Ngốc À! Em Không Đơn Phương

Chương 26: Quán nước




Nó ngạc nhiên, cố nhìn thật kĩ thì chắc chắn là cô rồi, không thể nhầm lẫn được. Người đi bên cạnh cô nó cũng không biết là ai, chỉ thấy họ nhìn nhau nói gì đó rồi còn....đan tay vào nhau mà cô lại là người chủ động!

Nó há hốc, không thể tin vào mắt mình.

"Không, không, có lẽ là bạn thân khác giới thôi. Không sao đâu...." Nó lại cố tự an ủi mình nhưng chẳng thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.

Nó cầm ly rượu nốc cạn một hơi. Cảm thấy nước ép hôm nay có gì đó là lạ nhưng giờ thì còn tâm trí nào để suy xét nữa. Đầu óc nó bắt đầu quay cuồng, loạng choạng đứng dậy cố giữ cho thân mình cân bằng, nó lảo đảo bước ra khỏi quán. Xác định được tình thế không ổn, nó nhân lúc còn chút ý thức dùng máy gọi cho Hoan Nhi.

Hoan Nhi đến chật vật đưa nó về nhà trong bộ dạng không còn biết gì nữa. Giờ thì hay rồi! Rượu đã thấm, tâm tư của nó mấy ngày nay lại không được tốt. Nó ngồi khóc rồi nôn rồi lại kể lể không có dấu hiệu dừng lại. Đến rạng sáng thì nó mới ngủ.

Nó ngủ gần đến trưa, cảm thấy đã đủ nó ngồi dậy xốc chăn lên. Vừa ngước đầu liền thấy một gương mặt khổ sở, hai mắt thâm đen đứng như du hồn trước mặt nó.

Nó giật mình xém hết lên thì nhận ra đó là Hoan Nhi.

- Động kinh hả? Tự nhiên đứng đó, biết tim này mong manh lắm không? - Nó bày ra vẻ mặt hờn trách, sau đó còn chèn thêm một câu. - Bộ đêm qua không ngủ hả? - Nói rồi còn tỏ vẻ ngây thơ.

Cái con người này đêm qua ồn ào không để người ta yên giờ còn ngồi đây hỏi một cách tỉnh bơ.

Hoan Nhi không nói gì chỉ dùng tay túm lấy áo nó đem ném xuống giường một cách không thương tiếc còn bản thân thì lên giường nằm quấn chăn, nhắm mắt lại.

Nhỏ này bị gì vậy ta?

Nó bị ném xuống, thân dưới đau nhức. Cố đứng dậy đi qua đấm vào chăn mấy cái cho đỡ tức, xong thì đi tìm lại đồ dùng của mình.



- Về nha! - Hai từ coi như tạm biệt, chỉ nghe Hoan Nhi vứt lại vài từ "biến đi, không tiễn". Nó xách ba lô đi xuống lầu.

Tri kỉ mà Nhi đối sử như vậy á!

Nó lên xe chạy về nhà cũng không quên ngẫm lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ rồi! Nó lại nhớ đến cạnh tượng thân mật giữa cô và một người con trai khác. Nếu là bạn bè khác giới thì có thân mật đến mức đó không nhỉ? Chưa suy nghĩ xong thì nó đã về đến nhà. Vào bên trong nơi quen thuộc, nó tắm rửa, thay quần áo rồi nằm lên giường.

Thực sự muốn biết mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng làm sao để biết được? Đó là vấn đề nó luôn trăn trở, không thể giải quyết. Sau một hồi lâu trằn trọc nó quyết định dưỡng sức để tối nay quay lại quán nước ấy một lần nữa để thử tìm kiếm cơ hội.

Nói là làm, nó nằm xuống và đi ngủ.

.

.

.

Chiều, khi đã cảm thấy cả người khoẻ khoắn hơn. Bước xuống giường đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong, đi đến tủ quần áo tùy tiện lấy một bộ ít mặc nhất. Mái tóc đen dài đến eo luôn được nó buộc hoặc búi lên giờ được xoã xuống, với tay lấy chiếc mũ lưỡi trai trong tủ đội lên. Trông nó khác hẳn thường ngày.

Thông qua cửa sổ có thể thấy lúc này sắc trời chỉ vừa mới chuyển màu cam nhạt đẹp mắt. Nó tản bộ khắp khu phố, chủ yếu là những nơi thích hợp để hẹn hò, không gian lãng mạn lân cận quán nước đến khi mặt trời đã xuống hẳn thì đi vào quán nước. Nó đến vị trí cũ thường ngồi, gọi món nước thường uống, lần này nó xem xét kĩ ly nước vì không muốn chuyện xảy ra như hôm trước. Ngồi một lúc, dáng người thon thả thân quen xuất hiện, bên cạnh cô vẫn là chàng trai hôm qua nó nhìn thấy.



Họ mặn nồng đến mức ngày nào cũng hò hẹn với nhau sao?

Lần này, hai người không đi ra sân vườn mà ngồi bàn chung dãy, vừa chuẩn tầm mắt của nó ngay trong quán, thậm chí chỉ cần nó lắng tai một chút liền có thể nghe được đoạn hội thoại giữa cả hai. Lòng nó nghẹn lại như bên trong có thứ gì đó thắt chặt nhưng vẫn cố kìm nén. Thấy cô và anh chàng đó bắt đầu nắm tay, hơi thở của nó chợt trở nên nặng nề. Kéo mũ xuống thấp hơn một chút nó nhanh chóng chuyển sang ngồi ghế đối diện ban đầu, giờ thì lưng nó chỉ cách lưng cô bởi một vách trào ngăn mỏng...

- Em thấy không gian ở đây như thế nào, vừa ý không? - Chàng trai kia lên tiếng.

- Em thấy rất đẹp, rất lãng mạn! Cảm ơn anh, Mạc Thanh! - Lần này là giọng nói trầm ấm của cô, bên trong xen lẫn vô số ý cười.

- Em thích là được! Khi nào muốn đến cứ gọi cho anh, anh sẽ đi cùng em!

- Vâng!

Nó không muốn tin vào hình ảnh trước mắt. Cô đang ngọt ngào với một người khác, đang cười với một người khác.... còn đi chơi với họ nữa... Hốc mắt cay cay, nó cố lau đi vì không muốn bản thân mình yếu ớt như thế.

Trong lúc này, đoạn hội thoại giữa cô và chàng trai kia vẫn tiếp tục........ Họ trao cho nhau những từ ngữ, câu nói ngọt ngào mà đâu biết rằng mỗi chữ họ nói ra là một mũi tên đâm thẳng vào nó.

- Anh có cái này quan trọng muốn đưa cho em! - Chàng trai nói với cô rồi lục lọi trong túi mình ra một chiếc hộp bé xíu được bọc nhung đỏ.

- Anh hứa sẽ yêu thương em, bên em trong mọi hoàn cảnh, cùng em đi đến cuối cuộc đời, không bao giờ thay đổi. Em đồng ý cho anh thực hiện lời hứa ấy nhé! - Chàng trai mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng màu.

Đến thời điểm này, nó không dám nhìn nữa chỉ nghe cô nói nhẹ một câu "em đồng ý!". Trái tim nó như vỡ vụn, nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống.

Cô bây giờ đã thuộc về người khác rồi!