Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 23: Nam nhân hữu tình




Sáng sớm ngày thứ bảy, Lăng Khiên đến đón Đồng Yên đi đếnkhu săn thú. Lên xe, Đồng Yên tựa vào lưng ghế có chút buồn ngủ.

Lăng Khiên đưa tay sờ sờ trán cô, nhướng mày hỏi: “Sắc mặtem làm không tốt lắm. Đêm qua ngủ không ngon à?”

Đồng Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, quay đầu nhìn mặt anh mỉmcười lắc đầu: “Không có gì đâu anh. Đêm qua trước khi đi ngủ em uống ly cà phêcó chút khó ngủ.”

“Phải đi đường hơn một giờ mới đến nơi. Em ngủ một lát đi. Đếnnơi anh sẽ gọi em.”

Cô gật đầu, rồi nhắm mắt ngủ.

Lúc dừng chờ đèn xanh, Lăng Khiên cởi áo khoác ngoài đắp lênngười cô, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô. Ánh mắt anh dị thường nhu hòa, cúi đầuhôn nhẹ vào môi cô, thấy cô bất mãn nhíu mày thì cười cười.

Chỗ nhóm Lăng Khiên lựa chọn săn thú là một khi rừng rậmkhông có khai phá, xe chạy dọc theo một lối nhỏ trực tiếp đến trước một căn nhàgỗ hai tầng. Lúc này Lục Tư Triết và Lí Duệ đã đến rồi, đang bận rộn khuân đồ sắpxếp trong nhà.

Xe vừa dừng lại thì Đồng Yên cũng tỉnh. Nhìn khung cảnh bênngoài cửa sổ có chút mê man dụi dụi mắt. Anh nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô màkhông khỏi bật cười, vuốt vuốt tóc cô: “Vẫn buồn ngủ à?”

Cô quay sang nhìn anh hỏi: “Đây là nơi nào vậy anh?”

“Khu rừng rậm nguyên thủy nhất.” Nói xong anh mở cửa xe nhảyxuống, rồi đi sang chỗ cô mở cửa xe kéo cô xuống.

Lục Tư Triết là người đầu tiên ra đón, cười hì hì hướng ĐồngYên chào hỏi: “Đồng Yên, xin chào.”

Đồng Yên mỉm cười ngọt ngào nhìn Tư Triết, vừa định nắm lấytay anh thì đã bị Lăng Khiên kéo lại: “Không được cho cậu ta chạm vào.”

Lục Tư Triết hunghăng trừng mắt anh một cái: “Có người nào một giây cũng không ngừng coi chừngcô ấy không? Nếu không tôi nhất định sẽ mò tới.”

Lăng Khiên khiêu mi trợn mắt: “Cậu cứ thử xem.”

Đồng Yên nhìn bộ dạng ta trừng ngươi ngươi trừng ta của haingười bọn họ mà bật cười. Lăng Khiên cúi đầu hôn lên chóp mũi cô một cái rồi đitới bên một người đàn ông anh tuấn, cường tráng mở miệng: “Bên trong cũng thuthập xong rồi sao?”

Lý Duệ gật đầu, sau đó có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn ĐồngYên, qua một lúc lâu đột nhiên vỗ vỗ đầu: “Em không phải là vị hôn thê ngày trướccủa Quăng* Khiên sao? (Chú thích của tác giả: học theo người Bắc Kinh uốn lưỡiâm cuối)

Hai tiếng ho khan “Khụ” vang lên, Đồng Yên khuôn mặt nhỏ nhắntrong nháy mắt trắng vài phần, nắm thật chặt lấy tay Lăng Khiên, giương mắt cóchút e sợ nhìn Lý Duệ chào hỏi: “Chào anh. Em là Đồng Yên.”

Lý Duệ sửng sốt một chút, nhìn thấy sắc mặt xanh trắng củaLăng Khiên lại nhìn thấy ánh mắt ám hiệu của Lục Tư Triết, hắng giọng một cái rồihề hề mở miệng: “Chị dâu, em là Lý Duệ. Đều là bạn cùng phòng với Lăng Khiên!”

Một tiếng “Chị dâu” làm cho sắc mặt đang trắng của Đồng Yênlập tức chuyển hồng, đồng thời sắc mặt của Lăng Khiên cũng hòa hoãn đi rất nhiều.Thừa dịp Đồng Yên cúi đầu xấu hổ thì anh nói nhỏ vào tai Lý Duệ: “Coi như tiểu tử ngươi cơ trí!”

Thu thập thỏa đáng xong, Lăng Khiên đưa cô thì thăm quan nhàgỗ một chút. Căn nhà tổng cộng hai tầng có bốn gian phòng nhưng đều ở tầng hai,trong mỗi phòng đều có một phòng vệ sinh; phòng khách, phòng ăn, phòng bếp đều ởtầng một. Tầng hai có thông đạo có thể lên tới nóc nhà. Phong cách căn nhà rấtcổ xưa làm cho người ta có loại cảm giác nhớ về hồi nhỏ.

Lục Tư Triết và Lý Duệ ngủ một phòng, Lăng Khiên và Đồng Yênở cùng một phòng. Đồng Yên đi theo anh cắn cắn đôi môi, bất quá cái gì cũngkhông nói.

Buổi trưa bốn người ăn một bữa đơn giản, toàn là các đồ ănnhanh, hâm lại thức ăn trong lò vi sóng một lúc là có thể ăn. Lý Duệ ăn rất hàosảng, một lúc có thể ăn đến hai ba bát cơm. Tướng ăn của Lục Tư Triết thật giốngvới con người anh – ôn văn, nhĩ nhã. Đồng Yên thì không đói bụng, chỉ ăn lấy mộtchút. Còn Lăng Khiên cơ hồ không nhúc nhích đũa.

Sau khi ăn xong Lăng Khiên cùng Lý Duệ lên lầu, lúc hai ngườixuống nhà thì mặc một bộ da giả, cầm trong tay súng săn. Lý Duệ giơ lên một cáitúi lớn. Đồng Yên nhìn Lăng Khiên thì ngẩn người không rời nổi mắt. Cô biết anhrất man(đẹp trai) rồi, nhưng lại không ngờ có thể man đến trình độ này. Quả thựclúc này anh rất giống những ngôi sao, minh tinh trên truyền hình – đẹp trai đếnngây người!

Lăng Khiên vuốt vuốt tóc đi tới, cười híp mắt rồi hôn lên mặtcô một cái: “Anh với Lý Duệ ra ngoài đi săn. Em ở nhà chờ anh về nhé.”

Đồng Yên nhìn anh khó hiểu: “Em không phải đi cùng sao?”

Lăng Khiên đốt một điếu xì gà, ngắt mũi cô nói: “Máu quátanh vì thế em không nên đi theo. Trước giờ cơm tối bọn anh sẽ quay về, tối naychúng ta sẽ ăn thịt nướng.” Nói xong anhhướng Lục Tư Triết hất hất cằm nói: “Cậu cũng nên biết điều một chút đấy. Nếulàm điều không hay gì để tôi biết thì không xong đâu.”

Lục Tư Triết lười biếng nằm trên ghế, hướng Lăng Khiên phunra mấy vòng khí trắng, cười nhe nhởn đến mức cần ăn đánh: “Không yên lòng đisao? Cậu cứ đi đi a~, tôi không thể camđoan gì với cậu cả.”

Lăng Khiên hung hăng lườm anh, dùng miệng nói nhưng không ratiếng: “Tôi sẽ đánh chết cậu.” rồi sau đó đeo bao tay cùng Lý Duệ đi ra ngoài.

Sau khi nghe thấy tiếng xe việt dã của Lăng Khiên đi xa dần,Tư Triết cười hì hì đến bên cạnh Đồng Yên, lấy di động ra nói với cô: “Yên Yên,chúng ta chụp một kiểu ảnh đi. Đợi đến lúc cậu ta trở về anh sẽ trêu tức cậu tađến phát điên. Hehe!”

Đồng Yên cũng không trốn tránh, còn hé miệng cười: “Anhkhông sợ anh ý tính sổ à?”

Sau khi đèn máy ảnh ở di động lóe lên một cái, Lục Tư Triếtmở di động ra nhìn ảnh hai người đụng đầu thân mật, trên mặt hiện ra nụ cười thảnnhiên, ôn hòa mà thư thái nhưng không cho Đồng Yên nhìn thấy, thu hồi điện thoạicười nói: “Sợ chứ. Nhưng mà anh nguyện ý sưng mặt sưng mũi để đổi lấy hình dạngmặt mày đen xì ám thương của cậu ta a~.”

Nói xong anh đứng dậy, hai tay bỏ vào trong túi áokhoác, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mànhình điện thoại, cười nói: “Em có muốn hay không ra ngoài đi dạo một chút. Đâychính là nơi thiên nhiên đẹp đẽ, khí hậu trong lành, nguyên thủy không hề nhiễmbất kỳ sự ôn nhiễm nào đâu.”

Đồng Yên cũng đứng lên, nhìn anh oai cái đầu cười hì hì nói:“Được ạ.”

Tư Triết nhìn cô không có cách nào ngăn lại hai tròng mắtlinh động, lòng nhẹ nhàng nhộn nhạo một chút, hoảng hốt chốc lát rồi xoay ngườiđi về phía cửa. Anh cảm giác mình đang làm một hàng động được xếp vào loại nguyhiểm hạng nhất —— thiêu thân lao đầu vào lửa!

Khu rừng rậm này thật sự là không hề có một dấu hiệu gì củaviệc tu sửa hoặc khai thác cả, bởi vì cơ hồ ngay cả con đường tìm cũng không được,tùy ý có thể thấy được những cây đại thụ cao đến chọc trời rất có khí thế, tuyệtđối không thể so sánh với những loại cây hai bên đường trong thành phố đã trảiqua những lần tu sửa cũng với những cây ươm được che chở cẩn thận. Cây trông rấtương ngạnh và uy vũ, lúc ngửa đầu nhìn nó có thể cảm giác được mình vô cùng nhỏbé.

Hai người tìm một chỗ không nhiều cỏ dại lắm ngồi xuống. TưTriết đem áo khoác của mình trải ở bên dưới gốc cây.

“Ngồi đi. Cảm thụ một chút mị lực của thiên nhiên.”

Chờ Đồng Yên cẩn thận ngồi xuống, anh cũng trực tiếp ngồi xuốngbên cạnh cô, sau đó ngẩng đầu tựa vào thân cây khô cao ngất phía sau, nhắm mắtlại, từ từ lấy lại hô hấp.

Cô cũng học lấy bộ dáng của anh, nhắm hai mắt lại, cả tâm hồncảm nhận được mọi thứ chung quanh. Trongrừng cây rất an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót, không ồnào, tiếng kêu rất êm tai như là ca sỹ đang hát vậy.

Một lúc sau, Lục Tư Triết nhẹ nhàng mở miệng: “Hai người bâygiờ đang rất tốt sao?”

Đồng Yên quay đầu nhìn anh, phát hiện anh vẫn đang nhắm mắt,nên cô nhìn xuyên qua nhánh cây một lát rồi gật đầu: “Vâng, rất tốt. Anh ấy đốivới em rất tốt.” Cô cảm thấy kì quái, rõ ràng cô với Lục Tư Triết không tính làquá quen thân, cũng là đã gặp mặt qua vài lần, bình thường cơ hồ không có liênlạc, nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông này có thể tin cậy được, giống như làmột lão bằng hữu nhiều năm rồi.

“Cậu ấy đối với em rất dụng tâm, dụng tâm đến trình độ gầnnhư điên cuồng.”

Đồng Yên mím môi không nói gì. Cô có thể cảm nhận được LăngKhiên đối với người yêu của mình giống như hải dương vậy, sâu không thấy đáy.

“Có phải đôi khi em cảm thấy rất áp lực hay không?”

Cô khẽ gật đầu “Vâng” một tiếng.

“Khiên người này rất cố chấp, nhận định của cậu ta về chuyệntình của chính mình sẽ thẳng một mạch đi tới đáy. Tựa như ban đầu đối với sựkiên quyết phản đối của cha mẹ, cậu ấy vẫn dứt khoát chọn con đường kinh doanh.Tựa như lần đầu gặp em, cậu ấy quyết cả đời này chỉ yêu một người. Cho nên anhcó thể hiểu được suy nghĩ của em, có đôi khi sẽ cảm thấy không thể nào báo đáplại đầy đủ, trọn vẹn đối với tình yêu của cậu ấy. Thật ra thì anh cũng có loạicảm giác như vậy. Khi cậu ấy vừa bắt đầu sự nghiệp, anh đã giúp một phen, chonên cậu ấy nhận định anh là anh em(huynh đệ) tốt, sau đó bất kể cậu ấy làm baonhiêu, nhiều năng lực như vậy nhưng không hề chỉ nghĩ cho riêng mình. Hơn nữa,mặc dù Viễn Đông anh chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần, hằng năm cậu ấy cũng sẽchia cho anh tới năm mươi phần trăm hoa hồng. Cậu ấy nhận lấy tất cả trọngtrách, cho dù anh cái gì cũng không quản nhưng dù cậu ấy có mệt chết cũng sẽkhông có bất kỳ yêu cầu gì đối với anh. Vì vậy mà anh chỉ có thể liều mạng chomại lực, nhưng dù cố gắng nhiều hay không đều cảm thấy so với những gì cậu ấycho anh cũng chỉ là phượng mai củ ấu, có đôi cũng rất bực cái tính bá đạo đó,nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ thì anh cũng kính nể cậu ấy rất nhiều. Dù những việc kiacực khổ thì cũng đều cam tâm tình nguyện, cảm thấy đời này có một người bạn tốtnhư cậu ấy thật đáng giá.”

Đồng Yên ngây dại, trong lòng rung động rất sâu sắc. Cô biếtLăng Khiên anh với Tư Triết quan hệ tình cảm rất tốt, hai người dù lơ đễnhnhưng đều toát ra sự ăn ý và tương thông tâm ý làm cho người ta khâm phục.Nhưng cô lại không nghĩ rằng tình cảm giữa hai người bọn họ lại sâu đậm đến mứcnhư vậy. Vì báo đáo ân tình ban đầu mà luôn giữ vững hữu tình chân thành thathiết không lay chuyển được đối với người kia. Vì hoàn lại bây giờ dù có thiệtthòi cũng là hữu nghị góp một viên gạch (ý là dù có thiệt thòi thì cũng khôngso đo, ngược lại còn cố gắng, cam tâm tình nguyện giúp đỡ hết mình). Cô rất hâmmộ thâm tình này giữa hai người bọn họ, đồng thời cũng cảm thấy mình thật may mắnmình vì đã được một trong hai người đó yêu thương.

“Lục Tư Triết à, hai chúng ta đều là người may mắn.” Cô ngửađầu lên nhìn bầu trời, nói thật nhỏ.

Lục Tư Triết quay đầu nhìn nụ cười bình yên điềm tĩnh trênkhuôn mặt cô, ánh mắt dần dần trở nên có chút mê man, sau một lúc dời tầm mắtđi, mỉm cười nói: “Không tệ. Bất quá em sau này có thể đừng mang cả tên lẫn họcủa anh ra mà gọi được không. Xa lạ muốn chết.”

Đồng Yên hơi sững sờ, sau đó quay đầu lè lưỡi nhìn anh: “Embiết rồi, Tư Triết tiểu bằng hữu!” (định viết là “anh bạn nhỏ Tư Triết”, nhưngthôi để nguyên như cv ^^).

Sau giờ ngọ, ánh sáng xuyên qua bóng cây chiếu lên dung nhanxinh đẹp của cô tạo thành lúc tối lúc sáng làm cho nụ cười của cô trở nên mĩ lệdị thường. Lục Tư Triết quên cả hô hấp cho đến khi từ ngực truyền đến cảm giácđau nhói nhè nhẹ mới thở ra một hơi dài, sau đó anh chợt đứng lên, vỗ vỗ mông,có chút lúng túng nhìn xung quanh một lát, bình phục lại tâm tình rồi hướng côvươn tay: “Chúng ta trở về thôi. Chắc giờ này hai người kia cũng đã quay lại rồi.”

Đồng Yên cười cười đưa tay cho anh để anh kéo đứng dậy.

Tư Triết cầm lấy bàn tay mềm mại của cô cảm thấy như có mộtcỗ điện cao áp trong nháy mắt xuyên lan qua toàn thân. Anh run lên một cái, nhưbị điện giật buông tay cô ra, sau đó lại cảm thấy trên người cô có dán một tờgiấy với dòng chữ màu đỏ: “Nguy hiểm. Chớ đến gần!”

Không bao lâu sau khi Tư Triết với Đồng Yên trở lại căn nhàgỗ thì nghe thấy một trận âm thanh của mô tơ, lát sau truyền đến tiếng la tứcgiận của Lý Duệ: “Lăng Khiên, cậu như vậy là đùa bỡn tôi nha. Ngày mai chúng talại tiếp tục so tài, tôi không tin lần nào mình đều bị bại bởi cậu”.

Lăng Khiên lại không hề để ý đến anh ta, vừa vào nhà chạy thẳngtới chỗ Đồng Yên, cúi người hôn một cái lên trán cô hỏi: “Em có thấy chánkhông? Chờ có sốt ruột không?”

Đồng Yên nhìn trán anh ướt đẫm mồ hôi, đưa tay lên lau choanh, lắc đầu: “Không có ạ. Em với Tư Triết vừa nói chuyện rồi Tư Triết đưa emra ngoài cảm thụ khu rừng rậm nguyên thủy.”

Lăng Khiên nghe thấy cô gọi như vậy thì sửng sốt giây lát,sau đó đột ngột xoay người chạy thẳng tới phòng bếp. Một lát sau trong bếp truyềnđến tiếng kêu thảm thiết của Tư Triết: “Lăng Khiên! Mẹ kiếp! Cậu muốn tôi tuyệthậu sao?”

Lúc Đồng Yên cùng Lý Duệ chạy tới thì thấy Lục Tư Triết đangche chở nửa dưới cửa mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn trong khi đó, Lăng Khiên thìhai tay ôm lấy ngực, mặt đen một màu phẫn hận nhìn Tư Triết.

Lý Duệ một trận cười to, Đồng Yên thì đỏ mặt đi tới kéo kéo ốngtay áo Lăng Khiên. Anh cúi đầu nhìn cô, hướng Tư Triết hừ lạnh một tiếng rồi cầmlấy tay Đồng Yên một mạch đi lên lầu hai.

Đồng Yên có chút khó xử quay đầu nhìn thoáng qua , sau đó chốnglại nụ cười khổ sở của Lục Tư Triết, cô xì một tiếng vui vẻ. Lăng Khiên khó hiểunhìn cô, vừa định muốn quay đầu trực tiếp ôm lấy cô, sau đó chủ đồng hôn môi cômột cái, mặt khác tha cho người đàn ông đùa dai một mạng.