Cái gì gọi là nhìn biểu hiện của nàng?
Lục Phong Hàn này là một sắc phôi không hơn không kém!
Còn chưa xong, Lục Phong Hàn tiếp tục dùng tay trái kéo mở tà váy Chiêu Chiêu ra, hôm nay nàng mặc váy thập nhị nguyệt, rơi tán loạn trên gối Lục Phong Hàn, giống như hoa sen nở rộ.
Chiêu Chiêu bị Lục Phong Hàn biến thành vô lực, nàng run nhẹ nói: "Vương gia, tay người còn bị thương, này..." Làm sao làm a, huống chi trong thư phòng cũng không có giường, nghĩ đến đây, mặt Chiêu Chiêu lại đỏ thêm một chút.
Lục Phong Hàn dùng tay trái thoải mái đem váy của nàng đẩy ra thêm một chút, thanh âm vừa trầm vừa khàn: "Lần này đến nàng động." như là đang mê hoặc người khác.
Sau khi Chiêu Chiêu nghe được lời này thật lâu mới phản ứng lại, sắc đỏ lan từ bên tai đỏ đến hai má, quả thực là thẹn chết người.
Nàng lúng túng gọi: "Vương gia..."
Trách không được nói cái gì mà nhìn biểu hiện của nàng, nguyên lai là ở chỗ này chờ nàng a.
Chiêu Chiêu rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn là làm theo lời Lục Phong Hàn nói, ai bảo Lục Phong Hàn vẫn còn giận nàng đâu, nàng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.
Lần này thật sự làm Chiêu Chiêu mệt muốn chết rồi, cuối cùng nàng dựa vào trong ngực Lục Phong Hàn thở dốc, nàng càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, đều là do Lục Phong Hàn, thế nào cũng phải buộc nàng làm!
Tiếng Chiêu Chiêu mềm như nước: "Vương gia, vậy bây giờ người không giận thiếp thân nữa nha." Lần này nàng thật sự là bỏ hết mặt mũi xuống.
Tay Lục Phong Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng Chiêu Chiêu, mùi vị lần này đặc biệt tuyệt vời, biểu hiện của Chiêu Chiêu quả thật không tệ, bất quá nghĩ đến sau này không còn loại đãi ngộ này, Lục Phong Hàn liền cố ý nói: "Cũng bình thường, còn phải xem biểu hiện sau này của nàng."
Sét đánh ngang tai.
Chiêu Chiêu rất ủy khuất, nàng đã cố gắng như thế, đây là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này, đã ra sức như vậy, không làm cô nương rụt rè nữa, vậy mà Lục Phong Hàn lại nói chỉ bình thường, còn muốn xem biểu hiện sau này của nàng?
Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống.
Một lúc sau không thấy động tĩnh, Lục Phong Hàn mới phát hiện Chiêu Chiêu khóc rồi, đôi mắt hồng hồng, giống như là có nước tưới qua, hắn ngây ngẩn cả người: "Sao đang êm đẹp lại khóc rồi?"
Chiêu Chiêu ủy khuất hỏng rồi, nàng vừa khóc thút thít, vừa oán giận nói: "Thiếp thân mỗi ngày đưa canh đến cho vương gia, còn giúp vương gia sắp xếp lại án thư, kết quả không biết sao vương gia lại tức giận với thiếp thân, còn nói thiếp thân..."
Nàng dễ dàng sao? Thật vất vả quyết định cúi đầu chịu thua, Lục Phong Hàn còn như vậy.
Chiêu Chiêu khóc làm chân tay Lục Phong Hàn luống cuống, hắn nâng tay lau nhẹ nước mắt trên mặt Chiêu Chiêu: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, sau này ta sẽ không như vậy nữa, nàng đừng khóc nữa."
Vừa dỗ dành vừa an ủi, một lúc lâu sau tiếng khóc của Chiêu Chiêu mới dừng lại.
Đôi mắt Chiêu Chiêu hồng hồng như mắt thỏ nhỏ: "Vậy vương gia phải nhớ kỹ lời mình nói, sau này không được tự dưng lại tức giận như vậy."
Trong lòng Lục Phong Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, Chiêu Chiêu là người ngốc nhất trong những người ngốc, hiện tại còn không biết lúc trước hắn vì cái gì mà tức giận, hắn sờ sờ tóc Chiêu Chiêu: "Ừ."
"Sau này nàng cũng không được tùy tiện khóc." Lục Phong Hàn nói.
Hắn phát hiện hắn rất sợ Chiêu Chiêu khóc, Chiêu Chiêu vừa khóc hắn liền không biết nên làm gì mới đúng.
Chiêu Chiêu lau nước mắt, sau đó gật đầu, nàng cũng không muốn khóc đâu, này không phải là không có biện pháp nào sao.
Hai người lăn lộn thời gian dài như vậy, sắc trời cũng có chút tối, Chiêu Chiêu đứng lên mặc y phục, lúc này nàng mới phát hiện xiêm y của nàng sớm đã bị ném lung tung, còn Lục Phong Hàn áo quần lại còn nguyên vẹn.
Thật không công bằng!
Chiêu Chiêu lại trừng mắt nhìn Lục Phong Hàn một cái.
Lục Phong Hàn không hiểu sao lại bị Chiêu Chiêu trừng như vậy, hắn phát hiện gần đây lá gan của Chiêu Chiêu ngày càng lớn.
Sau đó, Chiêu Chiêu mới rời khỏi thư phòng trở về Thính Vân Viện.
...
Trong cung.
Sau khi Lục Phong Hàn hạ triều liền đến Trường Ninh Điện, lúc hắn đến ngự y đã chờ ở đó.
Đức phi vừa thấy Lục Phong Hàn liền vội vàng nói: "Mau tới đây ngồi xuống, để ngự y khám cho con một chút xem hiện tại như thế nào."
Ngự y cẩn thận kiểm tra cánh tay Lục Phong Hàn, sau đó lại bắt mạch, mới nói: "Nương nương yên tâm, cánh tay của vương gia đã lành hẳn, có thể tự do hoạt động, hiện tại chỉ còn vết thương trên bàn tay."
"Vết thương bị cọ xát trên bàn tay ước chừng mấy hôm nữa là tốt rồi, bất quá đây đều là tổn thương nhỏ."
Nghe ngự y nói như vậy, Đức phi mới an tâm, ngày đó Lục Phong Hàn tiến cung chăm bệnh lúc bà nhìn thấy cánh tay Lục Phong Hàn đã bị doạ sợ hỏng rồi, thật tốt là không quá nghiêm trọng, "Làm phiền ngự y vất vả mấy hôm nay."
Sau đó Đức phi lại sai cung nữ tiễn ngự y ra ngoài.
Tuy rằng Lục Phong Hàn bị thương đã sắp lành hẳn, nhưng nhớ lại chuyện hôm đó Đức phi vẫn còn rất sợ, bà không khỏi oán giận nói: "Về sau con cũng phải cẩn thận chút, nếu là thật sự bị thương nghiêm trọng thì phải làm sao?"
"Mẫu phi yên tâm, nhi tử nhớ rồi."
Mẫu tử hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một cô nương từ cửa bước vào, nàng ta nhìn thanh tú, dịu dàng, vừa thấy Lục Phong Hàn liền cúi đầu: "Biểu ca, muội vừa mới nghe ngự y nói, thương thế của biểu cả đã sắp lành hẵn, cô cô cũng không cần phải lo lắng."
Cô nương đang nói chuyện tên là Lâm Tĩnh Y, là nữ nhi nhà đệ đệ của Đức phi, là mối quan hệ biểu huynh biểu muội với Lục Phong Hàn.
Lục Phong Hàn khẽ cau mày: "Biểu muội tiến cung khi nào?"
Đức phi liếc xéo Lục Phong Hàn một cái: "Còn không phải một lão bà như ta ở trong cung nhàm chán, liền gọi Tĩnh Y đến trong cung làm bạn."
Lâm Tĩnh Y ngồi ở bên cạnh Đức phi, nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Phong Hàn, hai gò má lập tức ửng đỏ, từ lúc nàng còn bé đã biết biểu ca nhà mình là độc nhất vô nhị, là người mà tiểu nương tử toàn kinh thành đều muốn gả.
Lâm Tĩnh Y tim đập có chút nhanh: "Cô cô, phòng bếp nhỏ đã nấu đồ ăn sắp xong rồi, con đi qua nhìn một chút. " nói xong liền thẹn thùng rời khỏi.
Chờ sau khi Lâm Tĩnh Y đi ra, Lục Phong Hàn cũng đứng dậy: "Mẫu phi, nhi tử cáo lui."
Đức phi vội la lên: "Đi cái gì mà đi, lúc trước không phải nói là muốn ở lại ăn cơm sao, Tĩnh Y đã đến phòng bếp nhỏ kiểm tra rồi, lúc này con đòi đi cái gì?"
Lục Phong Hàn dù có chậm chạp cũng biết Đức phi đang tính toán chuyện gì: "Mẫu phi, trong hậu viện của nhi tử đã đủ người rồi, không cần thêm nữa."
Đức phi vừa nghe liền biết Lục Phong Hàn muốn cự tuyệt, "Trong hậu viện của con mới có vài người, hiện tại Trang thị bị cấm túc, ngay cả một Chính hai Trắc cũng còn chưa đủ, huống chi con đã thành thân lâu như vậy rồi, dưới gối một đứa nhỏ cũng chưa có, nữ nhi cũng được nha!"
Không sai, hậu viện Lục Phong Hàn chậm chạp không sinh hài tử là điều mà Đức phi lo lắng nhất.
Hoàng tử vương gia cùng tuổi bên cạnh Lục Phong Hàn hài tử đều đã có mấy đứa rồi, dưới gối Lục Phong Hàn một trai nửa gái còn chưa thấy đâu, chuyện này làm sao kêu người làm mẹ như bà không lo đây.
Làm hoàng đế đương nhiên là cần người có tâm kế biết trù tính, nhưng cũng cần là người có con nối dõi, nếu Lục Phong Hàn cứ tiếp tục như vậy, sợ là hoàng thượng cũng sẽ vì vấn đề con nối dõi này mà suy nghĩ không lập Lục Phong Hàn làm thái tử.
Chính vì nguyên nhân này, Đức phi mới tính đem Lâm Tĩnh Y ban cho Lục Phong Hàn làm trắc phi, kỳ thật nếu dựa vào thân phận, Lâm Tĩnh Y làm chính phi còn được, làm trắc phi còn thiệt thòi cho nàng, hiện tại Đức phi liền mong ngóng sau khi Lâm Tĩnh Y vào phủ có thể vì Lục Phong Hàn sinh một đứa.
Lục Phong Hàn bất đắc dĩ nói: "Mẫu phi, nhi tử thành thân cũng chỉ mới hơn một năm mà thôi."
Đức phi trừng mắt nhìn Lục Phong Hàn một cái, đứa con trai này của bà bà còn không hiểu sao, một chút cũng không gần nữ sắc, hoàng tử vương gia thành thân đều là có quy củ, một chính phi hai trắc phi, bọn người Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi là hoàng thượng tự mình tứ hôn, về phần Quách di nương do bà nhìn thấy tốt nên chọn trúng, kết quả đều đã hơn một năm, trong phủ một chút tin tức đều không có, chuyện này Đức phi làm sao có thể yên tâm cho được.
Nhìn dáng vẻ nhất quyết không buông ra này của Đức phi, Lục Phong Hàn không thể không kiêng định nói: "Mẫu phi, tâm ý nhi tử đã định, ngài liền đừng nghĩ thêm nữa." nói xong liền đi.
Chuyện này làm cho Đức phi tức quá tức, cho đến khi Lâm Tĩnh Y trở lại bà mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau khi Lâm Tĩnh Y trở về phát hiện trong Trường Ninh Điện hoàn toàn không có bóng dáng Lục Phong Hàn, "Cô cô, biểu ca đi đâu vậy?" Hôm nay nàng cố ý ở phòng bếp nhỏ tự mình làm món Lục Phong Hàn thích ăn.
Đức phi không khỏi thầm mắng Lục Phong Hàn một tiếng, sau đó trấn an Lâm Tĩnh Y nói: "Con cũng biết hắn là người có tính yêu thích công việc, lúc này chắc lại đi bận bịu triều vụ, hai người chúng ta dùng bữa đi."
Lâm Tĩnh Y tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn chuẩn bị tinh thần cùng Đức phi dùng bữa.
Chờ dùng cơm xong, Đức phi giữ chặt tay Lâm Tĩnh Y: "Biểu ca con từ nhỏ tính tình đều là lạnh nhạt như vậy" dừng một chút lại nói, "Đợi một hồi cô cô liền kêu người đưa con đến quý phủ của hắn làm khách."
Lục Phong Hàn không đồng ý thì sao chứ, biểu muội đến phủ biểu ca làm khách không được sao, tuy là lấy danh nghĩa đến làm khách, nhưng chỉ cần hai người tiếp xúc nhiều, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì cũng nên, huống chi nếu không thành thì cũng là chỉ là chuyện biểu muội đến nhà biểu ca chơi mà thôi, sẽ không có người chỉ trỏ.
Đức phi đem chuyện này tính toán tốt vô cùng.
Mặt Lâm Tĩnh Y liền đỏ một chút: "Cô cô..."
Đức phi nở nụ cười, sau đó chân thành nói: "Tĩnh Y, tuy rằng Phong Hàn là con ta, nhưng con cũng là của cháu gái của ta, cô cô đương nhiên cũng thay con suy nghĩ, con nghĩ kỹ chưa, có nguyện ý làm trắc phi của Lục Phong Hàn không?"
"Tuy nói là trắc phi, nhưng đến cùng cũng là thiếp thất, so ra kém hơn chủ mẫu một nhà một đoạn."
Thấy Đức phi nghiêm túc hỏi nàng như vậy, Lâm Tĩnh Y cũng là cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, nàng gật đầu: "Cô cô, Tĩnh Y nguyện ý."
Nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn thích Lục Phong Hàn, từ nhỏ liền mong muốn được gả cho Lục Phong Hàn làm chính phi, nhưng không nghĩ đến hoàng thượng đột nhiên hạ thánh chỉ xuống, lại là Tiết thị làm chính phi.
Nàng cũng xem như xuất thân danh môn đích nữ, người trong nhà người đương nhiên không đồng ý nàng làm trắc phi.
Nhưng không thể chịu được nàng thật thích Lục Phong Hàn, mấy năm nay cũng vẫn luôn ở nhà không muốn lấy chồng, không thể làm gì khác, lại nghe gần đây Trang trắc phi bị hạ cấp làm thiếp, trong phủ hắn lại trống một vị trí trắc phi, người trong nhà liền muốn để nàng làm trắc phi của Lục Phong Hàn.
Người trong nhà tất nhiên là có suy tính khác, hiện tại vị trí Thái tử chưa lập, Lục Phong Hàn lại văn thao võ lược, tuy hiện tại chỉ là trắc phi, nhưng về sau vào cung có thể là quý phi, vậy liền khác.
Huống chi nàng cũng không để ý những chuyện này, nàng chỉ ngóng trông có thể ở bên cạnh Lục Phong Hàn.
Thấy Lâm Tĩnh Y như thế, Đức phi sờ sờ tóc Lâm Tĩnh Y: "Hài tử ngoan, đợi lát nữa con thu thập xong hành lý, cô cô bảo người đưa con đến phủ Phong Hàn"
...
Lục Phong Hàn quả thật có chuyện bận rộn, đêm nay liền không về phủ.
Trong phủ lại nghênh đón một vị khách nhân khác, chính là Lâm Tĩnh Y.
Đích nữ nhà huynh đệ ruột của Đức phi, xuất thân cao quý, lại tới đây làm khách, Tiết Nguyệt thân là vương phi đương nhiên muốn làm tốt tư thế nữ chủ nhân, cho nên trước tiên Tiết Nguyệt chọn cho Lâm Tĩnh Y một sân viện, sau đó cho người quét dọn sạch sẽ.
Đợi hết thảy thu thập thỏa đáng, Tiết Nguyệt mới nói: "Vương gia hôm nay bận bịu không có về phủ, biểu cô nương liền ở đây an tâm nghĩ ngơi đi, chỉ là hôm nay có chút muộn rồi, để ngày mai ta liền gọi bọn tỷ muội trong phủ đến bồi cô nương nói chuyện. "
Lâm Tĩnh Y tất nhiên nói lời cảm tạ: "Làm phiền vương phi."
Chờ sắp xếp cho Lâm Tĩnh Y xong, Tiết Nguyệt vừa về tới chính phòng liền bảo mọi người lui ra, chỉ chừa lại một mình Đeo ma ma.
Lúc này tâm trạng của Tiết Nguyệt mới chân chính để lộ ra, nàng kích động nói: "Ma ma, Lâm Tĩnh Y kia tại sao lại tới đây, hay là mẫu phi tự mình đưa thêm người đến?"
Sắc mặt của Đeo ma ma cũng đầy lo lắng: "Sợ là... Giống như nương nương suy nghĩ."
Thời điểm mấu chốt này lại đưa cháu gái nhà mẹ đẻ đến đây, người sáng suốt nhìn là biết đang nghĩ gì, đơn giản là vị trí của Trang trắc phi đang bỏ trống, liền đưa người đến lắp vào.
Tiết Nguyệt đúng là rất lo lắng, lúc trước một Hàn trắc phi thôi cũng đủ khó giải quyết, nhưng hiện tại bỗng nhiên Lâm Tĩnh Y đến càng khó giải quyết hơn.
Bàn về gia thế, xuất thân của Lâm Tĩnh Y rất tốt, huống chi còn là biểu huynh muội với Lục Phong Hàn, nếu không phải hoàng thượng hạ thánh chỉ xuống, sợ là hôm nay vị trí này của nàng cũng sẽ là của Lâm Tĩnh Y.
Nếu là thật sự để Lâm Tĩnh Y làm trắc phi, vậy tương lai còn không phải là sẽ luôn tính toán lên vị trí chính phi của nàng.
Trong lòng Tiết Nguyệt biết rõ, đấu với Hàn trắc phi nàng còn có chút phần thắng, nhưng đối với Lâm Tĩnh Y nàng lại không thể nói chắc chắn điều gì, đừng nói tới Đức phi sẽ thiên vị cháu gái mình nhiều hơn, ngay cả Lục Phong Hàn luôn lãnh đạm, lúc đối xử với biểu muội nhà mình cũng sẽ mềm mại hơn một chút.
Chờ sau khi Lâm Tĩnh Y lên làm trắc phi, vị trí vương phi của nàng liền thật sự là ngồi không vững nữa.
"Ma ma, ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiết Nguyệt hoảng sợ trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trước mắt tình cảnh nàng ở trong phủ này đã đủ làm mẫu thân lo lắng, hiện tại lại tới thêm một người nữa, tương lai mẫu thân nàng ở An Quốc công phủ sao còn chổ đặt chân, nàng nên giải quyết như thế nào đây?
Dù là Đeo ma ma luôn bình tĩnh lúc này cũng không biết phải làm sao, bà suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, bà cầm lấy tay Tiết Nguyệt: "Nương nương ngài đừng nóng vội, Đức phi nương nương đưa Lâm cô nương vào phủ với danh nghĩa là tới đây làm khách, việc này còn chưa thành đâu, ngài còn có đầy đủ thời gian, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận, sẽ luôn có cách."
Môi Tiết Nguyệt trắng bệch, nàng nhìn ánh nến đang đốt trên bàn: "Được, ta phải suy nghĩ cẩn thận một chút."
...
Chiêu Chiêu hiện đang chọn lựa xiêm y để lát nữa mặc đi chính viện.
Vừa rồi người của chính viện tới nói cái gì mà Lâm biểu muội đến phủ, kêu các nàng ra gặp khách, tốt xấu gì cũng là đi gặp người khác, tất nhiên phải chọn xiêm y phù hợp, không thể quá diễm lệ, cũng không thể quá tùy tiện.
Chiêu Chiêu để Thanh Diệp trang điểm cho mình, nàng cẩn thận nhớ lại nội dung trong sách, không nhớ tới có nhân vật Lâm biểu muội này, huống chi nếu có, nàng cũng có thể là đã quên, liền đơn giản không nghĩ nữa, bất quá chỉ là tới làm khách, nàng chỉ cần cẩn thận là được rồi.
Đi qua một con đường đầy hoa và phất liễu, Chiêu Chiêu đến chính viện.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Chiêu Chiêu mới phát hiện Lâm biểu muội là một cô nương điềm đạm nho nhã, nhìn rất trang trọng khéo léo.
Trải qua một đêm, Tiết Nguyệt hiện tại đã khôi phục sự ổn định xưa nay, trên mặt nàng mang theo nét cười: "Sợ biểu cô nương nhàm chán, ta liền gọi bọn muội muội trong phủ đến đây, đợi lát nữa chúng ta liền đi ngắm hoa, hoặc đánh mạt chượt cũng được."
Lâm Tĩnh Y cười nói: "Làm phiền vương phi lo liệu, kỳ thật một mình muội đi dạo trong vườn là được rồi."
Ngoài mặt Lâm Tĩnh Y cùng Tiết Nguyệt nói chuyện, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm, nàng biết trong hậu viện Lục Phong Hàn hiện tại chỉ còn lại ba nữ nhân, sao hôm nay lại có bốn người đến chính viện?
Nàng im lặng không lên tiếng, ánh mắt nhìn đến chổ Chiêu Chiêu, chỉ tiếc Chiêu Chiêu vẫn luôn cúi đầu, nàng nhìn không rõ mặt Chiêu Chiêu.
Tiết Nguyệt chú ý tới ánh mắt của Lâm Tĩnh Y, nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Xem trí nhớ của ta này, lại quên biểu muội còn chưa biết trong phủ chúng ta mới có thêm một người."
Lâm Tĩnh Y giương mắt.
Tiết Nguyệt lại nói: "Trước đây không lâu trong phủ chúng ta có một Chiêu di nương mới đến, biểu muội lâu rồi chưa đến, cho nên không biết."
Bị điểm danh, Chiêu Chiêu đành phải đứng dậy, sau đó hướng Lâm Tĩnh Y hành lễ: "Chào Biểu cô nương."
Lúc làm động tác hành lễ không thể tránh khỏi lộ ra diện mạo, Lâm Tĩnh Y nhìn thấy ngược lại hít một hơi, nàng không nghĩ đến Chiêu Chiêu sẽ sinh đẹp như vậy, dù là nàng tự xưng đã gặp qua không ít mỹ nhân quý nữ nổi tiếng ở kinh thành, nhưng lúc này cũng nói không ra lời.
Thấy Lâm Tĩnh Y như thế, Hàn trắc phi ở bên cạnh nói: "Đây là lần đầu biểu cô nương gặp Chiêu di nương của chúng ta nhỉ, Chiêu di nương trời sinh mỹ mạo, ngay cả thân nữ nhân như chúng ta nhìn thấy còn bị mê hoặc nha."
Chiêu Chiêu đứng ở trong sảnh, nàng cảm thấy nàng rất vô tội, khi không lại bị Hàn trắc phi lôi ra làm bè, lúc này nàng cũng nhận ra được vị Lâm biểu muội này tới đây sợ không phải chỉ là làm khách đơn thuần.
"Hàn trắc phi sao lại nói thế, thiếp thân không dám." Chiêu Chiêu nói.
Lâm Tĩnh Y không dễ dàng ổn định tâm thần: "Mau dậy đi."
Lại nói chuyện một lát, mọi người liền đi đến hoa viên, nơi này hoa cỏ xum xuê, còn có ao nước cùng hòn sơn giả, xác thật là phong cảnh xuất sắc.
Chiêu Chiêu đi cuối hàng, chờ mọi người tản ra ngắm hoa, Chiêu Chiêu cũng tùy ý tìm một chỗ giả vờ xem hoa, nàng ngóng trông việc ngắm hoa có thể kết thúc sớm một chút.
Lâm Tĩnh Y đang đứng trước một bụi hoa, nàng cắn chặt môi, nói cùng nha hoàn Hồng Ngọc bên cạnh: "Biểu ca vậy mà lại nạp thêm một di nương, tướng mạo còn đẹp như vậy."
Nàng nói rồi không khỏi quay đầu liếc mắt quan sát Chiêu Chiêu một cái, không chỉ gương mặt mê hoặc người khác, ngay cả dáng người cũng lung linh hữu trí, là một mỹ nhân khó gặp.
Trong lòng Lâm Tĩnh Y giống như bị đổ một lọ gia vị, vừa chua vừa xót, nàng từ nhỏ liền kính ngưỡng Lục Phong Hàn, cũng nghe nói hắn luôn không để tâm nữ sắc, trong hậu viện nữa nhân có thể đếm trên đầu ngón ta.
Nàng không nghĩ đến Lục Phong Hàn sẽ nạp một nữ nhân diện mạo xinh đẹp như vậy vào cửa, thì ra biểu ca tuấn mỹ như thần của nàng cũng biết thích dung mạo xinh đẹp a.
Thấy mặt Lâm Tĩnh Y lộ ra vẻ uể oải, Hồng Ngọc vội vàng nói: "Cô nương ngài đừng lo lắng, Chiêu di nương này xác thật xinh đẹp, nhưng nàng chỉ là thị thiếp, sợ là thân phận thấp, sao có thể so được với xuất thân của cô nương, huống chi ngài là biểu muội của vương gia, nàng ta lại càng không thể so sánh."
Tuy Hồng ngọc nói như thế, trong lòng Lâm Tĩnh Y vẫn phủ trên một mảnh âm trầm, nàng thật có thể so sánh với Chiêu di nương kia sao?
...
Tiệc ngắm hoa rất nhanh liền xong, Chiêu Chiêu cũng trở về Thính Vân Viện.
Về đến phòng, miệng Oanh Nhi liền không dừng lại được: "Chủ tử, nô tỳ đoán vị Lâm biểu muội kia nhất định là muốn gả vào trong phủ làm trắc phi, còn nói cái gì tới đây làm khách, bất quá là ngụy trang mà thôi."
Thanh Diệp bên cạnh cũng gật nhẹ đầu.
Thanh Diệp nói theo: "Trong phủ có vương phi, Hàn trắc phi cũng không sao, nhưng nếu vị Lâm biểu muội này vào phủ, xuất thân của nàng còn cao như vậy, tương lai chủ tử người sợ là càng thêm khó khăn."
Oanh Nhi vội vàng đáp lời: "Còn không phải sao, chủ tử ngài nhất định phải nắm chặt vương gia mới được, đến lúc đó vương gia chỉ đi Thính Vân viện của chúng ta."
Đối với chuyện này Oanh Nhi vẫn có lòng tin, những vị kia đều không thể so sánh với chủ tử của các nàng, huống chi vương gia vẫn luôn sủng ái chủ tử các nàng.
Chiêu Chiêu rất là bất đắc dĩ, tính tình Oanh Nhi thật là rất táo bạo, nàng đành phải có lệ nói: "Được rồi được rồi, ta đã biết."
Ăn xong bữa tối lại tắm gội một phen, Chiêu Chiêu để Thanh Diệp giúp nàng lau tóc, đúng lúc này Lục Phong Hàn đến, hiện tại chuyện ở thư phòng đã qua mấy ngày rồi, nhưng Chiêu Chiêu vẫn xoạt một cái liền đỏ mặt.
Vừa nghĩ đến chuyện ngày đó, tai Chiêu Chiêu đều muốn thiêu cháy, vậy mà quên mất chuyện hành lễ với Lục Phong Hàn.
Lục Phong Hàn cũng không tính toán, hắn bảo tất cả mọi người lui xuống, sau đó sờ sờ tóc Chiêu Chiêu: "Ân, đã khô một nửa, một lát nữa liền có thể khô hết."
Tóc Chiêu Chiêu đen nhánh như mây, lúc này đang nặng nề rủ xuống bên vai, làm Lục Phong Hàn yêu thích không muốn buông tay.
Chờ tóc khô xong, hai người liền an trí, sau đó nằm xuống giường.
Chiêu Chiêu vừa mềm vừa thơm, Lục Phong Hàn muốn ôm nàng ngủ, nhưng tay hắn vừa đụng tới eo Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu liền bị doạ sợ tới mức lui về sau một bước, thanh âm của nàng rất nhỏ: "Vương gia..."
Nàng sợ Lục Phong Hàn lại nghĩ ra ý tưởng xấu gì, sợ tới mức cũng không dám để Lục Phong Hàn chạm vào.
Chuyện này làm cho Lục Lhong Hàn không hiểu ra sao, qua thật lâu mới hiểu rõ tâm tư của Chiêu Chiêu, thì ra là chuyện ở thư phòng lần trước doạ đến nàng rồi, là hắn quá nóng nảy, lại đem tiểu cô nương làm cho hoảng sợ.
"Nàng yên tâm, ta cái gì đều không làm," Lục Phong Hàn nói.
Nghe Lục Phong Hàn nói lời này, Chiêu Chiêu mới yên lòng.
Lục Phong Hàn cũng hiểu được đạo lý phải làm từng bước, không thể quá liều lĩnh, thấy Chiêu Chiêu như thế này sợ là một khoảng thời gian nữa mới ổn định lại, hắn phải nghĩ biện pháp trấn an Chiêu Chiêu.
Hắn sờ tóc Chiêu Chiêu: "Tối mai ta có chút thời gian rảnh, mang nàng ra ngoài đi dạo được không?"
Chiêu Chiêu sửng sốt, Lục Phong Hàn có lòng tốt như vậy?
Lần trước mang nàng ra phủ rất là vất vả, lần này vậy mà chính mình đề nghị, Chiêu Chiêu không dám tin hỏi lại: "Vương gia nói thật sao?"
Lục Phong Hàn rất bất đắc dĩ, hắn ở trong lòng Chiêu Chiêu là cái dạng gì a, "Là thật sự, ngày mai nàng thu thập một chút, lúc chạng vạng ta liền mang nàng ra phủ chơi."
Chiêu Chiêu nghe xong rất vui vẻ, có thể ra phủ chơi đương nhiên so với ở trong phủ tốt hơn nhiều, đây xem như là niềm vui ngoài ý muốn sao, gia hoả Lục Phong Hàn này sao bỗng nhiên tốt bụng như vậy? Bất quá cho dù là vì cái gì, nàng đều có thể ra phủ chơi rồi.
Chiêu Chiêu vui vẻ đến ngủ cũng không ngon, sáng sớm hôm sau liền thức dậy.
Nếu tất cả đều đã thức, liền bắt đầu rửa mặt chuẩn bị, giống lần trước chọn y phục, chọn trag sức, bận việc xong thời gian cũng sắp sửa tới, nàng liền từ cửa hông, lặng lẽ lên xe ngựa.
Nơi đến vẫn là con phố lần trước, tuy rằng hôm nay không có hội chùa, nhưng trên đường vẫn rất náo nhiệt.
Chiêu Chiêu vui vẻ không nhịn được, nàng đi sau lưng Lục Phong Hàn, liên tục nhìn Lục Phong Hàn: "Vương gia, người sao bỗng nhiên lại tốt bụng như vậy?" Nàng vẫn là nhịn không được hỏi ra.
Lục Phong Hàn chán nản, thật là cái người không lương tâm, hắn vì Chiêu Chiêu đều làm bao nhiêu chuyện.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Còn có chuyện càng tốt hơn, ngân lượng này nàng tùy ý tiêu xài. " hắn vừa nói vừa lấy ra vài đĩnh vàng.
Thật ra đồ vật trên đường phần lớn đều rất rẻ, hơn nữa đồ Chiêu Chiêu mua chỉ là vài món mới lạ thú vị, cũng không đắt, căn bản là không tốn bao nhiêu tiền, còn lại đều là tiền dư.
Đôi mắt Chiêu Chiêu sáng lên, số tiền này đều là của nàng?
Lần này so với lần trước còn tốt hơn, lần trước là mua gì hắn trả tiền, lần này trực tiếp đưa tiền cho nàng, vậy tiền dư lại nàng có thể tích góp rồi!
Chiêu Chiêu bảo Oanh Nhi nhận vàng, nàng cười môi mắt đều cong cong: "Đa tạ vương gia."
Chỉ là rất đúng dịp, Lục Phong Hàn vừa cùng Chiêu Chiêu đi dạo một lát, Lục Phong Hàn lại đụng phải cấp dưới, xem bộ dáng là muốn bàn chuyện một lát, Chiêu Chiêu liền một mình đi dạo.
Kỳ thật không có Lục Phong Hàn đi theo càng tốt, Chiêu Chiêu nghĩ.
Khó được lúc có tiền nhiều như vậy, lần này nàng cũng không thể xài tiền bậy bạ, nàng muốn tích lũy tiền, cho nên sau đó Chiêu Chiêu chỉ đi dạo, mua vài thứ.
Đi tới đi lui thì đến một cửa hàng may y phục, trong tiệm có cả y phục nam và nữ, đều là kiểu dáng mới ở kinh thành, rất được hoang nghênh. Chiêu Chiêu đến đây muốn mua quà cho Lục Phong Hàn.
Chiêu Chiêu cũng biết đạo lý tích góp lâu dài không thể gián đoạn, cũng ngóng trông sau này Lục Phong Hàn có thể mang nàng ra ngoài thường xuyên, cho nên nàng muốn mua cho Lục Phong Hàn lễ vật, cảm tạ hắn, nói không chừng hắn sẽ vui vẻ, sau này sẽ thường xuyên mang nàng ra ngoài chơi.
Ông chủ tiệm thấy có khách đến, vội vàng chào hỏi Chiêu Chiêu: "Cô nương muốn chọn loại nào? "
Chiêu Chiêu trầm ngâm một lát: "Ta muốn chọn cho phu quân nhà ta một bộ y phục."
Nguyên lai như vậy, ông chủ dẫn Chiêu Chiêu đến bên cạnh: "Vóc dáng của phu quân phu nhân như thế nào, da trắng hay không?"
Chiêu Chiêu nghĩ một lát, kỳ thật nàng cũng không hiểu cái này, liền để tiểu nhị giới thiệu.
"Cái này là áo mỏng vũ thanh sắc, là kiểu dáng được hoang nghênh nhất trong kinh, nếu muốn ổn trọng một chút thì chọn áo choàng lụa màu xanh ám văn ngọc này, nếu phu nhân chưa chọn được, có thể xem thêm những kiểu khác."
Chiêu Chiêu cảm thấy lão bản giới thiệu hai cái xiêm y đều tốt vô cùng, làn da Lục Phong Hàn trắng, tướng mạo tốt, mặc cái gì cũng dễ nhìn, "Lão bản, cái này bao nhiêu tiền a?"
Lão bản nói giá cả ra: "Phu nhân, nếu ngài đã chọn trúng liền lấy đi thôi, giá này đã xem như rất rẻ rồi."
Chiêu Chiêu mở to hai mắt nhìn, một kiện xiêm y tốn nhiều tiền như vậy?
Tuy rằng nàng hiện tại có rất nhiều tiền Lục Phong Hàn cho, mua y phục cũng dư dã, nhưng nàng còn muốn tích góp tiền, cũng không thể vì một kiện xiêm y liền tiêu nhiều như vậy tiền, nàng chỉ chỉ trung y treo bên cạnh: "Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?"
Trung y này không có kiểu dáng gì, bên cạnh còn ghi giảm giá năm phần, nên rất rẻ.
Lão bản sửng sốt, hắn phí lời rồi, thì ra là một người nghèo a.
...
Đêm nay Chiêu Chiêu đi dạo cực kì vui vẻ, mua xong đồ liền cùng Lục Phong Hàn hồi phủ, hai người tẩy gội một lát.
Chiêu Chiêu lấy ra lễ vật chuẩn bị cho Lục Phong Hàn: "Vương gia, đây là trung y thiếp thân vừa mới mua cho người, người mặc thử xem?"
Lục Phong Hàn hơi nhướn đuôi lông mày, hắn không nghĩ đến Chiêu Chiêu sẽ mua đồ cho hắn, hắn nhận lấy trung y mặc vào, trung y này không tệ lắm, chất vải mềm nhẹ.
Tuy trên mặt Lục Phong Hàn luôn lãnh đạm, nhưng hiện tại đuôi lông mày cũng không giấu được vui vẻ.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ xiêm y này mua không sai, Lục Phong Hàn mặc vào còn rất dễ nhìn, hơn nữa chất vải mềm mại, mặc cũng thoải mái, trọng yếu nhất là còn rất rẻ, dù sao Lục Phong Hàn cũng không biết trung y này được giảm nửa giá!
Lục Phong Hàn nhịn không được lại sờ sờ trung y, cong môi nở nụ cười.
Đây là Chiêu Chiêu mua cho hắn...