Hình thức ở chung của bọn họ bỗng dưng trở nên hài hòa một cách vi dịu.
Thuốc càng uống lâu, đầu óc Du Cẩm Ngọc càng chậm chạp.
Đến khi trực tiếp trở nên ngây ngô như đứa trẻ thì Du Hàm mới dừng thuốc cho cậu.
Du Cẩm Ngọc tỉnh dậy trên giường, ánh mắt mơ màng híp lại.
Du Hàm đẩy cửa bước vào, thấy thiếu niên rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, đưa tay lên dụi mắt vài cái. Nắng sớm hắt lên gương mặt bầu bĩnh của cậu, làn da trăng như phát sáng, tóc bông xù bềnh bồng như tơ.
Cậu nhìn sang hắn, đôi mắt mang sắc xanh sáng rực như bầu trời. "Anh cả..."
Du Hàm mỉm cười, "Ăn sáng thôi."
Du Cẩm Ngọc gật đầu, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Hai người cứ im lặng một lúc, thì Du Cẩm Ngọc khó chịu nhìn sang hắn, giở giọng trách móc, "Còn đứng đó nữa... Ôm em."
Du Hàm chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế, bước đến cưng chiều mà ôm chặt lấy thiếu niên, "Được."
Du Hàm ôm người vào nhà vệ sinh, để cậu đứng trước gương rồi dùng khăn ướt lau nhẹ qua mặt cậu.
Thiếu niên lúc này đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn như cũ nhắm mắt, mặc cho người đàn ông sắp xếp.
Du Hàm giúp cậu đánh răng rửa mặt, sau đó chu đáo lựa chọn một bộ quần áo thoải mái cho thiếu niên rồi dẫn người xuống lầu.
Du Cẩm Ngọc lúc này thật ngoan ngoãn và dính người, đến đi cũng muốn dán chặt vào Du Hàm khiến hắn hận không thể trực tiếp bế bổng cậu lên ôm ấp một hồi.
Tay nam nhân siết chặt lấy tay cậu. Du Cẩm Ngọc khó hiểu nhìn hắn, nhưng cũng vô thức nắm lại, cả hai tay trong tay đi xuống nhà bếp ăn sáng.
Du Thanh hiếm khi rảnh rỗi ở nhà, ngồi trên ghế một cách ngã ngớn nghịch điện thoại, vừa thấy Du Cẩm Ngọc đã vẫy cậu, "Đến ngồi ăn sáng cùng anh nào."
Du Cẩm Ngọc nhìn Du Hàm, thấy nam nhân không có phản ứng gì thì buông tay chạy qua phía Du Thanh, ngồi vào ghế trống bên cạnh hắn.
Du Hàm hơi siết chặt tay, dường như đang níu lại chút hơi ấm còn sót lại trên đó.
Du Thanh kéo sẵn ghế cho thiếu niên, thấy cậu ngồi xuống thì giống như khen thưởng mà xoa đầu cậu.
Tiểu mỹ nhân giống như chú mèo nhỏ, vừa mềm vừa nũng nịu, rất thích được xoa đầu nên cười đến tít cả mắt.
Du Thanh tâm trạng cũng bị cậu vui lây, thoải mái nói, "Lát nữa ra ngoài mua sữa lắc cho em."
Thiếu niên mắt sáng quắc, nhìn hắn lại thêm tình cảm hơn.
Không khí trên bàn ăn hài hòa hơn rất nhiều.
Du Hàm khi ăn thường sẽ không nói nhiều chuyện, nhưng Du Thanh thì ngược lại, hắn sẽ luôn có những câu chuyện, chọc cho thiếu niên cười khanh khách.
Nhưng dù Du Cẩm Ngọc có mãi mê trò chuyện thế nào, trên dĩa nhỏ của cậu sẽ luôn có những món mà cậu thích. Kể cả phần cà rốt trang trí mà Du Cẩm Ngọc thường bỏ đi cũng được lựa ra sẵn.
Đó là những chi tiết rất nhỏ mà có lẽ đến tận sau này Du Cẩm Ngọc cũng sẽ không nhận ra.
Du Hàm ăn xong rất nhanh, hắn đi đến đơn giản chào tạm biệt hới cậu rồi rời đi.
Du Thanh hôm nay nghỉ ở nhà để chăm sóc Du Cẩm Ngọc, vì đây là giai đoạn rất nhạy cảm của cậu.
Sau khi Du Hàm rời đi, bữa sáng của Du Cẩm Ngọc và người anh trai còn lại cũng rất nhanh đã kết thúc.
Du Thanh trực tiếp bế cậu ra phòng khách, đặt cậu trên sofa mềm mại rồi mở tivi lên.
Du Cẩm Ngọc ngơ ngác chớp mắt nhìn người đàn ông lười biếng gối đầu lên đùi mình.
Du Thanh lại như không có chuyện gì, dùng điều khiển tivi đổi vài kênh thích hợp.
Tiếng nói ríu ra ríu rít phát ra từ ti vi rất nhanh đã thu hút đi sự chú ý của Du Cẩm Ngọc.
Cậu thích thú nhìn những người trong chương trình tạp kỹ pha trò, thi thoảng còn không nhịn được bật cười.
Từ dưới nhìn lên, Du Thanh không nhìn tivi mà quan sát cậu, sau đó hắn nhắm mắt lại, tận hưởng bầu không khí dịu ngọt của buổi sáng.
Không đúng, là không khí dịu ngọt xung quanh người yêu của hắn.
...
Đến gần trưa, Du Thanh dẫn Du Cẩm Ngọc lên phòng để cậu luyện tập đi lại một chút.
Vết thương ở chân hồi phục rất tốt, vì sợ cậu để lại sẹo, Du Nhẫn Phong đều đặn mỗi ngày đều sẽ bôi thuốc lên vết thương cho cậu.
Nhưng hôm nay hắn không có ở nhà, công việc này vậy mà lại trở thành công việc của Du Thanh.
Dù lười biếng không tình nguyện nhưng Du Thanh vẫn quỳ một chân xuống tỉ mỉ thoa thuốc cho thiếu niên.
Trên người hắn có đủ vết chai sẹo to nhỏ do luyện tập, hắn có thể không quan tâm nhưng chỉ một vết xước nhỏ xuất hiện trên người Du Cẩm Ngọc mà không phải do hắn gây ra thì cũng làm hắn xót xa đến cực điểm.
"Cục cưng à, để chân lên đầu gối anh này." giọng hắn hiếm khi nhẹ nhàng nói.
Du Cẩm Ngọc phản ứng hơi chậm, dù không được tự nhiên nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời đặt bàn chân lên đầu gối hắn.
Du Thanh tỉ mỉ gỡ băng gạc trên cổ chân cậu xuống, vết thương gần như đã lành, chỉ còn chút bầm tím và một vết rách nhỏ đang hồi phục rất tốt.
Du Thanh bôi thuốc lên ngón tay rồi nhẹ nhàng bôi vào chân Du Cẩm Ngọc.
Dù hắn đã làm nhẹ hết mức nhưng Du Cẩm Ngọc vẫn không nhịn được run lên vì đau, ngón chân cũng cong hết lại.
Du Thanh nhìn thấy, nhưng vẫn bôi thuốc nhanh nhanh cho xong. Sau đó hắn dùng băng gạc nhanh chóng băng lại cho thiếu niên.
Động tác gọn gàng thuần thục, hẳn là đã rất quen thuộc.
Du Thanh ngước lên nhìn thiếu niên trước mặt, cậu ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt chỉ phản chiếu một mình hình ảnh của hắn.
Mu bàn chân gọn gàng tinh xảo như đồ sứ, Du Thanh khẽ nâng nó trong tay rồi hôn lên.
"Ưm..." Du Cẩm Ngọc cảm thấy nhột nên muốn giật chân lại, nhưng cổ chân đã bị hắn giữ chặt lại.
"Trốn cái gì?" Du Thanh buồn cười hỏi, bộ dạng lưu manh chuyên trêu ghẹo người khác.
Thiếu niên bị hắn chọc ghẹo, vành tai có hơi đỏ lên, "Nhột..."
"Vậy hả." Du Thanh nhếch mép, xắn ống quần của cậu lên, bắt đầu hôn từ bắp chân cậu, càng ngày càng cao, đến tận đùi non bên trong. Để lại một hàng dấu hôn dài trên chân cậu.
"Hưm..." Du Cẩm Ngọc đỏ mặt, cuối cùng bị một lực đẩy nhẹ làm ngã xuống giường.
Du Thanh nhanh chóng tiến đến đè lên người cậu, tay hắn ôm lấy mặt thiếu niên, để cậu đối mặt với hắn. "Có muốn làm chút chuyện với anh không?"
Du Cẩm Ngọc đỏ mặt, mấy ngày nay cậu cũng tương đối hiểu tình huống sinh hoạt của bản thân, cậu sẽ tùy lúc mà thân mật cùng ba người anh trai của mình. Dù không biết tại sao giữa bọn họ lại phát sinh quan hệ nhưng Du Cẩm Ngọc cũng không chán ghét điều đó.
Cậu ngượng ngùng nhìn Du Thanh, mất một lúc mới khẽ gật đầu, mặt đỏ bừng bừng .
Du Thanh hài lòng hôn lung tung lên khắp mặt của thiếu niên. "Ngoan quá."
Nụ hôn chuyển dần xuống, phần cổ trắng ngần lộ ra cũng bị hắn vừa liếm vừa mút, dấu hôn xuất hiện như những đóa hoa đỏ rực.
Du Cẩm Ngọc theo bản năng ngửa cổ lên, càng thuận cho động tác của hắn.
Du Thanh vén áo cậu lên, phần bụng nhỏ phập phồng lên xuống do tâm trạng hồi hộp của thiếu niên. Hai đầu vú nhỏ hồng vì lạnh mà đứng thẳng lên, vô cùng đáng yêu.
Nam nhân hiển nhiên không bỏ qua nó, gương mặt điển trai ghé sát lại, hé miệng ngậm lấy một bên ngực của thiếu niên.
Tiểu mỹ nhân ngửa cổ rên rỉ, cơ thể được điều giáo rất nhanh đã rơi vào cơn phát tình.
Ngọc hành phía dưới ngẩng cao đầu, tạo thành một túp lều nhỏ trên quần ngủ của Du Cẩm Ngọc, nữ huyệt bên dưới cũng mấp mé chảy nước.
Thiếu niên theo bản năng ưỡn ngực lên, không biết là vì muốn né tránh đầu lưỡi ranh mãnh của hắn hay là muốn dâng ngực cho nam nhân mút.
Du Thanh không bỏ qua bất kì phản ứng nào của cậu, thấy cậu vặn người muốn trốn thì dùng một tay ôm lấy éo thiếu niên, một tay vuốt ve khắp người cậu.
Miệng hắn chăm chỉ phục vụ hạt đầu nhỏ trước ngực Du Cẩm Ngọc, hai bên đều được thay phiên liếm mút vô cùng công bằng.
Tay hắn mò xuống bên dưới, dễ dàng chui vào trong quần ngủ của thiếu niên.
Vì cậu chỉ quanh quẩn trong nhà. Quần áo đều là do ba người đàn ông mặc cho nên đương nhiên cậu không mặt quần lót.
Bàn tay vừa chen vào đã đụng phải ngọc hành đang hưng phấn của thiếu niên. Du Thanh ngay lập tức nắm lấy nó, khẽ vuốt ve lên xuống.
Du Cẩm Ngọc cắn môi thở dốc, khoái cảm khi nơi nhạy cảm được chạm vào khiến thiếu niên còn chưa phát dục xong cảm thấy ngây ngất.
Cậu dựa vào gối rên rỉ, thanh âm non nớt không phải cố ý quyến rũ nam nhân nhưng vẫn đủ khiến hắn phát điên.
"Nằm nhích lên nào." Du Thanh cởi quần Du Cẩm Ngọc sau đó ném qua một bên, vỗ nhẹ lên mông cậu ra hiệu.
Du Cẩm Ngọc ngồi dậy sau đó nhích lên, người đàn ông dùng một chiếc gối lót dưới hông cậu. Thấy mọi thứ đã phù hợp, Du Thanh cúi xuống ôm lấy chân thiếu niên rồi tách ra.
Đối diện với đóa hoa nước long lanh trước mặt, Du Thanh lộ ra vẻ si mê không thể che dấu, hắn ngay lập tức hôn lên nhụy hoa nhỏ phía trên rồi hé miệng liếm mút hoa huyệt.
Mật ngọt bên trong nhanh chóng chảy ra, Du Cẩm Ngọc thở dốc rên rỉ, do hông bị gác lên cao, Du Cẩm Ngọc có thể thấy rõ được người đàn ông đang gấp gáp ăn nữ huyệt của mình.
Nhìn cảnh tượng dâm mỹ như vậy, thiếu niên lại không nhịn được run rẩy, phun ra càng nhiều nước dâm hơn, Du Thanh đột nhiên liếm mạnh một cái, đầu lưỡi chui vào trong khuấy đảo liên tục, Du Cẩm Ngọc nhịn không được rên lớn, cả bắp đùi run rẩy sau đó lập tức cao trào.
Sau cao trào, thiếu niên nằm đó thở dốc, tay chân vô lực buông thõng, Du Thanh ngồi thẳng người, liếm môi nhìn vẻ mặt mơ màng của cậu mà nổi lên phản ứng dữ dỗi hơn.
Hắn hai ba động tác đã cởi bỏ quần áo còn sót lại của cả hai, Du Thanh nắm chân cậu rồi gác lên vai. Âm hành dựng thẳng cọ sát lên nữ huyệt.
Đến cả âm vật nhỏ cũng bị nó cọ đến sưng lên, mỗi lần Du Thanh dùng nó vỗ lên nữ huyệt đều tạo ra âm thanh lép nhép của dâm thủy vô cùng dâm đãng.
Du Cẩm Ngọc đỏ mặt, không dám nhìn nam nhân mà quay mặt đi chỗ khác.
"Có muốn không?" Du Thanh ghé sát vào tai cậu thì thầm, âm thanh khàn khàn quyến rũ.
Thiếu niên xấu hổ tránh né, nhưng âm hành lại đột nhiên đam mạnh vào trong, hơn nữa phần đầu đã chen vào, khiến cảm giác trống rỗng ngứa ngáy bên trong càng rõ ràng hơn.
Tiểu mỹ nhân thút thít, ánh mắt long lanh nhìn gương mặt người đàn ông, hắn vẫn giữ nụ cười lưu manh, cầm côn thịt đâm nhẹ vào rồi lại rút ra trêu chọc.
Du Cẩm Ngọc không thể thắng được thủ đoạn trên giường phong phú của hắn, vì vậy liền vặn eo lên, ý đồ khiến cho âm hành vào sâu hơn chút, thỏa mãn cơn ngứa ngáy của bản thân.
Nhưng người đàn ông sao có thể để cậu đạt được, nhanh chóng rút âm hành ra, dùng nó cọ xát với ngọc hành hồng hào đáng yêu của cậu.
Du Cẩm Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn được, vừa nức nở vừa nói, "Mau vào... "
"Sao cơ?" Du Thanh làm như không nghe, vẫn tiếp tục vừa cọ xát vừa hỏi.
Du Cẩm Ngọc thật sự sắp phát điên rồi, cậu níu lấy tay hắn, như thiếu thao mà cầu hoan, "Mau vào đi... Em muốn..."
"Được." Du Thanh nhếch mép, ngay lập tức đâm thẳng vào đến tận gốc.
"A a,...." Du Cẩm Ngọc không lường trước được, bị đâm sâu đến khóc nấc lên, "Sâu... quá..."
"Cố mà chịu đi, chẳng phải em muốn sao." Du Thanh nhéo một bên ngực cậu, sau đó hít sâu một hơi, bắt đầu điên cuồng đâm chọc bên trong.
Du Cẩm Ngọc bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, bị đâm mạnh đến không ngừng nảy lên. Nữ huyệt bị chịch nước chảy dầm dề, ướt hế cả chiếc gối lót dưới mông của thiếu niên.
"A a, nhanh, nhanh quá..." tiểu mỹ nhân đáng thương bị làm mạnh đến vừa khóc vừa kêu, tay không biết bám vào đâu chỉ biết bất lực siết lấy gối.
Người đàn ông chịch càng lúc càng hăng, cũng không quan tâm xem người phía dưới có chịu nổi hay không. Khoái cảm như từng cơn sóng vỗ mạnh vào đại não của Du Cẩm Ngọc, thiếu niên rất nhanh đã cao trào.
Nữ huyệt đạt cực khoái thì siết chặt lại, ép cho âm hành bên trong sướng đến cực điểm, Du Thanh thở dốc suýt nữa thì bắn ra, không hài lòng tát lên mông cậu, "Thả lỏng."
Thiếu niên ăn đau thì nấc lên, nhưng nữ huyệt đang cao trào không cách nào nghe theo điều khiển của Du Cẩm Ngọc, cậu bất lực nói, "Không thả lỏng được,... Anh, ưm... đừng nhấp."
Thiếu niên đáng thương không biết cách nào để nói ra trạng thái của bản thân chỉ biết níu lấy tay người đàn ông vừa khóc lóc vừa rên rỉ.
"Chậc." Du Thanh tặc lưỡi, cũng không vì vậy mà dừng lại, hắn bế thốc người cậu lên, để thiếu niên ngồi vào lòng hắn sau đó từ bên dưới hung hăng dập mạnh lên.
Du Cẩm Ngọc mở to mắt, bị khoái cảm làm cho mê mẩn, ê a nói không ra lời.
Âm hành đâm vào càng sau, rất nhanh đã chạm đến tử cung, Du Thanh biết đã đến đúng nơi, động tác đâm thọc càng lúc càng mạnh, giống như là muốn xuyên qua cả người Du Cẩm Ngọc.
Thiếu niên thất thần ôm lấy cổ người đàn ông, dựa vào hắn để cố định bản thân, nhưng như vậy chỉ làm cho hắn chịch cậu càng ác hơn.
Tử cung nhỏ rất nhanh đã không chịu nổi, lần thứ hai cao trào, tử cung hơi hé ra, xối nước dâm lên quy đầu xấu xí của hắn. Nhưng âm hành lại tham lam, dựa theo khe hở bé xíu mà chen vào, chịch cho tử cung của cậu mềm nhũn, bắt buộc phải phục vụ hắn.
Du Thanh hôn lên bên mặt thiếu niên, ôm chặt lấy Du Cẩm Ngọc rồi đưa vào mạnh đến mức bụng của cậu hằn lên cả hình dạng của côn thịt.
Sau vài phút bị làm quá kịch liệt, bụng nhỏ của Du Cẩm Ngọc lại bắt đầu phập phồng, bên trong co rút kịch liệt, tử cung siết chặt lấy âm hành của nam nhân, dấu hiệu cho thấy sắp cao trào.
Du Thanh bị kẹp đến sung sướng, kéo thiếu niên đến hôn một trận không phân biệt trời đất.
Dứt nụ hôn ra, Du Cẩm Ngọc đầu óc không còn quá tỉnh táo ,miệng cũng chưa kịp khép lại, hé mở để lộ đầu lưỡi hồng hồng chọc cho nam nhân càng muốn hôn thêm.
"Sướng không?" Du Thanh nắm lấy cằm cậu, vừa mân mê vừa hỏi, phía dưới vẫn chịch đến vô cùng hung ác.
Du Cẩm Ngọc bị dập đến đầu óc kêu ong ong, không biết người đàn ông đang hỏi gì, há miệng ê a đều là tiếng rên rỉ.
"Trả lời." Du Thanh cắn lên má cậu, để lại dấu răng đỏ hồng trên mặt thiếu niên.
Cậu ăn đau nên mới lấy lại chút tỉnh táo, nói trong tiếng nức nở, "Sướng... A a..."
"Ngoan lắm, mở tử cung ra, anh ba đút cho em ăn." hắn đè cậu xuống nêm, tay chống sang hai bên không cho cậu cơ hội bỏ trốn.
Tư thế truyền thống không có nhiều cản trở, động tác chịch của hắn vừa nhanh vừa mạnh, hai quả cầu vỗ đỏ cả mông thiếu niên.
Tiểu mỹ nhân đáng thương, khóc luôn nhưng không được dạy cách cầu xin hắn dừng lại, chỉ bất lực chịu đựng từng cú thúc ác liệt của nam nhân.
Tay cậu bám chặt vào lưng hắn, để lại vài vết cào sắc tình đỏ chót, nhưng Du Thanh không quan tâm. Điều duy nhất hắn muốn bây giờ chính là chịch chết nhóc con dâm đãng dưới thân.
Âm hành ra vào hơn trăm cái, sau đó chui vào trong tử cung mềm nhũn của thiếu niên, quy đầu co thắt vài cái sau đó xối thẳng tinh dịch nóng hổi vào trong.
Du Cẩm Ngọc giống như bị bắn đến bỏng, ngửa cổ khóc lớn, hai chân vùng vẫy vô vọng, sướng đến ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Bụng nhỏ bị bắn có chút phồng lên, nhưng chắc chắn là vẫn chưa đạt đến giới hạn.
Du Thanh liếm môi, thưởng thức vẻ mặt lên đỉnh của cậu, ngậm lấy đôi môi đang hé mở của thiếu niên.
Tiểu mỹ nhân sau cao trào mềm nhũn cả người, mở miệng mặc cho người đàn ông trêu đùa đầu lưỡi của mình.
Âm hành ngâm trong nữ huyệt ướt đẫm, vừa bắn ra đã ngay lập tức lấy lại phong độ, cứng cáp tách mở vách thịt ấm nóng bên trong.
"Cục cưng, lần nữa nhé." đây không phải câu hỏi, dường như chỉ là thông báo cho thiếu niên biết trước.
"Mệt,..." Du Cẩm Ngọc sụt sùi nhìn người đàn ông, nhưng liền bị hắn kéo vào một nụ hôn sâu nữa.
Nụ hôn quá mức kịch liệt, âm hành bên trong thi thoảng sẽ cọ xát vào điểm dâm của tiểu mỹ nhân, khiến cậu sảng đến chảy đầy nước.
Du Thanh dứt ra nụ hôn, Du Cẩm Ngọc vẫn chưa kịp khép miệng, đầu lưỡi hơi vươn ra cứng đờ giữa không trung.
Du Thanh vuốt má cậu, dùng chất giọng khàn khàn quyến rũ hỏi, "Muốn hôn không?"
Du Cẩm Ngọc gần như ngay lập tức theo bản năng gật đầu.
Du Thanh rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu dụ dỗ, "Vậy làm tiếp nhé?"
Du Cẩm Ngọc dường như đắn đo suy nghĩ, nhưng đầu óc mụ mị thế nào vẫn chọn đồng ý.
Gần như ngay khoảnh khắc Du Cẩm Ngọc gật đầu, Du Thanh đã lao đến gặm lấy môi của cậu.
Âm hành theo đó đâm sâu vào trong, bắt đầu một vòng đâm chọt mới.
Đêm vẫn còn dài, hiển nhiên sẽ không thể kết thúc chỉ trong một lần này.