Hai tháng trôi qua.
Chưa bao giờ mỗi ngày trôi qua đối với Du Cẩm Ngọc lại mệt mỏi như vậy.
Mỗi giây mỗi phút đối với cậu đều như kéo dài vô tận. Khái niệm về thời gian đôi khi còn chẳng rõ ràng.
Rõ ràng trời vẫn còn nắng đẹp, tiếng chim hót du dương ngoài ô cửa khiến người ta dịu lòng.
Vậy mà chỉ chớp mắt, sắc trời tối mù đến bất an.
Phải chi đêm đen cũng trôi qua thật nhanh.
Nhưng đời không có gì là thuận theo ý mình.
Càng muốn có được càng dễ vụt mất.
Du Cẩm Ngọc tỉnh dậy trên chiếc giường to lớn.
Cậu chẳng còn đầu óc để phân biệt xem bản thân đang ở phòng của ai.
Hay đúng hơn đối với cậu nó không còn ý nghĩa gì nữa.
Du Cẩm Ngọc chống vào thành giường, khó khăn chống đỡ thân thể suy nhược bằng độ chân vô lực.
Đêm qua lại là một đêm điên loạn của cậu và Du Thanh.
Nhưng dù là ai đi nữa, thì cảm giác cũng không sai biệt lắm.
Du Cẩm Ngọc vệ sinh cá nhân đơn giản.
Nếu là hai tháng trước thì có lẽ sẽ lâu và phức tạp hơn. Vì khi đó Du Thanh thường không tắm rửa giúp cậu sau khi làm tình.
Hắn nói cả người cậu dính dịch thể của hắn như vậy trông rất quyến rũ. Cậu như vậy sẽ chỉ là bạn lữ của riêng hắn.
Du Cẩm Ngọc khi đó chỉ cười khinh, mắng hắn có suy nghĩ chẳng khác nào thú vật.
Cũng đúng thôi, làm gì có người anh trai nào đầu óc ngày ngày chỉ toàn nghĩ đến làm thế nào để chịch chết em trai mình trên giường chứ?
Du Cẩm Ngọc ngồi lại giường, nệm êm ái khiến mông cậu cũng đỡ đi cảm giác nhói và khó chịu.
Với lấy điện thoại thường không được dùng đên, Du Cẩm Ngọc thấy hai tin nhắn được ghim ở đầu thanh thông báo.
Là từ Du Thanh và Du Hàm, họ nói mình có việc bận, bảo cậu ở nhà ngoan ngoãn đợi bọn họ.
Du Cẩm Ngọc đã nghe cả hai nói về việc này, Du Thanh sẽ ra ngoài hai ngày, còn Du Hàm thì là nam ngày.
Hoàn hảo.
Đây chính là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có của Du Cẩm Ngọc.
Cậu mặc quần áo dài tay vào. Dù thời tiết mùa hè nóng nực khó chịu, nhưng những dấu hôn mờ ám này khiến cậu còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Du Cẩm Ngọc ngồi nghỉ ngơi trên sô pha, đến khi sắc trời dịu đi thì mới ra vườn đi dạo hít thở không khí.
Đang dạo quanh thì Du Cẩm Ngọc thấy được quản gia và vài người làm đang trò chuyện gì đó.
Du Cẩm Ngọc vốn muốn đi luôn nhưng tình cờ thế nào lại nghe được tên của mình trong đó.
Cậu tò mò dừng lại, núp sau một góc cây để nghe thử, lúc đầu cậu còn tự hỏi bản thân sao phải làm vậy nhưng ngay sau đó, cậu thậm chí còn biết ơn vô cùng quyết định của mình.
Quản gia đang nói chuyện với vài nam nữ giúp việc còn khá trẻ tuổi. Du Cẩm Ngọc biết họ, họ đều là những người ít nhất đã từng nói xấu giặc tham gia nói xấu Du Cẩm Ngọc.
Bằng cách nào đó điều này đã đến tai Du Hàm vì thế hắn đã yêu cầu đuổi bọn họ đi.
Vốn đã là chuyện của mấy ngày trước nhưng do quản gia có việc bận nên đến bây giờ mới có thể bắt đầu.
Những người đó đều bị đuổi thẳng, quản gia kéo họ đi nói chuyện riêng xem.như là cho họ chút thể diện, sẵn tiện trả đủ tiền công cho những người đó.
Nhìn sơ qua vẻ mặt thôi cũng đủ thấy sự bất mãn của bọn họ. Sau khi quản gia rời đi, những người họ thậm chí còn nán lại nói chuyện một lúc cùng nhau.
Đều là những lời lẽ không hay ho gì, Du Cẩm Ngọc nghe được không ít lần tên cậu xuất hiện trong đó.
Những đó chẳng phải điều mà cậu quan tâm. Điều mà Du Cẩm Ngọc quan tâm nhất lúc này đó là người làm của biệt thự hôm nay sẽ bị cắt giảm, còn cắt giảm tận bảy tám người.
Đối với Du Cẩm Ngọc đây chính là tin đáng mừng nhất.
Đây không phải là thời gian thích hợp nhất để bỏ trốn sao?
Không phải Du Cẩm Ngọc chưa từng thử. Nhưng người làm trong biệt thự không nhiều nhưng ít nhất cũng phải trên dưới hai mươi người.
Mọi nhất cử nhất động của cậu chỉ cần có gì đó bất thường thì đều sẽ được báo lại.
Nếu có ý định bỏ trốn thì thậm chí cậu chỉ vừa ra khỏi cổng đã đụng mặt Du Hàm hoặc Du Thanh từ ngoài trở về.
Nhìn vẻ mặt khủng bố như tu la dưới địa ngục của bọn họ thôi cũng đủ khiến Du sợ đến nhũn chân, nói phô trương thì thậm chí còn muốn quỳ xuống.
Nhưng Du Hàm thì rất nhanh sẽ đỡ cậu dậy, sau đó mặt kệ cậu kháng cự như thế nào, hắn cũng sẽ bế cậu lên và đem về phòng hắn trừng phạt.
Dù cho cậu có bị làm đến eo mềm chân run không đứng được thì hắn cũng không chịu dừng lại.
Du Thanh thì còn lãnh liệt hơn.
Hắn sẽ lôi cậu vào phòng trước con mắt của bao nhiêu người, lớn tiếng nói hắn sẽ chịch cậu đến khi hai chân đều run rẩy không đứng được, chỉ có thể nằm yên ngậm tinh dịch của hắn.
Những lời này tuy không hẳn là hướng đến Du Cẩm Ngọc chế nhạo nhưng hắn nói trước mặt nhiều người làm như vậy cũng đủ dọa cho mặt cậu trắng bệch, người toát mồ hôi, nói không nên lời.
Cậu lần nữa xác định lại tình hình của bản thân, cũng kiểm tra và thấy đúng thật là người làm trong biệt thự đã vơi đi không ít.
Cậy lén núp ở một góc và nghe được tầm hơn bốn giờ sáng mai những người làm mới mới đến.
Vì vậy bây giờ đến đêm chính là thời gian vàng để Du Cẩm Ngọc bỏ trốn.
Không suy nghĩ nhiều, cậu rất nhanh đã soạn đồ của bản thân vào túi. Sợ Du Hàm và Du Thanh xét camera ở nhà sẽ phát hiện ra có chỗ không đúng, Du Cẩm Ngọc ngay lập tức tiến đến chữa cháy, nhưng do che camera thật sự quá mạo hiểm vì vậy cậu quyết định đem từng bộ quần áo một giấu vào trong người.
Cũng may quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đột nhiên Du Hàm gọi đến làm Du Cẩm Ngọc sợ đến tim muốn rơi ra ngoài.
May là hắn chỉ hỏi thăm xem cậu ăn hay chưa, dặn cậu tranh thủ nghỉ ngơi. Du Cẩm Ngọc chỉ xem mà không trả lời, đây cũng là trạng thái thường xuyên của cậu và hắn gần đây.
Quần áo cậu mang theo chỉ là vài bộ đón giản ít bị chú ý, cùng với chút tiền mặt còn sót lại. Tùy không nhiều nhưng đủ để cậu sống vài dăm bữa nửa tháng và đi đến thành phố khác.
Du Cẩm Ngọc không có nhiều tiền mặt vì chủ yếu Du Hàm cho cậu tiền qua thẻ ngân hàng, bếu bỏ trốn mà dùng tiền đó thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Du Cẩm Ngọc không quan tâm sau khi trốn đi cậu sẽ sống như thế nào, cậu chỉ biết thoát khỏi đây là tốt rồi.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Du Cẩm Ngọc vờ như không có chuyện gì, vẫn sinh hoạt bình thường và vào ngủ sớm.
Nửa đêm, khi biệt thự trở nên yên ắng, cậu lặng lẽ chuồn ra ngoài với chiếc túi đồ nhỏ.
Nhìn cậu rón rén như chú chuột nhỏ, lúc nhìn chỗ này lúc ngó chỗ kia quả thực khá đáng yêu.
Du Cẩm Ngọc cứ nghĩ hành động của mình vô cùng kín đáo, nào ngờ đằng sau quản gia từ xa đã thấy hết tất cả.
Ông nhận được lệnh của Du Hàm rằng phải trông chừng Du Cẩm Ngọc thật kĩ. Có lẽ hắn cũng hơi quá tự tin, nghĩ rằng Du Cẩm Ngọc không còn lá gan bỏ trốn nên biệt thự chỉ có hai ba vệ sĩ thường hay canh gác.
Đây càng là cơ hội tốt thêm cho Du Cẩm Ngọc.
Quản gia chỉ nhìn theo cậu từ từ xuống lầu mà không nói gì.
Ông đã theo hầu cha của bọn họ từ khi ông ta còn là một thiếu niên vì vậy ông rất hiểu rõ tính cách của từng vị gia chủ mà mình đang phục vụ.
Họ giống hệt như ông chủ của ông vậy. Nhưng thậm chí con còn quá quắc hơn cha, cha thì ép buột chị họ yêu mình, còn con thì ba đứa cùng tụm lại quấn lấy đứa em trai nuôi đáng thương.
Ông không thể rời bỏ bọn họ được, vì ông có nổi trăn trở của riêng mình. Nhưng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất mất. Ông thầm cầu nguyện cho cậu được bình an.
Nhưng ông trời quả thật thích trêu ngươi người khác, Du Cẩm Ngọc chân trước vừa thoát khỏi hai tên lòng người dạ thú.
Kết quả ở cửa lại đụng phải dã thú thật sự .
Du Nhẫn Phong không biết đã về nhà từ lúc nào, đang ở cửa mỉm cười chào đón Du Cẩm Ngọc.
Du Cẩm Ngọc nhìn hắn, sắc mặt không hiểu sao đột ngột trắng bệch. "Du, Du Thanh..?"
Hắn tươi cười, vẻ đẹp trai sáng láng hệt như tinh tú thắp sáng bầu trời đêm, nhưng sau khi nghe cậu nói ra cái tên kia, ánh sáng trong mắt hắn chẳng hiểu sao lại tối đi, hệt như ánh sáng bị mây mờ che lấp. "Chà~. Mấy tháng không gặp thôi mà em trai nhỏ không còn nhận ra anh sao?"
_______
Lời tác giả :
Phong: Yahooo!!! Tới lượt tôi rồi!
Ngọc: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. 🙂
(Xin lỗi mọi người toi bị bệnh nên viết hơi lâu😢)