"Ha.. a" Tiếng rên rỉ ngọt nị phát ra. Quanh quẩn cùng mắc kẹt trong không gian chật hẹp.
Du Cẩm Ngọc nheo mắt nhìn nam nhân đang không ngừng liếm lộng hoa huyệt của mình.
Nơi đó truyền đến khoái cảm tê dại khiến mắt cậu mờ đi, phải chớp mấy lần mới nhìn rõ. Nam nhân hôn liếm đến say mê. Động tác thuần thục đến cực điểm.
Đem nữ huyệt tưởng chừng đã tê dại của cậu liếm ra một cỗ nước dâm. Đều bị nam nhân hút sạch vào miệng.
"Em sắp..." cảm giác cao trào quen thuộc sắp đến. Du Cẩm Ngọc theo bản năng đẩy đầu của nam nhân ra.
Du Thanh tựa như không nghe thấy, chút sức của cậu tựa như gãi ngứa cho hắn. Động tác liếm mút lại nhanh cùng mạnh hơn vài nhịp.
Dưới sự tác động mạnh mẽ đó, hai bắp đùi thiếu niên căng cứng. Run rẩy vài nhịp, bụng phập phồng lên xuống, nữ huyệt co giật vài cái rồi phun ra một chút dâm dịch. Ngọc hành đáng thương phun ra chút chất lỏng.
Dư vị cao trào mãnh liệt khiến cậu muốn kiệt sức. Tay cầm ly sữa lắc cũng không vững, suýt thì làm rớt nó.
Nam nhân cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Từ miệng lưỡi của hắn còn kéo theo một sợi chỉ bạc mơ hồ nối với tiểu hoa huyệt của thiếu niên.
Du Cẩm Ngọc bị cảnh dâm trước mặt dọa cho xấu hổ. Ánh mắt nhìn hắn vừa thẹn vừa ngốc. Tuy vậy vẫn đáng yêu vô cùng.
"Tiểu huyệt của bảo bối thật dâm." Du Thanh vừa nói vừa cười. Âm điệu rõ ràng là mười phần châm chọc, ngón tay vẫn còn trêu đùa nữ huyệt vừa được liếm đến mềm nhũn của cậu.
"Còn không phải tại anh sao?" Du Cẩm Ngọc yếu ớt phản bác. Tuy nhiên chủ để này thật sự quá xấu hổ nên cậu cũng không muốn đôi co với nam nhân.
"Tiểu huyệt tiết dâm dịch rồi này. Có phải là làm được rồi không?" Du Thanh hỏi với gương mặt hớn hở cùng nụ cười nhếch mép. Ý đồ đằng sau nụ cười cũng chẳng hề che dấu.
"Không được... Vẫn còn sưng mà." Du Cẩm Ngọc khóc không ra nước mắt đáp.
Đối với Du Cẩm Ngọc mà nói thì một người so cùng cậu đã là dục vọng quá nhiều rồi. Đằng này còn nhiều đến tận ba người. Mà người này so với người kia dục đồ chỉ có cao hơn chứ không có kém.
Nữ huyệt kia của cậu cũng không phải bằng sắt. Nó cùng cần được nghỉ ngơi a!
Đáy mắt Du Thanh hiện lên một tia âm u khó nói. Thế nhưng rất nhanh đã bị biểu cảm giống như là thất vọng của hắn thay thế.
"Nhưng anh khó chịu lắm." Du Thanh kéo lấy cánh tay cậu đặt lên túp lều to của mình.
Thiếu niên giật bắn mình. Tay muốn rút lại nhưng đã bị nam nhân giữ chặt. Cảm giác cách một lớp quần bị âm hành đỉnh vào tay thật sự quá kì lạ.
Mặc dù không được tiếp xúc trực tiếp nhưng lòng bàn tay của cậu vẫn bị luồng nhiệt phát ra từ nó hâm nóng. Đầu óc cậu tự động liên tưởng đến hình dạng tráng kiện của thứ đồ này. Vô thức mà nuốt nước miếng ực một cái.
Mọi tác động nhỏ của cậu đều bị nam nhân thu vào mắt. Hắn cười khẽ, bàn tay nắm tay cậu lại dùng thêm lực, đè mạnh lên con quái vật đang ẩn nấp bên dưới lớp quần.
"Đừng..." Du Cẩm Ngọc yếu ớt phản khán. Cậu nửa muốn lại nửa không dám.
Dục vọng bị nam nhân đốt lên dày vò khiến cậu rất khó chịu. Thế nhưng nơi đó...
"Còn sưng..." đây là cái cớ cuối cùng để cậu thoát nạn. Nhất định không thế buông xuống.
Du Thanh dư quang liếc qua gương mặt cậu. Ngón tay đang trêu chọc hoa huyệt dịch đi chỗ khác. Mò mẫn đến mông thịt mềm mại cùng đầy đặn của thiếu niên. Ngón tay như vô tình mà sượt qua tiểu huyệt bí ẩn nơi đó.
"Vậy dùng nơi này?" Du Thanh dùng ngón tay xoa xoa lối vào của miệng huyệt đóng chặt. Ý đồ vô cùng rõ ràng.
"Anh!" Du Cẩm Ngọc ngay lập tức đỏ mặt. Miệng muốn mắng người nhưng lại không dám, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Thật sự không thể không làm sao..?Dù sao cũng đang ở ngoài..."
"Không thể nha." Du Thanh mỉm cười, động tác ôn nhu hôn lên đuôi mắt của thiếu niên, thế nhưng lời nói lại thập phần dọa người. "Anh thật sự nhịn không nổi nữa."
Du Cẩm Ngọc hít sâu một hơi. Đột nhiên bị đẩy ngã về phía ghế. Tư thế này tạo cảm giác áp bức quá rõ rệt khiến cậu thở cũng không dám thở mạnh.
Du Thanh cho tay vào ngăn để đồ của xe. Thần kì móc ra lọ gel bôi trơn.
Cảm giác bất an trong lòng lại càng rõ rệt. Du Cẩm Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm thứ đó.
Du Thanh lại thấy ánh mắt như muốn thiêu cháy lọ gel của cậu chọc cho buồn cười. Hắn gõ nhẹ lên đầu cậu.
"Hỏ?" Du Cẩm Ngọc ngơ ngác nhìn hắn. Ly sữa lắc trong tay bị đoạt đi mất.
"Chịch xong rồi uống." giọng nói của Du Thanh nhẹ bâng như thể điều hắn nói là rất bình thường.
Ly sữa lắc cứ như vậy bị hắn bế đi, qua loa nhét vào tủ lạnh nhỏ trên xe.
Nam nhân đem áo cậu cởi ra. Cả người cậu bây giờ chỉ còn nơ cổ, quần lót cùng vớ trắng. Cảm giác thập phần kì lạ nhưng rất câu dẫn.
Du Thanh nhìn chằm chằm nữ huyệt của một cách thèm thuồng. Thế nhưng vẫn không nỡ chơi hỏng cậu.
Du Thanh bóp ra tay một mớ gel bôi trơn. Thứ đầu tiên Du Cẩm Ngọc cảm nhận thấy là mùi thơm của nó. Mùi dâu, vừa ngọt vừa thơm, cậu bất giác nuốt nước bọt.
Nam nhân phì cười, hắn cho là cậu đang mong chờ nên trêu chọc nói: "Xem em gấp chưa kìa."
"Không có.." Thiếu niên yếu ớt phản bác.
Du Thanh đem một chân của cậu nâng lên. Mông thịt cũng theo động tác mà tách ra. Để lộ ra địa phương bí ẩn ít bị chạm đến.
"Ưm... Lạnh." Cảm giác mát lạnh lạ lẫm khi bị ngón tay của nam nhân chạm vào khiến Du Cẩm Ngọc rùng mình.
Cậu có thể cảm nhận được từng nếp gấp nhỏ xung quanh cửa huyệt được nam nhân ân cần vuốt ve như thế nào.
Du Thanh không có phong thái gấp gáp như lời nói của hắn. Chậm rãi từ tốn đem chất bôi trơn thoa đều xung quanh miệng huyệt.
Tiểu huyệt bị hắn trêu đùa đến bóng lưỡng, mấp máy muốn phản bác gì đó. Ngón tay thô ráp của hắn men theo những nếp gấp mà đi vào trong.
Tiểu mỹ nhân bị cảm giác trướng cùng khoái cảm kì lạ bên dưới làm cho thở dốc. Ngón tay thô to của hắn cọ vào mép thịt non mềm khiến nó run lên từng đợt.
"Đau... a" Thiếu niên than nhẹ khi ngón tay thứ hai chen vào. Cậu còn chưa thể làm quen với cảm giác xa lạ này.
"Nhịn một chút." Giọng nam nhân có chút trầm. Không rõ là do hắn đang cực lực kiềm chế dục vọng hay do bẩm sinh.
"Ư... Trướng quá." cảm giác phía sau bị căng ra thật sự không quá dễ chịu. Cũng may là có chất bôi trơn nên quá trình mở rộng cũng không quá khó khăn.
Đột nhiên Du Cẩm Ngọc nghĩ đến một vấn đề. Tại sao trong xe Du Thanh dùng để đi làm lại có gel bôi trơn vậy?
Trong lúc đang phân tâm. Ngón tay thứ ba của nam nhân đã tiến vào. Mò mẫn mãi vẫn chưa tìm được đích đến khiến Du Thanh có chút bực dọc. Động tác moi móc lại nhanh cùng sâu hơn.
"Ư... a." Du Cẩm Ngọc cắn môi chịu đựng. Cảm giác bị những vết chai trên đầu ngón tay của nam nhân cào vào vách thịt mang đến nguồn khoái cảm thật sự quá xa lạ.
"A!" Đột nhiên ngón tay nam nhân chạm vào địa phương gồ lên ở sâu bên trong thiếu niên.
"Tìm được rồi." Du Thanh thỏa mãn mà cong miệng cười. Nhân lúc thiếu niên thất thần, nhanh nhẹn chen thêm một ngón tay vào nữa. Cả bốn ngón tay chen chúc vào tiểu huyệt nhỏ hẹp. Mục tiêu chính là đè ép nơi mẫn cảm kia.
"A a.. Khoan.. Ư.. đã" Du Cẩm Ngọc bị động tác dồn dập của nam nhân làm cho nói năng khó khăn.
Cậu bắt lấy cánh tay của nam nhân, hy vọng có thể cản được chút sức từ hắn. Khi chạm vào, bị cảm giác cộm từ những đường gân hằn trên cánh tay Du Cẩm Ngọc mới rõ ràng được nam nhân dùng bao nhiêu sức thao rộng nơi đó của cậu.
"Ư.. A a a..!!!" nhưng âm thanh rên rỉ còn đang bay cao bay xa đột nhiên im bặt.
Một người phụ nữ đang đi đến gần chiếc xe. Thông qua gương chiếu hậu, Du Cẩm Ngọc tròn mắt nhìn người phun nữ ngày càng lại gần. Cuối cùng là dừng trước cửa bên xe. Cách đôi anh em một chiếc ghế lái.
Du Cẩm Ngọc sợ đến tái mặt, một âm thanh vũng không dám phát ra.
Cả hai im lặng nhìn xem người phụ nữ đang tính làm gì.
Cô ấy gõ nhẹ lên cửa kính xe, sau khi phát hiện không có sự đáp lại thì mới rút son từ tròn túi ra bắt đầu trang điểm.
Du Cẩm Ngọc nhìn theo động tác của cô ấy. Sợ đến thở cũng không dám thở.
Âm thanh lép nhép vang lên. Ngón tay bên trong Du Cẩm Ngọc lại đột nhiên hoạt động. "A-!"
Thiếu niên ngạc nhiên đến mắt mở to, vội dùng tay bịt miệng. Ngón tay bên trong lại lần nữa di chuyển, đè lên điểm mẫn cảm của cậu.
Du Cẩm Ngọc một tay che miệng, một tay nắm lấy cánh tay của nam nhân.
Du Thanh như cảm thấy được điều gì đó rất thú vị. Điều chỉnh lại tư thế, đè chặt cùng khống chế thiếu niên nằm im trên ghế. Ngón tay di chuyển ngày càng nhanh.
Du Cẩm Ngọc cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, lắc đầu điên cuồng, ánh mắt cầu xin nhìn hắn. Không những không có tác dụng, động tác bên dưới càng kịch liệt thêm.
"Thích lắm sao? Cái lỗ nhỏ phía trước chảy thật nhiều nước." Đúng như lời của hắn, nữ huyệt của thiếu niên cũng không biết bị gì, dâm dịch chảy ròng ròng.
Theo trọng lực đều chảy xuống tiểu huyệt đang bị cưỡng ép cắm bốn ngón tay. Ngọc hành cũng tinh thần tốt ngẩng cao đầu.
Nhìn thấy cậu mặt đỏ bừng, môi tự cắn đến sắp chảy chảy máu thì nhìn không nổi nữa. Cuối xuống hôn lên đó. Những tiếng rên rỉ bị kiềm chế, lúc này tựa như bị nam nhân nuốt hết vào bụng.
Du Cẩm Ngọc có cảm giác, không chỉ có những tiếng rên đó mà là cả linh hồn cùng thể xác cậu.
Môi bị gặm nhấm đến muốn sưng mới được nhả ra. Nam nhân chuyển hướng xuống ngậm hạt đậu nhỏ trên ngực cậu.
"Ưm-..." thiếu niên thật sự bị tra tấn đến mồ hôi đổ đầy trán. Nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Cậu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, mới có chút vui mừng khi thấy cô ấy cất son. Còn chưa kịp vui bao lâu thì cô ấy đã lấy ra một hộp phấn nhỏ dặm lại lớp trang điểm.
Có lẽ do xe đậu ở chỗ vắng nên cô ấy rất tự nhiên. Trang điểm động tác cũng vừa tỉ mỉ vừa chậm rãi.
Rốt cuộc thiếu niên cũng không nhịn nổi nữa. Chân căng cứng, bụng phập phồng lên xuống, nữ huyệt cùng tiểu huyệt đều gấp rút co giật. Rõ ràng là sắp lên đỉnh.
Nam nhân rút mạnh bốn ngón tay ra. Buông tha cho hai hạt đậu bị ngậm đến đứng thẳng, cuối xuống đem nữ huyệt lần nữa ngậm vào. Ra sức liếm mút.
"Ha.. a a.. Em.. Em không.. được! Thả-... Thả ra... Hức!" Cậu ngoài lắc đầu thì không thể làm gì, gắt gao đẩy đầu của nam nhân ra.
Cậu có cầu xin thế nào hắn cũng không buông, chỉ dùng sức liếm mạnh hơn đáp lại cậu.
Thiếu niên rốt cuộc cũng nhịn không được. Ngọc hành run rẩy bắn ra, nữ huyệt chảy ra một cỗ chất lỏng lớn, toàn bộ đều bị nam nhân nuốt xuống.
Để kéo dài thời gian cao trào của thiếu niên, Du Thanh còn ác ý đem ngón tay cắm vào nữ huyệt, điên cuồng moi móc một lúc.
Du Cẩm Ngọc bị ngón tay thao đến thê thảm, muốn hét lên nhưng vẫn kịp dùng tay chặn lại. Nữ huyệt vừa phóng một cỗ nước lại lần nữa tiến đến một đợt cao trào mới. Lần này so với lần trước còn dữ dội hơn.
Tia nước phun ra, dính lên cơ thể nam nhân. Tí tách chảy xuống ghế da cùng nội thất siêu đắt tiền trong xe.
"Hức hức..." thiếu niên nằm xụi lơ trên ghế. Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt ướt át làm ra biểu cảm vô cùng đáng thương. Rõ ràng là bộ dạng đã bị bắt nạt vô cùng thê thảm.
"Sướng không?" Du Thanh thỏa mãn nhìn cậu. Áp sát lại muốn hôn lại bị tay cậu chặn mặt lại.
Du Cẩm Ngọc nhìn hắn, ánh mắt ước nhẹp, nhìn như đóa hoa vừa được tưới nước. "Anh khốn nạn..." Sau đó trực tiếp khóc lớn. Chẳng còn quan tâm người phụ nữ kia còn hay không.
"Giỏi nhỉ? Còn biết mắng anh." Du Thanh mặc kệ động tác ngăn cản có như không có của cậu. Trực tiếp đem môi thiếu niên gặm mạnh.
Nụ hôn cuồng nhiệt quá mức, Du Cẩm Ngọc còn không đủ sức chống trả. Bị hôn cho muốn ngạt thở, mặt đỏ bừng.
Mãi đến khi cậu gần như sắp ngất, nam nhân mới thả ra. Nhìn cậu khó khăn ấy lại hơi thở.
Nhờ việc này mà đầu óc cậu cũng tỉnh táo hơn. Khóe mắt liếc về phía cửa, lúc này mới nhận ra người phụ nữ kia đã rời đi từ lúc nào.
"Còn để ý người khác? Nhìn anh này."
Bị lời nói của nam nhân thu hút. Thiếu niên dời mắt về phía hắn. Chẳng biết nam nhân đã cởi áo từ lúc nào. Cơ bắp cuồn cuộn nơi hai bắp tay, cơ thể to lớn cùng cơ bụng hoàn mỹ hiện lên. Phía dưới còn có âm hành dữ tợn cũng không biết đã được thả ra lúc nào.
"Không... Không làm được không anh?" Cậu sợ hãi nhìn hắn. Nước mắt đều vì cảm xúc này mà chảy ra. Bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
"Không được. Anh hứng lắm rồi." đem chân thiếu niên mạnh mẽ tách ra. Âm hành chuẩn xác đặt lên cửa tiểu huyệt cọ mạnh mấy cái. Nhưng vẫn chưa vào.
"Anh khốn nạn... Hức." cậu còn mấy câu muốn mắng. Lại bị câu nói tiếp theo của nam nhân dọa sợ.
"Còn mắng? Được lắm. Anh trực tiếp chịch cho em không nói chuyện nổi luôn. Để xem em còn mỏ hỗn được nữa không."
_____
Đến khi chiếc xe về đến biệt thự thì trời đã nhá nhem tối. Thiếu niên trên thân được che bằng áo khoác quân đội, bị nam nhân bế xuống xe đem vào nhà.
Du Cẩm Ngọc đôi mắt sung vù nhắm chặt. Nhìn thôi đã biết là khóc đến ngất. Cổ nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài chi chít dấu hôn. Rất rợn người. Không cần nói cũng có thế làm người liên tưởng đến một trận đại chiến mấy trăm hiệp.
Người làm đi qua bọn họ cúi gầm mặt. Du Thanh không thèm để ý, hiên ngang đem người vào nhà.
Du Hàm đang ngồi ở phòng khách. Hắn ngước mắt lên nhìn hai người. Không cần nói cũng đoán được việc gì xảy ra. Khó chịu nói.
"Đừng để em ấy quá sức."
"Biết rồi."
Du Thanh cũng lười đôi co. Ánh nhìn về phía Du Hàm chẳng có quá nhiều thiện ý. Hắn mang thiếu niên đang say ngủ về phòng mình. Xả nước ấm vào bồn tắm rồi đặt thiếu niên vào. Sau đó thoát y cho bản thân rồi ngồi vào theo.
Do lúc chiều bắn hơi nhiều vào phía sau cậu, Du Thanh sợ tinh dịch sẽ chảy đầy đường đi nên đã lứa chiếc quần lót của cậu cuộn lại rồi nhét vào. Cũng may chất liệu của nó khá mỏng nên thiếu niên ngoại trừ rên nhẹ một tiếng thì cũng không khó chịu gì.
Du Hanh mang chiếc quần rút ra. Tinh dịch không còn bị chặn thì lũ lượt chảy ra ngoài, làm đục một vùng nước.
Bị cảm giác ẩm ướt cùng ấm áp vây quanh khiến Du Cẩm Ngọc nhíu mày, từ từ tỉnh lại.
"Dậy rồi à?" Giọng của nam nhân hơi trầm, ánh mắt chăm chú nhìn vào gáy cậu.
Thiếu niên mơ hồ như thể chưa tỉnh hẳn, ngơ ngác nhìn xung quanh. Mất hơn nửa phút để cậu nhận ra bản thân đang ở trong bồn tắm. Cậu quay đầu về phía sau liền bắt gặp ánh mắt chăm chú của nam nhân.
Tóc của hắn hơi dài, có vẻ do vướng víu nên đã bị hắn dùng nước làm ẩm rồi vuốt lên. Có lẽ vì vậy mà cả người hắn đều tỏ ra hơi thở lưu manh hơn bình thường rất nhiều.
"Dạ." Du Cẩm Ngọc thu lại tầm mắt. Cảm giác trương trướng khó chịu phía dưới đã kéo tỉnh cậu. "Bụng trướng quá."
Nam nhân dùng tay xoa lên bụng cậu, cảm thấy nó hơi phồng lên thì phì cười. "Ừ, căng thật. Ăn nhiều tinh dịch của anh như vậy chắc không cần ăn cơm đâu ha?"
Giọng nói mang theo mười phần châm chọc.
Du Cẩm Ngọc đỏ mắt. Cậu không nói gì, chỉ im lặng xoa bụng chính mình. Thế nhưng từ phía sau, Du Thanh có thể nhìn thấy được tai của cậu đã đỏ ửng thế nào.
"A?!" Bất ngờ bị cắn vào tai khiến Du Cẩm Ngọc giật mình hét lớn. Cậu quay lại trừng mắt về phía nam nhân.
"Làm sao?" Du Thanh nhếch mép nhìn cậu, hiển nhiên là chẳng có chút hối lỗi nào hết.
"Anh chỉ biết bắt nạt em thôi." Thiếu niên buồn bực nói.
Buổi chiều cùng thế, cho dù là đang ở ngoài, cho dù cậu có cầu xin đến khàn cả cổ nam nhân vẫn hì hục dập cậu. Du Cẩm Ngọc bất lực đến bật khóc, hắn có vẻ nghe đến phiền nên đè cậu hôn môi thật lâu.
"Còn không phải do em quá đáng yêu sao?" Thành thục chuyển tội danh cho người khác. Du Thanh dùng ngón tay luồn vào mái tóc ướt của cậu, cảm xúc không được mềm như trong trí nhớ nên hơi không hài lòng mà rút tay lại.
"Đói." Du Cẩm Ngọc cũng lười đôi co với hắn. Giọng nói của cậu hơi mềm và khàn, có lẽ do lúc chiều rên quá hăng.
"Ừ. Tắm xong dẫn cục cưng đi ăn." Du Thanh dứt lời thì kéo thiếu niên đến để hôn môi.
"Ngồi lên người anh đi." Giọng nói trầm trầm ra lệnh.
Du Cẩm Ngọc thật sự không còn sức để phản kháng. Bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn ngồi vào lòng nam nhân.
"Ư..." Hai ngón tay bất ngờ cắm vào khiến Du Cẩm Ngọc không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Cũng may tiểu huyệt vừa được chơi đến vừa mềm vừa ướt nên căn bản cũng không quá khó chiu.
"Nhẹ chút..." Động tác của nam thật sự có chút thô bạo nên thiếu niên vẫn không nhịn được rên lớn cùng than thở.
"Nhịn một chút." Du Thanh hôn lên chiếc trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng của cậu. Biết cậu khó chịu nên động tác của hắn cũng rất thành thật. Nghiêm túc đem tinh dịch của bản thân moi móc ra, tay còn lại thì đè mạnh nên bụng cậu đẩy nhanh quá trình hơn.
Nước trong bồn tắm dần chuyển sang màu trắng đục. Du Cẩm Ngọc nhìn mà cảm thán trong đầu, rốt cuộc là người này đã bắn vào trong cậu bao nhiêu lần vậy. Với cả với số lượng nhiều như thế này thì hắn thật sự sẽ sớm tinh tẫn nhân vong đó.
Đến tận khi hạt giống của nam nhân lấy ra hết thì Du Cẩm Ngọc cũng đã mệt đến thở dốc.
Du Thanh lấy một chiếc khăn lông dày sau đó quấn lên người thiếu niên rồi bế cậu đi ra ngoài.
Hắn đặt cậu lên giường sau đó đem thuốc giảm sưng bôi vào cả hai huyệt của cậu.
Do Du Cẩm Ngọc nói phía dưới sưng lên rất đau nên nam nhân cũng chỉ cho cậu mặc áo sơ mi trắng của mình. Cơ thể Du Cẩm Ngọc bé xíu như học sinh cấp hai nên áo của hắn thậm chí còn dài đến hơn nửa đùi của cậu.
Cậu được hắn bế xuống lầu ăn tối. Du Hàm đã ngồi sẵn ở đó. Bộ dạng người này vừa nghiêm chỉnh và đoan chính. Du Cẩm Ngọc đột nhiên nhớ đến bộ dang điên cuồng này hôm qua của hắn giống hệt với Du Thanh lúc chiều. Về điểm naỳ thì thật sự không thể nghi ngờ gì về thân phận anh em ruột của cả hai người.
Thế nhưng Du Cẩm Ngọc vẫn nghiêng về Du Hàm hơn một chút, ít nhất nam nhân này còn rất bình tĩnh. Không như Du Thanh, vừa gặp liền muốn cởi quần cậu.
Du Cẩm Ngọc được đặt xuống ghế. Trên ghế có một chiếc gối mềm không biết đã đặt từ lúc nào nên khi ngồi xuống cậu rất thoải mái. Cậu ngồi giữa, kế bên là Du Thanh và với Du Hàm.
"Anh cả..." Du Cẩm Ngọc thấp giọng chào hỏi người đang ngồi một đống như tượng tạc kia.
"Ừ." Du Hàm ngẩng đầu nhìn cậu. Thế nhưng Du Cẩm Ngọc lại chẳng nhìn ra được cảm xúc gì trong đó.
"Ăn đi." Du Thanh xoay cái đầu nhỏ của cậu lại, tay đẩy tôm vừa bóc vỏ về phía cậu.
Thấy Du Hàm không để ý đến mình nên Du Cẩm Ngọc cũng cúi đầu ăn cơm. Trong lúc cậu ăn, Du Hàm cùng Du Thanh đang thấp giọng bàn bạc gì đó mà cậu nghe không có hiểu.
Họ vừa nói xong thì Du Cẩm Ngọc lại nhỏ giọng gọi: "Anh cả..."
"Chuyện gì?" Du Hàm nhướng mày, đem vài món ăn thanh đạm khác nhau đặt đến trước mặt cậu.
"Ngày mốt em được nghỉ hè rồi." Du Cẩm Ngọc liếm môi thật khẽ, trong lòng bắt đầu sắp xếp từ ngữ.
"Ừ. Muốn gì?" Nói xong Du Hàm lại cảm thấy lời này thật lạnh lẽo, bèn bổ sung thêm. "Nói anh nghe thử?"
"Ừm... Trường cuối tuần có tổ chức dã ngoại ở Thành phố D. Em muốn đi." Giọng cậu nhỏ dần, đương nhiên là còn có cả sự thiếu tự tin.
"Muốn đi lắm sao?" Du Hàm hỏi, đương nhiên hắn biết việc này. Du Thanh đã nói với hắn, đối với những thông tin liên quan đến cậu thì người của hắn cũng đã nói qua.
"Muốn... Nhưng cũng không phải rất muốn đâu." Trước đây Du Cẩm Ngọc cũng từng xin Du Hàm ra ngoài chơi, sau đó điều kiện hắn đưa ra đó là phải nghe lời hắn. Và kết quả là trước khi đi chơi cậu đã bị Du Hàm chơi cho nhũn cả chân.
"Muốn thì đi thôi." Du Hàm mỉm cười ôn nhu, dịu dàng nhéo nhéo chiếc má phúng phính của cậu. Nhìn thiếu niên bất ngờ đến ngơ ngác nhìn mình thì không nhịn được cảm giác buồn cười.
"T-Thật sao?" Du Cẩm Ngọc lắp bắp hỏi, suýt quên luôn cả việc nhai nuốt cơm trong miệng.
"Ừ."
"Cảm ơn anh ạ!" Du Cẩm Ngọc vui đến muốn nhảy cẫng lên, chỉ là tình huống của bản thân không cho phép. Đành nâng người hôn lên má hắn một cái thật kêu.
Du Thanh ánh mắt lười biếng nhìn hai người, cảm giác bị thừa ra thật sự không quá dễ chịu. Rất nhanh cả ba đã ăn xong. Du Thanh thiếu kiên nhẫn bế xốc thiếu niên lên.
"Lau tóc cho em ấy." Du Hàm lên tiếng, giọng điệu không đậm không nhạt, hoàn toàn không nhìn ra chút tình cảm nào.
"Biết rồi." Du Thanh cũng chẳng thèm quan tâm. Nhận lời cho có lệ rồi ôm tiểu mĩ nhân lên phòng.
Đem người ném lên giường, Du Cẩm Ngọc không khó để nhận ra cảm xúc của hắn đang không ổn lắm.
"Giận gì hả?" Cậu thần kinh thô hỏi.
Nếu là một chàng trai bình thường hỏi bạn gái đang giận như vậy thì bảo đảm sẽ ăn trọn một vé chửi cùng chặn tin nhắn luôn.
Chỉ là gương mặt Du Cẩm Ngọc quá đáng yêu cùng giọng nói ngọt đủ để đánh bay ngọn lửa giận từ bất cứ người nào hướng tới cậu.
Du - cô bạn gái hay giận vu vơ - Thanh cũng không ngoại lệ.
Sự ghen ghét trong lòng đều bị bộ dạng ngoan mềm của cậu đánh bay. Hắn hung hăng đè người lên giường hôn môi. Du Cẩm Ngọc sợ hắn lại muốn làm nữa nên vùng vẫy muốn phản kháng.
Chân cậu vô tình cọ vào phía đũng quần hắn, thấy con quái vật kia vẫn còn ngủ yên nên mới yên tâm một chút. Thả lỏng cơ thể và tận hưởng môi lưỡi giao lưu cùng nam nhân.
"Sao chỉ xin mỗi Du Hàm? Anh không quan trọng bằng hắn?" Du Thanh dứt nụ hôn, nhướng mi hỏi thiếu niên đang khó khăn lấy hơi.
"Ha... Tại em sợ anh cả không cho." Du Cẩm Ngọc giải thích, lại cảm thấy càng nói càng nguy hiểm.
"Anh cả rất khó tính mà. Anh ba thương em nhất nên chắc chắn sẽ không cấm em đâu." nói xong lời này, trong lòng cậu đã thầm xin lỗi Du Hàm năm trăm lần.
Du Thanh đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý. Nhưng hắn không nói ra, ngược lại rất hưởng thụ sự tâng bốc này của cậu. Du Thanh hôn lên má cậu một cái xem như khen thưởng.
Hắn rời giường, đi tới tủ lạnh nhỏ trong phòng, bên trong có đầy rượu cao cấp. Ấy nhưng lại có một thứ khá lạc tông so với đống rượu kia, đó là một ly sữa lắc bảy màu mới. Giống với lúc chiều.
Đương nhiên Du Cẩm Ngọc liếc mắt đã thấy nó. Cậu không khỏi nhớ về khung cảnh dâm loạn lúc chiều trong xe. Cậu thì ngồi hút sữa, nam nhân lại ở dưới hút nước từ cái miệng nhỏ khác của cậu.
Du Thanh đặt ly sữa lắc vào tay cậu. "Uống xong rồi ngủ, chán thì lấy iPad xem phim đi. Anh xử lí chút việc."
Dứt lời, Du Thanh không biết lấy từ đâu ra laptop cùng máy tính bảng ném vào tay Du Cẩm Ngọc.
Cậu ngơ ngác nhìn hắn, đoán chắc có lẽ tối nay bản thân sẽ ngủ ở đây nên cũng không để ý nữa. Cậu thành thục mở máy lên, vào youtube xem "Cậu bé bọt biển".
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Đến khi Du Thanh quay sang người bên cạnh thì người đã gật gù ngủ mất. Nam nhân phì cười. Tắt máy tính bảng của cậu, ôm người lên giường rồi tắt đèn đi ngủ.
Một đêm vô mộng của hai người.
_____
Lời tác giả:
Chap tầm 5k chữ ấy. Tại mình thấy nếu cứ viết 2-3k chữ 1 chap như bình thường thì truyện dài đến trăm chap mất.
À cũng sắp thi rồi nên có gì ra chap ít thì mọi người thông cảm nha.
Nhân tiện thì chúc các nàng đọc truyện của tui có 8/3 vui vẻ nha. Mãi iuuuuuu 💖✨