Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 27: Sẽ cố buông tay




Nó chạy ra khỏi quán với hàng nước mắt chảy dài trên má. Nó lao thật nhanh về phía trước, trong đầu cứ quanh quẩn câu ".....em đồng ý!" của cô. Lần này nó thật sự đã hết cơ hội rồi, chẳng còn hi vọng gì để tin rằng cô sẽ thích nó một lần nào nữa.

Kết thúc thật rồi!

Nó về đến nhà liền chạy nhanh vào phòng khóc nấc lên. Nó khóc thật nhiều, mong đây chỉ là giấc mơ để khi tỉnh lại nó vẫn thấy cô đứng trước mặt nó, quan tâm, chăm sóc nó. Nhưng giờ đây sự thật đã rõ ràng trước mắt, nó chẳng thể tiếp tục lừa dối bản thân. Cô sắp thành vợ người ta rồi! Nó khóc nức nở rồi mệt quá mà thiếp đi.

Nó bị giật mình tỉnh lại vào lúc nửa đêm, cố gắng cách mấy cũng chẳng thể ngủ lại được vì trong đầu nó chỉ có hình ảnh của cô. Nằm bất động một lúc vẫn chẳng thể chợp mắt, nó quyết định thức luôn tới sáng.

...Vòi sen được vặn mở, nó đứng dưới vòi cảm nhận từng tia nước ấm nóng tiếp xúc với da thịt. Sức nước và độ nóng vừa phải khiến toàn thân nó thả lỏng đi rất nhiều. Nhưng cho dù nước có nóng đến đâu hay sức nước có mạnh hơn đi nữa, trái tim bị băng đá bao trùm của nó vẫn chẳng cảm thấy tốt hơn được bao nhiêu...

Nó thay vào một bộ quần áo thật thoải mái rồi lê từng bước nặng nề đi khắp nơi trong nhà. Nhìn ngắm những nơi mà cô từng đứng, những đồ vật mà cô đã chạm qua hoặc từng sử dụng.

Đưa tay với lấy chiếc ly thủy tinh cô đã cầm trước đó, nhớ chính xác vị trí tay của cô, nó nắm lấy nơi ấy tưởng tượng bản thân đang nắm tay cô. Nó nở nụ cười chua chát, đi về phòng với chiếc ly thủy tinh hoạ tiết đơn giản trên tay. Nó đặt ly lên tủ đầu giường, từng bước chân tiến đến chiếc cặp có hình thỏ đang nằm trên bàn. Nó tháo chiếc móc khóa thỏ trắng treo trên cặp ra, lắc lư móc khóa trước mắt rồi đờ đẫn ngắm nhìn.

Đây là món quà đầu tiên cô tặng nó... Lại nhớ đến toàn bộ quá trình gặp nhau của cả hai. Lần đầu tiên gặp gỡ trong mắt nó, cô là một chị gái xinh đẹp, lạnh lùng ít nói nhưng không theo kiểu vô tâm, có lẽ do một nguyên nhân gì đó hay là vì chưa thân thiết nên mới có cảm giác xa cách như vậy. Ngày hôm sau, sau khi biết chị gái dễ thương ấy là giáo viên chủ nhiệm, thoạt đầu cảm thấy phấn khích nhưng chỉ sau một tiết học mọi thứ trong đầu nó về cô liền khác đi. Ở lớp học cô là một giáo viên vô cùng nghiêm khắc thậm chí còn có mấy phần khó tính khiến nó cảm thấy sợ hãi, gặp cô là muốn đi đường vòng rồi chạy thật xa, nhìn thôi cũng không dám. Đến khi xảy ra vụ tai nạn trong lớp học, lúc ấy thật sự nó rất lo lắng cho cô mặc dù không tìm được lí do gì để giải thích cho cái cảm giác lo lắng đó. Mấy ngày sau thì bị cô cướp nụ hôn đầu, lần ấy nó đã xác định và nhận ra bản thân mình đã có chút động lòng với cô....



Gần đây nhất là lúc nó bị những kí ức tồi tệ quay quanh chẳng thể thoát ra, cô đã ở bên cạnh để chăm sóc nó. Sự dịu dàng, ôn nhu của cô đã khiến nó cảm thấy thật ấm áp. Còn sau sự việc ở quán nước tối nay nó đã hiểu bản thân không phải là một chút động tâm nhất thời mà là một tình cảm đã phát triển thành hình và đang dần lớn lên theo thời gian.

Nó thật cảm thấy rất khó chịu mỗi khi cô thân mật với một người nào khác mà không phải là nó. Hành động này có phải là ích kỷ không? Nhiều lúc nó tự hỏi với lòng như thế!

Đêm đã khuya, không khí xung quanh tĩnh mịch, tán cây xào xạc, gió hiu hiu luồn qua khe lá lâu lâu lại rít lên một tiếng. Trăng đêm nay vằng vặc chiếu những tia sáng mờ ảo vào căn phòng tối tăm, cũng chiếu vào tâm hồn đang mung lung hỗn độn của nó.

Nó đã nghĩ thông rồi, nếu như cô đã như thế thì nó không nên gieo thêm hi vọng nữa. Nó sẽ cố gắng buông bỏ thứ tình cảm này, sẽ tập quen dần với sự lạnh nhạt thờ ơ của cô. Cuộc sống của nó vừa mới có được một niềm vui, niềm hạnh phúc nho nhỏ bây giờ bắt buộc phải trở lại như trước, như lúc nó chưa gặp, chưa từng thích cô.

Sắc mặt nó nhợt nhạt, đôi mắt nhìn vào một khoảng không vô hình, đợt nước mắt này còn chưa kịp khô khoé mắt nó lại tiếp tục chảy, chẳng thể tự chủ được bản thân.

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, nó với gương mặt cứng đờ lê từng bước chân vô lực nước vào trường. Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà nó lại nhìn về phía nhà xe dành cho giáo viên, trùng hợp thấy cô vừa bước ra cửa xe. Nó thoáng ngẩn người nhưng rồi cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đi một mạch vào lớp.

Vào bên trong liền đi vào vị trí của mình rồi ngồi xuống, thẩn thờ một lúc thì đến giờ vào lớp. Hai tiết ngữ văn trôi qua một cách nhạt nhẽo và vô vị. Nó cứ đờ người ra như thế, tiết tiếp theo là của cô rồi, giờ nó phải làm sao để có thể hết nhớ đến cô đây?