Vương Văn Khiêm im lặng không nói gì thêm, ông hiểu được tình cảm của hai đứa nhóc này hoàn toàn không có là bao nhiêu. Vì muốn tốt cho Lâm Giai Ý nên ông đã tạo dựng lên hôn ước này. Sự thật khi xưa Lâm Giai Ý vẫn chưa biết, nếu khi biết được liệu con bé có chịu nổi không.
Cố Xuyên tâm trạng không tốt ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt khó chịu hiện rõ. Hiện giờ Thẩm Lệ Chi vẫn còn bị giam giữ không thể ở đây giúp anh khi cần. Từ Thiên Uẩn từ ngoài đi vào vừa hỏi Cố Xuyên:
- Công cuộc tìm dự án của cậu thế nào rồi?
Cố Xuyên hừ lạnh:
- Tên khốn Chu Bách Hiên đã mua lại dự án đó rồi.
Từ Thiên Uẩn trố mắt:
- Chu Bách Hiên có liên quan gì đến Vương thị sao?
Cố Xuyên:
- Vợ của Vương Dịch Thành bây giờ là người tình của Chu Bách Hiên, cô ta thay Vương Dịch Thành ký sang nhượng nên hắn ta mới có được dự án đó.
Từ Thiên Uẩn:
- Đùa à? Nhanh như thế đã có người tình lại còn là chủ tịch Chu thị. Có phải cô ta thấy Vương Dịch Thành rơi vào khó khăn nên mới muốn thoát khỏi hắn ta.
Cố Xuyên:
- Chuyện đó tôi không cần biết, chuyện cần làm bây giờ là cái dự án đó phải lấy lại cho bằng được.
Từ Thiên Uẩn nhún vai:
- Doanh nhân như các cậu quả khó hiểu….
Dạo gần đây những cơn buồn nôn ập đến nhiều hơn khiến Lâm Giai Ý khó chịu. Đứng ở bồn rửa mặt ở trụ sở quản lý xuất nhập cảnh thở hổn hển vì cơn buồn nôn vừa rồi. Nhìn cô trong gương, dạo này quá nhiều việc kèm theo bị ốm nghén nên cô gầy đi nhiều so với lúc trước. Hít lấy một hơi thật sâu sao đó rửa mặt rồi đi ra ngoài. Vừa ra ngoài sảnh cô đã thấy Lâm Đình Duật đứng ở quầy tiếp tân, bước lại gần cô hỏi:
- Đình Duật! Sao em lại ở đây?
Lâm Đình Duật nhìn cô:
- Chị! Em đến lấy hộ chiếu thay bố ạ, còn chị đến đây làm gì?
Lâm Giai Ý cười:
- Chị đến làm hộ chiếu cũng vừa xong đây.
Lâm Đình Duật ngó nghiêng:
- Chị đi một mình sao? Anh rễ không đi cùng à?
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Anh ấy có nhiều việc nên không đi cùng chị, dạo này em và chú thím khỏe không?
Lâm Đình Duật:
- Bố mẹ em vẫn khỏe, em cũng vậy chỉ là việc học cần nhiều thời gian nên em ít khi ở nhà. À mà chị định đi nước ngoài sao?
Lâm Giai Ý gật đầu:
- Um! Sắp tới có lẽ chị sẽ sang đó một thời gian.
Lâm Đình Duật:
- Chị sang đó sống à? Hay chị làm việc ở đó? Anh rể có đi cùng chị không?
Lâm Giai Ý bật cười:
- Em hỏi chị nhiều như vậy chị biết trả lời như thế nào đây.
Lâm Đình Duật gãi đầu mỉm cười sau lại nói:
- Mẹ em có nhắn muốn chị về ăn cơm cùng gia đình!!!
Lâm Giai Ý có chút bất ngờ:
- Mẹ em sao?
Lâm Đình Duật gật đầu, cậu đoán trước được Lâm Giai Ý sẽ bất ngờ về chuyện này vì trước đó mẹ cậu ghét chị như thế nào. Lâm Đình Duật nói tiếp:
- Thời gian qua mẹ em bỗng trầm lại, biết lo cho gia đình hơn không đi chơi bạc nữa. Có hôm mẹ lại bảo em gọi chị về ăn cơm. Em thấy lạ có hỏi mẹ thì mẹ nói mẹ khi nào gặp chị mẹ sẽ nói rõ cho mọi người biết.
Lâm Giai Ý:
- Chiều mai chị cũng không có làm gì, mai chị đến ăn cơm với mọi người.
Lâm Đình Duật vui mừng:
- Vâng ạ! Chị nhớ đến nhé, em sẽ bảo mẹ làm nhiều món ngon.
Nói rồi Lâm Đình Duật rời đi, cô nhìn theo em trai mà khẽ cười sao đó thở dài. Lâu rồi cô không về đó, cũng nên về thăm mọi người sau đó nên nói với chú thím biết chuyện hiện tại.