Ngọc Cầm

Chương 13




Buổi đêm trôi qua thật nhanh. Ánh nắng buổi sáng vừa nhẹ vừa ấm men theo khe hở trên rèm cửa truyền vào trong phòng. Ánh nắng chiếu lên hai con người đang nằm trên giường.

Ánh nắng dường như rất thương tiếc Du Cẩm Ngọc. Ánh mặt trời xuyên qua từ rèm cửa nên tạo thành một đường thẳng mỏng rọi lên giường.

Rất chuẩn xác rọi thẳng lên đôi mắt đang nhắm của Du Thanh. Hắn khó chịu nhăn mày. Sau một lúc thì bị chói đến tỉnh.

Năng lực tinh thần của người đàn ông rất mạnh. Thoáng chớp mắt vài cái đã tỉnh.

Nam nhân quay sang nhìn thiếu niên đang say ngủ bên cạnh. Cậu ngủ thật ngoan, mặc dù cơ thể hơi co lại vì thói quen nhưng chung quy chính là tròn một cục.

Nhìn rất cưng.

Du Thanh cúi xuống hôn lên gò má cậu. Mí mắt Du Cẩm Ngọc hơi run lên nhưng vẫn chưa tỉnh dậy.

Nam nhân đưa mắt nhìn khắp cơ thể cậu. Tối qua Du Cẩm Ngọc vẫn mặc nguyên cái áo sơ mi của hắn để đi ngủ, phía dưới lại trống trơn không mặc gì.

Có lẽ cậu ở lúc nào đó đã hơi trở mình, do đó mà một góc áo đã bị nâng lên. Lộ ra một nửa bờ mông cong và chiếc eo mỏng của cậu.

Du Thanh cảm thấy cổ họng hơi khô khốc. Yết hầu trên cổ khẽ lăn. 

Người đàn ông quen đường quen lối đem vạt áo của cậu vén lên. Nữ huyệt không chút phòng bị cùng ngọc hành ỉu xìu lộ ra trước mắt hắn.

Nơi này của cậu thật sự rất đẹp. Trắng trắng mềm mềm. Có vẻ do là người song tính nên nơi đó của thiếu niên chỉ có mỗi vài cọng lông tơ.

Nữ huyệt hồng hồng như ẩn như hiện phía trong bắp đùi non của cậu. Càng nhìn Du Thanh càng cảm thấy cảm giác đói khát trong cổ họng rõ ràng hơn. Cả động tác nuốt xuống cũng khó khăn.

Du Cẩm Ngọc vẫn không bị động tác của nam nhân ảnh hưởng, giấc ngủ vẫn tương đối tốt. Thi thoảng lại hừ hừ hai tiếng trong miệng. Bản thân bị dâm loạn sờ mó trong lúc ngủ mà vẫn không có chút ý thức muốn tỉnh.

Du Thanh động tác ngày càng mạnh dạng hơn, cho hai ngón tay vào bên trong thăm dò trước. Thức ăn cùng thuốc của Du Hàm đưa đúng thật là không có chỗ chê. Chỉ mới hơn hai ngày mà nữ huyệt của cậu đã khôi phục lại bộ dàng hồng hào như cũ.

Thiếu niên đột nhiên bị cắm thì có hơi nhíu mày. Rên rỉ hai tiếng bất mãn. Du Thanh cũng không sợ cậu tỉnh, ngón tay linh hoạt moi móc đến mức hai bắp đùi cậu cũng rung động theo, nữ huyệt dâm đãng phụt phụt bắn nước.

"A...!?" Bụng Du Cẩm Ngọc phập phồng lên xuống, không mất bao lâu, một cỗ nước mật từ trong hoa huyệt chảy ra. Thấm ướt hai ngón tay của nam nhân cùng nệm giường.

Du Cẩm Ngọc rốt cuộc cũng không thể ngó lơ nữa. Bị khoái cảm kéo tỉnh khỏi giấc mơ. Đuôi mắt mang theo ánh nước mơ hồ nhìn nam nhân.

"Anh thúi lắm..." Du Cẩm Ngọc buồn bực mắng một câu. Kết quả còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngời ta đè xuống giường hôn môi.

"Ngủ ngon không cục cưng?" Du Thanh cười hỏi. Không ngoài dự đoán nhận được cái gối do tiểu mỹ nhân dỗi đến đỏ mắt ném tới.

"Các anh không thể để cho em ngủ ngon được hay sao vậy?" cậu lẩm bẩm trong miệng, mơ hồ nghĩ rằng Du Thanh sẽ không nghe thấy.

Chỉ thấy nam nhân nhíu mày, khí thế tỏa ra mang vài phần khó chịu. "Cục cưng, ở với anh thì đừng nhắc tới tên khác."

Gương mặt hắn trong thoáng chốc gần sát bên khiến cậu có chút giật mình. Nhận ra bản thân có thể đã chạm vào ranh giới của hắn nên thái độ cũng không dám ngông nữa. Cậu hôn lên má hắn một cái thật kêu. Sắc mặt của người kia lúc này cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút.

Vốn định cùng cậu vui vẻ một chút nhưng buổi sáng hắn lại có việc ở trụ sở nên đành mặt mày bức bối buông xuống dục vọng. Cảm giác nghẹn trong  lòng đột nhiên bị ép trải nghiệm hai lần khiến Du Thanh đã bất mãn lại càng bất mãn hơn.

Du Cẩm Ngọc thấy hắn như vậy liền không dám hó hé gì. Để mặc nam nhân muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ. Cuối cùng trước khi xuống xe vào trường còn bị đè trên ghế hôn đến trời đất quay cuồng.

Cậu mang tâm trạng mơ màng bước vào trường. Nhìn Hứa Minh hớn hở chạy đến thì tinh thần mới khá lên. Chàng trai quan tâm hỏi han cậu vài câu, được một lúc thì hỏi đến chuyện đi chơi. Nghe Du Cẩm Ngọc nói đã được gia đình cho phép thì Hứa Minh cảm xúc còn kích động hơn cả cậu.

Cũng may là anh đã kiềm chế được. Lấy lí do có nhiều chuyện cần trao đổi trong chuyến đi và cần phải liên lạc để tránh gặp sự cố. Hứa Minh sau hơn nửa năm cố gắng gây chú ý cuối cùng cũng thành công xin được thông tin liên lạc của đối tượng theo đuổi.

Du Cẩm Ngọc nhìn biểu cảm vui như trúng số của anh thì có chút khó hiểu. Cậu thầm nghĩ có phải do trước đây anh ta xin mà cậu không cho nên bây giờ mới vui như thế?

Nghĩ nhiều đau đầu nên Du Cẩm Ngọc dứt khoát ném vấn đề này ra sau đầu. Tuy vậy cậu cũng thầm tự nhủ trong lòng nên đối tốt với anh một, dù sao thì từ khi nhập học đến giờ anh đã chiếu cố cậu rất nhiều.

Cả hai đã đứng lại nói chuyện thêm một lúc, Hứa Minh thụ sủng nhược kinh, cảm thấy ngày hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất năm của mình. Cuối cùng bị tiếng chuông vào học cắt ngang mới miễn cưỡng kết thúc cuộc trò chuyện.

Du Cẩm Ngọc vẫn chưa nhân ra được tình cảm của Hứa Minh dành cho mình. Đối với cậu, việc được anh đối tốt cũng chỉ là mối quan hệ đàn anh và đàn em. Cậu cũng từng nhìn thấy anh đối tốt với các bạn học khác nên cũng không để ý lắm.

Cậu chỉ cảm thán tính tình của người này thật tốt. Ai cũng được anh quan tâm giúp đỡ. Thật sự là hình mẫu người yêu lý tưởng của rất nhiều cô gái. Du Cẩm Ngọc cũng từng nghe loáng thoáng về việc anh được các bạn nữ trong trường và cả khác trường tỏ tình.

Cậu nghe vào chỉ cảm thấy thật đáng hâm mộ. Du Cẩm Ngọc cùng từng mơ ước bản thân có thể kết được thêm nhiều bạn, được cùng bạn bè đi chơi sau giờ học.

Thế nhưng...

Kể từ sau khi cậu lên cấp hai, không biết vì lí do tại sao, dường như tất cả bạn học luôn có thái độ lẫn cách cư xử đặt biệt đối với cậu.

Giáo viên sẽ không làm khó cậu. Chỉ cần không phải việc thật sự cần thiết họ sẽ không gọi đến cậu. Bạn bè không còn rủ cậu đi chơi. Cậu cũng chẳng thể kết được bạn mới.

Du Cẩm Ngọc tìm tới bọn họ, họ chỉ ậm ừ rồi cho qua. Du Hàm nói với cậu, không cùng bọn họ giao lưu cũng tốt. Nếu bị bọn họ phát hiện bí mất là người song tính, họ chắc chắn sẽ cậu vào phòng thí nghiệm.

Khi đó cậu sợ lắm, mặt trắng bệt, run rẩy nấp vào lòng Du Hàm thút thít. Khi đó hắn thì thầm bên tai cậu rằng, "Anh hiểu mà. Anh đã bảo với giáo viên rồi. Ngọc của anh chỉ cần đến trường ngồi thôi. Ngủ cũng được, nghỉ ở nhà cũng không sao. Khi nào em có bằng tốt nghiệp thì vào công ty làm với anh. Không thì ở nhà. Anh nuôi em."

Khi đó Du Cẩm Ngọc xem những lời nói của hắn như ánh đèn soi sáng sự cô đơn của cậu. Cậu như lời hắn nói, lười biếng, lên lớp thì ngủ. Không thích thì ở nhà. Cậu vẫn có thể lên lớp đều đều với thành tích khá. Giáo viên không phản ứng, bạn học không xì xào. Cậu chỉ đơn giản là ở đó.

Là viên ngọc được bày trong tủ kính, người ta chỉ có thể nhìn. Không thể chạm, cũng không dám lại gần. Cậu từ đầu đến cuối, chỉ là ánh sáng đậu lại trên mặt bàn, là hạt mưa rơi lên trên cửa sổ.

Đơn giản lướt qua tầm mắt họ.

Du Cẩm Ngọc bước vào lớp, vài người ngước lên nhìn nhưng sau đó lại lảng tránh đi. Thiếu niên cụp mắt, cậu đã quen rồi.

Đi về vị trí của mình. Lưu Bối Nhi đã sớm ở đó, cô vẫy tay chào cậu. Du Cẩm Ngọc vẫn chưa thể quen với cảm giác có người bên cạnh. Cậu nở một nụ cười nhẹ, gật đầu đáp lại cô.

Lưu Bối Nhi có chút ngẩn người. Đây không phải lần đầu tiên cô thấy cậu cười. Nhưng những góc độ lúc trước đều không tốt bằng lúc này.  

Cảm giác trái tim đột nhiên hẫng một nhịp thế này khiến cô có chút bối rối. Đương nhiên Lưu Bối Nhi hiểu rõ nó là gì. Chỉ là hôm qua cô còn đang nghĩ về những suy tính khó nói. Thế nhưng hôm nay, nụ cười kia của cậu khiến mọi ý định của cô như bị tạm dừng.

Lưu Bối Nhi lén nhìn Du Cẩm Ngọc. Cậu vừa đặt cặp xuống đã nằm dài trên bàn muốn ngủ. Tựa như cành mai không có sức sống.

Cậu thật sự rất đẹp, dù cho là nhìn ở bất kì gốc độ nào đó. Là thứ đầu tiên Lưu Bối Nhi đút kết ra sau nửa phút nhìn trộm.

Du Cẩm Ngọc không biết bên ngoài đang diễn ra chuyện gì. Cậu muốn ngủ bù một chút, cung không có hứng thú tìm hiểu. Du Cẩm Ngọc có chút háo hức khi nghi về chuyến đi cuối tuần. Đã rất lâu rồi cậu mới tham gia vào những hoạt động thế này.

Dù sao thì, Du Hàm sẽ chuẩn bị tốt cả thôi. Cậu tin vậy.

Bốn tiết học nhàm chán trôi qua. Giờ nghỉ trưa luôn là thứ mà mọi học sinh mong chờ. Du Cẩm Ngọc bị tiếng la hét cùng nói cười của các bạn học đánh thức. Cậu dụi dụi đôi mắt, dụi đến đuôi mắt đỏ bừng, đơn giản chảy chút nước mắt.

"Cẩm Ngọc!" Hứa Minh đứng từ cửa lớp gọi cậu.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, bộ dáng ngốc ngốc của cậu khiến Hứa Minh có chút luống cuống. Đáng yêu quá. Đó là suy nghĩ của anh.

Du Cẩm Ngọc vuốt lại mái tóc hơi xù của mình rồi bước ra. "Đàn anh."

"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn trưa." Hứa Minh lấy lại bộ dạng bình tĩnh. Kiềm chế lại xúc cảm muốn đưa tay lên đè xuống mấy lọn tóc bị vểnh lên của cậu.

"Được." Du Cẩm Ngọc nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ người của anh trai mang bữa trưa đến thì đồng ý.

"Em ăn gì? Anh mua cho em." Hứa Minh hỏi trên đường cả hai đến nhà ăn.

"Em có bữa trưa rồi ạ." Du Cẩm Ngọc trả lời, điện thoại trong túi run lên. Là tin nhắn cửa tài xế đưa cơm. "Em đi lấy đã."

"Anh đi cùng em." thấy thiếu niên chỉ buông một câu rồi quay đầu đi mất tiêu thì nhanh cân đuổi theo. Thiếu niên cũng không để ý chi tiết này, ngủ nhiều khiến cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cơ thể mơ hồ hành động theo kí ức của nó.

Một chiếc xe sang dừng trước cổng trường. Một người tài xế đã đứng sẵn ở cửa xe. Trên tay cầm theo hộp thức ăn được gói ghém tinh xảo. Du Cẩm Ngọc nhìn thấy thức ăn thì tinh thần cũng phấn chấn hơn. Bước chân vui vẻ chạy đến. Nếu ở đây không có người thì có khi cậu đã nhẩy chân sáo đến luôn rồi ấy chứ.

Hứa Minh thấy hết một màn này. Chiếc xe kia không phải loại quá đắt tiền, nhưng tuyệt đối cũng không rẻ. Nhiều lần đứng ở cổng trường chờ cậu đi học, anh cũng thấy từng đợt xe sang đưa đón cậu.

Đột nhiên cảm thấy quá trình theo đuổi này e rằng sẽ vô cùng vất vả đây. Quyết tâm trong lòng chàng trai lại càng rõ ràng hơn.

Du Cẩm Ngọc tâm tình phấn khởi mang hộp thức ăn đi. Bác tài xế nói Du Hàm có mua thêm trà sữa cho cậu nữa.

Hứa Minh theo sau cậu đi ra nhà ăn. Nhà ăn trường vừa rộng vừa thoáng, có rất nhiều ánh mắt nhìn bonn họ. Du Cẩm Ngọc nghĩ rằng họ đang nhìn Hứa Minh.

Cả hai ngồi vào một bàn ăn ở vị trí thoáng mát.

"Cơm trưa của em nhìn đặc sắc quá." Hứa Minh cười cười, ánh mắt không đặt lên nó mà chỉ đặt lên mặt cậu.

Du Cẩm Ngọc bị nhìn có chút mất tự nhiên, qua loa trả lời vài cái. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Lưu Bối Nhi từ xa cũng nhìn qua. Cô nói với cô bạn bên cạnh. "Đó là ai thế?"

"Là đàn anh Hứa Minh đó. Hình như anh ấy cùng Du Cẩm Ngọc quan hệ rất tốt."

"Ừm." Cô hướng mắt về phía hai người, trong lòng nghĩ gì không ai biết.___

Chớp mắt đã đến cuối tuần, Du Cẩm Ngọc ngồi trên sofa nhắn tin cùng Hứa Minh. Anh muốn đến đón cậu đi nhưng bị Du Cẩm Ngọc từ chối.

Cậu nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài nên chạy ra cửa xem. Là Du Hàm về.

"Anh cả ơi." Du Cẩm Ngọc chạy đến ôm lấy hắn. Mùi nước hoa nam tính trên người hắn chạy vào mũi cậu. Thiếu niên thích thú dụi dụi vào lồng ngực hắn.

Du Hàm để mặc cậu làm nũng. Một tay bế người lên đi vào trong nhà.

Trời đã nhá nhem tối. Du Thanh bận việc ở phòng thí nghiệm nên có vẻ sẽ vắng nhà vài bữa.

Công việc của Du Thanh và Du Nhẫn Phong đều rất ngẫu nhiên. Thời gian xa nhà tương đối nhiều. Khoảng thời gian này trong nhà chỉ có mỗi Du Hàm cũng cậu.

Những lúc thế này nam nhân luôn vô cùng cưng chiều cậu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn thì xin gì hầu như hắn cũng đáp ứng.

"Ăn tối chưa?" Du Hàm đặt cậu lên ghế, cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi ngồi xuống theo cậu.

"Chưa ạ." Du Cẩm Ngọc nghĩ nghĩ lại nói. "Anh cả, cho em ít tiền với."

Du Hàm nhướng mày, nhìn cậu nhưng không nói gì.

Du Cẩm Ngọc nói tiếp: "Em muốn mua ít đồ khi đi chơi."

"Phải không?" hắn vẫn không phản ứng hỏi.

Du Cẩm Ngọc thấy nam nhân không nhúc nhích thì có chút lúng túng, cậu nhỏ giọng: "Mua... Bánh quế hoa giới hạn ở thành phố D, mua trang phục mới trong trò chơi."

"Ừ. Một lát bảo quản gia đưa tiền cho em." Du Hàm xoa tóc cậu, sau đó đứng lên. "Đi tắm."

Du Cẩm Ngọc nuốt xuống câu cậu tắm rồi trong miệng, lon ton chạy theo Du Hàm lên lầu.

Buổi tối, Du Cẩm Ngọc được nam nhân bế lên giường. Phòng của Du Hàm rất rông. Có hai kệ sách lớn cùng bàn đọc sách.

Để miêu tả thì nó giống như hắn vậy, rất nghiêm túc và tri thức.

Du Cẩm Ngọc ngơ ngác nằm trên giường, đến khi được nam nhân hôn môi thì mới phải ứng.

"Ngày mai em đi mà. Không làm có được không?" cậu khó khăn nói.

Động tác cởi áo cậu của Du Hàm có chút khựng lại, sau đó lại tiếp tục.

"Đêm nay chỉ làm một lần thôi."

Giọng hắn khe khẽ, vừa trầm vừa ấm vang bên tai cậu. Du Cẩm Ngọc cũng không phản kháng nữa, cậu vòng tay lên cổ hắn, hùa theo động tác hôn của nam nhân.

"Ư..." Du Cẩm Ngọc khó khăn thở dốc.

Du Hàm đặt cậu ngồi lên trên người hắn. Thiếu niên khó khăn chịu đựng bốn ngón tay đang chuyển động trong hoa huyệt.

Dịch mật từ nơi đó chảy lên cơ bụng của nam nhân. Du Hàm chăm chú nới rộng nơi đó cho cậu. Đến khi cảm nhận được bắp đùi cậu hơi căng cứng, bên trong gấp rút muốn lên đỉnh thì rút ngón tay ra.

Du Hàm đem dâm dịch dính đầy trên tay xoa lên âm hành đã sớm cứng đến đau. "Ngồi lên."

"Hong thích..." Du Cẩm Ngọc lắc đầu, tuy nhiên mông vẫn theo lệnh hắn nhất lên.

Âm hành đặt trước cửa huyệt, Du Cẩm Ngọc nửa muốn ngồi xuống, nửa lại không muốn. Cậu chống đỡ một hồi, cuối cùng hai chân mỏi nhừ đành bất lực ngồi xuống.

"A..." Nữ huyệt dù đã được khuếch trương cẩn thận nhưng vẫn khó khăn nuốt vào gậy thịt.

Tư thế này khiến âm hành vào rất sâu, cả cơ thể cứ như bị nó xuyên qua khiến Du Cẩm Ngọc vừa sợ vừa sướng. Còn chưa động đã khóc đến nước mắt đầy mặt.

"Còn một đoạn nữa. Ngồi xuống. Ngoan." Du Hàm thấp giọng an ủi. Bàn tay xoa tới lui trên đùi cậu, giúp thiếu niên đỡ khó chịu một chút.

Du Cẩm Ngọc cắn môi, nuốt xuống tiếng rên rỉ, nhắm mắt ngồi xuống. Đến khi quy đầu của âm hành chạm đến cửa tử cung đóng chặt thì mệt lã người. Lảo đảo ngã lên ngực nam nhân.

"Giỏi quá." Du Hàm hôn lên trán cậu, yêu thương vuốt xuống mấy lọn tóc bết dính vì mồ hôi trên trán cậu.

"Hức... To quá.. Khó chịu." Thiếu niên mơ hồ nói, giọng mang theo âm điệu nức nở.

"Một lát liền hết."

Du Cẩm Ngọc nằm trên cơ thể Du Hàm. Hắn dùng hai cánh tay giữ lấy mông thịt cậu để cố định. Dùng sức đam vào nhục huyệt đã mềm nhũn.

"A.. Hức.. Chậm.. Chậm thôi.." Du Cẩm Ngọc khóc thút thít, mắt ướt đẫm nước, ánh mắt mơ màng.

Nữ huyệt bị ra vào phun nước, tiếng anh ách vang lên không ngừng. Thừa nhận xâm phạm của nam nhân.

Du Hàm động tác ban đầu còn ôn nhu, một lúc sau động tác càng ngày càng hung ác hơn. Cả cơ thể của cậu đều bị va chạm đến nảy lên.

"Anh cả.. Anh ơi.. A.. Hức.. Chậm chút.. Ư." Du Cẩm Ngọc điên cuồng lắc đầu, nữ huyệt không thể chống đỡ được bao lâu liền cao trào.

Nam nhân thấy cậu cao trào cũng không buông tha. Thừa dịp tử cung hé mở mà chui vào.

"A..." thiếu niên cau mày, cảm giác được trong bụng đều bị âm hành nhồi đầy, muốn khóc lớn nhưng không còn lực.

Tư thế nằm sấp trên cơ thể nam nhân thế này khiến da thịt cả hai thân mật cọ sát vào nhau. Du Hàm chỉ cần cúi đầu là có thể hôn môi cậu.

Du Cẩm Ngọc bị đâm chọc đến mơ màng. Cả cơ thể bị lật lại cũng không biết.

Cậu bị đè xuống giường, xung quanh gắt gao bị bao chặt lấy. Cuối cùng chỉ có thể khóc nức nở kêu rên.

Du Hàm cũng coi như giữ lời hứa, đem tinh dịch nhồi đầy cả bụng cậu một lần rồi rút ra.

Chỉ là một lần này cũng không phải ngắn. Du Cẩm Ngọc bị dâm đến cao trào năm sáu lần. Suýt chút thì tiểu ra nam nhân mới thỏa mãn bắn vào trong cậu.

Ôm thiếu niên còn đang thút thít vào phòng tắm. Du Hàm đáy mắt lộ ra tình yêu không thể đong đếm. Hôn khẽ lên cánh môi cậu.

Du Cẩm Ngọc đã sớm ngủ trong phòng tắm. Mí mắt cậu nặng trĩu rồi khép chặt lại.

Được người bế ra ngoài, đắp chăn rồi ôm vào lòng đi ngủ.

_____

Lời tác giả:

Tới đây là hết zùi á. Bạn có thể thoát zùi.

Mình chỉ muốn hỏi cái này thôi.

Các cậu có cảm thấy... Cách nói chuyện của mình với reader "như cc" không?

À thì chuyện là...

Nếu các cậu đọc qua chương 2 rồi chắc sẽ thấy tranh mình vẽ cùng một đoạn nhắc nhở nhỏ ha.



(Đây nek)

Và đây là comment mà mình nhận được

Quãi đạn thiệt chớ. Mình sốc lắm. Mình cảm thấy bạn này vô duyên thôi, chứ cũng không nói gì việc bạn ấy thấy tranh mình xấu hay đẹp. Vì nó là gu của mỗi người.

Nên mình nói lại là

Mình kiểu nhắn cho nó đỡ nặng nề 1 xíuuuu. Và bạn ấy kiểu..

🙉🙉🙉

Ủa ai làm gì bạn đâu chờiiii!

Thế là cái mỏ hỗn của mình chửi lại 👉👈

Nhma mình nghĩ lỡ đâu cách nói chuyện của mình khiến nhiều người khó chịu thì sao.

Nên là mình lên Facebook hỏi.

Toàn bộ bình luận đều như này.(Thật đó!!!)

Nên là mình cũng hong biết nói sao luôn.

Mình cảm thấy nó lí lẽ cùn sao ấy. Viết truyện bị ăn cắp thì cũng không khiến mình khó chịu bằng việc tranh bị bế đi. Nhma bộ mình hog có quyền bảo vệ nó hả.

Mình cũng cảm thấy bảo "các bạn đừng ăn cắp tranh của mình đi lung tung nha" thì có kì vãi ò. Nên mình thay nó bằng từ nghe đỡ nặng hơn xíu rồi.

Mình chửi thì nó tục lắm. Nên mình sợ truyện mình bị bay màu luôn quá.

Nên là... Nếu bạn muốn thì có thể qua đó hóng (và éc o éc cho mình)... (Ở mục cmt của chương 2 á)

Có vài reader giúp mình nói lại nhưng mà... Mình sợ mình không kiềm được thú tính chửi nó bay màu mất. 🙉

Có vẻ hơi dong dài nên mình xin lỗi nheee. 💖✨

À sẵn tiện thì trả lời giúp mình xem cách nói chuyện của mình có "như cc" hong nha. Có thì gỡ chứ quê lắm.

Nếu bạn đọc đến đây thì mình cảm ơn nhìu