Du Thanh hơi nhích người, kéo thiếu niên đang sụt sùi khóc trong ngực ra. Tay hắn nâng cằm cậu lên, để đôi mắt đỏ ửng sưng húp của cậu đối diện với mình.
Giọng nói đã không thể kiềm chế được độ lạnh lùng, hỏi, "Em nói sao? Kể lại rõ ràng anh nghe."
Du Cẩm Ngọc ngẩn người, không hiểu sao lại thấy bất an.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn hít mũi rồi kể lại mọi chuyện cho Du Thanh nghe.
Du Cẩm Ngọc cảm thấy tay Du Thanh đang nâng cằm mình có chút siết lại hơi đau. Cậu mím môi, lặng lẽ quan sát biểu tình của hắn.
Người đàn ông sau khi nghe thì vẻ mặt càng ngày càng tối, biểu cảm chính là một lời khó nói hết.
"Biết ngay mà." Du Thanh tức giận lầm bầm.
"Dạ?" Du Cẩm Ngọc nghe không rõ nên hỏi lại.
Đột nhiên vai bị đè xuống, ngón tay người đàn ông siết chặt lấy vai cậu.
Du Cẩm Ngọc không hề thích cảm giác bị giam cầm như vậy, nó đều gợi lại cho cậu những cảm xúc và kí ức không hay.
"Buông ra, đau em." cậu nói với Du Thanh, giọng vừa khóc xong mang theo chút âm mũi, cảm giác như đang làm nũng.
Du Thanh nghe giọng điệu này của cậu, tâm trạng đang tức giận Du Hàm lại chuyển sang cậu, hắn âm dương quái khí nói, "Em còn tâm trạng làm nũng?"
Du Cẩm Ngọc sửng sốt khi nghe hắn buộc tội, cậu lắc đầu phủ nhận, "Em không có."
"Còn nói mình không có?" Du Thanh nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng đến mức Du Cẩm Ngọc run rẩy, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn cậu như vậy.
Tâm trạng Du Cẩm Ngọc vừa hoang mang vừa lo lắng, cậu không biết lời nào của mình đã chọc cho hắn không vui.
"Em, em..." cậu lắp bắp, không nói nên lời.
"Mẹ kiếp!" Du Thanh không kiềm được chửi thề một câu, điều này kết hợp với vẻ ngoài của hắn tự nhiên có chút không thích hợp.
Du Cẩm Ngọc bị âm thanh này của hắn dọa cho giật thót, còn chưa kịp bình tĩnh đã bị cánh tay to lớn đè xuống giường.
Cảm giác bị đè ép quen thuộc khiến cơ thể Du Cẩm Ngọc không nhịn được run rẩy mãnh liệt, ánh mắt cậu mang theo nỗi kinh hãi cẩn thận quan sát nét mặt của Du Thanh.
Men theo ánh đèn ở đầu giường, Du Cẩm Ngọc mơ hồ nhìn thấy sự giận dữ bao trùm trong đôi mắt đỏ ngầu của Du Thanh.
Một nửa gương mặt hắn chìm hoàn toàn vào màn đêm, Du Cẩm Ngọc cố nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, cuối cùng kinh hãi phát hiện, trong mắt hắn vậy mà còn có sự đố kỵ ngút trời.
Du Thanh đố kỵ cái gì? Du Cẩm Ngọc hoang mang, còn tưởng là bản thân nhìn lầm.
Nhưng rồi Du Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, ánh mắt của hắn khiến Du Cẩm Ngọc chết lặng. Ánh mắt ấy bình tĩnh và lạnh lẽo, hệt như dã thú đang nhìn con mồi mình vừa săn được, hoàn toàn không có chút tình cảm thương xót nào.
Đây là loại ánh mắt mà có lẽ có bị đánh chết Du Cẩm Ngọc cũng không thề nào quên được.
Gương mặt Du Thanh giống với Du Hàm đến sáu phần, giờ đây trong bóng tối, tầm nhìn lại bị nước mắt làm cho mờ đi, Du Cẩm Ngọc cảm thấy hai gương mặt trong trí nhớ dần dần ghép lại, trở thành dung mạo mà cậu sợ hãi nhất.
Toàn thân Du Cẩm Ngọc không kiểm soát được mà run rẩy kịch liệt, môi mấp máy nói không thành câu, "Không, không... Làm ơn, thả em ra..."
Du Thanh nghe vậy thì càng điên tiết, trong lòng hắn bị lửa giận và đố kỵ xâm chiếm. Tất cả đều dồn lại thành sự không cam tâm.
Rõ ràng hắn là người thân thiết bới Du Cẩm Ngọc đầu tiên.
Rõ ràng hắn đã thích cậu đầu tiên.
Vì cái gì, dựa vào cái gì, mà những thứ hắn muốn đều bị Du Hàm dành trước.
Trong đầu hắn lóe lên kí ức khi còn là một thằng nhóc con.
Hắn đứng trước thẩn người nhìn cha mẹ đang đứng cạnh hai anh trai mình. Anh cả cầm trong tay bằng khen tượng trưng cho giải nhất học sinh giỏi thành phố, anh hai cũng ung dung xòe tờ giấy khen loại xuất sắc của trường.
Hắn đứng đó cô đơn nhìn sang, trên tay là bài kiểm tra toán được 80 điểm, đây là số điểm cao nhất mà hắn từng đạt được, nhưng cha mẹ chỉ mãi khen ngợi anh trai, một cái nhìn cũng chẳng cho hắn.
Khi hắn thử nói với cha, người đàn ông nghiêm nghị khi đó còn nhìn hắn với vẻ mặt mang theo chút nghi hoặc, hỏi hắn "Con tự hào cái gì?"
Anh cả và anh trai sinh đôi của hắn đều được cha mẹ mua cho những món quà mà họ yêu thích còn hắn chỉ được nhận hộp mô hình tiện đường mua trong trung tâm thương mại.
Khi hắn nhìn trúng mô hình con thuyền gỗ trưng bày trong cửa hàng, vừa chạy đến muốn nói với mẹ thì thấy anh cả từ bên ngoài bước vào, chiếm hết sự chú ý của cha mẹ, mẹ hỏi Du Hàm muốn quà gì, hắn chỉ liếc mắt một vòng quanh cửa hàng. Thậm chí còn là bộ dạng lười biếng chẳng thật sự muốn mua cái gì.
Sau đó hời hợt nói với mẹ rằng muốn mô hình thuyền gỗ mà Du Thanh nhìn trúng, rồi lạnh nhạt đi ra ngoài.
Du Thanh sốt ruột kéo áo mẹ mình, nói với bà mình cũng thích nó, nhưng mô hình là do nghệ nhân có tiếng làm, phải vài tháng mới làm được một cái, trong tiệm chỉ có một.
Mẹ bảo hắn không được như vậy, anh trai đã chọn trước rồi, Du Thanh không cam tâm, nói cậu vào trước, nhìn thấy nó trước, muốn nó trước.
Mẹ hắn lại nghiêm giọng nói hắn không được đua đòi nói dối. Cha hắn thấy vợ bị làm phiền đến đau đầu thì nói, anh cả được thành tích tốt, nên được thưởng cái hắn muốn để khích lệ, nếu Du Thanh thật sự muốn, ông ta sẽ bảo nhân viên gọi thợ làm cho cậu một cái y như vậy.
Cứ thế mô hình hắn yêu thích vào tay Du Hàm, chẳng biết Du Hàm nghe đâu ra sự việc hôm đó, bốn ngày sau đến trước mặt Du Thanh, mặt lạnh như bố thí đem mô hình nhường cho cậu.
Du Nhẫn Phong bên cạnh khiêu khích, "Em trai giỏi làm nũng quá. Anh cả à, em cũng muốn đồng hồ cha mới mua cho anh."
Du Hàm lạnh lùng nói, "Không." rồi đi luôn.
Du Thanh khi đó cầm chặt mô hình trong tay, tức đến đỏ mặt. Dựa vào cái gì, đồ hắn thích trước, đồ hắn muốn trước lại bị Du Hàm dành mất, sau đó còn một bộ thanh cao nhường lại cho hắn?
Tình huống ngày hôm nay khiến Du Thanh nhớ lại những sự việc khi còn nhỏ. Nhưng việc hôm nay lại khác hoàn toàn.
Mô hình hắn có thể đập vỡ đi. Nhưng còn Du Cẩm Ngọc, hắn nhất định sẽ không để Du Hàm phải thương hại mà nhường lại. Mà còn chưa chắc Du Hàm sẽ buông tay.
Hắn sẽ tự mình dành lấy.
Du Thanh thoát khỏi hồi tưởng, nhìn chằm chằm thiếu niên dưới thân. Thiếu niên dường như bị ánh mắt của hắn dọa sợ, cả người không ngừng run rẩy, đôi mắt ứa nước long lanh đáng thương hệt như con thú non. Giọng nói non nớt thì thầm lời cầu xin hắn.
Du Thanh thu hết vào mắt, lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt này của Du Cẩm Ngọc. Trong lòng đều là cảm xúc hưng phấn khó tả.
Nhưng nghĩ đến Du Hàm có lẽ sớm đã thưởng thức đến quen thuộc biểu cảm này, Du Thanh lại càng tức giận.
Hắn sẽ tự tay giành lại thứ mình muốn.
Du Cẩm Ngọc mơ hồ cảm nhận được trạng thái của Du Thanh đã thay đổi, nhưng bản năng lại mách bảo đây không phải điều gì tốt.
Khí thế của Du Thanh dần hòa lại với Du Hàm, nhưng có phần cuồng dã và ác liệt hơn khiến Du Cẩm Ngọc lo sợ, miệng liên tục cầu xin hắn thả mình ra.
Du Thanh nhìn sự phản kháng nhỏ nhoi của cậu, bật cười khiến Du Cẩm Ngọc khó hiểu, hắn nói, "Anh ba sẽ giúp em."
"Giúp, giúp em?" Du Cẩm Ngọc lúng túng lặp lại những gì hắn nói, "Vậy có thể tha em ra trước không? Em khó chịu."
Du Thanh hiếm khi cười kì rất ôn hòa, nói với cậu bằng giọng điệu bí ẩn, "Yên tâm, em sẽ sớm thoải mái thôi. Anh sẽ giúp em...",
Hắn từ từ cúi xuống thì thầm vào tai Du Cẩm Ngọc "...quên đi anh cả."
Thiếu niên giống như bị dọa sợ, bộ dạng kinh hãi cực điểm, nước mắt bắt đầu tuôn ra, "Không, xin anh..."
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị nụ hôn của du Thanh chặn lại.
Người đàn ông tham lam gặm mút đôi môi mềm mại mà hắn đã thèm khác bấy lâu. Chiếc lưỡi dài như con rắn độc, mang theo kịch độc chết người khiến Du Cẩm Ngọc tê liệt, dùng lực đạo mạnh mẽ cạy mở khoang miệng cậu, sau đó chen vào điên cuồng vơ vét tất cả. Kéo lấy đầu lưỡi Du Cẩm Ngọc, vờn nó đến tê dại mới chịu buông tha.
Khi hắn dứt ra, miệng Du Cẩm Ngọc thậm chí còn chưa kịp khép hắn, đầu lưỡi và đôi môi bị mút tới đỏ ửng, lộ ra vẻ kinh diễm câu người.
Du Cẩm Ngọc thở dốc, đầu óc choáng váng, không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt là sự thật.
Đến khi hoàn hồn đã thấy người đàn ông bắt đầu cởi áo ngủ của cậu. Du Cẩm Ngọc hoảng loạn vùng vẫy, nhưng cơ thể Du Thanh thậm chí còn cường tráng và khỏe mạnh hơn Du Hàm vài phần, một thiếu niên chưa từng làm việc nặng nhọc như Du Cẩm Ngọc làm sao có thể bì lại được. Rất nhanh đã bị khống chế lại hoàn toàn.
Du Thanh cởi bỏ quần áo vướng víu của Du Cẩm Ngọc, say mê thưởng thức cơ thể mà hắn mơ ước không biết bao nhiêu lần kể từ khi dục vọng phát triển.
Nhưng những dấu hôn trải dài trên khắp cơ thể cậu lại khiến Du Thanh ngứa mắt vô cùng.
Hắn cúi xuống, mặt kệ cho sự phản kháng yếu ớt của thiếu niên, thậm chí còn không thèm khóa tay cậu lại như khi nãy, mặt chôn vào cái cổ trắng ngần của Du Cẩm Ngọc, liếm mút tạo ra những dấu hôn khác, bá đạo mà đè lên những dấu cũ của Du Hàm.
Những dấu hôn mới liên tục xuất hiện, những dấu cũ lại bị đè lên khiến chúng càng đậm hơn.
Du Cẩm Ngọc hai tay được tự do nhưng vẫn không thể phản kháng, cậu sợ hãi đập tay lên lưng Du Thanh, khóc lớn, "Hức! Ô a... Đừng mà, tại sao? Hức, đến cả, anh cũng như thế?"
Du Thanh giống như không nghe lấy tiếng khóc của cậu, miệng hắn đang bận ngậm lấy hai đóa hoa nhỏ trước ngực của Du Cẩm Ngọc
Thiếu niên không nhận được câu trả lời, cậu giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ niềm tin dành cho Du Thanh, tiếp tục nói, "Thả tôi ra... Hức, hức, tại sao các người đều như thế?"
Du Thanh nghe cậu nhắc đến người khác, liền cắn mạnh lên đầu ngực thiếu niên như để trừng phạt cậu.
"A! Đau... Buông ra..." cậu đau đến cong lưng, dùng tay cố đẩy gương mặt Du Thanh trước ngực mình nhưng không được.
Du Thanh bị cậu phản kháng mãi, bực mình cắn thêm cái nữa, đến khi thiếu niên đau đến nghẹn ngào rên rỉ thì mới nhả ra, "Tại sao Du Hàm làm em được còn tôi thì không?"
"Các người, đều là cưỡng bức tôi. Hức... Còn dám hỏi, được với không được?" Du Cẩm Ngọc không tin vào tai mình mà hỏi ngược lại Du Thanh.
Điều này khiến người đàn ông ngoài ý muốn im lặng. Sau đó hắn cười thích thú, "Đúng vậy, đều giống nhau thôi."
Hắn một tay đè Du Cẩm Ngọc xuống, một tay tách chân cậu ra, nhanh chóng chen vào ở giữa để cậu không thể khép lại.
Đóa hoa nhỏ bị cưỡng ép lộ ra ngoài, âm thần run rẩy còn có hơi sưng, cố gắng co rút che dấu lối vào bí ẩn phía dưới.
"Chậc. Nhìn xem, bị hắn chịch đến đỏ bừng rồi." Du Thanh bĩu môi, đưa tay nhéo lấy hai mép thịt đầy đặn, dùng ngón tay tay mở cánh hoa ra, có chút thăm dò mà cọ chỗ bên trên.
"Bị hắn chịch có sướng không?"
Du Cẩm Ngọc tức giận run người, nhắm mắt không muốn nghe người kia châm chọc nữa.
Nhưng Du Thanh sẽ không buông tha, một ngón tay chén chúc vào trong, nữ huyệt khô khan bị có xát, rất nhanh đã khiến Du Cẩm Ngọc đau đến rên nhỏ.
"Còn kêu dâm như vậy? Hẳn là sướng lắm nhỉ."
"Đừng..." thiếu niên che mặt nói nhỏ.
"Sao?"
"Đừng dùng, những lời lẽ đê tiện đó, để nói về tôi." cậu cảm thấy nhục nhã đến muốn chết đi. Đâu phải cậu muốn, nhưng cơ thể cứ như vậy thì cậu biết làm sao được.
Du Thanh lại cảm thấy thích thú trước từng biểu cảm và phản ứng của cậu.
Hắn cởi bỏ bộ quân phục vướng víu trên người, cũng là bỏ xuống lớp ngụy trang. Ánh mắt hắn tĩnh mịch, giống như đêm đen, lại cuồn cuộn dục vọng bên trong giống như cơn bão lớn quét qua tâm trí.
Du Thanh ghì chặt cậu xuống giường, kéo mạnh chân cậu rồi tách ra, tự cúi người xuống ngậm lấy nữ huyệt của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc bất ngờ hét lớn một tiếng, đưa tay muốn đẩy đầu hắn ra nhưng bất thành, người đàn ông mạnh mẽ liếm mút lên đóa hoa nhỏ. Âm đế bị hắn ngậm vào, dùng đầu lưỡi đùa bỡn đến sưng cứng lên.
Khe nhỏ bị ngón tay cái chen vào, đâm rút vài cái đã không nhịn được ứa nước dâm. Nhưng dâm dịch chưa kịp chảy xuống đã bị Du Thanh há miệng nuốt lấy toàn bộ.
Cả tháng nay liên tục làm tình sớm đã khiến nữ huyệt của Du Cẩm Ngọc bị dạy dỗ đến chín muồi, không còn ngây ngô phản ứng trước khoái cảm nữa mà chỉ cần bị kích thích là sẽ ứa nước dâm.
Du Cẩm Ngọc cố nhịn không rên rỉ, chân mày đều cong lại, mặt mũi đỏ bừng, cắn môi nín nhịn tiếng rên rỉ đến đáng thương.
Du Thanh dùng đầu lưỡi ăn sạch nữ huyệt của thiếu niên từ trong ra ngoài, sau đó cắm vào trong hai ngón tay, chuyển sang ngậm lấy ngọc hành nãy giờ không được nhắc đến.
Ngọc hành của cậu trắng hồng đáng yêu. Giờ đây có hơi cương lên, trên đầu còn rỉ ra chút mật ngọt dâm đãng.
Du Thanh liếm môi, không hề tốn chút sức nào mà đem ngọc hành của cậu nuốt đến tận gốc.
Thiếu niên mới lớn làm sao có thể chống lại khoái cảm mãnh liệt của việc khẩu giao. Người đàn ông vừa ngậm vào, dùng đầu lưỡi đùa bỡn và khoang miệng hút lấy hầu hạ một lát cậu đã không nhịn được bắn ra đợt tinh dịch đầu tiên.
Nữ huyệt bị hai ngón tay nới lỏng cũng cùng lúc đạt được cao trào. Điều này cũng không thể làm khó được sự háu ăn của Du Thanh.
Hắn gọn gàng nuốt xuống toàn bộ tinh dịch của Du Cẩm Ngọc bắn ra, sau đó nhanh nhẹn di chuyển xuống bên dưới, đầu lưỡi chưa làm nhưng quen việc, liếm toàn bộ nước dâm bên trên đóa hoa ướt át.
Hạ bộ của Du Cẩm Ngọc chẳng mấy chốc đã bị bao phủ bởi một tần nước bọt sáng bóng.
Du Thanh giống như còn chưa thõa mãn, hai ngón tay bên trong kéo căng nữ huyệt của Du Cẩm Ngọc ra, chen đầu lưỡi vào để thăm dò.
Du Cẩm Ngọc vừa mới cao trào, lại không nhịn được rên rỉ khi bị liếm huyệt, cậu run rẩy dùng tay bịt miệng lại, cố giữ lại chút tôn nghiêm của bản thân.
Nhưng đầu lưỡi quét vào vách thịt, cẩn thận hôn lên từng nơi nó đi qua khiến khoái cảm như từng luồn sóng điện mãnh liệt đánh vào tâm trí của cậu. Nữ huyệt cuối cùng vẫn không nhịn được tiếp tục phun nước dâm.
Du Thanh nhìn thiếu niên cố gắng nín nhịn tiếng rên, trong họng vẫn thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào đến đáng thương.
Hắn cắn mạnh lên mép thịt múp míp của dâm huyệt, nghe được tiếng thét đau đớn và sảng khoái của thiếu niên thì mới hài lòng buông tha.
"Hức..." hai chân Du Cẩm Ngọc run rẩy lợi hại, trong miệng không kìm được tiếng nức nở nhỏ.
Du Thanh thấy cậu chỉ mãi khóc, có chút trên chọc xoa xoa bên ngoài hoa huyệt ướt đẫm, "Mới vậy đã khóc? Vậy látnữa chẳng phải sẽ khóc khô nước mắt luôn sao?"
Hoa huyệt bị xoa vừa tê vừa sướng, đợt cao trào vừa rồi khiến đầu óc Du Cẩm Ngọc có chút mụ mị, nhưng sau khi lấy lại được sự thanh tỉnh, cậu ngay lập tức liều mạng phản kháng.
Cậu không thể để sự việc xảy ra giống như lần trước nữa. Du Cẩm Ngọc cắn môi, căm ghét sự nhu nhược và yếu đuối của bản thân vô cùng.
Tay chân vùng vẫy loạn xạ của cậu rất nhanh liền bị Du Thanh một tay dễ dàng khống chế.
Du Cẩm Ngọc vừa tức vừa tủi, nước mắt luôn trực trào tuôn ra, đầu mũi đỏ bừng do khóc quá nhiều, "Tại sao... Lại như vậy? Tôi luôn xem các người là anh mà đối xử..."
Cậu không cam tâm cũng không đành lòng. Từ khi nào mà các anh trai của cậu lại có suy nghĩ này với cậu. Chẳng lẽ sự đối đãi chân thành của cậu đối với họ... Là đang quyến rũ họ sao.
Du Thanh cảm thấy thích thú trước biểu hiện dâm đãng của cơ thể và phản ứng trái ngược của Du Cẩm Ngọc. Hắn vân vê hai hạt đậu trên ngực cậu. Kéo và nắn chúng đến sưng đỏ theo ý thích. "Anh cũng không muốn như vậy a. Nhưng mà từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em thích hợp làm vợ nhỏ..." nói đoạn, hắn cúi sát xuống thì tầm vào tai cậu, "... Hơn là em trai của anh."
"Vậy còn những sự đối đãi của anh dành cho tôi?" Du Cẩm Ngọc dùng vẻ mặt mờ mịt hỏi hắn.
Du Thanh mỉm cười, đưa tay nhéo gò má mềm mại của cậu. "Anh thấy người ta thường gọi cái này là dưỡng thê. Hay đúng hơn là, nuôi vợ từ bé? Em thấy cái nào hợp hơn hả, cục cưng?"
Du Cẩm Ngọc sững sờ, cảm giác nhận ra sự chân thành của mình đối với người ta không có ý nghĩa to lớn như mình tưởng thật sự quá đau lòng.
Độ tuổi của cậu lại là độ tuổi nhạy cảm với cảm xúc, Du Cẩm Ngọc mím môi, vẻ mặt vô cùng đau khổ, yên lặng khóc, nghe được câu hỏi kia của Du Thanh thì miễn cưỡng nâng mắt, vừa sụt sùi nói, "Đều.. khiến người ta... kinh tởm."
"Vậy sao?" Du Thanh cũng không để ý, ngón tay chầm rãi đâm vào hoa huyệt, khi nãy nơi này đã bị anh dùng hai ngón tay dày vò, đêm qua lại còn bị thao cho chưa kịp khép lại, bốn ngón tay ngang ngược đi vào cũng không quá khó khăn.
Ngược lại nữ huyệt lại phản ứng khá tốt, thành ruột quen thuộc co bóp, dẫn ngón tay vào sâu hơn, không biết vì sướng hay vì bản năng nà tự động tiết thêm dâm dịch để bôi trơn.
Bốn ngón tay cắm vào đâm rút kịch liệt, chân cậu bị giữ lại, cả thân trên cũng bị Du Thanh dùng cơ thể hắn đè ép. Cả cơ thể cứng đờ chỉ có tay là hoạt động.
Cậu theo đó cấu chặt lấy cánh tay Du Thanh, miệng vừa rên vừa khóc, tuy tâm lý chán ghét suy sụp nhưng cơ thể lại không thể chối bỏ khoái cảm mãnh liệt.
Tiểu mỹ nhân chứ như vậy bị đè xuống giường tàn nhẫn móc huyệt mà không thể phản kháng. Nước dâm từ nơi ngón tay hoạt động văng ra thâm ướt cả đùi Du Cẩm Ngọc và ga giường.
Cậu vốn nhạy cảm, không thể chịu được kích thích như vậy, rất nhanh đã thét lên rồi cao trào.
Du Thanh hài lòng rút ngón tay ra, đem chất lỏng nhễ nhại trên đó vào miệng si mê thưởng thức. Du Cẩm Ngọc bị một màn này cay đến đỏ mắt.
Du Thanh hơi dịch ra một chút, quỳ gối giữa hai chân Du Cẩm Ngọc, kéo quần móc ra âm hành to dài đang hưng phấn dán lên có bụng hoàn mỹ của hắn.
Chiếc quần được kéo hết, toàn bộ âm hành lộ ra, quy đầu góc cạnh rõ ràng, gân xanh trải dài phía trên thân, dáng vẻ hung bạo và dữ tợn không khác gì chủ nhân của nó. Tự tin ngẩng đầu, giương nanh múa vuốt về phía Du Cẩm Ngọc.
Du Cẩm Ngọc nhìn mà khiếp đảm. Âm hành Du Thanh so với Du Hàm thoạt nhìn có vẻ thấp hơn một chút nhưng bề ngoài lại to béo no đủ, riêng phần đầu đã to bằng nắm tay trẻ con. Dưới cái nhìn e ngại của Du Cẩm Ngọc còn sảng khoái giật một cái chào hỏi.
Tiểu mỹ nhân bất an nuốt nước bọt, nữ huyệt bất giác co rụt và ngứa ngáy không rõ nhưng bị Du Cẩm Ngọc tàn nhẫn bỏ qua. Chỉ cần nghĩ đến thứ to như cây gậy kia chọc vào trong cơ thể, thiếu niên ngay lập tức rùng mình, không khỏi nãy sinh cảm giác lo sợ.
Du Thanh hiển nhiên thấy được biểu cảm và suy nghĩ trong đầu Du Cẩm Ngọc, thể diện của người đàn ông phi thường được nâng lên, tự hào và tự tin cười nhếch mép.
Một tay hắn nắm gốc cự căn, đem nó cọ sát bên cạnh miệng huyệt của thiếu niên. Hai mép thịt bị đè cho có chút biến dạng, qua hai ba cái lách mình của côn thịt liền bị căng ra, từ góc độ của Du Thanh nhìn xuống giống như một cái miệng nhỏ đang tinh tế hôn lên quy đầu nóng bỏng.
Du Cẩm Ngọc bị dọa cho ngây ngốc, để mặc nam nhân hành động, đến khi bên dưới truyền đến đau nhức do bị quy đầu xâm phạm, tiểu mỹ nhân mới run rẩy, đau đớn mà lắc đầu, ánh mắt nhìn người đàng ông đang đè phía trên mang theo chút cầu xin.
Nhưng Du Thanh không để cậu mở lời, dùng tay bịt miệng cậu lại.
Du Cẩm Ngọc mở to mắt, nước mắt theo đó từng giọt từng giọt rơi xuống. Tay cậu bấu chặt lên bàn tay đang chặn miệng mình khiến trên đó để lại vệt máu nhỏ.
Thiếu niên cứ như vậy, mở to mắt nhìn anh ba đem côn thịt nóng như ngọn lửa lấp đầy vào nữ huyệt dư thừa của cậu.
Đến khi âm hành toàn bộ đi vào, Du Thanh căng thẳng đến trên trán cũng nổi gân, thoải mái gầm nhẹ một tiếng.
Mà Du Cẩm Ngọc giống như bị ai đó rút cạn sinh lực, như con búp bê mặc người dày vò.
Khi miệng được tự do, Du Cẩm Ngọc nhìn thẳng vào Du Thanh, cơ mặt trùng xuống, biểu cảm sụp đổ, đáng thương mà khóc, "Du Thanh, em, đau quá..."
Du Thanh vuốt mái tóc bết dính mồ hôi của cậu lên, để lộ ra vầng trán nhẵn như mặt ngọc, đặt một nụ hôn lên đó, nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình, "Cục cưng ngoan. Rất nhanh sẽ hết đau."
_____
Lời tác giả:
Thanh: Ba ngày ba đêm! Gét gô!!! 🫰😆
Phong: Nhìn chỉ biết ước 🫠
(Đọc truyện ở wattpad @ti_not_ti để ủng hộ mình nhé 💖✨, vì đã có nơi ăn cắp truyện của tui mất zùi 🫰)