Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 20: Ai bảo không thơm




Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn gần trong gang tấc, con ngươi của anh phản chiếu gương mặt của cô, tim cô đập rộn ràng giống như con hươu nhỏ không ngừng chạy loạn.

Cô đỏ mặt đẩy anh ra, "Sẽ có người..." Một lát nữa mà có người đến thì phải làm sao đây.

Tuy nhiên, anh không có ý định để cô đi, thay vào đó, cơ thể anh tiến lại gần cô hơn, khiến cô hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay của anh.

Bối Doanh Doanh cảm giác mặt cô nóng như bị lửa hun đốt, cả người cô cứng ngắc không thể động đậy [QAQ].

Anh mở miệng: "Đừng hòng trốn tránh vấn đề."

Lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ, nhưng mà cô lại không rõ vừa rồi lời anh nói có ý gì, cái gì mà khi nào chuyển về, chẳng lẽ anh...

Du Hàn thấy biểu cảm này của cô, anh nhướng một bên lông mày: "Bây giờ vẫn nghe không hiểu?" Anh thật sự bó tay với phản ứng trì độn này của cô, "Thật là ngốc."

"Ơ..." Sao anh lại mắng cô ngốc rồi?

Cô đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng của giáo viên ngoài cửa, "Vợt cầu lông ở bên trong kệ cuối cùng."

Sau đó có tiếng bước chân, càng lúc càng gần, Bối Doanh Doanh sợ đến ngây người, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Du Hàn.

Anh bị quấy rầy lông mày nhíu lại, một giây sau, anh ôm lấy gáy của cô xoay người cô lại, che chở cô gái nhỏ trước mặt của anh.

Trịnh Hy chờ mãi không thấy Bối Doanh Doanh trở lại, đã tự mình đi đến lấy vợt cầu lông, lúc cô ấy đi tới thấy cảnh này, giật mình đứng chôn chân tại chỗ.

Lọt vào tầm mắt của Trịnh Hy là bóng lưng của một nam sinh, một bạn học nữ bị cậu ta ôm ở trước mặt, khoảng cách của hai người rất gần, không cần nhìn nhiều cũng biết quan hệ của bọn họ là thế nào, cũng hiểu được bọn họ đang làm gì.

Trịnh Hy còn đang tự hỏi ai dám vào đây lén lút hẹn hò, khi cô ấy tập trung nhìn chằm chằm bóng lưng của nam sinh kia một lúc, thì phát hiện người này là Du Hàn!!!

Trịnh Hy giật mình còn chưa kịp hoàn hồn thì ánh mắt thoáng liếc thấy ống tay áo có nơ màu hồng nhạt của cô gái được anh ôm trong lòng, cô ấy nhớ ra cái gì đó, sau đó cô ấy cực kỳ sửng sốt ——

Trịnh Hy đoán được cô gái trước mặt Du Hàn là ai.

Cô ấy thấy ánh mắt Du Hàn hơi liếc về phía này, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy nhưng bàn tay vẫn không hề có dấu hiệu đẩy Bối Doanh Doanh ra, mà còn đưa tay lên làm động tác ra hiệu im lặng.

Trịnh Hy bị cảnh tượng trước mặt này đâm một cái, trong đầu hiện lên vô vàn sóng to gió lớn.

Sau vài giây, cô buông thõng ánh mắt, cầm vợt cầu lông lên, xoay người bước ra ngoài cửa.

Mà Bối Doanh Doanh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy anh buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Được rồi."

Mặt cô đỏ bừng, lông mi khẽ run run không dám nhìn anh, "Vừa rồi..." Nói gì thì nói, người ta không đến nỗi làm phiền “chuyện tốt” của người khác.

Bối Doanh Doanh: Hu hu hu, mất mặt quá đi.

Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc lại chủ đề chính: "Trước đó tôi nói với cậu những lời không hay, cậu tha thứ cho tôi nhé?"

Cô ngẩn người, gật đầu.

"Vậy sao cậu còn chưa trở về?"

Bối Doanh Doanh: ... ? ?

“Mình tưởng cậu thích ngồi một mình.”

"Không phải cậu nói rất muốn ngồi gần người có thành tích tốt à?"

Đôi mắt cô tỏa sáng, "Mình có thể hỏi bài cậu giống như trước không không?"

"Ừm." Anh cong môi cười, thấp giọng dụ dỗ, "Cho nên cậu có muốn quay về chỗ cũ không?"

Cô buông thõng ánh mắt, một lúc sau mới xấu hổ khẽ gật đầu một cái, "Vậy mình... quay lại nói với Cố Anh một tiếng..."

Tâm trạng Du hàn cuối cùng cũng thoải mái hơn, yên lặng nhướng mày, cuối cùng xoay người để cho cô đi ra.

Khi anh quay đầu lại, thấy Bối Doanh Doanh đi ra, dáng vẻ đáng thương giống như vừa bị anh ức hiệp, trong lòng anh khẽ động đậy, lập tức liên tưởng đến một chuyện nào đó, một luồng nhiệt nóng ập tới đỉnh đầu, trong lòng anh nổi lên cảm giác khô nóng.

Con mẹ nó, thật sự muốn bắt nạt cô quá.

Lúc đi ra ngoài, Bối Doanh Doanh đi sau anh, sắp ra đến cửa cô bắt gặp ánh mắt của giáo viên ngoài cửa.

Cô gái nhỏ chột dạ, ai ngờ giáo viên nói: "Không tìm thấy vợt cầu lông?"

"... ! !"

Cô quên mất tiêu rồi.

Du Hàn quay đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười.

Quá đáng ghê.

Cô chạy vào lấy vợt cầu lông đi ra, lúc ra khỏi phòng dụng cụ thấy Du Hàn vẫn đứng bên ngoài đợi cô.

Anh quay đầu nhìn thấy cô đi ra, sau đó hỏi: "Khi nào chuyển về?"

"Ừm..."

Anh thản nhiên ra lệnh: "Lá nữa về lớp chuyển liền luôn," Anh nói dứt lời, lúc này mới rời đi.

Người này...

Bối Doanh Doanh nhìn bóng lưng của anh, trong lòng như có cơn sóng nhỏ dập dờn, ngọt như nếm mật.

Trịnh Hy nhìn Bối Doanh Doanh, ánh mắt ngày càng lạnh dần.

Bối Doanh Doanh trở lại tìm các bạn, Kỷ Diệu thấy cô, hỏi: "Cậu đi đấu thế, sao giờ này mới quay lại?"

"Đúng lúc mình có chút việc..."

"Cậu có gặp Trịnh Hy không? Vừa rồi bọn mình tưởng cậu có việc nên bảo cậu ấy đi lấy vợt cầu lông rồi."

Tim Bối Doanh Doah như chùng xuống, vừa rồi cô không nhìn thấy Trịnh Hy...

Kỷ Diệu nhìn về phía sau lưng cô, "Kìa Trịnh Hy trở về rồi."

Bối Doanh Doah quay đầu lại chạm phải ánh mắt của Trịnh Hy, cô ấy cười với cô, "Mình đi qua phòng dụng cụ nhưng không thấy cậu đâu, mình còn tưởng là cậu đi vệ sinh rồi."

Kỷ Diệu: "Vậy chúng ta bắt đầu chơi đi."

Bối Doanh Doanh nhanh chóng thu lại ánh mắt, trong lòng nghi ngờ nhưng không nói ra.

Sau khi hết tiết, mấy nữ sinh cùng nhau đi về lớp, Kỷ Diệu giữ Bối Doanh Doanh lại, chỉ chỉ sau lưng, cười với ánh mắt ranh mãnh: "Sao Du Hàn đi sau lưng chúng ta thế?"

Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn lại, Du Hàn cùng đám Tăng Đống đang đi cùng nhau. Trong đám người anh là cao nhất, sắc mặt lạnh tanh, mí mắt đen láy nhìn tất cả sự vật, nhưng dường như không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh.

Ánh mắt của anh bỗng di chuyển, rơi vào khuôn mặt của cô, ánh mắt chạm nhau, cô gái nhỏ xấu hổ lập tức quay đầu đi.

Du Hàn đè khóe môi đang cong lên của mình, nghe thấy Tăng Đống ở bên cạnh hỏi: "Anh Hàn, anh thành công không? Bối Doanh Doanh đã đồng ý quay lại chưa!"

Anh thản nhiên đáp "Ừ" một tiếng, Tăng Đống và Lạc Phạm đều cực kỳ tò mò, "Anh Hàn, anh trâu bò thật đấy! Anh dùng cách gì thế??? Uy hiếp dụ dỗ, mạnh mẽ ép buộc???"

Du Hàn nhìn bọn họ bằng ánh mắt nhìn những đứa thiểu năng, "Nói đạo lý."

Hai người : ????

"Chỉ đơn giản như vậy thôi?"

"Chứ còn sao nữa? Nói cho cậu ấy lợi ích ngồi cùng bạn với tao, cậu ấy tất nhiên sẽ đồng ý."

Tất nhiên Du Hàn sẽ không nói cho bọn họ biết, bản thân còn sử dụng một chút tư thế đặc biệt và thủ đoạn nhỏ.

Tăng Đống hiển nhiên chủ động giơ ngón tay cái lên, "Quá đỉnh, quá đỉnh, không hổ danh là người làm công tác văn hóa."

Trở lại lớp học, Bối Doanh Doanh nói chuyện đổi chỗ với Cố Anh, cô vô cùng áy náy, lo lắng Cố Anh sẽ buồn, ai ngờ sau khi hiểu ý của cô Cố Anh chỉ cười một tiếng: "Mình hiểu rồi."

Bối Doanh Doanh: ???

Cô gái nhỏ bắt đầu thu dọn đồ trong ngăn kéo, một lúc sau ngẩng đầu lên thì thấy Du Hàn đứng ở bên cạnh bàn.

Anh cầm sách vở đang để trên bàn của cô, "Còn muốn lấy gì nữa không?"

Dáng vẻ như sợ cô đổi ý.

Cô lắc đầu, anh bê đồ của cô dọn qua bên tổ bốn, trong lớp có mấy bạn học thấy cảnh này, ngây ra như phỗng.

"Chẳng lẽ Du Hàn lại muốn cùng Bối Doanh Doanh ngồi chung bàn rồi?!"

"Nhưng mà Lão Trương vẫn chưa nói gì, chẳng lẽ là Bối Doanh Doanh tự mình muốn chuyển về?"

"Cậu có nghĩ là Bối Doanh Doanh đề nghị trước không, nếu không sao Du Hàn đồng ý để cho cậu ấy chuyển về? Mà cậu có thấy không Du Hàn chủ động giúp cậu ấy bê đồ đó."

"Mẹ ơi, mình cảm thấy hai người rất ngọt đó..."

"Ngọt cái rắm, cậu cho rằng đang đọc tiểu thuyết đó à!"

Tư Quỳ trở lại lớp liền nghe thấy các bạn bàn luận chuyện này, cô ta quay đầu nhìn lại, đúng là Du Hàn đang giúp Bối Doanh Doanh bê đồ!

Cô ta nhớ lại sáng sớm hôm nay bản thân bị Du Hàn từ chối như thế nào, tức giận nghiến răng ken két.

Sau khi chuyển hết đồ dùng về chỗ cũ, Bối Doanh Doanh ngồi xuống, nhìn nam sinh bên cạnh, trong lòng có chút hoảng hốt.

Cô lại ngồi ở đây rồi...

Cô khẽ mím môi, cảm giác lỗ hổng trong lòng bấy lâu nay đã được lập đầy.

Mà Du Hàn nhàn nhã xoay bút, hỏi cô:"Cậu tham gia cuộc thi biện luận à?"

"Hửm, làm sao cậu biết?"

Anh dửng dưng nói: "Bởi vì tôi cũng tham gia."

"!!!"

“Thật sao?” Cô cười với anh, “Thật là trùng hợp, không ngờ cậu thích tranh luận đó."

"Nhàn rỗi đang chán nên đi thi thử chút thôi."

"Vậy chúng ta... Có thể thành lập một đội được không?” Trong phần thi biện luận cần phải tham gia dưới hình thức tổ đội, tiến hành các vòng sơ loại và bán kết, cuối cùng chọn ra đội xuất sắc nhất trường.

"Ừm."

"Nhưng chúng ta còn thiếu hai người..."

"Có hai nam sinh học chung lớp có liên lạc với tôi, chúng ta có thể chung một đội với bọn họ?"

"Được."

Du Hàn nhìn cô, cười nói: "Lá gan trở nên lớn như vậy từ lúc nào thế?"

Cô bĩu môi, sau khi cảm giác xúc động qua đi lại cảm thấy có chút hối hận...

"Không sao đâu, coi như rèn luyện một chút."

Cô gật đầu, Du Hàn nói rằng anh đã liên lạc với hai người bạn học của mình, buổi chiều họ gặp nhau, cuối cùng bọn họ quyết định gặp nhau ở hiệu sách mới mở cạnh trường.

Buổi trưa ăn xong, cả hai đi tìm hiệu sách mới mở đã hẹn. Tiệm sách này ở vị trí khá vắng vẻ nên không có nhiều người.

Đẩy cửa bước vào, bạn sẽ nghe thấy tiếng nhạc trong trẻo du dương. Trang trí của quán theo phong cách hoài cổ, những dãy kệ sách được nhuộm lên màu cam ấm áp bởi những ngọn đèn màu vàng cam. Bên trong cùng của tiệm sách là ghế ngồi và bàn.

Bối Doanh Doanh phát hiện ở gần trường học có chỗ có được bầu không khí tốt như thế này, thật sự rất hiếm gặp.

Cô đi vào, trước tiên đi dạo ngắm nghía một vòng, cô nhỏ giọng hỏi Du Hàn bình thường thích đọc sách gì.

Khi cả hai bắt đầu nói chuyện, bọn họ rất nhanh đã có một chủ đề chung.

"Cậu cũng thích đọc sách của Higashino Keigo sao?" Cô cười hỏi.

"Ừm, bộ Kaga và bộ Yukawa đều hay.” Anh tiện tay cầm cuốn sách trên kệ lên, Bối Doanh Doanh thấy đó là cuốn sách mới của Keigo Higashino “Cấm thuật”.

Hai người mượn sách rồi đi vào trong, bọn họ gọi đồ uống, nhân viên trong tiệm bước lại nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi hai bạn muốn ngồi bên ngoài hay ngồi trong phòng riêng nhỏ? Bên ngoài có trẻ con, có thể hơi ồn một chút."

Du Hàn nói: "Phòng riêng đi."

"Vâng."

Đúng là trong phòng riêng nhỏ và khép kín hơn hẳn. Căn phòng nhỏ khép kín, trang trí bên trong rất ấm áp và xinh xắn, giữa hai chiếc ghế sofa vải hoa ngồi đối diện nhau có một chiếc bàn.

Nhưng có hơi giống nơi để các cặp đôi hẹn hò một chút...

May là một lát còn có hai người nữa đến, Du Hàn nói bọn họ buổi trưa có chút việc bây giờ vẫn đang ăn cơm, sẽ đến muộn một chút.

Bối Doanh Doanh ngồi xuống đối diện anh, lấy sách vở trong cặp sách ra.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang caramel macchiato và mocha vào trong phòng cho bọn họ, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Cô bưng ly macchiato lên, chậm rãi nhấp một ngụm, trong lòng tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào.

Cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn vắt chéo chân ngồi đối diện, lúc này anh đang cúi đầu đọc sách, biểu cảm rất chăm chú, rất đẹp trai...

Cô nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ lung tung, nghiêm túc làm việc của mình.

Cô lật quyển sách bổ túc ra đọc một lúc, sau khi đọc xong chuẩn bị làm bài tập, đang định lấy giấy kiểm tra trong cặp, vừa quay đầu lại thì thấy một con nhện đang nằm trên ghế sô pha màu đỏ nâu!

Cô sợ hãi hét lên rụt người vào góc ghế sô pha.

Du Hàn đang tập trung đọc sách nghe thấy tiếng hét của cô ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ đỏ mặt thì thầm: "Có... Có con nhện." Từ nhỏ cô sợ nhất mấy con vật thế này.

Cô nói xong cảm thấy mình có chút ngốc, dù sao lớn như vậy rồi mà vẫn sợ cái này.

Cô buộc bản thân phải bình tĩnh và buông sách xuống, lúc này cô nghe thấy giọng nói của người ngồi đối diện:

"Bối Doanh Doanh."

Cô nghe thấy anh gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô thấy anh nâng mí mắt lên, khuôn mặt như đang khẽ cười, lướt qua một tia cảm xúc, sau đó, lần nữa lên tiếng ——

"Ngồi bên cạnh tôi."

Anh thấy cô ngẩn người, lại bổ sung thêm: "Chẳng lẽ lát nữa cậu muốn ngồi cùng một trong hai người kia?"

Cô vội vàng lắc đầu, cầm cặp sách ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Ghế sô pha rất lớn, cô cuộn mình một góc làm bài, một lúc sau có một giọng nam truyền đến: "Đưa tôi xem bài kiểm tra toán một chút."

Cô đẩy tờ giấy kiểm tra đến trước mặt anh, anh liếc mắt nhìn, "Ở đây sai rồi."

"Ừm?"

"Còn không mau ngồi gần lại đây, có muốn nghe tôi giảng không?"

Cô bước lại gần anh thêm mấy bước, anh hơi nghiêng người về phía cô, ở khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh.

Không bao lâu sau —— cô cứ vậy mà ngẩn người.

Anh nhìn ánh mắt không có tiêu cự của cô, cầm bút gõ lên bàn, "Cậu lại đang nghĩ gì thế?"

Cô chớp chớp đôi mắt to của mình, khẽ nói: "Du Hàn, cậu dùng bột giặt nhãn hiệu gì thế?"

"...?"

Du Hàn hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu ngửi mùi hương trên người mình, "Sao vậy, có mùi gì kỳ à?"

Cô vội xua tay, "Không, không, không phải đâu, chẳng qua mình cảm thấy rất thơm nên mới hỏi một chút thôi."

Du Hàn: "..."

"Rất thơm? Cậu không thơm à?"

"Không có mùi gì hết, trên người của mình không có mùi."

Cô nói xong liền thấy Du Hàn nhìn chằm chằm cô, anh không nói gì, cô le lưỡi nhận sai, "Mình không nên quấy rầy cậu, cậu tiếp tục giảng đi."

Cô vừa thu hồi ánh mắt, cổ tay cô bất ngờ bị anh nắm lấy, kéo về phía anh.

Một tay của Du Hàn đỡ sau lưng cô, giống như muốn nhốt cô vào trong ngực mình, cơ thể anh sát lại gần cô, đầu hơi nghiêng cúi sát vào cổ cô, môi anh gần như chạm vào da cô.

Cô mở to mắt, cả người cứng đờ.

Tóc đen của anh chạm vào tai cô hơi ngứa, hơi nóng từ chóp mũi phả vào cổ khiến xương cốt cô tê dại không có chút sức lực.

Hai giây sau, giọng nói khàn khàn chất chứa ý cười của anh vang lên:

"Ai nói không thơm? Rõ ràng tôi ngửi thấy thơm mà."