Dạo gần đây cơ thể Du Cẩm Ngọc đang có những sự thay đổi nhỏ mà cậu không biết. Nhưng đó cũng không phải là điều quá quan trọng để cậu quan tâm.
Du Cẩm Ngọc nhàm chán nằm ở phòng khách xem tivi, trời đã vào đông nên lạnh hơn rất nhiều, nhà lúc nào cũng bật máy sưởi ấm nên cậu dường nhe không nhận ra sự khác biệt.
Du Cẩm Ngọc thở dài, trong nhà có rất nhiều thứ giải trí nhưng chung quy vẫn sẽ có lúc làm người ta chán nản.
Thiếu niên uể oải đánh một cái ngáp lớn.
"Buồn ngủ à?" Du Hàm nhẹ vuốt mặt cậu.
"Ừm." Du Cẩm Ngọc không nhìn anh, mắt vẫn dán vào tivi.
"Ngủ một chút đi."
"Thôi."
Du Cẩm Ngọc cũng rất muốn ngủ,nhưng cậu muốn ngủ nữa đâu. Vì cậu chỉ vừa tỉnh dậy hai tiếng trước thôi.
Gần đây không hiểu sao cậu đặc biệt thích ngủ. Cũng không biết tại sao lại như vậy, cậu cứ đặt mông xuống nệm êm là mắt cứ díp lại.
Có hôm ngồi trên bàn ăn mà ngáp ngắn ngáp dài gần chục cái làm Du Thanh có một phen chọc ghẹo đã đời. Lúc đó thiếu niên chỉ nhớ mình xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng vẫn không nhịn được lại ngáp một cái trong tiếng cười của nam nhân.
Du Cẩm Ngọc cũng đâu muốn, cậu đoán có vẻ là do vào đông, trời lạnh nên cậu dễ buồn ngủ hơn chăng? Hợp lý, động vật cũng ngủ đông mà.
Trong lúc nghĩ lung tung, tiểu mỹ nhân lại không nhịn được ngáp một cái.
Du Hàm cảm thấy buồn cười, đặt laptop sang bên cạnh, để cậu gối đầu lên đùi mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Hay là ngủ một chút đi."
"Không. " Du Cẩm Ngọc bĩu môi, cậu buồn ngủ lắm, nhưng cứ thích bướng bỉnh như vậy đấy.
Du Hàm không biết nên tức hay nên cười, rốt cuộc không nhịn được, cúi xuống hôn chóc một cái lên cánh môi của thiếu niên.
"Ngủ đi mà."
"Anh năn nỉ em đi."
"Năn nỉ em đó. Ngọc Nhi thương anh thì ngủ một chút đi."
Du Cẩm Ngọc vui vẻ cười khúc khích, dường như rất hài lòng với việc nam nhân xem mình như trẻ con mà dỗ dành.
Cậu hài lòng gật đầu, ra vẻ hào phóng nói. "Được rồi. Nể mặt anh đó." sau đó lách người tìm vị trí nằm thoải mái trong lòng của Du Hàm, gác cằm lên vai nam nhân rồi hài lòng nhắm mắt lại.
"Có muốn lên phòng không?" Du Hàm vỗ lưng cậu theo nhịp, giọng đầy sự cưng chiều.
"Ừm."
Du Hàm nhận mệnh, dễ dàng bế thiếu niên trong lòng lên như bế em bé, bước chân nhẹ nhàng đi lên cầu thang.
Nam nhân đặt cậu lên giường, còn tỉ mỉ đắp chăn cho cậu, đảm bảo thiếu niên không bị lạnh thì mới yên tâm.
Thấy hắn định rời đi, Du Cẩm Ngọc níu tay áo Du Hàm lại, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Không ngủ cùng em sao?"
"Xong việc anh sang." Du Hàm nhẹ xoa tay cậu, không nhịn được hôn nhẹ lên đó một cái.
Sau đó đầy sự không nỡ mà nhét tay cậu vào trong chăn.
Du Cẩm Ngọc có chút thất vọng nhưng cũng không làm khó hắn, cậu gật đầu, thoải mái vùi mình trong chăn.
Du Hàm nhìn cậu từ từ nhắm mắt lại, trong mắt đều là sự cưng chiều.
Lúc hắn định rời đi, lại nghe thiếu niên lí nhí nói : " Thật ra thì... Không ngủ em vẫn thương anh." cũng không quan tâm người kia có nghe hay không, Du Cẩm Ngọc nói xong cậu này thì tắt lịm.
Du Hàm có chút bất ngờ, trái tim lại như được bơm máu nóng, sung sức nảy lên một cái, sự ấm áp từ đáy mắt lan tỏa ra bên ngoài.
"Ừm, anh cũng thương em lắm." nói rồi nhẹ đặt lên trán cậu một nụ hôn, lần này mới hài lòng rời đi, cả tiếng cửa phòng đóng lại cũng mềm mại vô cùng.
Lúc Du Cẩm Ngọc tỉnh lại thì trời đã chập tối, thấy Du Hàm vẫn chưa quay lại, cậu thất vọng bĩu môi, lảo đảo xỏ dép, vừa dụi mắt vừa ra khỏi phòng.
Xuống đến tầng một, đúng lúc Du Nhẫn Phong vừa đi quay về, hắn chạy đến nhấc bỗng Du Cẩm Ngọc lên, hôn lên má cậu như gà mỗ thóc : "Cục cưng nhà ai mà đáng yêu quá vậy?"
"Ưm... Nhột quá." Du Cẩm Ngọc còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thấy hắn cứ cọ má mình thì không khỏi hừ hừ hai tiếng.
Du Nhẫn Phong buồn cười, thật muốn nhéo má tên nhóc vô lương tâm này.
Âu yếm mãi cũng không tốt, sợ cậu lạnh nên Du Nhẫn Phong đặt cậu ở chỗ phòng khách ấm áp nhất.
Thiếu niên rất biết hưởng thụ, vừa đặt mông xuống đã nằm dài trên ghê, nếu ghế đủ rộng chắc hẳn cậu sẽ còn lăn qua lăn lại trên đó vài vòng.
Du Hàm đã sớn đi đâu chẳng thấy, Du Cẩm Ngọc cũng lười quan tâm, không ngủ chung với cậu thì cậu giận rồi.
"Đói chưa?" Du Nhẫn Phong hỏi, trên người đã thay bộ quần áo ở nhà khác thoải mái hơn.
"Chưa."
Nhìn thiếu niên mềm oặt trên ghế sô pha chẳng có chút sức sống nào, Du Nhẫn Phong khẽ nhướng mày, đi vòng qua cậu rồi ngồi xuống, để chân cậu đặt lên đùi mình.
Do mùa đông nên đồ ngủ của thiếu niên luôn là loại bông mềm mại, quần dài đến mắt cá chân, vô tình che đi mất phần da thịt xinh đẹp của cậu.
Du Nhẫn Phong nhẹ nhàng cuộn ống quần của cậu lên, nhìn mắt cá chân trắng tinh và mỏng manh đó khiến hắn vô cùng hài lòng. Nhỏ thế này sẽ không trốn được.
Đó hiển nhiên chỉ là suy nghĩ trong lòng nam nhân.
Du Cẩm Ngọc hoàn toàn không hay biết
Du Nhẫn Phong nhẹ hôn lên mu bàn chân cậu, thành kính và cẩn trọng như đang vuốt ve thứ vật trân quý nhất.
Có lẽ do bị Du Nhẫn Phong chạm vào chỗ nhột, Du Cẩm Ngọc trên ghế khẽ nhíu mày, giọng lí nhí như làm nũng : "Đừng mà."
"Tiểu Ngọc, em không nhớ anh sao?" Du Nhẫn Phong bày ra bộ dạng đáng thương nói với cậu.
Du Cẩm Ngọc cũng nghĩ lại, kể từ đêm điên loan đảo phụng đó, Du Nhẫn Phong không biết thế nào lại bị điều đi tận nước ngoài quay phim gần một tháng, hai hôm trước mới về.
Thấy hắn cũng đáng thương, thiếu niên đành coi như bỏ qua, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng hành động dung túng này của cậu lại càng tiếp thêm động lực cho hắn.
Du Nhẫn Phong hôn dọc từ mắt cá chân đến bấp chân chả cậu, thấy tiểu mỹ nhân thực sự không để ý, thậm chí còn nhắm mắt muốn ngủ thì to gan lớn mật đưa tay lên trên kéo quần cậu xuống.
"Gì đó?" Du Cẩm Ngọc cũng không thể tiếp tục làm ngơ như vậy, cậu cống tay ngồi dậy, miệng muốn trách móc nhưng chưa kịp thốt ra câu nào đã bị nam nhân dùng miệng hắn chặn miệng cậu lại.
"Ưm..." Du Cẩm Ngọc khó khăn thở dốc, đuôi mắt đỏ ửng như bị bắt nạt, đến khi nụ hôn dứt ra, môi của cậu đều sưng đỏ lên một vòng.
Du Cẩm Ngọc uất ức nhìn nam nhân, không nhịn được hít mũi một cái.
"Anh xem một chút." Du Nhẫn Phong rèn sắt khi còn nóng, nhẹ nhàng dỗ dành thiếu niên, giọng nói mị hoặc thủ thỉ bên tai cậu lời yêu thương và dụ dỗ.
Du Cẩm Ngọc không biết có phải là do bị nụ hôn kia làm cho váng đầu hay không mà cũng đồng ý, sau đó lại cắn môi, làm ra bộ dạng kiên cường nói với hắn: " Chỉ, Chỉ xem thôi đó."
"Được. Tiểu Ngọc thật tốt." Du Nhẫn Phong ôn nhu hôn nhẹ lên mí mắt cậu.
Đặt thiếu niên nằm lại xuống sô pha, lần này không còn bị ngăn cản, Du Nhẫn Phong thuận lợi cởi chiếc quần ngủ của cậu ra.
Chiếc quần không còn nhiệm vụ rơi từ ghế xuống đất, cũng chẳng có ai quan tâm nó ra sao. Du Cẩm Ngọc bất an siết chặt góc áo, dưới thân chỉ còn chiếc quần lót mỏng manh che lại bộ phận riêng tư đặc biệt
Du Nhẫn Phong nhìn chằm chằm bụng dưới mấp mé lộ ra của thiếu niên, cảm thấy cổ họng trở nên khô khan khó nói, dục vọng ở dưới thân chậm rãi nổi lên.
Nam nhân hít sâu vào một hơi, dễ dàng áp chế dục vọng sắp bùng ra, che dấu nó vô cùng hoàn hảo nhưng chỉ cần nhìn vào mắt hắn là có thể nhận ra.
Du Nhẫn Phong đưa tay chạm vào phần đùi trong của cậu, tay hắn mang theo nhiệt độ lạnh lẽo đối lập với cơ thể ấm áp của thiếu niên, bị khí lạnh chạm vào đột ngột làm Du Cẩm Ngọc không nhịn được rên khẽ một tiếng.
Âm thanh nhỏ như muỗi kêu đó dưới thính lực của Du Nhẫn Phong lại trở nên rõ mồn một.
Cổ họng hắn kín đáo trượt lên xuống. Tay theo thói quen nắm lấy góc quần lót của Du Cẩm Ngọc muốn cởi nốt.
Du Cẩm Ngọc không nhịn được muốn khép chân lại, nam nhân thấy vậy thì phì cười, vỗ nhẹ lên mông cậu :"Mở ra nào."
Đến khi lớp phòng thủ cuối cùng bị cởi bỏ, Du Nhẫn Phong dùng tay tay hai chân cậu ra, hạ bộ nhẵn nhụi xinh đẹp của thiếu niên hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Cái nhìn cháy bỏng của nam nhân làm Du Cẩm Ngọc cảm thấy hạ bộ của mình như bị thiêu đốt, chậm rãi nổi lên cỗ nhiệt quen thuộc.
Dưới cái nhìn trần trụi của Du Nhẫn Phong, ngọc hành của thiếu niên chậm rãi nổi lên phản ứng, đóa hoa phía dưới cũng rục rịch muốn chảy nước.
Du Cẩm Ngọc xấu hổ nằm trên ghế, đưa tay che mặt lại, để lộ ra đôi tai đỏ bừng.
Du Nhẫn Phong cảm thấy buồn cười, cách bàn tay của thiếu niên mà hôn lên mặt cậu, đặt từng nụ hôn trải dài từ mặt đến cổ cậu.
Du Cẩm Ngọc vì nhột mà hơi nâng mặt lên, càng dễ dàng để cho Du Nhẫn Phong trồng từng đóa hoa nhỏ lên chiếc cổ trắng ngần của cậu.
Từ cổ đến xương quai xanh ẩn hiện dưới góc áo, không nơi nào là không bị nam nhân ghé qua.
Đến khi Du Cẩm Ngọc kịp nhận ra, nhận cái hôn của hắn đã trải dài khắp eo cậu.
Du Cẩm Ngọc rùng mình một cái, trên đỉnh ngọc hành cũng tiết ra ít dịch nhờn quen thuộc.
Du Nhẫn Phong âu yếm nhìn thân dưới của tiểu mỹ nhân, hơi thở cũng trở nên dồn dập phả lên phần bụng của cậu, Du Cẩm Ngọc cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn trên cơ thể mình, cơ thể ngứa ngáy không nhịn được rục rịch vài cái.
Người đàn ông dưới ánh nhìn của cậu mở rộng khoang miệng, đem ngọc hành của Du Cẩm Ngọc ăn vào ngon lành.
"Ưm... A a..." Du Cẩm Ngọc không nhịn được rên rỉ, từng dây thần kinh trên ngọc hành đều căng ra cảm nhận khoang miệng ẩm ướt và nóng ấm của nam nhân.
Chân cậu run lên, mền nhũn muốn khụy xuống nhưng được Du Nhẫn Phong kiềm hãm lại, treo vắt vẻo trên vai hắn.
Nam nhân xem ngọc hành của cậu như viên kẹo mật, liếm mút nhẹ nhàng và chăm chú, chút chất lỏng tiết ra từ đỉnh ngọc hành cũng được hắn liếm qua không sót giọt nào.
Khoái cảm và sự kích thích được phát ra từ phía trước lại khiến đóa hoa nhỏ phía dưới ngứa ngáy khó chịu. Hai bên cánh hoa không nhịn được mấp máy, rỉ ra chút chất nhờn trong suốt.
Du Nhẫn Phong dường như cảm nhận được, ngón tay hắn tách mở hai cánh hoa múp míp của cậu ra, ngón cái quệt chút chất lỏng bên ngoài sau đó đâm vào trong lối vào đang đói khát của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc vốn cả tháng nay chưa từng trải qua chuyện thân mật, dục vọng tích tụ đã lâu đột nhiên bị kích thích khiến khoái cảm được sản sinh ra nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.
Trong lúc cậu đang thất thần, Du Nhẫn Phong há miệng thật lớn, ngậm cả ngọc hành của cậu và nữ huyệt bên dưới vào miệng rồi hút thật mạnh.
Tiểu mỹ nhân bị tấn công bất ngờ, không phòng bị hét lớn một tiếng sau đó đạt đến cao trào.
Ngọc hành run rẩy phun ra bạch dịch nóng hổi, sâu trong nữ huyệt cũng co rút kịch liệt rồi phun ra một cỗ nước dâm trong suốt.
Du Nhẫn Phong xem đó như phần thưởng, không mất chút sức nào đem toàn bộ chất lỏng mà tiểu mỹ nhân tiết ra nuốt vào bụng.
Xong việc hắn thâm chí còn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi thô ráp của hắn chen vào trong đóa hoa, liếm mút không ngừng khiến Du Cẩm Ngọc không nhịn được lại cao trào thêm lần nữa.
Sau hai lần lên đỉnh liên tiếp, thiếu niên kiệt sức mềm nhũn nằm trên ghế sô pha, bụng phập phồng kịch liệt, miệng hé ra thành khe nhỏ thở dốc từng cơn, ánh mắt mê man nhìn về nơi vô định.
Du Nhẫn Phong ngẩng mặt lên, thấy cánh môi đang hé mở của thiếu niên thì cúi xuống hôn sâu, đầu lưỡi mang theo vị tanh nhẹ của dâm thủy đảo một vòng trong khoang miệng của Du Cẩm Ngọc , tham tước đi dưỡng khí của cậu.
Đến khi nụ hôn kết thúc, mặt mũi Du Cẩm Ngọc đều đã đỏ bừng lên, ánh mắt ngập nước nhìn nam nhân với vẻ trách móc.
"Anh nói chỉ nhìn thôi mà." Du Cẩm Ngọc bĩu môi, dứt lời còn đáng thương hít mũi một cái.
Trái tim Du Nhẫn Phong nhanh chóng mềm nhũn , lập tức nhận lỗi với thiếu niên sau đó hôn lên mặt cậu, hối lỗi vô cùng.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên, Du Cẩm Ngọc cuối cùng cũng ý thức được bản thân đang ở phòng khách, cậu xấu hổ đẩy Du Nhẫn Phong ra rồi nhìn về phía phát ra tiếng bước chân.
Du Hàm đã đứng đó, trên tay là chiếc hộp bí ẩn, hắn không nói gì, mặt vô biểu cảm đi đến hôn nhẹ lên trán Du Cẩm Ngọc, sau đó nói với cả hai: "Xong rồi thì đi tắm đi. Đến giờ cơm tối rồi." nói xong cũng quay người đi lạnh lùng như cách hắn xuất hiện.
"Có, có phải anh cả giận gì em không?" Du Cẩm Ngọc bất an níu tay Du Nhẫn Phong, rất ít khi Du Hàm thể hiện sự xa cách như vậy với cậu.
"Không sao, chắc anh ấy làm việc mệt thôi." Du Nhẫn Phong nhẹ giọng an ủi cậu, trong lòng hắn toàn bộ đều là sự ghen ghét vì thiếu niên ở với hắn nãy giờ lại dễ dàng bị cướp mất sự chú ý bởi người chỉ vừa mới xuất hiện nửa phút.
"Đi tắm nào."
"Ò."
Du Nhẫn Phong ôm thiếu niên từ ghế lên, Du Cẩm Ngọc lúc này mới để ý đến mông mình đang hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, cậu luống cuống nhìn nam nhân : "Mặc quần vào đã."
"Không cần." Du Nhẫn Phong nhếch mép, "Đằng nào cũng cởi thôi."
Sau đó mang thiếu niên mặt mũi đỏ bừng lên lầu.
____
"Đủ rồi mà..." Du Cẩm Ngọc bị đè lên tường, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm người đàn ông.
Du Nhẫn Phong dường như chưa thỏa mãn, lưỡi hắn càng tiến sâu hơn vào trong cơ thể cậu, thiếu niên không nhịn được cong lưng rên lớn. Chân gần như khụy xuống nhưng bị nam nhân kiềm lại.
Sau vài phút kháng cự không có chút tác dụng nào, Du Cẩm Ngọc lại lần nữa tiến đến cao trào.
"Ha... a" Du Cẩm Ngọc đôi mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không, cơ thể bị nhấc lên cũng không biết.
Du Nhẫn Phong đem cậu đặt vào bồn tắm, dùng khăn ướt lau một lượt khắp cơ thể cậu.
Khi hắn lau qua mặt của thiếu niên, cậu cuối cùng cũng lấy lại chút thanh tỉnh.
Nước ấm khiến cơ thể cậu thả lỏng và thoải mái hơn nhiều, vì vậy thiếu niên cũng rất tự nhiên mà tận hưởng sự phục vụ của nam nhân.
Tắm xong, Du Cẩm Ngọc lại được nam nhân ôm ra ngoài lau mình sạch sẽ, cậu từ đầu đến cuối chẳng phải động ray chân làm gì.
Lúc Du Nhẫn Phong bế cậu ra khỏi phòng, Du Cẩm Ngọc mơ hồ cảm nhận được dục vọng của nam nhân đang chọc vào đùi mình, nhưng vẻ mặt của hắn lại không có gì thay đổi.
Du Cẩm Ngọc không nhịn được tò mò hỏi: "Anh không làm sao?"
Du Nhẫn Phong có chút bất ngờ khi nghe cậu hỏi, hắn nhướng mày, giọng đầy hứng thú nói :"Em muốn à?"
"Không có!" Du Cẩm Ngọc đỏ mặt trả lời, sau đó còn kiên định lắc đầu mấy cái. Du Nhẫn Phong cũng không để ý, chỉ cười cười rồi thôi.
Du Cẩm Ngọc thấy hắn thật sự không tính toán thì mới nhỏ giọng giải thích, :"Em, chỉ tò mò thôi."
"Ừ." Du Nhẫn Phong gật gù, lúc thiếu niên đang lơ đãng thì đưa tay nhéo mông cậu, :"Nhưng có những thứ không nên tò mò đâu." sau đó đặt cậu lên giường rồi quay đi lấy quần áo.
Du Cẩm Ngọc lúc này mới hoàn hồn, khi nãy, cậu thấy được tình dục nồng liệt dâng trào trong ánh mắt của nam nhân.
Nghĩ lại thôi mà Du Cẩm Ngọc vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Lúc cậu và Du Nhẫn Phong xuống lầu thì bữa tối đã dọn lên đầy đủ.
Du Hàm sớm đã nghiêm chỉnh ngồi trên bàn, tay cầm cuốn sách gì đó mà Du Cẩm Ngọc đọc không hiểu. Khi cởi bỏ bộ âu phục và cặp kính mắt, nam nhân trở nên gần gũi hơn, cả người đều toát ra hơi thở người đàn ông của gia đình.
Du Cẩm Ngọc rất thích anh cả như này, ít nhất trong lòng cậu, đây là hình ảnh gần gũi và đẹp đẽ nhất của hắn.
"Nhìn gì đó?" Du Hàm thấy cậu cứ đứng ngốc xít ở đó, không nhịn được hỏi.
"He he. Không có gì." Du Cẩm Ngọc chạy đến ngồi cạnh hắn. Sau đó híp mắt ngồi đung đưa chân trên ghế chờ anh trai cắt thịt cho mình ăn.
Đối với Du Cẩm Ngọc các anh trai đều thực cao. Ai cũng trên mét chín, cá biệt có anh ba là gần hai mét luôn rồi, một thanh niên chỉ cao mét bảy như Du Cẩm Ngọc đứng cạnh họ cứ như lùn đi một khúc.
Để thuận tiện với sinh hoạt của họ, bàn ghế trong nhà đối với Du Cẩm Ngọc đều là to lớn hơn một cỡ. Cả cái ghế ăn này cũng vậy.
Nhưng dường như các anh trai đều không có ý định thay nó. Họ nói cậu ngồi như trẻ con như vậy trông rất dễ thương, Du Cẩm Ngọc bị họ nói vậy có chút xấu hổ nhưng vẫn chiều theo ý của các anh trai.
Đĩa thịt bò được cắt kĩ lưỡng và đẹp mắt đượ đặt đến trước mặt Du Cẩm Ngọc, người chuẩn bị nó cho cậu là Du Hàm, hiển nhiên để đáp lại, thiếu niên liền thả cho hắn hàng loạt nhưng lời có cánh, thậm chí là có chút sến súa.
Nhưng Du Hàm không ngăn lại, còn rất tận hưởng mà lắng nghe, chỉ có Du Nhẫn Phong là không nghe nổi, nhanh chóng gắp miếng thịt nhét vào miệng Du Cẩm Ngọc.
Cậu lại cười ngốc với hắn, sau đó tận hưởng bữa ăn.
Đang lúc ăn ngon lành, đột nhiên có mùi hương lạ từ bếp truyền ra, Du Cẩm Ngọc tò mò nhìn sang thì thấy có một chị giúp việc đang bưng một nồi canh hầm sang.
Khi món ăn được đưa đến gần, Du Cẩm Ngọc liền không nhịn được, nôn khan một cái.
_____
Sorry mọi người, không phải là mình cố ý ra chap muộn, mà là do...
.
.
.Mình đang đào hố mới 👽