắn.

Nghe vậy, Lục Võ cả ngườikinh hoảng lên, tuy rằng hắn sớm đã cảnh cáo bạn tốt, cũng đoán trước sẽ có kếtquả như vậy, nhưng dù sao hai người sớm là vợ chồng thực sự, hiện tại muốn hắnnên xử lý như thế nào mới tốt?

Một người là bạn tri kỉsinh tử, một người là biểu muội hắn từ nhỏ yêu thương, cái này khiến hắn thậtđau đầu!

“Liên Nhi muội nói khôngsai, nhưng là hai người dù sao đã là vợ chồng, hơn nữa Thượng Quan là thật tâmyêu thương muội, cái này muội không thể phủ nhận đi?”

“...... Muội cần thờigian suy nghĩ một chút, tạm thời muội không biết nên đối mặt như thế nào.”

Ít nhất trước để cho nàngtách ra, xác định rõ cảm tình của mình đối với Thượng Quan Ngân, như vậy nàngmới có thể quyết định lúc hai người gặp nhau, nàng nên dùng loại thái độ nàođối mặt hắn.

Nghe khẩu khí Liên Nhi,cho thấy nàng đã hạ quyết tâm không gặp Thượng Quan Ngân. Nhưng hắn lại sợ vạnnhất Liên Nhi sau khi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vĩnh viễn không gặp bạn tốt,thì hắn rốt cuộc nên đứng về phía nào mới tốt?

Có cách, nếu Liên Nhi đãnói không thể nói, thì hắn dùng viết không phải tốt rồi sao? Hắn không khỏi bắtđầu âm thầm bội phục chính mình thông minh tài trí.

“Biểu ca, muội muốn huynhđáp ứng muội tuyệt không dùng phương pháp gì lộ ra tin tức của muội, bằng khôngmuội sẽ oán huynh cả đời, hơn nữa không nhận huynh là biểu ca của muội.”

Thủy Liên cũng khôngngốc, dù sao cũng là biểu ca của mình, có thể đoán được vài phần tâm tư củahắn.

Lục Võ bất đắc dĩ thở dàithành tiếng. Hắn thấy biểu muội thật đúng là hiểu hắn, cái này chắc chắn sẽ bịbạn tốt hận chết! Nhưng hắn lại không thể mạo hiểm để mất đi biểu muội, xem bộdáng Liên Nhi là nghiêm túc. Hắn thập phần hiểu rõ tính tình Liên Nhi, nàng ônnhu uyển chuyển hàm xúc, một khi đã nghiêm túc, nhất định nói được thì làmđược.

“Liên Nhi, có chuyện này,ta nghĩ vẫn là nói cho muội mới tốt.”

Dù sao nàng sớm hay muộnsẽ biết, nếu nàng cần thời gian suy nghĩ một chút, như vậy vừa khéo có thể cùngmột lúc suy nghĩ cả hai việc.

“Chuyện gì?”

“Muội đã có mang hơn mộttháng.”

Minh Nguyệt sơn trang

“Trang chủ, đã đem ngườicấp mang đến.”

Lí Nghĩa khi bước vào thưphòng, hai tay dùng lực ném mạnh nhất, đem hai cái nam nhân bị đánh cho mặt mũibầm dập, đồng thời đi vào.

“Tha mạng a! Thượng Quantrang chủ.”

Hai nam nhân lúc trước đãbị ăn đòn khá nhiều, lúc này lại thấy được ngồi ở sau án thư kia, một bộ tuấndung lãnh khốc, sợ hãi cầu xin tha thứ.

“Nói, các ngươi đem ngườibắt đưa đi nơi nào!”

Thượng Quan Ngân hắc đồngvi mị, lạnh lẽo tiếng nói tựa như Diêm La đòi mạng, nắm chặt hai đấm, biểu hiệntính nhẫn nại của hắn đã đi đến cực hạn.

“Thượng Quan trang chủ,chúng ta không biết ngài đang nói cái gì nha.”

“Vâng vâng! Hai huynh đệchúng ta cũng không phải ăn tim gấu mật hổ, làm sao dám động đến người của MinhNguyệt sơn trang.”

Hai nam nhân ngươi mộtlời ta một câu, thập phần thông minh muốn giả ngu, bộ dáng kia giống như thậtsự vô tội.

“Xem ra, ta cần phải khôiphục trí nhớ của hai người các ngươi.”

Thượng Quan Ngân hắc đồngthoáng nhìn, Lí Nghĩa lập tức tiến lên, đi đến phía sau hai người, hai tay dùnglực lôi kéo, hai đạo tiếng khóc thét thê lương nháy mắt vang lên, chỉ thấy hainam nhân kia, giữ một cánh tay, ôm chặt trong người trình ra tư thế cúi ngườikì quái.

“Vẫn không nói, thì taykia của các ngươi, cũng sẽ như vậy.”

Thượng Quan Ngân lạnhlùng nhìn xuống hai người phía dưới, đã bảy ngày, Liên Nhi thủy chung hoàn toànkhông có tin tức. Nhẫn nại của hắn từ lâu đã tuyên cáo biến mất, nếu hai ngườikia vẫn không nói, hắn sẽ để bọn họ nếm thử tư vị cái gì gọi là muốn sống khôngđược, muốn chết không xong.

“Chúng ta nói, chúng tanói!”

Hai nam nhân liếc mắtnhìn nhau một cái, biết chạy trời không khỏi nắng, chỉ cầu có thể bảo trụ cáimạng.

“Chúng ta cũng là bắtngười vì tiền, thay người gây chuyện, cầu xin Thượng Quan trang chủ phóng chochúng ta một con đường sống.”

“Là ai đứng sau cácngươi, người hiện tại là ở nơi nào?” Thanh âm trầm thấp có vẻ vội vàng, giốngnhư đang đè nén.

“Là Trần lão gia lấy tiềnlệnh chúng ta làm việc, về phần người hiện tại là ở......”

Hai nam nhân đồng thờinuốt ngụm nước miếng, khi nhìn thấy Thượng Quan Ngân khuôn mặt tuấn tú âm trầm,đều không dám nói thêm gì nữa.

“Người là ở đâu, nóimau!”

Một đạo sẵng giọng gầmnhẹ hạ xuống, Thượng Quan Ngân thân mình cao lớn, trong chớp mắt đã đi đếntrước mặt hai người, hai tay đồng thời kéo lên vạt áo của hai nam nhân kia,nhìn sát hai người.

“Ở...... Thúy Hồng Lâucủa Đan Đồ trấn......”

Lời vừa mới nói xong,ngực hai người lập tức trúng một chưởng, hộc máu ngất đi.

Thượng Quan Ngân khuônmặt tuấn tú tràn ngập thô bạo, hai đấm xiết rồi lại buông, Lí Nghĩa căn bảnkhông dám ngẩng đầu nhìn mặt chủ tử, trong thư phòng trở nên tĩnh mịch trongchốc lát, thẳng đến khi thanh âm lạnh như băng vang lên:

“Đem hai người này quăngđến phía sau núi, sống chết mặc cho số phận. Tìm vài người đến, chúng ta lậptức xuất phát.”

Thân hình như gió, vộivàng đi ra khỏi thư phòng, vừa vặn gặp được Thượng Quan Dung hướng này đi tới.

“Đại ca huynh muốn điđâu?”

Thượng Quan Dung thấy hắnthần sắc khác thường, sẽ không phải là biết chỗ đại tẩu hiện tại đi? Liền lêntiếng gọi lại hắn.

Thân hình cao lớnkhông hề ngừng nghỉ, lúc xoay người, bay tới thanh âm lạnh như băng của hắn:

“Dung Dung, trước khi tatrở về, không cần biết muội dùng loại phương pháp nào, phải buộc phụ tử Trầngia ở Cô tô thành không có chỗ dung thân.”

Thượng Quan Dung nghethấy hắn phân phó, kinh ngạc nhướng mày, căn bản không có thời gian để hỏi,quay đầu trông thấy Lí Nghĩa thi mệnh cùng hai tên tôi tớ từ trong thư phòngkéo ra hai nam nhân, bước chân vội vàng đang định đối nàng làm như không thấy,sát bên người đi qua.

“Này! Lí Nghĩa, rốt cuộcxảy ra chuyện gì ?”

Thượng Quan Dung cũngkhông để yên như vậy, ra tay như chớp nhanh chóng bắt được cánh tay Lí Nghĩa,ngăn cản hắn.

“Tiểu thư, ta không cóthời gian, ta phải chạy nhanh đuổi kịp trang chủ.”

Lí Nghĩa gấp đến độ rachiêu gỡ tay, nhưng Thượng Quan Dung vẫn là chưa từ bỏ ý định, lại cùng hắn sochiêu.

“Trừ phi ngươi nói chota, bằng không đừng mơ tưởng đi.”

“Phu nhân bị bán đến ThúyHồng Lâu của Đan Đồ trấn, chúng ta đang muốn đến đó.”

Lí Nghĩa gấp đến độ bấtchấp ra chiêu nặng nhẹ thoát thân, Thượng Quan Dung nghe vậy cả người thất thầnngây ngốc, cũng may Đường Ưng nhanh tay ôm lấy nàng tránh khỏi chưởng phong củaLí Nghĩa, mới không có bị thương.

“Ngươi không có việc gìđi?”

Đường Ưng cẩn thận kiểmtra người trong lòng, xác định nàng cũng không có bị thương, đang chuẩn bịbuông nàng ra. (Hai anh chị này có Gian tình, Gian tìnhnha. Dạ Nhi ta ngửi thấy mùi JQ)

“Đường Ưng, ta vừa mớikhông có nghe sai đi? Đại tẩu nàng thật là ở......”

Thượng Quan Dung sốt ruộtquay lại nắm giữ hắn, không muốn tin những gì nàng mới vừa rồi nghe được.

Sau khi nhìn thấy ĐườngƯng vuốt cằm, nàng bước chân lảo đảo, toàn thân chuẩn bị hướng Lí Nghĩa hỏi rõràng, nhưng còn không thấy bóng người đâu.

Thúy Hồng Lâu từ lầntrước nháo đến xảy ra chuyện, tuy rằng luôn luôn không nhìn thấy thi thể, chỉnhìn thấy vết máu loang lổ, nhưng không biết ai để lộ tin tức, gần đây quan phủliên tiếp đi lại, khiến cho Thúy Hồng Lâu sinh ý nguyên bản đang hưng thịnh làthanh lâu nhân tài kiệt xuất, sinh ý lập tức xuống dốc không phanh, trước cửacòn có thể giăng lưới bắt chim.

Mà nay xem ra Thúy HồngLâu gặp chuyện không hay ho, còn chưa có hết đâu.

Chỉ thấy hơn mười ngườiđại hán, người người sắc mặt không tốt, đặc biệt nam tử cầm đầu cao lớn lạnhlùng, toàn thân tự nhiên tản mát ra khí thế lạnh thấu xương khiếp người, hắcđồng lóng lánh hào quang, làm người nhìn đều sợ hãi lùi lại, không dám quấynhiễu.

Một đám người liền trongtình trạng không người ngăn cản, trực tiếp đi vào trong Thúy Hồng Lâu.

Vương ma ma từ lúc đượccác cô nương thông báo, liền đi ra chờ, tuy rằng không biết người tới ý muốngì, nhưng đã chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

“Ngươi chính là tú bà?”

Thượng Quan Ngân nhìnthẳng người phụ nữ trước mắt hơi có tuổi, trang điểm vừa đậm lại lả lơi, lạnhlùng hỏi.

“A, đại gia ngài hung dữnhư vậy, sẽ dọa hư cô nương của chúng ta! Đến đến đến, vài vị đại gia gặp cácngài là muốn mấy vị cô nương, ta tất cả đều giúp các ngài cấp gọi tới. ThanhThanh, tiểu Hồng, còn không mau lại đây tiếp đón.”

Vương ma ma có đôi mặtnhìn người lâu năm, sớm thấy rõ nam nhân trước mắt này khí thế phi phàm cũngkhông phải người thường, lá gan lớn hướng cô nương phía sau hô quát.

Cô nương bị gọi tên kia,ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, sợ hãi không dám tiến lên.

Bỗng dưng, một bóng ngườixẹt qua, xuất hiện tại trước mắt mọi người, chỉ thấy hắn xuống tay bắt lấy mộtcô nương, ở bên tai Thượng Quan Ngân nói nhỏ.

Vương ma ma thấy cô nươngbị bắt đến đúng là Tiểu Phương, đầy mình nghi hoặc, không hiểu sao lại thấy bấtan.

“Nói, Liên Nhi ở đâu?”

Thượng Quan Ngân hét lớn,hắc đồng lợi hại mị khởi, mặt ngoài là bình tĩnh, thực chất hắn đang cực lực đènén nổi giận.

Vương ma ma ngốc lăng mộtlát, lúc này khả năng mới đoán được thân phận hắn. Nguyên bản nàng là hy vọngnam nhân này sớm ngày xuất hiện mang Liên Nhi đi, mà lúc này nàng đi đâu tìmngười trả lại cho hắn? Hảo ý ban đầu, hiện tại đã biến thành một hồi tai họa,sớm biết như thế, nàng sẽ không nên nhất thời mềm lòng lưu lại Liên Nhi mớiđúng.

“Không...... Không biết.”

Vương ma ma run giọng đáplời, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn nháy mắt trầm xuống, dự cảm như cómây đen bao phủ.

“Đem Thúy Hồng Lâu nàyhủy đi!”

Lời nói lạnh như băngkhông hề độ ấm chưa dứt, thân hình cao lớn nhanh chóng toàn thân rời đi, phíasau còn khả nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kinh hoảng của Vương ma ma.

Hôm nay, hắn sẽ thủ hạlưu tình, đó là bởi vì Vương ma ma cũng không có ép Liên Nhi tiếp khách, ngượclại đối xử tử tế với nàng, bằng không hắn tuyệt sẽ không chỉ đơn giản gọi ngườihủy đi Thúy Hồng Lâu như vậy. (T.T Cái này là đơn giảncủa ca đấy ak`)