Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 19: Khi nào cậu chuyển về




Du Hàn trở lại chỗ ngồi của mình, Tư Quỳ đứng đó hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Bối Doanh Doanh, thẹn quá hóa giận.

"Cậu có ý gì? Thấy tôi bị từ chối, cậu vui lắm hả?"

Kỷ Diệu bĩu môi, "Đáng đời cậu, ai kêu cậu một tí là thích nói mấy lời khó nghe."

Tư Quỳ nắm chặt tay, hất cằm nhìn bọn họ, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt vẫn không hề vơi đi, "Cứ coi như Du Hàn từ chối tôi thì sao? Bối Doanh Doanh, cậu vẫn không trở về chỗ ngồi bên cạnh cậu ấy."

Cô ta tức giận bỏ đi.

Du Hàn ngồi ở chỗ của mình, tay cầm bút nhưng lại không viết được chữ nào. Anh ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh đang ngồi ở tổ ba, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội.

... Vừa rồi anh nói như thế còn chưa đủ hiểu à?

Anh đã nói với Tư Quỳ như vậy rồi, cái này không phải muốn nói là để chỗ cho Bối Doanh Doanh trở về sao?

Du Hàn đang nghĩ ngợi, Tăng Đống và Lạc Phàm đi tới, "Anh Hàn, mấy ngày rồi em không được gặp anh, cứ tưởng anh đi chầu ông bà rồi cơ." Tăng Đống và Lạc Phàm ngồi xuống bên cạnh Du Hàn.

Du Hàn liếc cậu ta: "Mới sáng sớm đừng có mà trù ẻo tao."

Lạc Phàm cười vang, "Hôm qua Tăng Đống đi hóng gió, kéo em theo uống rượu với cậu ta, chắc là tên này còn chưa tỉnh rượu đâu."

Tăng Đống trợn mắt, "Có cm mày mới chưa tỉnh rượu đấy. Đúng rồi, anh Hàn, sao Doanh Doanh vẫn chưa chuyển về?"

Du Hàn run lên, im lặng không nói gì.

Lạc Phàm ngồi xuống chỗ trước mặt Du Hàn, có chút không thể tin nổi: "Anh Hàn... Không phải hôm đi núi Thiên An... Hai người đã làm hòa rồi à?"

Tăng Đống gật đầu: "Đúng vậy anh Hàn, sao cậu ấy vẫn chưa quay lại chỗ này ngồi vậy, có phải cậu ấy không muốn không?"

Du Hàn vốn đang bực bội, giờ nghe vậy liếc cậu ta một cái lạnh như băng, "Hai đứa mày quản cũng nhiều thật đấy."

"Anh Hàn, anh đừng không thừa nhận, em hiểu anh mà, em có cách có thể khiến cho Bối Doanh Doanh quay về chỗ cũ ngồi!"

Lạc Phàm: "Lăn đi, mày có thể nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc gì."

Tăng Đống giậm chân: "Em nói thật! Em cam đoan chỉ cần mấy hôm em có thể khiến Bối Doanh Doanh quay về chỗ cũ! Lừa hai người em làm chó!"

Cậu ta thề thốt xong.

Du Hàn đang nhìn đề bài kiểm tra cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

"Mày nói đấy nhé."

Giờ đọc sách buổi sáng bắt đầu, cán bộ môn ngữ văn đi lên bục giảng mở powerpoint lên, nói với mọi người: "Đừng nói chuyện nữa, mỗi người lấy một tờ giấy kiểm tra ra đi, bắt đầu làm bài kiểm tra miệng."

Bối Doanh Doanh lấy giấy kiểm tra ra, nhìn về phía Trịnh Hy: "Cậu có muốn một tờ không?"

"Ok, hình như mình quên mang rồi..."

Cô gái nhỏ một lần nữa cúi đầu xuống lấy đồ trong ngăn bàn ra, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó chọc trên lưng mình, cô kinh ngạc quay đầu nhìn một vòng nhưng sau lưng cô không có người, chỉ có Tăng Đốc đang đứng trước tấm bảng đen quét rác.

Cậu ta vừa quét rác vừa ngâm nga hát, dường như chuyện vừa rồi không liên quan đến mình.

CÔ nghi ngờ nhíu mày.

"Doanh Doanh?" Trịnh Hy nhìn cô, "Sao thế?"

"Không có gì..."

Bối Doanh Doanh tưởng rằng cô bị ảo giáo, ai ngờ lúc bắt đầu viết bài, sau lưng lại bị ai đó khẽ chọc một cái!

Cô một lần nữa quay đầu lại, các bạn khác đều đang tập trung làm bài không ai có vẻ biết chuyện này.

Rốt cuộc là ai thế nhỉ?!

Cô đang buồn bực thì Tăng Đống đang quét rác đi tới: "Doanh Doanh, cậu đang làm gì thế?"

"... Vừa rồi hình như có người chọc lưng mình, nhưng khi mình quay đầu lại thì không có ai."

Sắc mặt Tăng Đống hoảng hốt: "Cậu nói thật đấy à?"

"Ừm, sao thế?"

Tăng Đống xua tay, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Xem ra chuyện này cuối cùng vẫn không thể giấu được cậu rồi."

Bối Doanh Doanh: ? ? ? ?

Tăng Đống chống khuỷu tay lên cây chổi, nhìn cô, cậu ta hơi hạ giọng thấp xuống: "Cậu có biết vì sao chỗ ngồi bên cạnh Cố Anh vẫn luôn không có ai ngồi không?"

"Hửm?"

"Bởi vì vị trí chỗ ngồi này phong thủy không tốt! Chỗ này nằm ở góc Tây Nam của lớp học. Đây là góc chết, là nơi tối tăm nhất trong cái lớp này, không đủ dương khí nên vì vậy mà có nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Trước đây có một bạn học ngồi ở đây, sau này vì bị bệnh mà phải bỏ học, còn có một bạn học nam tên là Tiểu Minh. Tiểu Minh vốn là một chàng trai lạc quan yêu đời, nhưng từ sau khi ngồi ở đây thành tích học tập của cậu ấy đột nhiên rớt xuống tận đáy khiến cậu ấy ngày nào cũng u sầu. Mấy cậu ấy từng nói một câu giống nhau, luôn cảm thấy phía sau có người, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy không yên."

Bối Doanh Doanh bị vẻ mặt nghiêm túc của Tăng Đống khiến cô phải nửa tin nửa ngờ, "Chuyện này...Sao có thể được?"

"Tục ngữ có câu, thà tin rằng có còn hơn không tin, tôi cảm thấy cậu nên đổi chỗ đi, tôi giới thiệu cho cậu một chỗ ngồi nhé. Bàn cuối cùng của tổ bốn —— chỗ ngồi bên cạnh anh Hàn." Tăng Đống tiếp tục phân tích lý do với cô, "Bàn của anh Hàn là chỗ có vị trí tốt nhất, ngay bên cạnh cửa sổ, chỗ đó tràn ngập ánh sáng và thông thoáng gió. Hơn nữa dương khí của anh Hàn có thể xua đuổi tà mà, ài, vị trí tốt như vậy cậu không ngồi thì thật đáng tiếc."

Tăng Đống nói xong, nhìn biểu cảm của Bối Doanh Doanh biết cô sắp bị mình thuyết phục, khóe miệng chuẩn bị nhếch lên cười toe toét, đầu cậu ta bỗng bị đập một cái ——

Trịnh Hy vừa cốc đầu Tăng Đống vừa mắng: "Phong thủy này, chỗ ngồi u ám nhất này, sau cậu không đi làm thầy phong thủy luôn đi! Cậu lại định làm trò gì nữa đây!"

Tăng Đống bị đánh kêu oe óe, "Trịnh Hy, cậu cmn tự dưng chen vào làm gì!"

"Cậu nói xem, lúc nãy có phải cậu lấy cán chổi chọc vào lưng Doanh Doanh không."

"..." Tăng Đống chớp chớp mắt mấy cái, "Cái, cái, cái gì cơ, tôi không biết."

"Giả vờ." Trịnh Hy cầm cây chổi chọc chọc vào người cậu ta.

"Mẹ của tôi ơi, Trịnh Hy, cậu là ma quỷ đấy à? Được được được rồi, tôi sai rồi..."

Tăng Đống né cây chổi đang chọc đến chạy đi.

Bối Doanh Doanh ngạc nhiên, Trịnh Hy cười cười với cô: "Đừng để ý đến cậu ta, nhanh chép bài đi."

Sau khi hết tiết, Tăng Đống đi ra chỗ lấy nước với Du Hàn và Lạc Phàm báo cáo kết quả.

Lạc Phàm nghe xong dở khóc dở cười, "Cmn, mày đúng là bệnh hết thuốc chữa rồi, lại còn phong thủy nữa chứ, chuyện ngây thơ như vậy mà mày cũng nói được!"

Tăng Đống tủi thân: "Anh Hàn, người ta cũng chỉ là muốn giúp Doanh Doanh trở về bên cạnh anh thôi mà."

Du Hàn quay đầu lạnh nhạt liếc Tăng Đống một cái: "Sau này đừng nói với người khác là mày quen biết tao."

Tăng Đống mếu máo nhanh chóng đuổi theo: "Đừng mà anh Hàn, em còn có một cách nữa..."

Sau khi kết thúc tiết học thứ hai, lớp phó học tập lên bục thông báo một sự kiện: "Mình hỏi lại một lần nữa, lớp chúng ta có ai muốn tham gia cuộc thi biện luận của trường không? Mình chuẩn bị đi nộp danh sách báo cáo nè."

Mọi người đều biết cuộc thi biện luận của trường là nơi hội tụ toàn cao thủ, đặt biệt là bài thi khảo nghiệm năng lực, có thể thông qua bài sơ tuyển không vẫn là một vấn đề, tất cả mọi người đều không muốn lãng phí thời gian đi làm chuyện không thể.

Bối Doanh Doanh nghe thông báo, tay đang cầm bút dừng lại, ngẩng đầu về phía bục giảng.

Lớp phó học tập nhìn cả lớp vẫn im lặng không ai lên tiếng, tự hiểu câu trả lời là gì sau đó đang định quay người đi báo cao, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một bạn nữ ngồi hàng cuối cất lên: "Còn có mình..."

Rất nhiều bạn học ngạc nhiên, nghe thấy âm thanh mọi người đều quay đầu lại, thấy Bối Doanh Doanh đang giơ tay lên.

Bạn học trong lớp: ?????

"Cậu ấy muốn tham gia cuộc thi biện luận à, sao có thể chứ, bình thường cậu ấy ít nói lắm."

"Đúng là vẫn có người rất can đảm."

Cố Ý cũng rất ngạc nhiên: "Doanh Doanh, thi biện luận rất khó, cậu có chắc không?"

Bối Doanh Doanh do dự một chút gật đầu.

Cô thật sự muốn khiêu chiến bản thân.

Lớp phó học tập cầm danh sách cùng bạn đi xuống dưới lầu, đang lúc vừa đi vừa nói chuyện.

Trùng hợp đúng lúc Du Hàn đang cùng Tăng Đống và Lạc Phàm bê một cái bàn đi tới.

"Nếu Bối Doanh Doanh thật sự thi biện luận, chắc là bị loại ngay từ vòng gửi xe mất."

Cô ấy vừa nói xong, trước mặt có một bàn tay chặn lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Du Hàn.

Lớp phó học tập bị anh chặn lại, mặt đỏ lại, "Du Hàn, sao thế..."

"Cậu vừa nói gì."

"Hả?"

"Liên quan đến Bối Doanh Doanh."

Lớp phó học tập kể lại chuyện vừa rồi, tưởng rằng Du Hàn thấy lời bàn tán vừa rồi nên tức giận, đang định giải thích.

Du Hàn chỉ nói một câu: "Tôi cũng muốn báo danh."

Nói xong trực tiếp rời đi.

Lớp phó học tập đứng nguyên tại chỗ: ?????

Tăng Đống và Lạc Phàm cũng tăng bước chân đuổi theo anh, "Anh Hàn, anh thật sự muốn tham gia thi biện luận sao? Thi biện luận phải khẩu chiến ở cái trình độ nước miếng bắn tung tóe, không hề phù hợp với hình tượng lạnh lùng của anh đâu!"

Hai người cậu một câu tôi một câu, nhưng Du Hàn chỉ quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Chuyển nhanh lên."

Hai thằng đàn em: ...

Trở lại lớp học, bọn họ đặt bàn học mới xuống chỗ cuối lớp của tổ bốn, rồi mang bàn học cũ của Du Hàn rời đi, Du Hàn chuyển sách vở quay bàn học mới, Tăng Đóng đang cầm giấy muốn giúp lau sạch sẽ, Du Hàn giành lấy giấy lau của cậu ta.

"Để tao tự lau."

Hai người nhìn lão đại bình thường không thèm để ý mấy tiểu tiết lặt vặt này, bây giờ lại cực kỳ nghiêm túc cẩn thận lau từng ngóc ngách trong ngăn bàn đến mặt bàn cũng lau sạch bóng loáng.

Hai thằng đàn em: ...

Tăng Đống: "Cái bàn này còn sạch hơn mặt tao."

Lạc Phàm: "Dù sao thì anh Hàn cũng muốn chào đón khách quý."

Tăng Đống: "Tao dám cam đoan, lần này anh Hàn chắc chắn sẽ thành công."

Bàn mới sạch sẽ hơn bàn cũ rất nhiều, Lão Trương biết Du Hàn muốn đổi bàn học khác, nên đã dẫn anh đi lấy một cái bàn học mới.

Sau khi "tổng vệ sinh" xong, Du Hàn nhìn Bối Doanh Doanh đang đi ra ngoài lớp học, anh cũng đứng lên.

Cô gái nhỏ cầm bình đựng nước đi ra phòng lấy nước, đang lúc lấy nước, khóe mắt nhìn thấy có người đến bên cạnh, cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn, cười híp mắt: "Hi"

Du Hàn một tay đút túi, nhìn cô rất lâu không nói gì.

Cô thắc mắc: "Sao thế?" Cô tưởng anh tìm cô có chuyện gì.

Du Hàn khẽ ho một tiếng, nói nhỏ ——

"Tôi đổi một cái bàn học mới rồi đấy."

"Ừm?"

Du Hàn: "Cái bàn này rất mới, rất sạch sẽ."

Bối Doanh Doanh: ????

Cô thấy anh nhìn mình chằm chằm, chờ cô đáp lại, cô sờ đầu, cười nói: "Tốt thật đấy..."

Du Hàn nghe vậy, bất mãn nhướng mày, tiếp tục ám chỉ: "Cái bàn kia của cậu không mới, cậu có muốn đổi... một cái mới hơn không?"

Haiz, lần này ám chỉ chắc đủ rõ ràng rồi.

Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, gật đầu như giã tỏi.

Khóe môi Du Hàn dần dần cong lên, nghe thấy cô nói tiếp: "Cậu đổi bàn mới ở đâu thế, mình cũng muốn đi đôi, bàn kia của mình có hơi rung lắc."

Du Hàn: ...

Tiết thể dục buổi chiều, mọi người lục đục lần lượt xuống dưới sân bóng, trên hành lang, Tăng Đống nghe được kết quả, vẻ mặt buồn bực: "Không phải chứ, ám chỉ rõ ràng đến mức này rồi sao Bối Doanh Doanh lại ngốc thế!"

Du Hàn nhìn cậu ta: "Mày nói gì đó?"

"Không không không có." Tăng Đống lập tức sửa lời: "Anh Hàn, anh cũng đã nói đến thế rồi, Bối Doanh Doanh vẫn không trở về, có khi nào cậu ấy thật sự không trở về không..."

Lạc Phàm vỗ xuống bả vai Tăng Đống một cái, "Anh Hàn, anh đừng nghe theo mấy cái ý tưởng ngu ngốc của Tăng Đống, em nghĩ anh nên hỏi thẳng cậu ấy! Sống hay chết phụ thuộc vào một câu nói, anh đừng sợ!"

Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang đi phía trước, ánh mắt chợt trầm xuống.

Sau khi khởi động xong, thầy thể dục cho mọi người tự do hoạt động, Kỷ Diệu, Trịnh Hy tim Bối Doanh Doanh rủ cô đánh cầu lông, cô đồng ý rồi lại rủ thêm Cố Anh, sau đó phát hiện thiếu một cái vợt, cô nói để cô đi mượn.

Bối Doanh Doanh đi vào phòng dụng cụ, giáo viên ngồi ngoài cửa chỉ vào bên trong, "Cầm vợt cầu lông rồi ra đăng ký."

Cô đi vào bên trong, trong phòng dụng cụ chật hẹp và lạnh lẽo, khắp nơi đều có bóng và vợt, một vài trong số đó đã lấm tấm bụi, bởi vì đang là buổi chiều ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, không bật đèn nên hơi lờ mờ.

Cô đi vào bên trong cùng, cầm lấy cái vợt vừa định quay lại thì bất ngờ có người dùng hai tay kéo cô vào góc tường.

Sau đó đè cô lên kệ thảm yoga đựng dựng thẳng phía sau.

Cô bị dọa tim đập chậm một nhịp, đang định hét lên, cô ngẩng đầu chạm phải đôi mắt đen nhánh của Du Hàn.

Một tay anh đỡ sau ót của cô, phòng ngừa cô bị đập đầu, tay còn lại nắm lấy tay phải của cô, không cho cô chạy thoát.

Cơ thể ấm nóng của anh không ngừng tiến lại gần, khiến cô cảm thấy choáng váng.

"Du Du Hàn..."

Anh cụp mắt nhìn, hầu kết hơi chuyển động, giọng khàn khàn:

"Khi nào cậu chuyển về?"