Du Cẩm Ngọc nuốt nước bọt, bất an nhìn chằm chằm cặp song sinh.
Đối với Du Cẩm Ngọc mà nói, thoát khỏi hai gã đàn ông này gần như là bất khả kháng.
"Ngoan." Du Nhẫn Phong yêu thương mà vuốt ve gò má của cậu.
Du Thanh bên cạnh đã sắp nhịn không nổi nữa, hắn cởi bỏ áo rồi vứt nó sang một bên, cơ thể cường tráng màu đồng của hắn hoàn mỹ như tượng tạc, những vết sẹo dài do tập luyện càng làm tôn lên vẻ nam tính và hấp dẫn của hắn.
Tiểu mỹ nhân không những không thấy đẹp mà ngược lại có chút sợ sệt.
"Ngồi dậy nào." Du Nhẫn Phong nhẹ bế cậu lên một cách nhẹ nhàng, để cậu ngồi vào lòng hắn, quay mông lại với Du Thanh.
Điều này thật nguy hiểm, chuông cảnh báo trong lòng Du Cẩm Ngọc gấp gáp cảnh báo.
Du Nhẫn Phong ném cho Du Thanh một lọ gel bôi trơn mùi trái cây.
Du Thanh chán ghét cầm nó, gào mồm lên: "Lại là tôi?"
"Cậu không muốn làm trước sao?" Du Nhẫn Phong nhếch mép, sau đó như cố tình mà liếc sang hạ bộ của hắn, nói bằng giọng mỉa mai: "Nhìn thằng em của cậu như sắp hỏng rồi."
"Của anh mới hỏng ấy!" Du Thanh tức giận, nhưng cũng không thái quá, dù sao thì lợi vẫn ở chỗ hắn, chỉ cần hắn thể hiện tốt hơn tên lông vàng kia là được.
Du Thanh cười một cách tự tin, về khoảng thể lực thì hắn chưa từng ngán, hắn không tin tên diễn viên như Du Nhẫn Phong có thể khỏe bằng mình.
Mà dù sao mấy màn dạo đầu như này thì đều là sở trường của hắn.
Du Thanh bóp gel bôi trơn ra tay, ngón tay nhớp dính mang lại cảm giác rất mới lạ, sau đó thì chạm vào cửa nhỏ phía sau của Du Cẩm Ngọc.
"Ưm..." đột nhiên bị chất lỏng lạnh lẽo chạm vào làm Du Cẩm Ngọc rùng mình, cậu quay đầu ra sau nhìn nam nhân đang tác chiến với mông mình với nổi bất an.
"Nhìn anh này." Du Nhẫn Phong kéo mặt cậu lại, điêu luyện ngậm lấy môi của thiếu niên.
Du Thanh ở phía sau bôi gel bôi trơn khắp mông tiểu mỹ nhân, bờ mông bóng lưỡng như chiếc bánh thạch căng mọng làm nam nhân vô thức chảy nước miếng.
Nhân lúc Du Cẩm Ngọc còn đang bị phân tâm bởi nụ hôn của tên kia, Du Thanh nhanh gọn chen hai ngón tay vào địa phương chật hẹp phía sau
Vì nơi này dường như không được sử dụng nhiều và nó cũng không dành cho việc làm tình nên để tránh tiểu mỹ nhân bị thương ngoài ý muốn thì hắn phải bỏ ra nhiều công sức chuẩn bị hơn.
Du Cẩm Ngọc cảm nhận được phía sau bị căng ra, cậu muốn rên rỉ nhưng miệng đã bị Du Nhẫn Phong chặn lại, liền khó chịu đập vào vai của hắn.
Du Nhẫn Phong dứt nụ hôn ra là lúc Du Cẩm Ngọc dường như sắp ngất vì thiếu dưỡng khí.
Thiếu niên khó khăn gác cằm lên vai Du Nhẫn Phong để thở dốc, nhất thời quên mất việc phía sau đang bị ngón tay nam nhân xâm chiếm.
Đến khi nhận ra thì Du Thanh đã thuận lợi cho thêm một ngón tay vào.
"Ư... " Du Cẩm Ngọc thất thần rên rỉ, ngón tay của nam nhân bên trong cậu mò mẫn nhẹ nhàng giống ngư đang tìm kiếm gì đó, vách tràng bên trong cũng được hắn chăm sóc thoải mái.
"A!" đột nhiên ngón tay chạm vào nơi nào đó, Du Cẩm Ngọc giật mình.
Du Thanh nhếch mép, xem như tìm được món hời, đều nhắm vào nơi đó mà hạ đòn.
Ngón tay bên trong đột nhiên thay đổi bản chất làm Du Cẩm Ngọc không cách nào thích ứng kịp, cậu bám chặt vào người Du Nhẫn Phong để không bị ngã, không còn cách nào để trốn thoát đành chịu đựng bị móc huyệt.
Rất nhanh, hạ bộ nhạy cảm của cậu lại lần nữa đạt cao trào, ngọc hành phía trước đã có chút đuối sức, bắn ra dòng bạch dịch có lẽ là cuối cùng sau đó bất lực rũ xuống.
Nữ huyệt bị bịt kín, vách thịt bị nút chặn lại không cách nào co bóp để đến cao trào, đành bất lực nhỏ mật dịch xuống men theo khe hở nhỏ, chẳng mấy chốc đã thấm ướt quần Du Nhẫn Phong.
"Mềm nhũn rồi." Du Nhẫn Phong cầm lấy ngọc hành đã bị vắt kiệt của cậu, cố ý cọ xát vào phần đầu.
Ngón tay thô ráp của nam nhân cọ vào khiến Du Cẩm Ngọc vừa xót vừa sướng, nước mắt cậu lũ lượt rơi xuống như từng hạt châu, nức nở: "Đừng, a ư... Đừng nắm."
Cậu lắc đầu, thấy nam nhân vẫn không có ý định buông tha, liền hôn lên má hắn, nói bằng giọng đáng thương "Không, không ra được nữa đâu."
"Ừm." Du Nhẫn Phong đáp lại nụ hôn của cậu.
Thấy Du Thanh đã mở rộng xong, thì giúp hắn điều chỉnh lại tư thế của tiểu mỹ nhân.
Du Thanh cũng chẳng thèm cảm ơn, hắn luôn cảm thấy bản thân chịu thiệt, vì vậy rất nhanh đã chống âm hành sưng đỏ lên miệng huyệt bóng lưỡng của Du Cẩm Ngọc.
Thiếu niên hoang mang quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn được một chút tàn ảnh của côn thịt dữ tợn, sau đó là chịu đựng một màng xâm chiếm mạnh mẽ.
Quy đầu dứt khoát đi vào, lối vào được nới lỏng kỹ lưỡng vừa ẩm ướt vừa xốp mềm. Tuy nhiên vẫn có chút khó khăn, dù sao thì phía sau cũng không thể nào mang lại cảm giác tốt đẹp như mỹ huyệt phía trước được.
Đó là Du Thanh thầm nghĩ.
Vách tràng bị căng ra, nếp gấp trên hậu huyệt đều bị căng ra trắng bệch như trong suốt, vô cùng miễn cưỡng nuốt vào cây gậy thịt to lớn.
"Ư a... To, quá... Hức, đau, a..." Du Cẩm Ngọc đuối sức, dựa vào lòng Du Nhẫn Phong khóc không thành tiếng.
Âm hành của nam nhân không biết dài bao nhiêu, nhưng Du Cẩm Ngọc thấy nó cứ đâm mãi đâm mãi, dường như sắp đỉnh đến tận dạ dày rồi.
Đầu óc tiểu mỹ nhân vốn không nhanh nhạy, lại vừa bị làm một lần nên hơi không tỉnh táo, vừa nghĩ tới điều này thì đã đem bản thân dọa sợ, tiếng nức nở càng đáng thương hơn.
Cậu đưa tay xoa xoa bụng mình. Có điều chỉ sờ được bụng nhỏ vừa ăn xong ba đợt tinh trùng nóng hôi hổi, vẫn đang trướng phồng lên.
Du Cẩm Ngọc lại quen bén mất, cứ tưởng âm hành của nam nhân thật sự đâm đến sưng bụng, như sụp đổ mà khóc lớn, ê a nói gì đó nhưng cặp song sinh không nghe rõ.
Du Thanh cũng chẳng hiểu sao cậu đột nhiên khóc nhiều như vậy.
Hắn thô bạo đánh cái bốp lên hai cánh mông căng tròn của thiếu niên, thích thú nhìn nó nảy lên như miếng thạch, cao giọng nói, "Đã bắt đầu chịch đâu mà khóc lóc cái gì?"
Du Cẩm Ngọc ăn đau thì quên cả khóc, quay lại nhìn nam nhân bằng đôi mắt rưng rưng, trừng mắt nhìn hắn, sau đó ủy khuất kết tội "Anh, hức! Đâm sâu quá,... Bụng đều sưng cả rồi."
Du Thanh bị kết tội vô cớ không những không giận mà còn rất vui vẻ, hôn cái chóc lên chop mũi đỏ bừng của thiếu niên, sảng khoái đáp." Phải to như vậy mới đâm được đến tử cung của bà xã, đút cho em ăn thật nhiều tinh dịch ngon. Để em mang thai con của anh."
"Anh, anh nói bậy." Du Cẩm Ngọc không muốn tiếp thu mấy lời dâm ngôn loạn ngữ đó, vùi mặt vào lòng Du Nhẫn Phong để trốn.
"Bậy cái gì, còn không nhìn lại xem trong cái huyệt nhỏ phía trước của em đang ngậm tinh dịch của ai?" Du Thanh không liên thiên nhiều lời, thấy cậu đã thích ứng thì lập tức kích hoạt âm hành đang cao tinh thần chiến đấu của mình, năng suất cày cuốc mảnh đất màu mỡ này.
Du Cẩm Ngọc ngay lập tức không còn khả năng phản khán, bị thao cho chỉ biết ê a rên rỉ vô nghĩa.
Du Thanh lúc nào cũng làm việc nhanh gọn, chỉ đâm vài cái đã làm cho vách thịt bên trong mềm nhũn, trở thành một cái bao thịt cho trường kiếm của hắn.
Điểm dâm bên trong cũng liên tục bị hỏi thăm, bị nghiền ép cho chảy cả nước.
Du Nhẫn Phong giữ lấy cơ thể cậu để không phải bị ngã, yêu thương hôn liếm cơ thể mịn như ngọc của thiếu niên, trồng lên đó cả hàng hoa hồng đỏ chói mắt.
Ngọc hành vốn đã mất khả năng chiến đấu dưới sự vuốt ve của Du Nhẫn Phong và sự thao lộng ác liệt của Du Thanh cuối cùng cũng bị ép cho cứng lên.
Du Nhẫn Phong thích thú đùa bỡn nó trong tay như món đồ chơi nhỏ làm Du Cẩm Ngọc lại rên la thêm mấy đợt.
Quy đầu nhỏ bất lực dù bị ngón tay thô ráp của nam nhân cọ qua nhưng vẫn không thể tiết được bạch dịch, chỉ mơ hồ chảy ra thứ chất lỏng trong suốt giống như mật hoa.
Du Cẩm Ngọc lại muốn đến cao trào, cậu run rẩy kịch liệt, eo lưng cong lại có chút phô trương, ngọc hành và hoa huyệt lên đỉnh cũng không thể tiết ra gì ngoài vài giọt chất lỏng trong suốt.
Tiểu mỹ nhân nhân trợn mắt, như bị bắt nạt thảm mà khóc lớn.
Du Thanh bị vách thịt siết chặt cho sướng đến nghiến răng, mồ hôi vì hoạt động mạnh làm làn da của hắn bóng loáng và quyến rũ, tạo rao hương vị hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.
Hắn mặc kệ thiếu niên còn đang cao trào, cật lực đưa đẩy để thỏa mãn bản thân.
"Nhanh, nhanh quá... Sắp hỏng rồi a, hức!" Du Cẩm Ngọc khóc nghẹn, cậu rên đến không thở nổi, vặn vẹo muốn thoát ra nhưng bị Du Thanh nắm chặt eo đóng như đóng cọc.
Du Thanh thấy cậu cứ giãy giụa, mông lúc la lúc lắc trước mặt hắn như đang câu dẫn thì vỗ bôm bốp lên đó vài cái, làn da chỗ đó rõ ràng trắng mịn giờ lại bị đánh thành màu hồng đào dâm dật.
"A, ư... Đau" thiếu niên nức nở, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ vì cơ thể dâm đãng của mình, bị anh trai đánh mông không thấy đau mà còn thích đến rỉ nước dâm.
"Còn ngọ nguậy nữa thì anh đánh nát mông em." Du Thanh cười cười nói thầm bên tai cậu, sung sướng cảm nhận cơ thể và vách thịt run rẩy vì bị dọa sợ của thiếu niên.
Hắn nâng mông cậu lên một đoạn, bắt đầu liều mạng đâm vào lối vào nhỏ của thiếu niên đến mức gel cũng tan ra.
Thiếu niên bị chịch ác liệt không cách nào thoát được, chỉ biết nằm đó kêu khóc cầu xin mấy lời vô nghĩa.
Sau trăm cái đong đưa, Du Thanh giữ chặt eo cậu, bơm một cỗ dịch nóng hổi vào sâu bên trong hậu huyệt bị thao đến sưng đỏ của tiểu mỹ nhân.
"Hức..." Du Cẩm Ngọc nấc lên một tiếng đáng thương, Du Thanh vừa thả ra cậu đã vô lực ngã nhào vào lòng của Du Nhẫn Phong.
Âm hành vừa bắn ra của nam nhân mềm đi một chút, vì thiếu niên ngã xuống nên bị cưỡng ép thoát ly ra khỏi huyệt thịt mềm mại.
Bạch dịch không còn vật chặn lũ lượt tràn ra ngoài theo cánh mông của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc nằm đó thở hồng hộc, mặt đỏ ửng sau cuộc làm tình căng thẳng vừa rồi.
Du Nhẫn Phong đặt cậu nằm ngửa xuống giường, tiểu mỹ nhân mơ nghĩ rằng đêm nay đã kết thúc, mí mắt dính lại vào nhau muốn ngủ.
Chân cậu bị Du Nhẫn Phong tách ra, hắn nhìn cái lỗ nhỏ liên tục trào ra bạch dịch của cậu, cảnh dâm như vậy đối với thị giác quả là liều thuốc kích thích quá mạnh, âm hành của hắn sớm đã cứng nay lại càng muốn kêu gào ra ngoài oanh tạc.
Du Cẩm Ngọc đã rất mệt, mắt cũng không mở to nổi, he hé mắt ra nhìn nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh giữa hai chân mình.
"Anh...?" thiếu niên nhìn hắn, ánh mắt ánh lên sự hoang mang.
Du Nhẫn Phong cười ôn nhu với cậu, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày : "Bảo bối, em cũng không nỡ để anh bị nghẹn chết chứ?"
Du Cẩm Ngọc mở to mắt nhìn hắn, nước mắt vừa ngưng lại tiếp tục muốn chảy ra, môi cậu mấp máy: "Em mệt lắm."
"Vậy em cứ nằm đi, anh động là được." Du Nhẫn Phong thấu tình đạt lý nói, nhưng những lời hắn nói lại không câu nào khiến Du Cẩm Ngọc nhẹ nhõm.
Nhìn biểu cảm bất lực và yếu ớt của thiếu niên lại làm cho Du Nhẫn Phong cảm thấy hưng phấn hơn bội phần.
Hắn hôn nhẹ lên đuôi mắt cậu, hôn luôn cả những vệt nước mắt cũ chưa kịp khô.
_____
"Ức... A a.." tiếng rên rỉ yếu ớt của thiếu niên phát ra từ phía chiếc giường.
Trên giường, bóng của ba người đang quấn quýt lấy nhau, thiếu niên nhỏ bé ở giữa lọt thỏm vào hai cái bóng to lớn kia, nhìn vừa đáng thương vừa hút mắt.
"Khát... Hức.. " Du Cẩm Ngọc sụt sùi, đưa tay dụi mắt sớm đã sưng húp vì khóc nhiều của bản thân.
Cậu buồn ngủ lắm rồi, mấy lần con ngất đi nhưng đều bị ép tỉnh lại bởi những cái xỏ xiên ác liệt của hai gã đàn ông.
"Cũng đúng, em khóc nhìu như vậy cơ mà." Du Thanh ngẩng mặt nói, thả ra ngọc hành mềm nhũn của cậu đang nằm trong miệng hắn, lúc ngọc hành bất lực rơi xuống còn mang theo sợi chỉ bạc nối giữa nó và miệng nam nhân.
Du Nhẫn Phong ngồi sau cậu, vuốt ve bờ ngực phẳng lì của thiếu niên, ngón tay đè lên hai hạt đậu nhỏ bị chơi đùa đến sưng đầy vết hôn cắn của thiếu niên.
"Để anh đi lấy nước cho em." Du Thanh dù đã uống rất nhiều mật dịch của thiếu niên nhưng vẫn có chút khát, vì vậy hắn lấy cái quần bên cạnh mặc vào rồi để thân trần ra khỏi phòng.
Du Thanh vừa đi, Du Nhẫn Phong đã xoay tiểu mỹ nhân đang ngồi trên côn thịt của mình lại, để cậu đối diện với hắn.
Nhìn gương mặt đã mơ màng đẫm nước mắt của cậu, nam nhân ôn nhu hôn lên đó không biết lần thứ bao nhiêu.
Du Cẩm Ngọc tận hưởng sự dịu dàng hiếm có này.
"Tự nhún đi." Du Nhẫn Phong thì thầm, gương mặt hắn không có chút biểu cảm khác thường gì khi ra lệnh nhưng ánh mắt lại gắt gao khóa chặt hình ảnh của thiếu niên trước mặt.
Du Cẩm Ngọc nấc lên một tiếng, run rẩy chống tay lên cơ bụng của hắn, nhún thật chậm.
Động tác của cậu chậm chạp nhưng Du Nhẫn Phong vẫn rất tận hưởng, hắn thoải mái nhắm mắt lại, tham lam hít ngửi mùi hương dâm đãng trên cơ thể thiếu niên.
Du Thanh cầm nước đi lên, thấy Du Cẩm Ngọc đang cưỡi trên người anh trai mình thì nhướng mày, hắn đi đến chạm vào má cậu, hứng thú nói : "Còn tinh thần quá nhỉ?"
"Hức.... Mệt, lắm." Du Cẩm Ngọc lắc đầu, rất sợ bản thân sẽ phải chịu đựng nhiều hơn nếu trả lời không đúng.
"Nước của em này." Du Thanh đưa cốc nước sang.
Lúc Du Cẩm Ngọc định bắt lấy thì Du Nhẫn Phong ở dưới bất ngờ thúc lên khiến cậu lảo đảo, run rẩy chống lên người hắn.
"Chậc." Du Thanh tặc lưỡi, lấy cốc nước lại, đưa lên miệng uống một hơi rồi bắt lấy môi Du Cẩm Ngọc truyền nước sang.
Tiểu mỹ nhân phía dưới bị thao ác liệt, lại phải uống nước bằng cách đặc biệt nên khó khăn vô cùng.
Lúc nụ hôn dứt ra, cậu bị sặc, ho đến mặt mũi đỏ bừng, nước mắt giàn giụa đáng thương vô cùng.
"Đừng bắt nạt em ấy chứ." Du Nhẫn Phong sắm vai người anh tốt bênh vực thiếu niên, còn tốt bụng vỗ lưng cho cậu dễ thông khí.
Du Thanh liếc xéo hắn, mỉa mai : "Anh thì không bắt nạt em ấy?"
Nói rồi hắn trèo lên giường, đưa tay chạm vào mông thiếu niên, nhỏ giọng dụ dỗ : "Cho anh chơi với nào."
"Tha cho em đi mà... Hức" tiểu mỹ nhân đáng thương nức nở, nhưng từ đầu đến cuối chẳng ai quan tâm đến tiếng cầu xin của cậu.
____
Lúc Du Cẩm Ngọc tỉnh dậy đã là chiều hôm sau. Bụng cậu đau âm ỉ, khó chịu đến mức mí mắt mệt mỏi đến sụp xuống vẫn phải mở ra.
Tiểu mỹ nhân mệt mỏi dụi mắt.
Du Hàm bên cạnh thấy cậu tỉnh dậy thì cất sách trong tay đi, ôn nhu hỏi: "Dậy rồi sao?"
"Bụng đau." Du Cẩm Ngọc nói nhỏ, giọng của cậu thậm chí còn có chút khàn.
Đáy mắt Du Hàm liếc qua cái bụng hơi phồng của cậu, có chút tự trách cùng hối hận.
"Không sao. Anh xoa cho em." nam nhân nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, động tác hắn nhẹ như thể đang động vào thứ gì đó mong manh vô cùng.
"Ừm." Cảm giác đau không vơi đi một chút nào, Du Cẩm Ngọc nhìn xuống, thấy bụng mình vẫn phồng lên thì khó hiểu nhìn sang Du Hàm. "Bụng? Các anh không lấy ra cho em sao?" thiếu niên giận dỗi hỏi.
"Một chút nữa anh lấy ra cho em." Du Hàm vẫn cố xoa dịu cậu.
Du Cẩm Ngọc đau đến đầu óc mơ hồ, không biết ngày thường cậu nhát gan ra sao, nghe lời ra sao nhưng lúc này đều đem toàn bộ uất ức đánh lên người Du Hàm
"Đáng ghét! Bắt nạt em xong còn không rửa giúp em! Đau chết em rồi! Hức..." lời chưa dứt thì nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống.
Du Hàm đau lòng vô cùng, ôm lấy cậu vừa xin lỗi vừa dỗ dành. "Lỗi của anh, xin lỗi em."
Mãi một lúc sau, thiếu niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt mũi vì khóc mà đỏ bừng, còn hít mũi mấy cái trông rất đáng thương.
"Anh đưa em đi tắm nhé?"
"Ừm."
Du Hàm bế cậu vào nhà tắm, cẩn thận đặt cậu vào bồn tắm.
Ngâm mình trong nước ấm làm cả cơ thể Du Cẩm Ngọc thả lỏng, dù cảm giác mệt mỏi vẫn còn nhưng đã vơi đi phần nào. Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu bụng cậu không đau như thế.
Du Hàm cẩn thận làm ướt người cậu, sau đó trước sự theo dõi của Du Cẩm Ngọc, hắn mặt không biến sắc, đưa tay xuống giữa hai chân cậu, mò đến nút chặn trong hoa huyệt mà kéo ra.
"Ư!"
Loạt chất lỏng trắng đục thi nhau chảy ra. Cả nước cũng mất đi màu sắc ban đầu.
Du Hàm cởi quần áo ngoài rồi vào bồn tắm ngồi với cậu, hắn ôm chặt cậu trong lồng ngực rồi đưa tay ấn mạnh lên bụng của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc đau đến khóc nấc lên, nhịn không nổi phải kêu Du Hàm dừng lại, nhưng nam nhân vẫn rất kiên trì, một tay ấn bụng Du Cẩm Ngọc, một tay cho vào hoa huyệt đào móc ra toàn bộ tinh dịch còn sót lại bên trong.
Cánh tay bị thiếu niên cấu vào đến bật máu hắn cũng không để ý.
Đến khi mọi thứ kết thúc, Du Cẩm Ngọc đã không còn sức nhấc nổi một ngón tay, trán cậu không biết ướt do mồ hôi hay nước.
Du Hàm đau lòng hôn lên trán cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Xin lỗi em." Ngủ đi.
Lời còn chưa thốt ra Du Cẩm Ngọc đã dựa vào hắn mà thiếp đi.
Du Hàm bế cậu từ phòng tắm ra ngoài, đặt thiếu niên đã ngủ say lên giường.
Nam nhân nhẹ hôn lên trán cậu, sau đó hôn lên phần bụng vừa chịu khổ của cậu, nói nhỏ :" Vất vả cho em rồi."
_____
Lời tác giả :
Thật ra tui rất ngại lúc viết đoạn xôi thịt.
Thật đấy 👽
À tặng thêm 🍋vẽ bé Ngọc nha ~ :D
(Vẽ vui hoi nên nếu thấy hog đẹp thì hoan hỉ bỏ qua nhoa 🥺💦)