Ngốc Thê

Chương 6




Một căn phòng u tối,trong không khí ẩn ẩn phiêu tán mùi của củi gỗ, một thân hình mảnh khảnh cuộnmình ở góc xó.

Đôi mắt sáng trợnto kinh hoảng, sợ hãi nhìn khắp phòng tối đen, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình,cả người sợ hãi mà run run.

“Tướng công, chàng ở nơinào, Liên Nhi hơi sợ......”

Thủy Liên lệ quang lóera, ủy khuất nhếch phấn môi.

Nàng không hiểu, nguyênbản chính mình đang đùa hảo hảo, vì sao sau đó lại có hai tên nam nhân hung ácđem nàng bắt mang đi? Hai người kia đối nàng rất hung dữ, còn cảnh cáo nàngkhông thể lên tiếng, bằng không sẽ giết nàng.

Nàng sợ hãi ở trong lòngluôn luôn gọi tướng công, nhưng là tướng công đều không có xuất hiện, tướngcông có phải hay không không cần nàng nữa?

“Y nha”, cửa gỗ từ bênngoài bị đẩy ra, đi vào là hai nam một nữ, cũng đem ánh sáng chiếu vào gian sàiphòng vốn tăm tối đến mức nhìn không thấy nổi năm ngón tay này.

Đi ở đằng trước là mộtngười phụ nữ trang trang điểm xinh đẹp, chỉ thấy nàng trợn to cặp mắt nhỏ kia,tiến đến gần thân hình run run đang lùi vào góc phòng kia, không khách khí nânglên hàm dưới của nàng, cẩn thận đánh giá.

“Cô nương này bộ dạngthật sự rất xinh xắn, trong Thúy Hồng Lâu của ta thật ra không có một cô nươngnào dung mạo hơn được nàng, các ngươi mang đến mặt hàng này thật là hàng thượngđẳng.”

Vương ma ma vừa lòng chậcchậc ra tiếng, tưởng tượng thấy một đống công tử ăn chơi dâng lên cho bà bạctrắng bóng, vui vẻ cười ra miệng.

“Người xấu, người xấu!”

Vương ma ma tay đột nhiênbị hất ra, chỉ thấy Thủy Liên luôn miệng hô, thân hình lại hướng góc tường vộivã lui vào.

Thủy Liên tuy rằng khônghiểu người trước mắt này đang nói cái gì, nhưng là ánh mắt của bà ta nhìn nàng,làm nàng sợ hãi, trực giác cho thấy nàng không thích người này.

Vương ma ma kinh sửng sốtsau một lúc lâu, đôi mắt nhỏ mở lớn, cẩn thận quan sát nàng, tức giận đứng dậy,đối với hai người phía sau quát:

“Các ngươi muốn lừa tasao? Cô nương này là ngốc tử!”

“Là ngốc tử thì như thếnào, dù sao cũng không làm cho việc buôn bán của ngươi giảm đi đâu.”

“Đúng vậy! Huống hồ cônương này lại bộ dạng đẹp như vậy, khách nhân nhìn đến đã sớm bị tình dục làmmù quáng con tim, còn để ý nàng là ngốc tử nữa sao? Nói không chừng còn cảmthấy càng chơi càng thú vị ấy chứ!”

Hai nam nhân ngươi đáp taxướng, càng nói càng lưu loát, nói xong lời cuối cùng còn cười đến thập phầnđáng khinh.

“Đủ, các ngươi nói thậtcho ta biết, cô nương này là từ đâu bắt đến ?”

Vương ma ma lười nghe bọnhắn nói một đống vô nghĩa, nhìn thẳng hai mắt Thủy Liên có phần suy nghĩ sâuxa.

“ Huynh đệ chúng ta cũnglà thay người làm việc, có người cầm một đống tiền muốn chúng ta đi Minh Nguyệtsơn trang, đem ngốc thê của Thượng Quan Ngân cấp bắt đi, hơn nữa đem nàng mangrất xa, tùy tiện tìm một thanh lâu đem nàng bán.”

“Cái gì? Các ngươi nóinàng là thê tử của trang chủ Minh Nguyệt sơn trang Thượng Quan Ngân?” Vương mama khó nén kinh ngạc.

Bà đã nghe qua MinhNguyệt sơn trang, cũng biết Thượng Quan Ngân cũng không dễ chọc, bà nếu làthông minh thật là không nên đón củ khoai lang nóng bỏng tay này.

“Vương ma ma ngươi cũngđừng sợ, nơi này là Đan Đồ trấn, cách Cô Tô thành khá xa, Thượng Quan Ngântuyệt tìm không đến nơi này.”

Cho dù tìm được lại thìsao, thê tử của hắn sớm đã tàn hoa bại liễu, bọn họ coi như là hoàn thành nhiệmvụ.

“Hai mươi hai, ta ra haimươi hai muốn hay không tùy các ngươi, dù sao nàng vẫn là ngốc tử, ta còn khôngbiết cửa sinh ý này ta sẽ lỗ hay lãi đây.”

Vương ma ma từ trong lònglấy ra hai mươi hai, ở trước mắt hai người đang thất vọng, một bộ muốn haykhông là tùy bọn họ, nàng một chút cũng không có bộ dáng miễn cưỡng.

“Này......” Hai ngườiliếc mắt nhìn nhau, tuy là ngại tiền ít, nhưng nói cũng không sai, bọn họ cũngkhông muốn lại mạo hiểm phiêu lưu đi tìm người mua. “Được rồi, liền hai mươihai.”

Hai người vừa thu lạitiền, liền không quay đầu lại chạy lấy người.

Vương ma ma chờ kia haingười đi rồi, sắc mặt nịnh hót trên mặt biến đổi, cúi hạ người, một mặt hiềnlành nhìn Thủy Liên.

“Đừng sợ, ta sẽ khôngthương tổn ngươi, nói cho ta ngươi tên gọi là gì?”

Thủy Liên một mặt phòngbị nhìn bà, ánh mắt bà không giống vừa rồi làm nàng sợ hãi, vẻ mặt mỉm cườitrên mặt dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Liên Nhi.” Nàng sợ hãinói.

Vương ma ma nét mặt biểulộ một chút cười ôn nhu, đưa tay khẽ vuốt gò má mềm mại của nàng, như là sợ làmnàng sợ, ôn nhu khẽ nói:

“Liên Nhi đừng sợ, ma matuy rằng không phải là người tốt, nhưng con yên tâm, ta tuyệt sẽ không thươngtổn con, về sau ma ma sẽ hảo hảo chiếu cố con.”

Vương ma ma đem Thủy Liênan trí ở sương phòng sau Thúy Hồng Lâu. Nơi này tương đối an tĩnh, cũng có vẻsẽ không bị khách nhân đằng trước quấy rầy. Cũng an bài một nha đầu chăm sócnàng, lúc này mới rời đi.

“Ma ma, nghe nói ngườimua một cô nương ngốc?”

Đứng ở hành langdài một vị cô nương xinh đẹp quần áo khinh bạc, làm như chờ đã lâu.

“Không sai, ngươi như thếnào chạy đến nơi này?”

Vương ma ma nhìn ngườingăn trở đường đi của bà, là Thanh Thanh hồng bài hoa khôi ở Thúy Hồng Lâu,không biết ý đồ đến đây của nàng là gì.

“Ma ma đem nàng an bài ởphía sau sương phòng, mà không phải giống tỷ muội chúng ta cùng ở tại tiềnviện, chẳng lẽ là không dự tính để cho nàng tiếp khách sao?”

Thanh Thanh vừa nghe thấyVương ma ma hôm nay lại mua một cô nương tiến vào, nhưng lại là một cô nươngngốc, hơn nữa còn an bài người chiếu cố. Tin tức này không chỉ khiến nàng, màcác cô nương đều cảm thấy kinh ngạc, cho nên nàng mới hiếu kì đi đến làm rõthực hư.

“Không sai.”

“Vì sao? Ma ma không phảiluôn luôn tính toán tỉ mỉ, làm sao có thể nguyện ý với mối làm ăn không rõ lỗlãi này?”

Thanh Thanh vừa nghe thấychính miệng bà thừa nhận, một mặt kinh hoảng!

Lấy kinh nghiệm nàng đã ởThúy Hồng Lâu nhiều năm, tinh tường biết Vương ma ma cũng không phải là cáithiện lương nhân sĩ gì, chuyện ép lương vì xướng*, bà muốn làm tuyệt sẽ khôngchùn tay, vì sao hôm nay lại khác thường?

*Chuyện ép lương vìxướng: Ép buộc cô gái lươngthiện phải làm nghề bán thân.

“Chuyện của ta còn phảicần hướng các ngươi báo cáo sao? Còn không mau trở về phòng chuẩn bị, đợi látnữa Tôn công tử chỉ tên muốn ngươi tọa bồi.”

Vương ma ma gương mặttrầm xuống, lôi kéo tay nàng, muốn đem nàng kéo rời đi.

Sau nửa canh giờ, ThanhThanh sau khi thoát khỏi Vương ma ma, lại xuất hiện tại trên hành lang dài ởhậu viện, nhắm thẳng sương phòng ở cuối hành lang mà đi.

Khấu! Khấu!

Ngoài cửa truyền đếntiếng đập cửa, Tiểu Phương tưởng Vương ma ma vừa đi rồi quay lại, cửa vừa mở ranhìn thấy người tới, kinh hô ra tiếng:

“Thanh Thanh tỷ, tỷ làmsao có thể đến đây?”

“Ta đến xem vị cô nươngkia.”

Thanh Thanh liếc mắt mộtcái lập tức thấy người nằm ở trên giường ngủ, đi vào nhìn kỹ, trong mắt xẹt quamột chút kinh diễm.

“Nếu không phải biết nànglà ngốc tử, ta thấy vị trí hoa khôi này của ta khó mà giữ được.”

Quay đầu đối mặt vớingười đang một mặt khẩn trương, hỏi ra nghi vấn của nàng:

“Ma ma có hay không nóiqua, vì sao lưu lại nàng không cho nàng tiếp khách?”

“Không có, ma ma chỉ phânphó muốn ta hảo hảo mà chiếu cố nàng, đừng để cho nàng chạy đến tiền viện.”Tiểu Phương thành thật đáp lời, một chút cũng không dám đắc tội nàng.

“Phải không? Bảo hộ nhưvậy nàng, là ma ma đổi tính sao?”

Thanh Thanh hừ lạnh mộttiếng, lại nhìn người trên giường ngủ say, đầy bụng nghi vấn rời đi.

Tiểu Phương tiễn nàng đirồi, vội vàng đóng cửa lại cho tốt, phải biết rằng, Thanh Thanh tỷ cũng khôngdễ chọc, xem ra ma ma làm cái quyết định này nhất định khiến cho các vị tỷ tỷbất mãn. Liếc mắt nhìn người trên giường, không nhịn được thở dài, hy vọng đừngbởi vì nàng, mà làm cho chính mình về sau không có ngày dễ chịu.

Ở hành lang dài trong hậuviện, một thân ảnh mảnh khảnh đang ngồi, chỉ thấy hai tay nàng vòng ôm lấy haiđầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt trên đầu gối hơi nhíu.

Đôi mắt sáng trongsuốt lưu một vòng khắp nơi này, phấn môi ủy khuất nhếch lên.

Nàng rất nhớ tướng công,Dung Dung, Tiểu Mai, Xuân Hoa, nhưng là đây rốt cuộc là nơi nào, nàng có phảihay không không trở về được?

“Liên Nhi, ngươi thế nàongồi ở đây, vì sao không trở về trong phòng đợi?”

Tiểu Phương ở trong phòngkhông tìm nàng, thấy nàng ngồi yên ở hành lang dài, tức giận nói. Thực khônghiểu ma ma thế nào đột nhiên biến thành người tốt.

Nàng bởi vì bộ dạng kém,cho nên luôn luôn phải phụ trách việc nặng trong Thúy Hồng Lâu. Tuy rằng hiệntại biến thành chỉ cần chiếu cố một người, có thoải mái hơn, những cũng bởi nhưthế, làm hại nàng bị các cô nương trong viện châm chọc khiêu khích.

Mà nguyên nhân này nàngcũng hiểu được, ai bảo bên trong Thúy Hồng Lâu còn nhiều chuyện ép lương vìxướng, ma ma lúc này hành động khác thường, tất nhiên là khiến cho mọi ngườibất mãn cùng ngờ vực. Dưới tình huống này, nàng lại phụ trách chiếu cố người,tất nhiên là không chiếm được hảo sắc mặt của mọi người.

“Liên Nhi nhớ tướngcông.”

Thủy Liên sợ hãi mắt nhìnsắc mặt Tiểu Phương không tốt, sợ hãi nói nhỏ.

“Ngươi có chán hay khôngnha, mỗi ngày đều nói như vậy! Phải biết rằng, ngươi hiện tại mệnh đã tốt lắmrồi, lại ầm ỹ liền đem quăng ngươi đến tiền viện đi phục vụ đại gia đó.”

Tiểu Phương ỷ vào bốn bềvắng lặng, đem tức giận ẩn nhẫn lâu ngày hoàn toàn phát tiết ở trên người ThủyLiên, ai bảo bởi vì nàng ta, làm hại nàng bị mọi người xa lánh.

Thủy Liên bị nàng quátlớn như vậy, sợ hãi đem thân thể lui xuống một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợhãi mà cúi gằm xuống.

“Ngươi, nha đầu chết tiệtkia, nguyên lai đều là chiếu cố người như vậy!”

Vương ma ma mới bước vàohậu viện, liền nghe thấy tiếng quát, sắc mặt khó coi hai tay hạ xuống, dùng lựcở trên người Tiểu Phương vặn xoắn ra một khối bầm tím.

“Ma ma tha mạng a!” TiểuPhương đau đến kêu liên tục, thẳng hô lần sau không dám, than thở khóc lóc cầuxin tha thứ.

“Nếu làm cho ta phát hiệncó lần sau, ta liền là thẳng da ngươi!”

Vương ma ma xuống taykhông nặng, tạm thời phóng nàng một đường sống, Tiểu Phương vội vàng nhân cơhội rời đi, khi rời đi còn oán hận trừng mắt Thủy Liên.

Sau khi giáo huấn nha đầuchết tiệt bằng mặt không bằng lòng kia xong, Vương ma ma đi đến trước mặt ThủyLiên, thay đổi khuôn mặt nhanh như chớp, một mặt hiền lành cười nhìn nàng:

“Liên Nhi đừng sợ. Có lẽ,ta không nên tiếp tục để con ở lại đây.”

Nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏnhắn vẫn còn có phòng bị của nàng, vì nhớ lại mà hai mặt tràn đầy sầu não, thìthào nói nhỏ.

Các cô nương nói rấtđúng, bà xác thực không phải là cái thiện tâm nhân sĩ, chuyện tình ác độc gì bàđều làm được, nhưng vì sao bà hiện tại lại muốn tự mình nhận mối làm ăn lỗ này?

Đương nhiên, nàng tuyệtđối không có khả năng đột nhiên đổi tính, trở thành người tốt.

Có lẽ thật là người ngốccó ngốc phúc đi.

Nếu hôm nay Liên Nhi làcái cô nương bình thường bị bán đến đây, cho dù đem hết thủ đoạn gì, bà cũngnhất định sẽ ép nàng tiếp khách. Hôm nay, nguyên nhân bà mềm lòng, chỉ vì nàngcùng muội muội đã chết của bà giống nhau, là một cô nương ngốc.

Bà phải lưu lạc phongtrần, cũng là bởi vì phụ thân táng tận lương tâm, đem bà cùng muội muội có chútsi ngốc nhất định bán vào thanh lâu. Bà vĩnh viễn không quên được muội muội bởivì si ngốc đắc tội khách nhân, mà bị đánh chết chôn sống. Cho nên khi nàng mớiphát hiện Liên Nhi là cái ngốc tử, nhất thời mềm lòng, làm mối làm ăn nhất địnhthua lỗ duy nhất trong cuộc đời.

“Liên Nhi, nếu mấy ngàynữa người nhà con còn đến đây tìm con, ma ma ta nên thay con tìm nơi khác an ổnhơn.”

Bà không phải không biếtcác cô nương bất mãn, cũng biết nàng không thích hợp lại lưu lại, dù sao bệnhghen tị của nữ nhân thực sự đáng sợ, huống chi Thúy Hồng Lâu này tất cả đều lànữ nhân. Hôm nay là bà đúng dịp phát hiện, khó bảo toàn lần tới bà còn có thểvì nàng xuất đầu.

Trên đường rộnràng, hai cô nương mặc một thân xiêm y vài thô, cầm trong tay đồ tốt vừa chọnmua, đang trên đường trở về, trong đó một cô nương ngữ điệu thập phần kíchđộng, thanh âm khiến cho nhiều người trên đường, không khỏi tò mò ghé mắt.

“Ta tình nguyện đi làmviệc nặng, cũng không nguyện đi hầu hạ một cái ngốc tử!”

Nguyên lai cô nương kíchđộng này, đúng là Tiểu Phương ở Thúy Hồng Lâu phụ trách chiếu cố Thủy Liên.

“Đừng không biết tốt xấu,nếu là ta, ta tình nguyện chiếu cố cái ngốc tử, cũng không cần mỗi ngày mệt đếnchết khiếp.” Một cô nương khác, đối lời nàng nói hiển nhiên không cho là đúng.

“Ngươi biết không? Ngàyhôm qua ma ma nhưng lại vì cái ngốc tử kia, véo ta toàn thân bầm tím, còn xuấtngôn cảnh cáo ta.”

Tiểu Phương nghĩ đến việcnày, liền tức giận đầy một bụng lửa! Nhớ lại nàng trước kia làm việc nặng, cũngkhông giống như bây giờ bị khinh bỉ.

“Thực sự có việc này?”

Khi nhìn thấy Tiểu Phươnghai tay bầm tím thê thảm, không khỏi lộ ra ánh mắt đồng tình.

“Cái cô nương ngốc kiarốt cuộc là đánh từ mà đến ?”

“Không biết. Nàng cũngchỉ cả ngày hô muốn tìm tướng công, phiền chết người! Bất quá, cái ngốc tử kiangày khoái hoạt cũng không lâu đâu?” Tiểu Phương rồi đột nhiên lộ ra một cáicười ác ý.

“Ngươi nói lời này là cócái ý tứ gì?”

“Đêm nay Thanh Thanh tỷan bài một trò hay, đám người chúng ta chờ xem là được rồi.”

Khi tiếng cười chói taitản dần xa, dựa ở bên cột trước nhà trọ, một thân hình nam nhân chút có to lớn,đem bầu rượu trên miệng buông xuống, lấy ống tay áo lau đi giọt rượu khóe môi,mị mắt nhìn hai mạt thân ảnh rời đi.

Đèn hoa mới lên, tỏ rõban đêm đã đến.

Khác hẳn với ban ngày yêntĩnh, Thúy Hồng Lâu chung quanh có thể nghe tiếng các cô nương nũng nịu mềmgiọng, xen lẫn tiếng ngả ngốn dung tục của khách tìm hoan. Khi màn đêm bắt đầutối, mỹ nhân ôn nhu hương nhuyễn lại làm nam nhân mất hồn, không muốn rời đi.

Khác với tiền viện náonhiệt, hậu viện có vẻ quạnh quẽ rất nhiều, nhờ bóng vàng của ánh trăng, tinhtường chiếu rọi thân ảnh cô độc trong sương phòng.

Thủy Liên rầu rĩ ngồi ởtrên giường, đá động một đôi hài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhíu chặt, phấnmôi mím lại biểu hiện nàng không vui vẻ.

Nàng rất nhớ tướng công,nhớ toàn bộ mọi người.

Nàng biết cô nương mỗingày phụ trách đưa cơm cho nàng ăn không thích nàng, thậm chí có thể nói làchán ghét nàng. Nàng cũng không muốn ở lại đây, nhưng là nàng không tìm ra đượctướng công, nàng không biết đường về nhà.

Thủy Liên nhìn ánh trăngngoài cửa sổ, ủy khuất muốn khóc, nàng rất sợ rốt cuộc không còn thấy tướngcông.

Bỗng dưng, từ xa đến gầntruyền đến từng trận tiếng quát tháo, đánh vỡ hậu viện yên tĩnh.

“Thanh Thanh...... Ngươiở nơi nào nha?”

Tiếng nam nhân quáttháo, cùng tiếng đổ vỡ, nghiêng ngả lảo đảo nhắm thẳng hướng sương phòng màđến.

“Cách”, không hề phòngbị, cửa gỗ bị mở toang ra, đi vào là một nam nhân đang say, hai mắt mơ màng tìmkiếm mọi nơi thân ảnh quen thuộc kia, tầm mắt thoáng nhìn thiên hạ cuộn mình ởmép giường, rồi đột nhiên mở to, nháy mắt thanh tỉnh tiến đến.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi làmsao có thể một mình ở nơi này? Còn không mau lại đây hầu hạ đại gia.”

Không thể tưởng được nơinày lại ẩn dấu một mỹ nhân, Vương ma ma cũng này thực không có suy nghĩ, mặthàng tốt như vậy cũng không giới thiệu cho hắn.

Thủy Liên sợ hãi ôm chặtthân mình, tránh ở mép giường sợ hãi nhìn hắn. Người này là ai vậy nàng khôngbiết, nhưng là ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng không thích, thậm chí cảm thấy sợhãi.

Trực giác, nàng khôngthích người này.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi cònkhông mau lại đây.”

Nam nhân đánh cái rượucách, mị khởi một đôi mắt sắc dục, hướng thiên hạ trên giường nhào tới.

Thủy Liên hét lên mộttiếng, kịp thời thoát khỏi giường, cách cái bàn sợ hãi nhìn hắn.

“Ha ha, tiểu mỹ nhân ngươimuốn cùng ta chơi trò chơi phải không? Không sao, đại gia ta bồi ngươi chơi.”

Nam nhân cho rằng nàng làlạt mềm buộc chặt, hưng phấn mà trợn to hai mắt, vươn hai tay muốn đem nàng ômtrọn trong lòng.

Thủy Liên nhanh nhẹn hẳnlên, hai người cách nhau cái bàn, ngươi bắt ta trốn, chạy vòng quanh.

“Người xấu, người xấu!”

Thủy Liên vừa né tránh,miệng kinh hoảng không ngừng kêu to.

Nam nhân đuổi theo như làphát giác cái ra cái gì, đầu nháy mắt thanh tỉnh không ít, tinh tế đánh giá mỹnhân trước mắt.

Vẻ mặt xinh đẹp củanàng còn hơn hoa khôi Thanh Thanh, nhưng nếu là nhìn kĩ vẻ mặt của nàng thật racó chút quái dị, thần sắc xem ra có chút ngu si, lại nghe được tiếng quát tháomới vừa rồi của nàng --

“Nguyên lai ngươi là cáingốc tử nha, khó trách lại bị giấu ở đây! Bất quá không quan hệ, ta chưa từngchơi đùa với ngốc tử xinh đẹp như vậy bao giờ, đêm nay ta thật muốn nếm thử.”

Nam nhân cười dâm đãngnhìn thẳng nàng, chán ghét ngươi trốn ta truy, liền đem cái bàn cấp nhấc lên. Trongtiếng thét chói tai của Thủy Liên, một tay cấp ôm lấy nàng, hướng trên giườngquăng xuống.

“Người xấu!”

Thủy Liên sợ hãi khóclên, thân mình không kịp thoát đi, lập tức bị nam nhân áp lên thân mình.

“Tiểu mỹ nhân, ngươingoan ngoãn, a --”

Vừa mở miệng cười, nơicánh tay truyền đến đau nhức mà dừng lại, chết tiệt, ngốc tử này dám cắn hắn!Nam nhân tức giận bàn tay to vung lên, đem thân mình mảnh khảnh của nàng cấpđánh bay ra ngoài.

Khấu!

Một tiếng thanh âm to lớnvang lên, nam nhân nâng lên hai mắt, vừa vặn nhìn thấy Thủy Liên thân mình đụngvào sau vách tường, chậm rãi trượt xuống. Từ thân mình mảnh khảnh chảy xuống,cũng lôi ra một đạo vết máu chói mắt.

Nam nhân thấy thế, hoảngsợ nhảy khỏi giường, cả người sớm bị sợ tới mức thanh tỉnh, nuốt ngụm nướcmiếng, sợ hãi di động bước chân, muốn đi cũng không nhúc nhích được, cúi đầunhìn người dưới đất.

Đầu tiên là lấy chân đáđá, thấy nàng vẫn là không phản ứng gì, lúc này lá gan mới lớn, run đưa tay lậtlật thân thể nàng.

Dọa! Nam nhân sợ tới mứcrút lui mấy bước, trên mặt nguyên bản tú lệ tuyệt mỹ, dính đầy máu tươi, miệngvết thương trên trán còn không ngừng chảy ra máu.

Nam nhân sớm bị một màntrước mắt làm sợ tới mức hồn phi phách tán, căn bản không có dũng khí đi xemhơi thở nàng, xác định nàng còn sống hay không.

Vì hoảng sợ mà chuẩn bịthoát đi, lại ở cửa bị Thanh Thanh cùng Tiểu Phương nguyên bản chờ xem kịch vuibắt gặp.

“Không liên quan đến ta!”

Nam nhân kinh hách ngốclăng một lát, lập tức đẩy hai người ra, nghiêng ngả lảo đảo thoát đi.

“Tôn công tử này thế nàomột dáng như gặp quỷ vậy?”

“Đúng vậy, thật là kỳquái.”

Hai người còn đang buồnbực, lại ở quay đầu nhìn thấy tình cảnh trong phòng, kinh hãi thét chói tai,vội vàng đi tiền viện tìm Vương ma ma.

Ngay khi một đám ngườivội vàng chạy tới sương phòng, lại chỉ thấy được một mảng hỗn độn, trên váchtường vương vết máu, trên đất cũng còn vết máu.

Chính là không có nhìnthấy thân ảnh Thủy Liên.