Sau ngày tự sát không thành hôm đó, Du Cẩm Ngọc bị nhốt trong phòng, tứ chi bị trói chặt trên giường, cưỡng ép tiếp nhận điều trị.
Vì cậu thường xuyên cắn lưỡi, nên Du Nhẫn Phong đã dùng công cụ đặc biệt để nhét vào miệng cậu.
Thi thoảng Du Cẩm Ngọc cũng sẽ như phát điên mà vùng vẫy, nên Du Nhẫn Phong cũng sẽ dùng vài món đồ chơi nhét vào hai tiểu huyệt của cậu. Để chúng thay hắn làm cậu kiệt sức.
Cách này xem vậy mà rất hiệu quả, Du Cẩm Ngọc bị tình dục tra tấn đến muốn điên, thời thời khắc khắc đều có thể đạt được cao trào.
Khi bọn họ trở về nhà, chỉ cần muốn, bọn họ có thể dễ dàng nhấc chân Du Cẩm Ngọc lên, đem đồ chơi rút ra rồi trực tiếp chịch vào.
Du Cẩm Ngọc mỗi ngày của cậu chính là ở trên giường chờ ba người đàn ông sủng hạnh, cuộc sống so với búp bê tình dục không khác biệt lắm.
Phần ăn của cậu cũng trở nên đạm bạc, thường chỉ là các món ăn thanh đạm đơn giả, nhạt nhẽo khiến người ta chán ghét.
Nhưng vậy cũng không sao, vì dù có được ăn sơn hào hải vị, thì vào miệng Du Cẩm Ngọc đều giống như nhai sáp vậy.
Mỗi ngày hai lần, sáng và tối, Du Hàm sẽ đều đặn đúng giờ đem thuốc lạ đến cho Du Cẩm Ngọc uống.
Đương nhiên mỗi lần cậu đều kịch liệt phản đối, nhưng chưa lần nào là thoát được. Lâu dần cũng thành quen, cậu cũng không còn phản kháng vô ích nữa.
Thuốc kéo dài hơn một tuần thì cơ thể Du Cẩm Ngọc dần xuất hiện thay đổi.
Cậu sẽ thường ngẩn người, hoàn toàn quên mất bản thân đang làm gì hoặc nghĩ gì.
Thi thoảng lại giống như sập nguồn mà ngủ một cách mất tự chủ.
Có lần Du Cẩm Ngọc đang nằm trên giường nhìn cảnh ngoài cửa sổ, rõ là đang ban ngày, nhưng ngẩn người một cái lại thành tối lúc nào chẳng hay. Thậm chí Du Thanh ở trên người cậu điên cuồng tàn sát từ lúc nào cậu cũng chẳng nhớ rõ.
"Tỉnh rồi?" Du Thanh nhướng mày nhìn cậu, ôm một chân cậu rồi cắn nhẹ lên, động tác bên dưới cũng bớt chút lực khiến thiếu niên dễ dàng thích ứng hơn một chút.
Cậu bị khoái cảm liên miên dày vò, sớm đã quen nên cố bình tĩnh lại để hít thở, "A a, anh... từ lúc, ư... nào?"
Du Thanh : "Cũng được một lúc rồi. Em không nhớ sao?"
Du Cẩm Ngọc mím môi không trả lời, nắm lấy khăn trải giường nhíu mày chịu đựng từ cú thúc.
Du Thanh tiếp tục nói: "Vết thương sắp khỏi rồi, nhưng mà người vẫn gầy quá. Ôm chẳng thích gì hết."Thiếu niên ngước mắt liếc hắn, lại thấy được nụ cười trêu chọc của người đàn ông.
Ai cần hắn ôm chứ.
Du Thanh hiếm khi nhẹ nhàng không phát cuồng. Du Cẩm Ngọc cũng có chút bất ngờ nhưng cậu có vẻ rất thích.
Những cú thúc liên tục và nhẹ nhàng khiến khoái cảm không quá dồn dập, thiếu niên dễ dàng tiếp nhận toàn bộ dục vọng của người đàn ông.
Du Cẩm Ngọc có vẻ đã bị đâm đến mơ màng, ý thức không còn rõ nên không chú ý đến người đàn ông nãy giờ luôn quan sát biểu hiện của cậu.
Du Thanh nhìn em trai hiếm khi nhu mềm không la hét khóc lóc như mọi khi. Mặc dù nhìn cậu khóc lóc rất kích thích nhưng đương nhiên nhìn người yêu mỗi lần thân mật cùng mình đều khóc đến lạc cả giọng thì chẳng ai thỏa mãn.
Thì ra nếu không có những uất hận kia, hình thức ở chung của hắn và cậu cũng có thể êm dịu như thế.
Hệt như đôi tình lữ thân thiết âu yếm nhau mỗi khi đêm xuống.
Triền miên.
Uớt át.
Nhưng lại đủ để trói chặt linh hồn lẫn nhau.
Du Thanh cúi xuống, đặt tay Du Cẩm Ngọc lên cổ mình, làm như cậu đang ôm lấy hắn.
Thiếu niên cũng hơi sửng người. Cậu nghĩ mình sẽ chán ghét lắm, nhưng chẳng hiểu sao, dù cậu cố thế nào, cũng chẳng thể tìm ra được chút hận ý nào trong đầu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Du Cẩm Ngọc cảm thấy mối quan hệ của họ cũng không nát đến vậy.
Nhưng sự dịu dàng này trôi qua rất nhanh, Du Thanh sau khi bắn ra lần đầu tiên dường như không thể nhịn được nữa.
Hắn dễ dàng lật người Du Cẩm Ngọc, từ phía sau đâm mạnh tới khiến thiếu niên khóc thét.
Cậu run rẩy thừa nhận những đâm chọc ác liệc ấy, níu lấy cánh tay đang chống trước mặt mình để cầu xin, "Ức, a a,... chậm, chậm chút..."
Du Thanh liếm nhẹ sau gáy cậu, dường như ngứa răng mà căn nhẹ mấy cái, nhưng cũng chỉ lướt qua mà không để lại dấu, hắn vừa liếm lấy vành tai cậu vừa thì thầm, "Thấy thế nào? Sướng không?"
Thiếu niên lắc đầu, bị đâm đến cao trào, cả người đều run rẩy đáng thương nhưng vẫn bị dập cho ra bã, "A a... sắp... chết rồi... Hức!"
Du Thanh phì cười, "Ừ, tôi cũng sướng muốn chết."
Nói rồi tay hắn tìm đến tay cậu, từ phía trên mạnh mẹ nắm xuống.
Mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, giống như nơi tư mật đang liên kết lại của họ, kín không kẽ hở.
Nhìn qua là giống như âu yếm thân mật, nhưng thực tế lại là ghì chặt xuống giam cầm thiếu niên.
Tiếng thở dốc nức nở nặng nề nối nhau quẩn quanh trong không khí, tạo nên khúc giao hưởng dâm mỹ chỉ dành riêng cho họ.
Hai thân ảnh khao khát quấn chặt lấy nhau. Dường như không thể tách ra.
Du Cẩm Ngọc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, vẫn là khunh cảnh quen thuộc, vẫn là một mình trong căn phòng xa hoa lạnh lẽo.
Du Hàm lại mang thuốc vào cho cậu uống.
Từ hôm đó đến giờ hắn vẫn luôn không chạm vào cậu. Nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh băng.
Du Cẩm Ngọc khinh ghét thái độ này của hắn vô cùng. Giải vờ cho ai xem chứ.
"Uống thuốc." Du Hàm nói, giọng điệu lại giống như đang ra lệnh.
Thiếu niên đột nhiên trở nên ngang bướng, quay mặt sang bên kia nhìn cửa sổ.
Du Hàm chẳng nói hai lời, trực tiếp nắm mặt cậu sang, ép cậu đối diện với hắn.
"Tôi ghét anh lắm, Du Hàm." Du Cẩm Ngọc trừng mắt với hắn.
Du Hàm mím môi, không trả lời, chỉ đem thuốc nhét vào miệng cậu.
Hương vị đắng nghét khiến Du Cẩm Ngọc nhăn mặt. Nhưng vẫn phải miễn cưỡng nuốt xuống.
"Chỉ vài hôm nữa thôi." Du Hàm lẩm bẩm.
"Sao... cơ?" Du Cẩm Ngọc không nghe rõ nên hỏi lại hắn.
Nhưng Du Hàm không trả lời, cứ như vậy nhét đồ bịt miệng vào cho cậu rồi rời đi.
Du Cẩm Ngọc nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Du Cẩm Ngọc không biết những ngày tháng này khi nào mới kết thúc.
Không biết tương lai của mình sẽ ra sao.
Mọi thứ dường như không còn quan trọng như trước nữa.
Du Cẩm Ngọc đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên ngẩn người. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh. Đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ rõ bản thân vừa nghĩ gì.
Cậu nhìn trần nhà, đầu óc giống như không hoạt động, trống rỗng, trắng xóa, không thể nghĩ được gì nữa.
Thời gian trôi qua, nhưng Du Cẩm Ngọc không cách nào nhận thức được.
Cậu không thể nhớ nổi mối quan hệ của bọn họ đã bắt đầu bao lâu
Cậu cũng không thể nhớ nổi tại sao mình lại bị xích trói lại trên giường.
Trong đầu đột nhiên quay cuồng, bụng dạ cồn cào, cơ thể nhe đang tha thiết nhắc nhở điều gì đó.
Du Cẩm Ngọc cảm giác bản thân vừa quên đi một thứ rất quan trọng. Nhưng cậu không thể nhớ được đó là gì.
...
Đang ngủ say, Du Cẩm Ngọc đột nhiên cảm nhận được cơ thể mình bị ai đó nâng lên. Cậu chán nản trở mình, dường như không muốn thoát khỏi giấc mộng đẹp.
Nhưng người kia rất kiên trì, quyết tâm kéo cậu khỏi giấc mộng.
Du Cẩm Ngọc khó chịu tỉnh dậy, dùng tay dụi mắt vài cái.
Mất một lúc để cậu nhận ra mình đang nằm trong lòng ngực ai đó. Cậu khó hiểu, ngẩng lên và chạm mắt với một gương mặt cực kì quen thuộc.
Nhưng cổ họng cậu như bị thắt lại, chẳng cách nào thốt ra tên người kia.
"Ngủ ngon không?" Chất giọng từ tính của người đàn ông vang lên, vừa trầm vừa ấm rót thẳng vào trái tim cậu khiến Du Cẩm Ngọc không biết trả lời như thế nào.
"Ai?" Cậu yếu ớt hỏi lại người đó.
Người đàn ông khẽ cười, ôn nhu gõ lên mũi cậu, "Ngủ một giấc mà quên mất anh cả của em sao, Ngọc Nhi?"
Tâm trang căng thẳng của cậu đột nhiên bốc hơi không dấu vết.
Cậu hơi ngẩn ngơ một lúc rồi thân thiết ôm lấy cổ người đàn ông rồi cọ mặt vào cổ hắn. Giống như là được mùi hương của hắn an ủi, thoải mái thở dài một hơi, sau đó nũng nịu, "Anh cả. Em đói bụng."
Cơ thể Du Hàm hơi đông cứng một chút, sau đó tay hắn ôm cậu lại dùng thêm chút sức, dường như muốn khảm thiếu niên vào sâu cơ thể mình.
"Được, anh đưa em đi ăn."
Du Cẩm Ngọc ngồi trên ghế khẽ đong đưa chân, ăn món cháo tôm yêu thích.
Du Hàm ở bên cạnh luôn âm thầm quan sát cậu.
Thi thoảng thiếu niên sẽ cảm thấy khó hiểu mà nhìn hắn, nhưng Du Hàm giống như không để ý, bảo cậu tiếp tục ăn.
Hắn chăm chú nhìn từng biểu cảm của thiếu niên, nét mặt cậu lộ ra nét non nớt, biểu cảm thỏa mãn khi được ăn món mình thích.
Không có căm hận, không có mỉa mai, không có nước mắt, không có cực đoan.
Tất cả, tất cả như trở lại ban đầu, thiếu niên vẫn là em trai của hắn, vẫn là ánh trăng sáng lấp lánh dưới mặt hồ.
Nhưng khác với trước đây chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, giờ đây ánh trăng đã ở trong tay hắn, trong lòng hắn và dưới thân hắn.
"Ăn xong rồi." Du Cẩm Ngọc bướng bỉnh đẩy phần cháo còn thừa trong bát đến trước mặt Du Hàm.
Người đàn ông mỉm cười sảng khoái, không chút khúc mắc đem thức ăn thừa của cậu ăn sạch.
Cậu ngồi nhìn hắn ăn, chân vui vẻ đưa qua lại, cậu chú ý đến phần băng gạc trên chân, khó hiểu mà lắc lắc nó.
"Sao trên chân em có băng gạc thế?" Du Cẩm Ngọc nghiêng đầu hỏi hắn.
Du Hàm đẩy bát cháo không sang một bên, ôm thiếu niên vào lòng, "Do em ngã cầu thang."
"Vậy hả? Sao em không nhớ gì hết ta." thiếu niên không chút nghi ngờ gì lời giải thích của hắn.
Thời gian đã hơn sáu giờ tối, Du Hàm không chút mất sức đem cậu bế lên, đi thẳng đến phòng tắm trên tầng.
Du Cẩm Ngọc có chút bối rối, dường như không quen với hành đồng của hắn.
"Em, em tự tắm được." thiếu niên lúng túng khi bị hắn cởi quần áo.
Du Hàm :"Để anh, ngoan."
Cuối cùng vẫn là bị hắn tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân ôm ra. Du Cẩm Ngọc đỏ mặt gục đầu lên vai hắn. Khi nãy tắm cậu để ý thấy cơ thể mình có chút thấy đổi.
Đặc biệt là nơi xấu hổ giữa hai chân, dường như nó nhạy cảm hơn trước rất nhiều.
Du Hàm chỉ cần vuốt ve xung quanh đùi cậu cũng đủ khiến nó tiết ra chút nước. Du Cẩm Ngọc sợ hãi xen lẫn ngượng ngùng nhìn Du Hàm, nhưng người đàn ông hông hề để ý, vẫn tắm rửa cho cậu như bình thường.
Đặt thiếu niên lên giường, Du Hàm lấy trong túi ra vài viên thuốc được bọc lại rồi đưa cho Du Cẩm Ngọc, ý bảo cậu tự uống.
Du Cẩm Ngọc khó hiểu nhìn hắn, dù không muốn nhưng vẫn nuốt xuống mấy viên thuốc đắng ngắt kia.
Uống thuốc xong, cậu dần dần cảm thấy mơ màng, không rõ gì về hoàn cảnh xung quanh.
Du Hàm nhẹ nhàng đẩy cậu xuống giường rồi trèo lên. Động tác hắn nhẹ nhàng mơn trớn khắp cơ thể cậu.
Du Cẩm Ngọc ý thức mơ hồ, nhưng theo bản năng vẫn muốn đẩy người đàn ông ra.
Du Hàm bị cự tuyệt hiếm khi không hề trở mặt, vẫn nhẹ nhàng an ủi thiếu niên.
"Ngoan. Anh cả thương em."
Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn trang trọng lên trán thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc hơi ngẩn ngơ nhìn hắn, cậu không hiểu được hành động của người đàn ông là có ý nghĩa gì. Đầu óc cậu trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì.
Du Hàm dễ dàng cởi khăn tắm bọc quanh cơ thể cậu a, giống như là tháo vỏ của một chiếc bánh. Phần bánh trắng mềm mịn màng lộ ra, mang theo mùi hương dịu ngọt mê người.
Du Hàm như bị hút hồn, say mê hít ngửi mùi hương ấy.
Tay hắn tách đùi cậu ra, quen thuộc mà sờ nắn vào nữ huyệt e ấp bên dưới.
Nơi nhạy cảm đột nhiên bị chạm vào, Du Cẩm Ngọc như bừng tình, ngơ ngác nhìn người đàn ông.
"Anh cả?" cậu mơ hồ gọi hắn.
Du Hàm xác nhận, "Phải."
Du Hàm dùng ngón tay đè mạnh lên nhụy hoa của cậu, nơi đó vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, bị hắn đùa bỡn trong tay mà ngã qua lại, có chút cứng lên nhô ra khỏi hoa huyệt.
Nữ huyệt được dạy dỗ tốt, chỉ chạm vài cái đã chảy nước ướt cả ngón tay người đàn ông.
Hắn vòng quanh bên ngoài, bôi nước dâm lên khắp hạ thể Du Cẩm Ngọc khiến nó sáng bóng lấp lánh.
Sau đó hai ngón tay men theo nơi tiết ra dâm thủy mà tiến vào.
Du Cẩm Ngọc không nhịn được rên khẽ một tiếng, ánh mắt long lanh nhìn nam nhân.
Du Hàm ôn nhu hôn lên trán cậu, động tác vừa ôn nhu vừa thâm tình khiến Du Cẩm Ngọc không còn vô thức cảm thấy sợ hãi nữa.
Sau khi mở rộng kỹ lưỡng cho thiếu niên, người đàn ông ngồi chen vào giữa hai chân cậu, hai ba động tác đã cởi sạch quần áo trên người.
Cơ thể săn chắc của hắn lộ ra, từng thớ cơ bắp hoàn mỹ khiến người ta ao ước, dáng vẻ thành thục và quyến rũ ở đàn ông trưởng thành.
Du Cẩm Ngọc bị hút hồn bởi cảnh tượng hấp dẫn này, chăm chăm nhìn vào cơ thể người đàn ông, không nhịn được vươn tay ra sờ lên cơ bắp hắn.
Du Hàm phì cười, không nói hai lời đưa tay kéo cậu ngồi dậy, khoảng cách của cả hai đột ngột bị thu hẹp lại.
Dâm huyệt của cậu dáng sát vào âm hành thô to của hắn, nước dâm tuôn ra xối ướt cả quy đầu xấu xí.
Âm hành chống lên miệng huyệt, mấy lần theo hô hấp của cả hai mà muốn chui tọt vào trong.
Du Cẩm Ngọc thở dốc, tay không biết đặt đâu chỉ biết ôm cổ hắn.
Du Hàm bóp lấy mông cậu, nắm lấy rồi đưa đẩy, đem hạ bộ ướt át của thiếu niên cọ với hung khí của mình.
Du Cẩm Ngọc không nhịn đượ rên rỉ, ánh mắt mơ hồ mất đi tiêu cự.
Du Hàm đột nhiên kéo lấy tay cậu, để nó chạm vào âm hành của hắn.
Bất ngờ chạm phải nó, Du Cẩm Ngọc giống như bị phỏng, vội vàng rụt tay lại nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại, hắn không hề cho cậu chút cơ hội phản kháng nào.
Du Cẩm Ngọc cùng cập mắt e lệ nhìn hắn, Du Hàm hôn lung tung lên mặt cậu dụ dỗ, "Ngoan, tự mình đút vào."
Thiếu niên mất đi khả năng suy nghĩ, dường như người đàn ông nói gì thì nghe đấy, nhìn qua quả thật ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải bất ngờ.
Âm hành tách mở động thịt đi vào, nữ huyệt đã được nới rộng kỹ lưỡng, cũng sớm đã được huấn luyện nên dễ dàng cắn nuốt côn thịt của hắn.
Âm hành càng đâm vào càng sâu, Du Cẩm Ngọc có cảm tưởng như nó sắp xuyên qua cả cơ thể cậu.
Thiếu niên khó khăn ngửa đầu ra sau hô hấp.
Du Hàm hôn liếm cần cổ trắng ngần lộ ra của cậu, để lại trên đó loạt dấu hôn chói mắt.
Âm hành bên trong ngâm mình trong dâm thủy đến nghiện, hưng phấn to thêm một vòng.
Du Hàm đặt cậu ngã xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy chân thiếu niên, thành kính đặt lên đó một nụ hôn.
Du Cẩm Ngọc nhìn đến đỏ mắt, xấu hổ vô cùng.
Du Hàm tỉ mỉ quan sát từng phản ứng của cậu. Thấy thiếu niên đã thích ứng, hắn nhẹ nhàng đưa đẩy bên trong, âm hành bình thường điên cuồng chém giết, giờ đây lại thận trọng lấy lòng thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc híp mắt rên rỉ, khoái cảm từ từ lan ra khắp cơ thể, cả người cậu bị bao phủ bởi sắc hồng dục vọng.
Mặt đỏ ửng, ánh mắt ướt át câu dẫn, tiếng rên ngọt nị mê người, chính là bộ dạng đắm chìm trong tình dục đàn ông mang lại.
Du Hàm tận lực hầu hạ thiếu niên, ra vào vừa sâu vừa chậm, nhắm vào điểm dâm của cậu mà đè lên, mấy lần khiến thiếu niên run rẩy hét lớn.
Sau vài phút đưa đẩy, Du Cẩm Ngọc không nhịn được đạt đến cao trào, cậu chủ động tìm đến người đàn ông đòi âu yếm.
Hắn có hơi bất ngờ nhưng vẫn cúi xuống ngậm lấy môi cậu, môi lưỡi hai người triền miên không dứt, anh tới em đi, quấn quýt lấy nhau không muốn tách rời.
Bên dưới nhẹ nhàng chuyển động, giây phút làm tình này khiến cả hai say đắm. Không muốn dứt ra.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy, bản thân rất thích kiểu làm tình nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng cậu lại không hiểu. Tại sao cậu và anh cả lại cùng làm tình?
Nhưng suy nghĩ vừa xuất hiện đã bị thứ gì đó cưỡng ép đè xuống. Rất nhanh cảm giác trống rỗng vô định xuất hiện. Nhưng chỉ thoáng chốc lại bị khoái cảm lấp mất.
Âm hành bên trong đột nhiên chọc tới địa phương sâu nhất bên trong, Du Cẩm Ngọc rùng mình, không nhịn được nức nở, "Đừng,.. A.. Sâu, quá..."
Du Hàm hơi lùi ra một chút, động tác ra vào cũng nhẹ hơn, hắn hôn lên gương mặt cậu, quen thuộc liếm đi những giọt nước mắt đang chảy xuống.
Được nam nhân hầu hạ quá thoải mái, Du Cẩm Ngọc liên tục cao trào không điểm dừng. Nhưng rất nhanh cậu đã phát giác điều gì đó không đúng.
Đây đã là lần thứ bảy Du Cẩm Ngọc lên đỉnh, đến cả ngọc hành cũng chỉ yếu ớt phun ra chất lỏng trong suốt, vậy mà Du Hàm vẫn chưa ra lần nào, thậm chí còn chẳng có dấu hiệu bắn tinh.
Thiếu niên sao có thể chịu được làm tình liên tục như vậy, bị khoái cảm tra tấn liền nắm lấy tay người đàn ông khóc nấc lên.
Đầu óc cậu trống rỗng không thể suy nghĩ gì, vì vậy thậm chí cũng không biết cách từ chối người đàn ông.
Du Hàm nhìn thiếu niên rõ ràng là bị chịch đến không chịu nổi nhưng lại bối rối không biết cầu xin ra sao, yếu ớt níu lấy tay hắn nức nở.
Trong lòng sinh ra loại thỏa mãn kì lạ, hắn gác chân cậu lên cao, bắt đầu thúc vào nhanh và mạnh hơn. Thiếu niên bị đâm mạnh đến cơ thể chạy đi, nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông nắm eo kéo lại thao mạnh vào.
Du Cẩm Ngọc trợn mắt, lên đỉnh rất nhanh, Du Hàm cũng theo sau, âm hành mạnh mẽ chen vào tử cung non mềm của thiếu niên. Bắn vào trong toàn bộ hạt giống của hắn.
Du Cẩm Ngọc chịu đựng cảm giác bị bắn tinh, thút thít đáng thương trong lòng người đàn ông.
Cậu vốn tưởng đã kết thúc, nhưng âm hành của Du Hàm lại như cũ bừng bừng sức sống, hoàn toàn không có dấu hiệu dịu đi.
Cậu sửng sốt nhìn người đàn ông, hắn vẫn ôn nhu như vậy. Vuốt ve cơ thể của Du Cẩm Ngọc, ghé vào tai cậu lời dụ dỗ ngọt ngào, "Ngọc Nhi ngoan."
Không biết bao lâu qua đi, Du Cẩm Ngọc cuối cùng chính là không chịu nổi mà ngất đi.
Du Hàm tắm rửa sạch sẽ cho cậu, sau đó bế người lên giường ôm vào lòng.
Hắn hít ngửi từng mùi hương của cậu, lầm bầm trong miệng,
"Ngọc à, lần này anh sẽ dạy em thật tốt."
____
Lời tác giả :
Tự nhiên toi nghĩ khi nào đường tình của toi suôn sẻ thì sẽ cho 4 đứa con này có kết thúc đẹp.