Du Hàm nhướng mày nhìn em trai mình, có chút hoài nghi những gì mình vừa nghe. Dư quang trong khóe mắt lại nhìn tới nơi bàn tay cậu đang đặt lên.
Cách một lớp quần nam nhân cũng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ bàn tay nhỏ bé ấy mang đến.
Du Hàm hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế lại dục vọng muốn đè Du Cẩm Ngọc xuống ngay lập tức. Hắn hỏi: "Em có biết mình đang nói gì không vậy?"
"Có ạ..." Du Cẩm Ngọc mặt đỏ như máu, giọng có chút run rẩy. Luồng nhiệt nóng tỏa ra từ nơi đó của Du Hàm khiến cậu cảm giác như không chỉ bàn tay mà cả cơ thể cậu đều nóng bừng lên.
Mắt của Du Hàm tối dần. Tại nơi Du Cẩm Ngọc không thể nhìn thấy, lóe ra một sự nham hiểm vô hạn. Nhưng lại như thoáng qua, chỉ một cái chớp mắt đã bị nam nhân che giấu không tì vết.
Du Hàm yêu thương hôn lên má cậu, Du Cẩm Ngọc cũng rất tận hưởng. Hai mắt cậu nhắm lại, tay vòng qua cổ ôm ghì lấy người đàn ông.
Bạn tay to lớn với khớp xương tinh xảo của Du Hàm lần nữa đặt lên nơi tư mật của cậu. Nhưng lần này là để thăm dò.
Du Cẩm Ngọc thoáng run rẩy. Cảm giác đau xót từ nữ huyệt truyền tới trực tiếp đánh vào quyết tâm của cậu. Từ tối hôm qua đến giờ, nơi đó đã phải liên tục đáp ứng dục vọng từ Du Nhẫn Phong và Du Thanh.
Hiện giờ nếu như thật sự tiếp nhận một đợt giao hoan của Du Hàm nữa. Chỉ sợ nơi đó sẽ không chống đỡ nổi, còn cậu hai ngày tới chỉ có thể nằm im trên giường.
"Không cần miễn cưỡng." Du Hàm cười nhẹ, hôn lên khóe mắt của thiếu niên. Hắn cũng không thật sự muốn cưỡng ép cậu.
Du Cẩm Ngọc ngơ ngác nhìn nam nhân buông mình ra, quay đầu tiếp tục chuẩn bị bồn tắm.
Lòng tự tôn của đàn ông đột nhiên bộc phát. Du Cẩm Ngọc lấy hết sức kéo Du Hàm lại, đẩy nam nhân ngồi lên ghế. Còn chính mình thì đứng trước mặt hắn.
Du Hàm cẩn thận nhìn nhóc con trước mặt. Đương nhiên với chút sức nhỏ xíu đó thì cậu chẳng thể nào kéo được hắn, chỉ là Du Hàm muốn xem cậu tính làm gì thôi.
"Em sẽ làm được mà." Du Cẩm Ngọc bĩu môi, không nói một lời mà quỳ xuống, cả cơ thể nằm gọn giữa hai chân Du Hàm.
"Đứng lên." hai mày Du Hàm nhíu chặt lại, lạnh lùng ra lệnh cho thiếu niên đứng lên.
"Em..." Du Cẩm Ngọc còn chưa kịp phản bác đã bị giọng lạnh lẽo của nam nhân cắt ngang.
"Anh bảo em đứng lên." Du Hàm mạnh mẽ ban xuống mệnh lệnh.
Du Cẩm Ngọc nước mắt lưng tròng, biểu tình rưng rưng đứng lên.
"Khóc cái gì?" Du Hàm khó hiểu nhìn cậu. Ánh mắt thương xót nhìn đến hai đầu gối vừa quỳ một tí đã ửng đỏ của cậu.
"Anh cả khinh em. Anh chê em sao?" Du Cẩm Ngọc oan ức nhìn nam nhân. Rõ ràng là cậu thương xót cho hắn, vậy mà người này lại nẫn tâm từ chối tâm ý của cậu.
"Chê gì? Sàn cứng và lạnh lắm, lót gì đó vào đã." Du Hàm cũng biết đầu óc của em trai mình sẽ suy nghĩ lệch với bình thường một chút, cũng không nghĩ đến cậu còn có thể nghĩ theo hướng kì quái như vậy.
"A?" Du Cẩm Ngọc đứng hình vài giây khi nghe nam nhân nói.
Du Hàm lại chẳng quan tâm mấy, vươn tay lấy khăn tắm lót xuống sàn, xác định đủ dày rồi thì hướng ánh mắt về phía Du Cẩm Ngọc, ra hiệu cậu tiếp tục.
Du Cẩm Ngọc đỏ hết cả mặt, lần nữa quỳ xuống giữa hai chân anh trai. Gương mặt vừa vặn đối diện với Tiểu Du Hàm dưới quần tây.
Cảm xúc mềm mại nơi đầu gối truyền đến. Du Cẩm Ngọc khóc ròng trong lòng, khi nãy cậu quên béng mất. Vậy mà còn đi đổ lỗi cho người ta, thật là tự mình diễn trò.
Tay cậu đưa đến chậm rãi tháo bỏ dây nịch của nam nhân. Động tác có chút vụng về lúng túng. Cậu rất ít khi chủ động trong việc thân mật, hầu như người dẫn dắt các cuộc vui đều là ba người bọn họ. Mà họ cũng không nỡ để Du Cẩm Ngọc hầu hạ quá sức như thế.
Du Hàm cảm thấy sự kiên nẫn cả đời mình đều tiêu tán hết trong vài phút thiếu niên giúp hắn cởi quần. Trên trán Du Hàm phủ một tầng mồ hôi mỏng, gân xanh cũng không nhịn được nổi lên.
Âm hành của Du Hàm cuối cùng cũng được giải phóng. Cao hứng đứng thẳng người trước mặt thiếu niên, lúc thoát ra còn bộp một tiếng vô tình va vào má cậu.
Du Cẩm Ngọc đỏ mặt nhìn âm hành to lớn dữ tợn trước mắt. Mặt dù cậu thừa biết nơi này của bọn họ rất lớn, mỗi lần đều thao đến bụng cậu đều nhói lên. Nhưng tận mắt quan sát thế này khiến Du Cẩm Ngọc thật sự bất ngờ. Cậu không tin bản thân có thể dùng nữ huyệt nhỏ xíu đó nuốt được thứ khủng bố này.
Gác lại những suy nghĩ đó, Du Cẩm Ngọc bắt đầu nghiêm túc cân nhắc làm sao để hầu hạ đại gia hỏa này.
Cố gắng nhớ lại những lần bản thân đã dùng miệng giúp họ nhưng cũng không khả quan lắm. Có lẽ vì mấy lần đó đều bị bọn họ thao đến tâm trí không còn tỉnh táo nên giờ cậu cũng chả nhớ nổi.
Du Cẩm Ngọc lại bắt đầu nhớ đến những lần các anh trai dùng miệng giúp cậu. Cái này thì dễ hơn nhiều nha. Vì nó nhiều không kể xiết luôn đó.
Nhìn thiếu niên đôi mắt đột nhiên bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết làm Du Hàm có chút hoài nghi xen lẫn mong chờ.
Du Cẩm Ngọc như con mèo con nhỏ, thận trọng tiếp cận âm hành to lớn của nam nhân. Đầu lưỡi hồng nhạt khẽ vươn ra liếm một cái.
Du Hàm bị động tác này mạnh mẽ đánh vào tâm lý. Hơi thở cũng hơi gấp gáp.
Thiếu niên liếm láp vài cái, coi như chào hỏi. Âm hành của Du Hàm xem như nể mặt công sức của cậu, lười biếng giật giật vài cái.
Du Cẩm Ngọc hít một hơi sâu, há miệng thật to, rụt rè đem côn thịt gân guốc ngậm hết vào miệng. Đáng tiếc kích thước của nam nhân thật quá to lớn, cậu có nhét thế nào cũng chỉ miễn cưỡng được một phần hai. Phần thân sót lại bên ngoài được bàn tay nhỏ của thiếu niên nắm lấy.
"Ư.." hai má Du Cẩm Ngọc phồng lên như lúc cậu ăn vậy. Mà cũng không khác mấy, lần này thiếu niên xác thực là cũng đang ăn.
Du Hàm thở dốc một hơi, hắn chưa từng cưỡng ép Du Cẩm Ngọc làm điều này cho hắn. Nhìn bộ dạng kính cẩn lấy lòng của em út khiến con thú trong hắn vốn đã ngủ yên nay lại thức tỉnh, muốn xông thẳng ra ngoài, đè thiếu niên xuống gặm không còn mảnh xưởng.
Du Cẩm Ngọc bị cái nhìn chòng chọc của nam nhân dọa cho trong lòng không yên. Cậu còn tưởng kĩ năng của bản thân thật sự quá kém, khiến cho Du Hàm cảm thấy khó chịu. Động tác chậm chạp nhẹ nhàng nay lại càng cẩn trọng hơn.
Nhìn thiếu niên chỉ ngậm vào âm hành to lớn, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ vài cái. Du Hàm bị sự chọc ghẹo này tra tấn cho trán đổ mồ hôi, gân cũng nổi lên.
Hắn khó khăn nói, giọng nói trầm nay lại có chút khàn: "Bảo bối, liếm nhiều một chút. Dùng lưỡi của em."
Thiếu niên ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của hắn, không cần Du Hàm mách nước vẫn biết phun ra nuốt vào âm hành kia.
"Ha..." Du Hàm thở hắc ra vài hơi, đầu ngửa ra phía sau. Bộ dạng bày ra đều rất quyến rũ mê người. Khác xa so với vỏ bọc cấm dục mà hắn khoác lên ngày thường.
Du Cẩm Ngọc bị dáng vẻ quyến rũ và mùi hương nam tính của nam nhân quấn quanh đến say sẩm mặt mày. Động tác lơ đểnh khiến răng nanh vô tình cọ vào phần đầu mẫn cảm của âm hành.
"Chậc.. " Du Hàm khó khăn kêu một tiếng, đem côn thịt đẩy sâu vào miệng nhỏ của thiếu niên. Chỉ chừa lại một phần ba bên ngoài.
Du Cẩm Ngọc cảm giác như mình bị đỉnh xuyên cả cuống họng. Sợ hãi rơi nước mắt. Gương mặt đáng thương hề hề nhìn nam nhân.
Bị biểu cảm dâm đãng của thiếu niên làm cho tâm trí bay sạch, tuy vậy động tác phía dưới của Du Hàm cũng không đến mức thô bạo.
Du Hàm rất biết tiết chế lực đạo. Dù động tác cũng có hơi nhanh và thô bạo nhưng Du Cẩm Ngọc vẫn có thể chấp nhận được.
Đến khi miệng đã bị nam nhân ra vào đến mỏi nhừ, xương hàm cũng đau nhói thì nam nhân rốt cuộc cũng đến giới hạn.
Du Hàm tự mình đem côn thịt rút ra, toàn bộ hạt giống đều rưới lên gương mặt ửng đỏ của thiếu niên.
"A.." Du Cẩm Ngọc có chút bất ngờ, mặt bị tinh dịch đặc sệt của nam nhân rưới lên có cảm giác dinh dính. Mí mắt cũng theo phản xạ nhắm lại.
Du Hàm ngắm nhìn thật kĩ tác phẩm mà mình tạo ra, thập phần hài lòng. Du Cẩm Ngọc trời sinh gương mặt lẫn tính cách mang theo hướng thuần khiết ngây thơ.
Ấy vậy mà sự trong sáng đấy của cậu luôn bị nhấn chìm trong những khung cảnh triền miên dâm đãng và bẩn thỉu của bọn họ.
Đem thiếu niên còn đang ngơ ngác quỳ dưới sàn bế lên đùi, Du Hàm dùng nước ấm lau mặt cho cậu.
Đến khi tinh dịch trên mặt bị rửa sạch, Du Cẩm Ngọc cuối cùng cũng có thể mở mắt ra.
Đập vào mắt cậu là gương mặt đẹp trai được phóng đại của nam nhân. Trên mặt còn là biểu tình ôn như và nụ cười dịu dàng.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy tim mình đập có chút nhanh. Trong lòng dâng lên mọt cổ xúc cảm kì quặc.
Đây là lần đầu tiên cậu có cảm xúc này. Dù là Du Cẩm Ngọc không thông minh nhưng cậu vẫn thừa sức hiểu được thế nào là luân thường đạo lý.
Cậu và anh trai phát sinh loại quan hệ này chính là sai trái, đi ngược lẽ thường. Từ hai năm trước khi bọn họ bắt đầu mối quan hệ này, Du Cẩm Ngọc đã không một lần nào đi thăm mộ ông bà Du nữa.
Cậu chẳng có mặt mũi nào để đối mặt với họ cả.
Liệu ở trên trời họ thấy được cảnh tượng này, họ có ghét cậu không? Có nguyền rủa, mắng mỏ cậu vì đã quyến rũ các con trai ưu tú của họ không? Có khinh thường cậu đã có cơ thể dị hợm lại còn dâm đãng không?
Cậu không đến mức hận nhưng chắc chắc là ghét cả ba anh trai cậu. Họ là những kẻ đã cưỡng gian cậu. Khiến cậu không thể sinh hoạt thiếu họ. Khiến cậu phụ thuộc vào họ.
Có lẽ người mà cậu ghét nhất là Du Hàm. Hắn là người đã cưỡng gian cậu đầu tiên.
Du Cẩm Ngọc vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó. Nam nhân đè chặt cậu xuống giường. Côn thịt như con dao không ngừng xỏ xiên hạ thể cậu.
Mặc cậu cầu xin, la hét, mắng chửi thế nào người đó vẫn không dừng lại. Gương mặt lãnh đạm bình thường giờ khắc đó lại hung ác đến phát khiếp.
Ba từ "Anh yêu em." phát ra từ miệng Du Hàm lúc đó tựa như án tử dành cho Du Cẩm Ngọc. Từ lúc đó mối quan hệ trái với lẽ thường của bọn họ đã được xác lập.
Chuỗi ngày quan hệ thể xác liên miên với bọn họ khiến cơ thể cậu trở nên dâm dật đến khó chịu. Hoàn toàn cảm nhận được mọi khoái cảm bọn họ đem lại dưới mọi hình thức.
Nữ huyệt dâm đến nổi nghe hơi thở của bọn phả vào tai cũng vui sướng chảy nước.
Du Cẩm Ngọc đã từng khóc lóc, bi thương, tuyệt vọng đến mức nghĩ đến cái chết.
Nhưng Du Cẩm Ngọc, thiếu niên mười sáu tuổi vẫn còn tin ông già Noel có tồn tại lại chẳng có nổi dũng khí đó. Cậu sợ khi chết sẽ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của ông bà Du.
Rồi cậu bị những lời đường mật, thuyết phục của các anh trai rót vào tai. Trong những lần bọn họ âu yếm, dây dưa và cao trào. Họ đều rì rầm bên tai cậu những lời yêu thương.
Du Cẩm Ngọc dần dần cảm thấy bọn họ cũng không đáng ghét đến mức đó. Họ vẫn là những người anh tuyệt vời. Đối tốt và yêu thương cậu hết mực.
Khi nghĩ lại, Du Cẩm Ngọc chẳng thể nhớ nổi bản thân khi đó đã hận họ đến mức nào.
Tại sao lại hận vậy? Những nổi hận ngập trời ấy cậu lấy từ đâu ra và chúng đã chạy đi đâu mà ngay lúc này cậu chẳng thể cảm nhận được nữa?
"Bảo bối, anh yêu em." giọng nói của Du Hàm đánh thức sự mơ hồ của thiếu niên. Du Cẩm Ngọc mở to đôi mắt nhìn Du Hàm.
Nó vẫn sáng như ngày đầu hắn nhìn thấy nó. Sáng đến mức hắn phải híp mắt lại, nhìn lâu lại thấy hai mắt đau rát. Nhưng Du Hàm lại không muốn thứ ánh sáng đấy chiếu sáng đến mọi người.
Nó chỉ có thể là của hắn, soi sáng và quấn quanh một mình hắn.
Du Cẩm Ngọc lại không có năng lực nhìn thấu suy nghĩ của nam nhân. Cậu mỉm cười thật ngọt ngào, nhận lấy cái hôn nhẹ được nam nhân đặt lên môi.
"Miệng em đau." Thanh âm mang theo chút nhõng nhẽo đáng thương. Môi đào sưng đỏ lại được Du Hàm yêu thương hôn lên mấy cái.
"Được, để anh xoa xoa. Một lát dặn nhà bếp làm cho em thêm bánh macaron nhé?" Du Hàm cưng chiều xoa xoa lên đuôi mắt đỏ ửng của thiếu niên.
Tiểu mỹ nhân cười vui vẻ đến mắt cong lại thành hình trăng khuyết. Vui vẻ đáp lại lời hắn.
"Được ạ. Em yêu anh nhất."
Du Cẩm Ngọc không thể hiểu được cảm xúc kì lạ trong tim là gì.
Tâm trí cậu tựa như mê cung khổng lồ vậy. Cậu lạc trong nó, bị màn sương ẩm ướt thấm vào da thịt. Chìm đắm vào trong nó không lối thoát.
Thứ cảm xúc này thật mới lạ. Bất quá Du Cẩm Ngọc lại cảm thấy nó không tệ. Ngược lại, cảm thấy nó thật ngọt.
_____
Lời tác giả:
Chắc các bác cũng biết về hội chứng Stockholm ha? Mình dựa trên nó chút xíu, mình đoán vậy. ( ╹▽╹ )
Thật khó để yêu người đã cưỡng bức mình. Nhưng đây là truyện, đừng để nó ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn quá nhiều.
Đọc với tâm trang thoải mái chút. Đừng đặt nặng tính thực tế quá nhé.
Du Cẩm Ngọc của hiện tại không hẳn là yêu ba anh trai theo hướng mà họ yêu cậu nhé. Mấy lời yêu thương cậu nhóc nói là do được dạy thôi. Khi nào cậu thật lòng thì tùy theo khung cảnh mà các cậu sẽ cảm nhận được.
Cảm ơn các cậu đã đọc nhé❤. (≧▽≦)