Du Thanh bước đến trụ sở làm việc với vẻ mặt khó ở. Cả người tỏa ra khí thế người sống chớ gần khiến các nhân viên công tác xung quanh sợ đến phát khiếp.
Khi nãy người gọi đến là phụ tá của Du Thanh, tên là Dương Vĩnh. Vài tên chính trị gia và lãnh đạo tổ chức tiệc tối muốn hắn tham dự.
Thường thì phụ tá của Du Thanh sẽ thay hắn từ chối bọn người phiền phức đó. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại bị hẹn ra.
Cửa thang máy mở ra, Du Thanh đã thấy gương mặt chột dạ và tái mét của Dương Vĩnh. Hắn bực mình bước tới trước mặt.
"Phụ tá Dương, tôi không biết cậu đã nhận hối lộ gì mà đồng ý bọn chúng. Nhưng cậu cẩn thận với tôi đấy." Du Thanh lạnh lùng cảnh cáo người kia. Tâm trạng thoải mái hơn một chút khi nhìn thấy bộ dạng run rẩy sợ hãi của cậu ta.
Dương Vĩnh lúng túng giải thích: "Không.. Không phải như ngài nghĩ đâu Thượng tướng. Là ngài phía trên trực tiếp ra lệnh nên..."
"Đủ rồi." Du Thanh thiếu kiên nhẫn cắt ngang Dương Vĩnh. "Mấy lão già đó chỉ muốn mặt mũi thôi. Sao không chết sớm chút để bớt phiền người khác vậy."
Dương Vĩnh sợ đến cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Những lời này nếu bị những người ở trên nghe thấy thì chỉ có nước bị đá đích khỏi quân ngũ. Chỉ có Thượng tướng Du là dám nói vậy.
"Khi nào?" Nam nhân thong thả ngồi xuống ghế, đưa tay với lấy khối rubik trên bàn nghịch nghịch.
"Dạ tám giờ tối nay thưa ngài." Dương Vĩnh đứng một bên báo cáo. "Lễ phục tôi đã-..." Lời còn chưa dứt đã bị nam nhân ngắt ngang.
"Không cần. Ta mặc như hiện tại là được." Du Thanh nhàn nhạt nói. Trên người hắn vẫn là bộ quân phục khi nãy cũng Du Cẩm Ngọc lăn lộn. Vạc áo lót bên trong còn dính không ít dịch thể thiếu niên bắn lên.
Du Thanh nghĩ đến bộ dạng cao trào mất kiểm soát khi nãy của em trai thì không khỏi hưng phấn. Nếu không bị những lão già chết tiệt kia cắt ngang thì có lẽ hắn đã có thể cùng Du Cẩm Ngọc chiến đấu thêm vài hiệp.
"Bực mình thật." Nam nhân buông ra lời than thở. Phụ tá kế bên đang cố gắng hết sức xóa bỏ sự hiện diện của bản thân.
Trên bàn vẫn còn sót lại vài tài liệu, Du Thanh dù lười biếng nhưng vẫn quyết định làm việc có trách nhiệm. Thẳng lưng phê duyệt tài liệu trên bàn.
Đến tám giờ, Du Thanh bước ra khỏi công ty và di chuyển đến nhà hàng cao cấp nơi tổ chức bữa tiệc.
Một thân nam nhân vận quân phục soái khí bước xuống xe. Khi thế nghiêm nghị và quyền lực ngút trời khiến cho người xung quanh cũng có chút co rúm.
Vài cô gái trong nhà hàng không nhịn được nhìn theo hướng nam nhân. Nhưng do góc độ mà chỉ có thể nhìn được sườn mặt hoàn hảo và khóe mắt phượng lạnh lùng của hắn.
Du Thanh bước vào phòng tổ chức tiệc. Bên trong đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, chính trị gia và các quân nhân khác có chức vị cũng không nhỏ.
"Thượng tướng Du, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mau mau, vào bàn ngồi đi. Mọi người đều đang chờ cậu." Một chính trị gia nhanh nhảu lên tiếng.
"Cảm ơn." Du Thanh vẫn giữ vẻ mặt băng sơn trả lời ông ta. Sau đó thong thả ngồi vào vị trí đúng của bản thân và bắt đầu phong bế.
Gã chính trị gia thấy mình bị bơ đẹp cũng không lấy làm xấu hổ. Cười cười nói nói tiếp tục trò truyện với những người xung quanh.
Du Thanh không cần nói gì nhưng khí tức tỏa ra từ người hắn lại khiến những người xung quanh không dám bắt chuyện. Hoàn toàn là một pho tượng bất di bất dịch.
Trái ngược với bộ dạng nghiêm túc bên ngoài, trong đầu Du Thanh lúc này đều là Du Cẩm Ngọc. Vị Thượng tướng đang nghiêm túc suy nghĩ xem lúc về nên mua bánh caramel hay tiramisu cho em trai yêu quý ở nhà.
"Đúng rồi tiến sĩ Đào, công trình nghiên cứu của ngài thế nào rồi?"
"Cảm ơn ngài đã quan tâm, hiện nó đang được phát triển đến bước cuối cùng rồi." vị được gọi là tiến sĩ Đào ôn tồn trả lời.
Một người khác tò mò hỏi: "Tiến sĩ Đào đang nghiên cứu gì sao?"
"Tên nó là vòng chân theo dõi. Có thể theo dõi vị trí, tâm trạng, sức khỏe của tù nhân. Ngoài ra còn có thể khống chế sinh hoạt, hành vi bằng cách chích điện." Tiến sĩ Đào vui vẻ nói về tác phẩm của mình mà không để ý rằng kế bên đang có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ông.
"Ông nói rõ một hơn chút đi. Tôi khá hứng thú." giọng của Du Thanh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Một phần vì giọng nam nhân quá hay. Hai là vì đây là câu bắt chuyện đầu tiên Du Thanh nói ra từ nãy đến giờ.
Tiến sĩ Đào cảm thấy có chút hồi hộp. Đây chính là vị Thượng tướng trẻ nhất lịch sử A quốc. Chiến công hiển hách lẫy lừng, đến cả bộ máy lãnh đạo cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Tuy nhiên tính tình lại không được tốt. Có rất nhiều tin đồn rằng hắn ta rất khó tính, khó ở, khó chiều. Chỉ cần làm hắn khó chịu sẽ ngay lập tức bị sa thải. Tệ hơn là bị đập cho một trận rồi sa thải.
Tuy nhiên có một điều vượt lên trên tất cả đó chính là vị Thượng tướng này rất có tiền.
Cư dân mạng nói rằng nếu như hắn dùng toàn bộ tiền mua phi cơ riêng thì số máy bay y mua đủ để đỗ trên mỗi sân bay của A quốc, mỗi nơi một hoặc hai chiếc.
Nếu như thành công thuyết phục vị này đầu tư thì chắc chắn vấn đề thiếu vốn đầu tư trăm phần trăm sẽ được giải quyết. Tiến sĩ Đào khẽ nuốt nước bọt. Đây chắc chắn là một cơ hội hiếm có khó tìm.
"Thật vinh hạnh khi được Thượng tướng Du chú ý đến nghiên cứu của mình." Tiến sĩ Đào tiến đến ngồi gần Du Thanh. Giọng nói mang theo chút xu nịnh lấy lòng.
"Vòng chân theo dõi này được dùng để kiểm soát tù nhân." ông lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, nói. "Ngài cũng thừa biết hiện nay số lượng tội phạm đang ngày càng nhiều. Các trại giam cũng vì vậy được xây to ra. Điều này dẫn đến nguy cơ quá trình quản lý sẽ xuất hiện nhiều kẽ hở.
Tôi nghĩ như vậy thì thật nguy hiểm nên đã tiến hành nghiên cứu vòng chân này trong suốt ba năm qua.
Với nó, ta chỉ cần cấy ghép chip vào sau gáy tù nhân để bắt sóng não sau đó đeo vòng chân cho hắn. Vòng chân sẽ được kết nối trực tiếp với hệ thống giám sát.
Nó sẽ luôn liên tục cập nhật thông tin về vị trí địa lý, tình trạng sức khỏe của tù nhân. Kể cả tâm trạng vui buồn, đói khát của tù nhân đều sẽ được thông báo. Nếu tù nhân có tình trạng phản kháng thì nó sẽ kích điện trực tiếp vào người đó thông qua chip và vòng chân. Đương nhiên mức độ điện cũng có thể được điều chỉnh.
Nếu phát minh này hoàn chỉnh, tôi chắc chắn nó sẽ trở nên có ích rất nhiều đối với quốc gia."
Tiến sĩ Đào kết thúc màn quảng bá của mình. Nói thật thì tâm trạng hiện tại của ông còn căng thẳng hơn lúc đối mặt với lãnh đạo nữa. Vị thượng tướng này thật sự luôn tạo cho người khác cảm giác áp bức đến cùng cực.
Đây chắc chắn là bẩm sinh, loại khí chất trời sinh này khiến người ta dù trong vô thức cũng phải khiếp sợ hắn ta.
"Vậy hiện tại ông còn thiếu thứ gì?" Du Thanh điềm tĩnh hỏi.
"Thưa ngài, thiết bị cảm biến kích điện của vòng chân bình thường đều là loại rất đắt. Hơn nữa để kiểm soát lượng điện và đồng hóa các điều kiện thì đòi hỏi thiết bị phải thuộc loại hiện đại nhất. Chúng tôi hiện đang gặp khó khăn trong việc nhập thiết bị này do bên sản xuất yêu cầu tiền cọc thật sự quá lớn." Khi nói đến đây giọng tiến sĩ Đào có chút ỉu xìu.
Do hơn ba năm rồi mà nghiên cứu vẫn chưa hoàn thiện nên rất nhiều nhà đầu tư đã tỏ ý rút vốn. Điều này khiến tiến độ đã chậm chạp lại càng thêm khó khăn.
"Nghiên cứu của ông rất quan trọng đối với quốc gia. Tôi sẽ đầu tư cho ông. Hãy tìm phụ tá Dương Vĩnh của tôi nếu ông để bàn thêm." Du Thanh dứt lời thì liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Để lại một đám người vẫn còn bất ngờ.
Đến khi đám người hoàn hồn thì Du Thanh đã đi mất. Bọn họ bắt đầu ồn ào bàn tán.
"Quả nhiên là thượng tướng, ngài ấy luôn lo nghĩ cho quốc gia. "
"Trước giờ ngài ấy luôn rất ít khi tham dự những bữa tiệc thế này. Thì ra là đã có chủ ý."
"Thật là một quân nhân gương mẫu."
"Chúc mừng tiến sĩ Đào. Chuyến này có vẻ thật sự thành công rồi."
Nghe được lời này, vài nếp nhăn trên gương mặt già nua của tiến sĩ Đào cũng giãn ra. Ông không ngờ Du Thanh lại đồng ý nhanh vậy. Đúng là một vị thượng tướng biết lo nghĩ cho quốc gia. Mấy lời đồn trên mạng cũng có thể bớt tin đi một chút.
Trên thực tế Du Thanh lúc này chẳng hề hay biết mấy người trong phòng đang nghĩ gì. Hắn chẳng quan tâm gì đến vấn đề quốc gia cho lắm.
Điều khiến Du Thanh thật sự hứng thú chính là chức năng của chiếc vòng kia. Nếu có nó, việc theo dõi bảo bối sẽ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Hiện tại bọn họ đang rất tốt. Du Cẩm Ngọc hầu như không còn dấu hiệu của sự phản kháng. Nhưng tương lai còn dài. Không ai biết được tương lai cậu sẽ thay đổi như thế nào. Cần nên có sự chuẩn bị trước.
Khi Du Thanh về đến biệt thự đã là chín giờ hơn. Đèn vẫn còn sáng nên cục cưng của hắn hẳn là vẫn còn thức.
Vừa vào trong Du Thanh đã ngay lập tức nhìn thấy Du Cẩm Ngọc.
Thiếu niên đang ngồi trên sofa xem hoạt hình đến cười nghiêng ngả. Du Thanh nhẹ nhàng tiếp cận sau đó ôm chầm lấy tiểu mỹ nhân.
"Tiểu Cẩm bảo bối." đợi khi Du Cẩm Ngọc vì bất ngờ mà quay ra phía sau, Du Thanh đã chuẩn xác bắt lấy môi thiếu niên.
"Anh về rồi." Du Thanh nhả môi của cậu ra. Hắn có cảm giác nó đã sưng hơn trước khi hắn đi một chút. Tuy nhiên chút nghi ngờ đó cũng chẳng khiến nam nhân bận tâm quá lâu.
"Buông em ra. Không muốn anh ôm." Du Cẩm Ngọc bực mình giãy ra, nhất quyết không cho nam nhân động vào mình.
Du Thanh bị cự tuyệt vẫn mặt dày ôm chặt cậu, cả cơ thể hơn mét chín đều đè lên người thiếu niên nhỏ khiến cậu có chút choáng váng.
"Bảo bối à đừng giận anh nữa. Anh biết lỗi rồi, còn mua bánh caramel và trái cây dầm cho em đây." Du Thanh kiên nhẫn dỗ ngọt thiếu niên. Việc này đối với hắn là vô cùng quen thuộc.
Người trong lòng quả nhiên vừa nghe thấy có đồ ăn là hai mắt đã sáng rực lên. Động tác cự tuyệt cũng chậm lại.
Du Thanh đem đồ ngon đặt vào lòng nhóc con. Thiếu niên lúc này mới dừng hẳn lại. Rất có khí thế nói:" Được rồi bỏ qua cho anh đó. Không có lần sau đâu."
Du Thanh vui vẻ gật đầu, quang minh chính đại ôm mỹ nhân vào lòng. Cậu nhóc cũng ra vẻ phối hợp, dựa vào lòng hắn một cách tự nhiên.
"Bảo bối, là em tự tắm sao?" Du Thanh hỏi, tay buồn chán chọc vào má mềm của thiếu niên.
"Là anh cả giúp em ạ." Du Cẩm Ngọc trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn đáp.
"Anh ta không làm gì em chứ?" nam nhân có chút nghi ngờ hỏi. Tay ôm tiểu mỹ nhân lại có chút không an phận sờ mó lung tung.
"Anh cả không làm gì em cả. Anh ấy không phải người như vậy!" Du Cẩm Ngọc chắc nịch đáp, đem tay nam nhân quyết liệt đẩy ra.
Du Thanh ở sau lưng cậu âm thầm bĩu môi. Trong ba người bọn hắn chỉ có kẻ tệ hơn chứ làm gì có kẻ đàng hoàng, chính nhân quân tử?
Tuy nhiên nhưng lời này Du Thanh cũng không cần nói ra, cứ giữ trong lòng. Đợi sau này khi bọn họ lòi ra bộ mặt thật. Lúc đấy Du Cẩm Ngọc sẽ tự hiểu được ai là người tốt với cậu.
Hai người ôm nhau dây dưa đến gần khuya. Du Cẩm Ngọc gật gù ngủ quên trên ghế sofa được Du Thanh yên lặng bế về phòng.
Sau khi đặt thiếu niên lên giường. Du Thanh nhẹ nhàng đặt lên má cậu một nụ hôn. Sau đó là trán và cuối cùng là môi. Trước khi đi còn luyến tiếc mà nhìn thật kỹ khuôn mặt chả Du Cẩm Ngọc.
Du Thanh đứng trước thư phòng làm việc của Du Hàm và gõ cửa.
"Vào đi." còn được Du Hàm cho phép Du Thanh đã đẩy cửa đi vào.
Du Hàm khó chịu liếc xéo Du Thanh sau đó thu hồi tầm mắt. "Có chuyện gì?"
"Tôi có chút chuyện muốn bàn với anh." Du Thanh tự nhiên ngồi vào ghế.
Hai người đàng ông nghiêm túc bàn bạc. Không ai biết họ nói gì. Chỉ biết khi cả hai kết thúc. Du Thanh về phòng mình, khẽ hôn lên chân dung của Du Cẩm Ngọc được để trên bàn.
Du Hàm thì vuốt ve tấm ảnh trên bàn làm việc. Cuối cùng là đồng loạt đặt lên đó một nụ hôn.
"Bảo bối. Tất cả đều là vì em. Tình yêu của tôi."
_____
Lời tác giả :
Chúc mừng truyện đạt 1k lượt đọc sau 6 ngày đăng tải.
Cảm ơn mấy ní đã ủng hộ nhen.
Chúc mọi người có một cái tết an lành. Năm mới thuận lợi, bình an.
Hép pi niu diaaaa. (≧▽≦)💖✨