Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 24: Sủng ái cưng chiều




Trở lại phòng ngủ, Lăng Khiên cầm lấy quần áo sạch bước vàonhà tắm. Đồng Yên ngồi trên thảm lật xem tạp chí. Tất cả đều là tạp chí về sănthú, cô xem cũng không hiểu lắm nhưng suy nghĩ nhiều một chút thì sau này haingười dễ dàng câu thông.

Lăng Khiên đợi Đồng Yên rửa mặt rồi đi xuống lầu. Lý Duệcùng với Tư Triết đã chuẩn bị sạch sẽ chiến lợi phậm vừa mang về lúc chiều,đang loay hoay làm giá nướng. Đồng Yên nhìn một con thỏ hoang ở trên thanh sắcthì trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, không suy nghĩ gì đi tới trốn phía sauLăng Khiên (Vi: Chị này đúng là ngây thơ trong sáng. Thỏ mà cũng sợ ~_~).

Anh ôm lấy bả vai cô cười nói: “Đừng sợ. Nó sẽ không ăn em,lát nữa chúng ta ăn nó.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt tràn đầy thương hại: “Thậtđáng thương.”

Lăng Khiên khụt khịt mũi cười khẽ: “Đây chỉ đơn giản là kiếmthức ăn duy trì sự sống thôi mà. Em đừng suy nghĩ gì nhiều.”

Cô gật đầu, không dám nhìn nữa chỉ có thể thương hại con thỏthôi.

Lò nướng đã chuẩn bị xong, trời căn bản cũng đã tối rồi, LýDuệ thuần thục nổi lửa, mang giá tử tới, mấy người ngồi vây quanh trước nhà gỗ,nghe tiếng kêu của lửa cháy lép bép, hưởng thụ thêm cả ánh trăng sáng tronglành mát mẻ, ngửi lấy từng đợt mùi thơm của thịt nướng, trên mặt mỗi người vừalà hưởng thụ vừa thần thái thích ý, bao gồm cả Đồng Yên vừa bị dọa cho sợ hãi.(Vi: E hèm, đúng là ăn ngon thì quên tất cả)

Lăng Khiên ôm thật chặt cô vào trong ngực, không để cho cômóng vuốt lộn xộn, đem thịt nướng cắt thành từng miếng từng miếng bỏ vào trongbát cô. Cô chỉ cần dùng đũa gắp ăn mà thôi.(T_________T, siêu chiều)

Ăn trong chốc lát, Đồng Yên thấy không vui nói: “Anh đừng cólàm cho người khác thấy mình mất đi năng lực cuộc sống như vậy chứ.”

Lăng Khiên cũng không nhìn cô, vẫn tiếp tục hành động đanglàm, gắp đầy thịt vào trong bát cô, sau đó lấy một tờ giấy ăn lau khóe miệngcho cô nói: “Vậy thì em cứ coi như mình mất đi năng lực cuộc sống đi.”

Cô trợn mắt, rồi bất đắc dĩ cầm lấy đôi đũa của mình nói:“Mà sao một miếng anh cũng không ăn vậy?”

Hai người không được để ý tới ở đối diện cuối cùng cũng lêntiếng.

Lý Duệ nói: “Cậu ấy cũng là muốn ăn, nhưng lại không có cáiphúc phận đó.”

Lực Tư Triết mãnh liệt gật đầu phụ họa thêm: “Lăng Khiên ý,điểm này mà nói, giống hệt như người hầu của em vậy.” Quay sang Lăng Khiên: “Cậudám giống như tôi ăn thịt, uống rượu không?”

Lăng Khiên hung hăng, trừng mắt liếc Tư Triết một cái, cầm lấylon bia hướng anh ném tới. Lục Tư Triết nhảy ra sau tránh mấy, hướng anh ngoắcngoắc ngón tay: “Có gan thì để sủng vật của cậu xuống đuổi theo tôi đi.”

Nói xong Lục Tư Triết đột nhiên ngậm miệng lại, Lăng Khiên sắcmặt trong nháy mắt biến hóa mấy cái, Lý Duệ khó hiểu nhìn mọi việc. Một látsau, ba người nghe thấy một thanh âm thấp nhu.

“Sủng vật?”

Lăng Khiên mím môi, sắc mặt tái nhợt vài phần, cúi đầu nhìncô. Cố họng khẩn trương nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, qua một lúc lâu sau mớidùng giọng nói vô cùng ôn nhu mở miệng: “Là sủng ái cưng chiều.”

Lục Tư Triết cũng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy a. Sủngái sủng ái a. Uống bia, uống bia đi.” Nói xong anh không dám nhìn Lăng Khiên, vộivàng cầm lấy lon bia của mình tu sủng sục.

Thời gian còn lại Lục Tư Triết cũng không dám mở miệng nói mộtcâu, Lăng Khiên cũng không còn tâm trí mà so đo với anh, tâm tình cẩn thận quansát động thái của sủng vật trong ngực mình.Nụ cười trên mặt cô không có bất kỳbiến hóa nào, nhưng cô lại buông thõng mí mắt không hề nhìn anh thêm một lầnnào.

Lăng Khiên trong lòng có chút nóng nảy. Lúc anh tiếp nhận phỏngvấn đã phát biểu một phen lý luận về sở thích nuôi nhốt sủng vật, anh sợ là côsẽ nghĩ linh tinh mà tức giận với anh. Nhìn cô không hề động đũa nữa, anh nhẹnhàng hỏi: “Em ăn no rồi à?”

Cô gật đầu nhưng vẫn không có nhìn anh.

Anh đứng dậy sau đó kéo cô đứng dậy, hung hăng trợn mắt nhìnLục Tư Triết một cái, cùng với Lý Duệ chào hỏi một tiếng rồi ôm cô đi lên tầnghai. Vào phòng, anh ôm cô ngồi trên giường, nâng mặt cô lên hôn một cái hỏi:“Em tức giận à?”

Đồng Yên lắc đầu vếnh miệng: “Không có.” Giọng nói không đượctốt lắm.

Lăng Khiên nhìn bộ dạng làm nũng của cô mà lòng nhẹ đi một nửa:“Câu kia là anh nói bừa thôi, em đừng cho là thật.”

Đồng Yên giương mắt nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất: “Không tráchđược anh muốn em từ chức. Thật sự là muốn nuôi nhốt em.”

Lăng Khiên vội vàng lắc đầu: “Em nuôi nhốt anh, anh đem ViễnĐông sang tên em, đổi thành em nuôi nhốt anh. Đừng có nóng giận à, nhé?”

Đồng Yên thấy bộ dạng gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi của anhthì bật cườim đưa tay lau lau: “Em tha thứ cho anh, anh đừng có gấp như vậy,cũng đừng có đổ mồ hôi.”

Lăng Khiên cười, cằm chống lên trán cô dịu dàng nói: “Anh sợrằng em nhất thời tức giận, sợ em trong cơn tức giận sẽ không để ý đến anh nữa.Nếu vậy anh sẽ phát điên lên mất.

Hai tay cô ôm lấy hông anh nói nhỏ: “Bất kể có phát sinhchuyện gì em cũng sẽ không không để ý đến anh. Anh đối với em tốt như vậy, emcũng không biết nên làm thế nào để có thể báo đáp lại tình yêu cho đủ đây, làmsao lại có thể không để ý đến anh được.”

Lăng Khiên hôn hít lấy trán cô, rồi hôn thẳng một đường xuốngphía dưới, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Nhìn ánh mắt cô cười đến là vui vẻ:“Em nói thật?”

Cô nhje gật đầu, xấu hổ rũ mi mắt xuống.

“Yên Yên, em chỉ cần biết rằng anh yêu em, rất rất yêu, yêuhơn tất cả mọi vật trên thế giới này. Em không cần báo đáp lại anh, chỉ cần emthật sự vui vẻ ở bên anh, chỉ cần để cho anh mỗi giây mỗi khắc nhìn thấy nụ cườicủa em là anh đã cảm thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc rồi. Em không biết được nụcười của em đẹp như thế nào đâu, nó có thể xuyên thấu vào tim anh vậy. Mỗi lầngặp nhau em đều cười với anh, anh cảm thấy giống như là thượng đế ban tặng tráiđào quý cho anh. Yên Yên, anh thật sự yêu em vô cùng.” Nói xong anh cũng khôngchờ đợi phản ứng của cô trực tiếp ngậm lấy môi cô, đem tất cả lời ngon tiếng ngốtđưa vào trong miệng cô, hòa tan ở trong lòng, mọc rễ lên mầm rồi kết xuất ratrái cây ngọt ngào.

Sau nụ hôn nóng bỏng hơi thở của hai người đều không yên, phảichờ một lúc lâu mới bình phục lại được. Đồng Yên uốn tại trong ngực anh, nghetiếng tim đập dồn dập của anh cười nói: “Em cũng nên rèn luyện hô hấp.”

Anh sửng sốt một chút mới hiểu được ý của cô, lắc đầu cườikhổ một cái, nắm thấy chặt hai tay đem cả người cô dán vào trong ngực mình, đểcho người cô truyền một chút ấm áp tới chỗ lạnh như băng kia.

Đồng Yên tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Lăng Khiên khôngcó nằm trên giường mà đứng bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Anh đitới kéo kéo vạt áo anh nhẹ mở miệng: “Anh không mệt à?”

Lăng Khiên nghe được thanh âm ôn nhu của cô nụ cười càng rõràng hơ, xoay người cầm thấy hai tay cô, nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô mà cảngười một trận nóng ran, hắng giọng nói một tiếng: “Em mệt à?”

Cô lúng túng lắc đầu, mặt ửng đỏ,

Lăng Khiên vỗ vỗ gương mặt cô nói nhỏ: “Chúng ta lên nóc nhàngồi một chút. Chỗ này có thể thấy rất nhiều sao, đẹp lắm.”

Đồng Yên sửng sốt sau đó mãnh liệt gật đầu, trong mắt lấplánh những ánh sáng long lanh đẹp đẽ làm Lăng Khiên thất thần, ngây người mộtlúc lâu mới kéo cô đi ra ngoài.

Trên nóc nhà rất sạch sẽ, hai người ngồi sát lại cùng một chỗ.Anh ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực, cằm chống đỡ lên đỉnh đầucô, vẻ mặt nhu hòa mà thỏa mãn.

“Mỗi lần tới đây săn tú anh cũng đều ngồi thật lâu ở chỗnày, sau đó nghĩ đến em. Anh nằm mơ cũng muốn mang em đến đây ngắm sao.”

Cô tựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn,khớ miệng không tự chủ mà giơ lên. Cô ngửa đầu cắn lên cằm anh một cái: “Vậysao này chúng ta thường xuyên tới đây nhé. Em rất thích nơi này.”

Anh chúi đầu nhìn cô, ánh mắt ôn nhu mà sủng nịnh, hôn lêntrán cô nói: “Anh cũng biết em nhất định sẽ rất thích nơi này. Ban đầu anh dừngcăn nhà gỗ này cũng tưởng tượng ra bộ dạng vui vẻ, thích thú của em. Yên Yên,cho tới hôm nay anh mới dám hỏi. Ở chung một chỗ với anh em có hạnh phúckhông?”

Đồng Yên nhìn anh, khóe miệng yêu kiều, mặt mày đều mang nétcười, lông mi cong vút xinh đẹp run rẩy hai cái nhẹ nhàng gật đầu nói: “Khiên,em rất hạnh phúc. Cảm ơn anh đã để cho em hạnh phúc như vậy.”

Sau khi ngắm sau xong hai người trở lại phòng ngủ đã gần nửađêm, Đồng Yên nhìn trong phòng duy nhất có một cái giường khẽ cắn chặt môi, cúiđầu không biết làm sao (Vi: ngủ cùng chứ còn sao nữa ~_____~). Lăng Khiên từbên ngoài bưng vào hai chén nước, thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của tiểu sủng vậtthì cười cười, đem chén nước đặt ở đầu giường, sau đó ngồi xuống giường ôm lấycô ngồi trên đùi mình, cằm cọ vào đầu cô nói nhỏ: “Có muốn anh ngủ trên ghếsalon không?”

Đồng Yên sửng sốt một chút, ngẩng đầu thì thấy nụ cười gianmanh của anh thì mắng anh một câu: “Chán ghét!”

Lăng Khiên một trận cười to, trực tiếp đem cô đặt trên giường,đắp chăn cho cô sau đó lấy ra hai viên thuốc từ trong ví cho vào miệng, uốngthêm vài ngụm nước ấm.

Cô xoay người nắm lấy ống tay áo của anh lo lắng hỏi: “Anhkhông thoải mái à?”

Anh lắc đầu cười cười, trực tiếp nằm lên giường, đem bọc chănbọc lấy cô ôm vào ngực, hôn lên chóp mũi cô: “Không có chuyện gì cả. Anh chẳngqua là đúng giờ uống thuốc thôi. Có mệt không?”

Đồng Yên giật mình, vươn tay sờ lên trán cô, rồi lại sờ tránmình: “Hình như là hơi nóng? Anh lại đau dạ dày à?”

Lăng Khiên không nóigì, chẳng qua cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mê ly mà ôn nhu, hoảng hốt một lúc lâu mớimở miệng: “Yên Yên, anh cũng không dám hy vọng xa vời có thể có giờ khắc này.”

Đồng Yên ngửa đầunhìn anh, mắt to trong trẻo mà ẩn chưa ý cười, nghịch ngợm nói: “Lăng tổng, xinhỏi ước mơ trở thành hiện thực cảm giác như thế nào?”

Lăng Khiên tay nâng cảm lên suy nghĩ thật chân thành đáp:“Kì diệu vô cùng!”

Đồng Yên cười vui vẻ, lôi kéo cánh tay anh có chút ý không tốt:“Anh… có muốn vào trong chăn không?”

Anh cười đến vui vẻ, vốn định trêu chọc cô thêm nữa nhưng lạigặp hai má cô đỏ bừng bừng liền không nói gì tiếp nữa, chui mình vào trongchăn, đem cả người cô ôm lấy.

Hai người chỉ mặc đồ ngủ mỏng, thân thể nhiệt độ qua hai lớpvải hợp lẫn nhau truyền lại. Lăng Khiên hô hấp dần dần gấp gáp, lòng bàn tay đãcó mồ hôi. Anh cúi đầu nhìn cô cả người căng thẳng trong ngực mình thì thở dàimột hơi, vỗ vỗ lưng cứng ngắc lại của cô, thanh âm khàn khàn nói: “Em lỏng chútít đi, anh cái gì cũng sẽ không làm.”

Đồng Yên không dám nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, dần dầnbuông lòng thân thể.

Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên cầm lấy tay cô, hôn lêntrán cô nói: “Như vậy anh cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Ngủ đi thôi.”

Hai tay cô ôm lấy hông anh, cúi đầu đáp một tiếng.

Một lúc lâu sau, Lăng Khiên nghe thấy tiếng hít thở đều đềuvững vàng của cô, cúi đầu nhìn cô với vô hạn yêu thương cùng sủng nịch, trong nụcười lộ ra chút ít cô đơn. Anh đang đợi một câu nói kia, một câu nói rất quantrọng. Lúc trước cô cũng không nói câu nói kia, nhưng anh biết anh sẽ không bắtbuộc cô.

Nửa đêm Đồng Yên bị tiếng động bên cạnh người làm tỉnh giấc.Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại thấy người bên cạnh bối rối nhìnmình, bả vai hơi lay động. Cô trở mình dậy đưa tay đặt lên người anh vỗ vỗ, hỏinhỏ: “Anh làm sao vậy?”

Lăng Khiên run lên, chật vật vội vàng giãn thân thể ra,nhưng trong nháy mắt sắc mặt xám nghét, lau lau mồ hôi xoay người nhìn cô, cườiyếu ớt: “Anh đánh thức em dậy à?”

Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch mà đầy mồ hôi của anh mà cảkinh, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến, do dự một chút đưa tay dò lên bụng anh.Nơi đó lạnh như băng, thấy vậy cô đưa tay lên xoa nhẹ nhàng, đồng thời ngẩng đầuđau lòng nhìn anh: “Rất khó chịu sao?”

Lăng Khiên cúi đầu nhìn cô, trong mắt cảm động thật sâu,trên mặt là nụ cười cùng với vẻ mặt ôn hòa. Anh kéo bả vai cô, đem cả người côôm lấy: “Yên Yên.”

Đồng Yên đáp một tiếng: “Anh sao vậy? Đau dữ dội sao?”

Anh lắc đầu, nhu tình trong đáy mắt càng ngày càng đậm, nghegiọng nói êm ái của cô, nhìn ánh mắt cô ân cần, trong lúc bất chợt anh cảm thấymũi ê ẩm. Anh bèn ho nhẹ để che giấu, đem đầu cô trở về trong ngực, trở mình ômlấy thân thể nhỏ bé mềm mại của cô.

Bao nhiêu lần thân thể đau đớn khó chịu ôm người con gái bénhỏ, lẳng lặng chống lại đau đớn, khi đó một cái tên cơ hồ khóe miệng anh cũngkhông kêu được, bởi vì anh biết người trong ngực không phải là Yên Yên của anh.Anh không dám nhìn ánh mắt của cô ấy, không dám nghe thanh âm của cô ấy, chỉ sợngay cả cơ hội tự lừa dối mình anh cũng không có. Anh cứ như vậy lần lượt chuốcmê chính mình, cuối cùng đau đớn không có tri giác.

Hiện tại anh rốt cuộc có thể gọi tên cô, rốt cuộc có thểkhông kiêng sợ nhin ánh mắt cô. Hiện tại anh cảm thấy rất hạnh phúc, đến cả cảmgiác đau đớn thắt tim cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Ngoài cửa sổ bóng đêm vừa lúc, bên trong phòng tràn ngập mùivị hạnh phúc